Ba năm trước, chính xác là tại thời điểm Tiêu Thiên chứng kiến Tiêu Viêm chiến đấu trên Lễ Thành Nhân, hắn đã từng nhận xét về biểu đệ của mình rằng người sau sở hữu “một ý thức chiến đấu không hề tệ một chút nào”.
Và ngày hôm nay, tại quảng trường Vân Lam Tông trên đỉnh Vân Lam Sơn này, ý thức chiến đấu ấy lại một lần nữa bộc lộ được mặt đáng sợ của nó.
Cụ thể hơn, ngay khi vừa nhìn thấy Phong Linh Phân Hình Kiếm được Nạp Lan Yên Nhiên thi triển, gần như ngay lập tức Tiêu Viêm đã nhận ra điểm yếu chí mạng của kiếm chiêu vô cùng lợi hại này, đó là nó cần quá nhiều thời gian để tụ lực.
Như một lẽ dĩ nhiên, phương án đánh gãy đối phương tụ lực được lựa chọn. Lợi hại thế chứ lợi hại nữa mà đánh không ra tức là không có a!
Liệt Nham Viêm Chấn được Tiêu đại thiên tài dùng đại kiếm thi triển nhanh, gọn và quan trọng nhất là thành công. Đại lượng khói bụi xuất hiện bất ngờ trực tiếp khiến tầm nhìn của Nạp Lan Yên Nhiên bị hạn chế nghiêm trọng, đồng thời dư chấn và mặt đất bị phá hoại cũng gián tiếp gây ra ít nhiều nhiễu loạn trong các bước chân tiến lên của nàng.
Kết quả lập tức xuất hiện như mọi người đều đã thấy, Phong Linh Phân Hình Kiếm bị đánh gãy tụ lực, kéo theo thế công chớp nhoáng của Thiếu tông chủ Vân Lam Tông cũng hoàn toàn tan rã, đồng nghĩa với ưu thế chủ động đã không còn nữa.
Đây chính là thời điểm nàng bắt đầu đánh mất tiên cơ vào tay đối phương.
Trong khi đó ở phía đối diện, sau khi dễ dàng giải quyết được vấn đề phòng ngự chỉ bằng một hành động duy nhất, Tiêu Viêm cũng không hề tỏ ra chần chừ trong việc đảo khách thành chủ.
Bắt đầu bằng việc ném mạnh đại kiếm về phía Nạp Lan Yên Nhiên, người chắc chắn sẽ chưa thể ngay lập tức xoay chuyển hướng tấn công do thời gian quá ngắn, hắn đã không chỉ thành công trong việc ép đối phương phải tạm ngừng thế lùi thẳng để rẽ sang ngang, qua đó duy trì được khoảng cách chưa quá xa giữa hai người, mà đồng thời còn giải phóng bản thân khỏi nhược điểm trọng lượng từ binh khí của chính mình, từ đó mở ra điều kiện tối quan trọng để bùng nổ tốc độ ở bước thứ hai.
Ngay khi Nạp Lan Yên Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn với cú ném đại kiếm ở bước thứ nhất, Tiêu Viêm đã nhanh chóng tiến hành khởi động bước thứ hai bằng cách trực tiếp bạo phát tốc độ cao hơn bình thường không ít nhờ đã được giải phong để tiếp cận nàng bằng bản thể.
Bị tấn công quá nhanh, quá bất ngờ, như một lẽ dĩ nhiên cô nàng Thiếu tông chủ kia sẽ liều mạng phòng ngự trước mặt. Và đây chính là lúc toàn bộ tiên cơ tuột sạch khỏi tay nàng.
Tật Vân Bộ một môn đấu kỹ thân pháp được phát động đem tốc độ của Tiêu Viêm một lần nữa tăng lên ngoài tầm dự đoán, cũng như tầm kiểm soát của Nạp Lan Yên Nhiên, giúp hắn dễ dàng vòng qua khu vực được Đại Phong Chú Ấn phòng ngự, mở ra cơ hội tấn công chính diện rõ rệt.
Và như mọi người đều đã thấy, không có bất kỳ sai lầm hay bất ngờ nào xuất hiện khi Phách Không Chưởng được tung ra nhanh, mạnh, chuẩn xác trúng thẳng vào hậu tâm cô nàng Thiếu tông chủ Vân Lam Tông, qua đó không chỉ đánh cho người sau gục xuống, mà còn đánh cho toàn trường tĩnh lặng.
