“Thanh Phong Loạn Vũ”
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
“Vạn Xà Phệ Linh”
Xì! Xì! Xì! Xì! Xì!
“Cũng không thể để nữ nhân mấy người chiếm hết quyền lên tiếng a, hừ!”
Nhận ra đẳng cấp của những… ủa mà khoan, nên gọi đám người này là gì bây giờ? Thú Nhân à!? Hay… Hải Sản Nhân!? Hoặc là… Có! Gọi là Quái Nhân đi!
Mặc dù nhân số kẻ địch rất đông, nháy mắt đã thấy phá trăm và vẫn đang không ngừng tăng lên bằng tốc độ chóng mặt, nhưng bù lại nhược điểm rất dễ nhận ra từ những quái nhân tập kích bất ngờ nhóm người mình nằm ở đẳng cấp khá thấp, cụ thể hơn là chỉ phổ biến trong khoảng Đấu Sư hậu kỳ(thất tinh tới cửu tinh Đấu Sư), nên Tiêu Thiên cũng không còn lo lắng nhiều như trước đó nữa. Huống hồ, chắn trước mặt hắn bây giờ đang là không chỉ một, mà là tận hai bức tường phòng ngự vô cùng vững chắc lận đấy, sợ cái gì nữa.
Mà đã không còn gì để lo, để sợ nữa rồi thì thẳng tay xả sát thương thôi!
Chỉ thấy Tiêu Thiên đang đứng bỗng nhiên chuyển sang tư thế thành quỳ xuống một chân, cùng lúc đó trường cung cầm trong tay trái lại được giơ thẳng lên bầu trời. Bàn tay phải cũng không hề rảnh rang khi lúc này đã nắm chặt dây cung và kéo hết tầm, giữa những khe ngón tay không biết từ lúc nào đã kẹp sẵn ở đó ba mũi tên có hình dạng khá là đặc biệt.
Nói là đặc biệt, bởi vì về cơ bản thì phần thân của một mũi tên bình thường sẽ chỉ lớn cỡ ngón tay út người trưởng thành, đây là tinh hoa của hàng ngàn năm đúc kết kinh nghiệm mới đi đến một kích cỡ thích hợp nhất để có thể vừa đảm bảo tốc độ bay tốt trong không trung, vừa chắc chắn sát thương gây ra bởi đầu mũi tên vẫn sẽ đủ lớn.
Nhưng ba mũi tên trong tay Tiêu Thiên lại không đi theo cái chuẩn ấy khi phần thân của chúng lớn hơn một cách rất bất thường. Chưa nói tới chuyện đảm bảo sát thương đủ lớn, thì chỉ riêng việc chúng quá… mập để có thể được bắn đi một cách chính xác thôi đã là cả một vấn đề rồi. Rốt cục thì hắn định làm gì với ba mũi tên mà khỏi cần bắn ra cũng biết hiệu quả chắc chắn sẽ thấp tận đáy như vậy chứ!? - Và câu trả lời… sẽ đến sau ít phút quảng cáo!
“Nhà tôi ba đời chữa sỏi thận, sỏi mật!”... khụ, đùa thôi.
“Tư thế chuẩn bị sẵn sàng, đạo cụ sẵn sàng, tiếp theo chính là…đi!”
Vút! Vút! Vút!
Ba tiếng xé gió vang lên nhưng không một ai để ý, bởi vì so với những gì đang diễn ra xung quanh thì hành động… bắn tên lên trời theo đúng nghĩa đen của Tiêu Thiên tỏ ra quá yếu và vô cùng không đáng kể.
Tuy nhiên, chuyện xảy ra ở một giây tiếp theo lại khiến cả bờ biển phải chú ý đến hắn, khi mà…
Vút!
Bụp!
“Tiễn Trận”
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
...mũi tên thứ tư bình thường đến không thể bình thường được Tiêu Thiên bắn lên bầu trời, một lần duy nhất bắn xuyên qua cả ba mũi tên “kỳ quặc” đi trước, qua đó giải phóng đại lượng… bi sắt nhỏ cỡ đầu đũa được nén đầy bên trong thân thể mập mạp của chúng ra ngoài, tạo thành một cơn mưa đạn từ không trung.
Phải! Chính là nguyên lý Đạn thứ cấp(sub-munition), hay dân dã hơn thì gọi là bom bi, khi bom mẹ sẽ không có tác dụng gây sát thương, mà nhiệm vụ của chúng chỉ đơn thuần là làm bệ phóng để bom con có góc, vùng và cơ hội gây sát thương lớn hơn đấy.×
— QUẢNG CÁO —
Một thủ đoạn “giết người hàng loạt hợp pháp” từng được quân Mỹ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam.
Khác biệt là Tiêu Thiên không có thuốc súng, cũng chẳng biết chế tạo kíp nổ, nhưng bù lại, hắn có đấu khí và hai loại dị hỏa thuộc tính trái ngược nhau.
Cụ thể hơn, những gì hắn cần làm chỉ đơn giản là chế tạo các “mũi tên mẹ” được nhồi đầy bi sắt có nhiễm chút Cốt Linh Lãnh Hỏa, đem chúng bắn lên trời, sau đó dùng một mũi tên khác có nhiễm Thanh Liên Địa Tâm Hỏa như kíp để kích nổ là xong.
Kết quả là…
Phụp! Phụp! Phụp! Bụp! Bụp!
“Aaa… đầu ta… đau quá…”
“C-Cứu ta… chân ta không có cảm giác…”
“Khụ… đừng… đừng bỏ ta… khục…”
“...”
...chỉ bằng vài mũi tên với lượng đấu khí tiêu hao gần như là con số không tròn trĩnh, Tiêu Thiên đã không chỉ trực tiếp bắn chết hàng trăm quái nhân trong thời gian chưa đầy một cái nháy mắt, mà hắn còn bắn tàn phế vô số những kẻ khác, gián tiếp loại họ ra khỏi vòng chiến nữa.
Biết sao được, bom bi chính là thứ vũ khí chiến tranh có sức tàn phá kinh khủng như vậy đấy!
Thủ đoạn giết người của Mộc Ánh Tuyết đẹp mắt, nhưng bị động và cần một khoảng thời gian để độc tố phát huy tác dụng. Mỹ Đỗ Toa có phần chủ động hơn, chỉ là tiêu hao kia vừa nhìn liền biết không hề nhỏ, đồng thời tiểu