Trên đây là toàn bộ những gì diễn ra trong lần giao phong thứ hai vừa rồi. Từ Nạp Lan Yên Nhiên chủ động chiếm quyền làm chủ tình hình bằng Phong Linh Phân Hình Kiếm, tới Tiêu Viêm tương kế tựu kế đánh gãy nàng tụ lực bằng Liệt Nham Viêm Chấn, sau đó từng bước dẫn dụ Thiếu tông chủ Vân Lam Tông vào kết cục… đo đường ngay tại Vân Lam Sơn sân nhà của nàng, trước sự chứng kiến của hàng ngàn khán giả.
...
Trở lại với hiện tại.
“Nạp Lan sư tỷ… bại rồi sao?”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía bóng hình… đã từng xinh đẹp, hiện tại lại trên rách, dưới trầy trụa nằm im trên mặt đất, cả trong lòng lẫn ngoài mặt đám đệ tử Vân Lam Tông đều là bốn chữ “không thể tin nổi”!
Đại sư tỷ của bọn họ, Thiếu tông chủ Vân Lam Tông đại danh đỉnh đỉnh cứ dễ dàng như thế bị đánh bại thật sao!?
Trái ngược với phản ứng khá khoa trương của đám trẻ “người trần mắt thịt”, mấy lão già…
“Xem ra kích thước và trọng lượng lớn của thanh đại kiếm kia cũng không phải chỉ để cho oai a. Cứ nhìn cái cách nó vừa rời tay liền giải phóng tốc độ và đấu khí cho tiểu tử Tiêu Gia, qua đó khiến Nạp Lan nha đầu bởi vì bất ngờ mà hoàn toàn đánh mất tiên cơ, là đủ thấy “bài” này được luyện không ít lần rồi.”
“Ý thức chiến đấu không sai, đáng tiếc, đối phương cũng chẳng phải đèn cạn dầu.”
“Nói là tỉ thí điểm đến thì dừng, nhưng tình huống này theo ta thấy là cả hai đều đã sẵn sàng để chơi thật rồi đấy.”
“Chính ngươi cũng nói cả hai sẵn sàng chơi thật a. Ba năm trước vẫn là phế vật có tiếng, ba năm sau đã đuổi kịp trọng điểm bồi dưỡng của Vân Lam Tông. Người khác nghĩ đều nghĩ không ra, còn hắn lại dùng thực tế chứng minh là mình làm được.”
“...”
...lại không nghĩ như vậy.
Soạt! Vù!
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, đứng dậy đi.” - Vừa vung tay hút đại kiếm đang cắm chéo trên mặt đất ở đằng xa trở về, Tiêu Viêm vừa hắng giọng.
Người ngoài tinh ý một chút đều có thể nhìn ra mánh khóe, thì thân là kẻ trong cuộc, đương nhiên hắn phải rõ ràng công kích của mình mạnh đến đâu, có thể gây ra cho đối phương bao nhiêu tổn thương và hạ tràng sau khi trúng đòn là gì. Mà rất không trùng hợp, tất cả những thứ đó… đều không khớp với biểu hiện từ nãy tới giờ của Nạp Lan Yên Nhiên.
Hay nói cách khác, “thảm trạng” của Thiếu tông chủ Vân Lam Tông đằng kia chỉ đơn giản là một vở kịch vụng về không hơn không kém!
Cũng hợp lý cả thôi, dù sao nếu Nạp Lan Yên Nhiên bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy thì chiếc ghế Thiếu tông chủ này làm sao nàng ngồi vững, Vân Lam Tông làm sao xứng với cái danh Gia Mã Đệ Nhất Tông Môn của nó nổi, đúng không?
Nên là…
“Ngươi thực sự khiến ta bất ngờ đấy. Nếu không phải hôm nay tự mình chứng kiến và cảm nhận, thì người khác có nói gãy lưỡi ta cũng không tin ngươi chính là phế vật Tiêu Gia năm nào đâu.”
...âm thanh ôn nhu của Nạp Lan Yên Nhiên lần nữa vang lên, không hề đứt gãy hay thiếu thông thuận như một người bị thương chút nào, mà ngược lại còn lộ ra bình thản và nhẹ nhàng như chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Chỉ là, theo thân thể có chút rách rưới nhưng không hề mất đi phong vận chậm rãi đứng lên, người ta lại nhận ra được trong ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên sự ngưng trọng cùng nghiêm nghị không thường thấy trên người nàng.
Đối với “lời khen tặng” từ Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm vẫn bình đạm không trả lời, chỉ có ánh mắt sắc bén là chăm chú dừng lại trên người nàng. Hay chính xác hơn, là dừng lại trên từng luồng, từng luồng đấu khí màu xanh nhạt đang dũng mãnh tràn ra từ trong thân thể và hiển hiện thành thực chất xung quanh nàng.
“Rốt cuộc cũng đem thực lực chân chính ra rồi a!”
Tiêu Viêm dễ dàng nhận ra dị tượng xuất hiện trên người Nạp Lan Yên Nhiên, đương nhiên những người khác cũng có thể nhìn thấy. Và ngay lập tức…
“Đó là… đấu khí ngoại phóng!? Đại sự tỷ vậy mà… vậy mà đã đột phá tới Đại Đấu Sư!?”
“Mười bảy tuổi Đại Đấu Sư… Tốt cho Nạp Lan Yên Nhiên! Tốt cho một cái Vân Lam Tông!”
“Xem ra ba năm nay Vân Vận cũng bỏ ra không ít vốn liếng lên người nàng a.”
“...”
...Vân Lam Sơn bùng nổ bởi những tiếng hoan hô, những âm thanh thốt lên kinh ngạc, cùng với đó là không ít những ánh nhìn thâm ý xen lẫn cười lạnh.
Mà, bỏ qua hết vấn đề bên ngoài, thì như mọi người đều đã biết, đấu khí ngoại phóng chính là đặc trưng dễ thấy nhất của những tu luyện giả đã chính thức bước vào cánh cửa Đại Đấu Sư.
Nói cách khác, từ biểu hiện trực tiếp trong sân đến xem, có thể nhận ra trên thực tế Nạp Lan Yên Nhiên vốn đã sớm là một cao thủ Đại Đấu Sư, nhưng bởi vì lý do gì đó mà nàng mới quyết định dùng bí thuật che giấu thực lực để bước vào trận chiến này với tư cách một Đấu Sư thái điểu.
Đáng tiếc, sau lần thăm dò thứ nhất và đặc biệt là việc trúng đòn trong lần giao phong thứ hai, nàng đã nhanh chóng nhận ra chênh lệch khó khỏa lấp trên ý thức cũng như kinh nghiệm chiến đấu với Tiêu Viêm, nên Nạp Lan Yên Nhiên buộc phải bại lộ thực lực chân chính của mình dưới mắt mọi người, bởi vì trận chiến này… nàng không thể thua được.
Hay chính xác hơn, là Vân Lam Tông không thể thua được!
Trên bầu trời, ánh nắng vàng ấm áp liên tục phủ xuống như muốn xua tan đi những gợn mây mù và khói bụi xung quanh đồng thời mang lại cảm giác thư thái dễ chịu cho mọi người.
Còn dưới quảng trường, đấu khí hệ Phong màu bích lục nãy giờ vẫn không ngừng tràn ra từ các lỗ chân lông trên người Nạp Lan Yên Nhiên đã bắt đầu cố định lại thành hình thái của một bộ khải giáp, không chỉ đem những trầy trụa và hở hang trên người nàng toàn bộ che kín, mà còn tạo ra một mỹ nhân rất có tư thái Nữ Chiến Thần.
Chỉ là…
“Nhị tinh Đại Đấu Sư à, cũng không tính là uổng phí tài bồi của Vân Lam Tông.”
...đứng trước “Nữ Chiến Thần” Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm vẫn không hề biến sắc chút nào, ngược lại là còn có chút khinh thường cười lạnh, bởi vì…
Vụt! Phừng! Phừng! Phừng!
“Đ-Đấu… Đấu khí khải giáp… Tiêu Viêm tên kia cũng là đại đấu sư a!”
...hắn cũng như nàng, cũng là một Đại Đấu Sư có khả năng đem đấu khí phóng ra ngoài và ngưng tụ thành khải giáp!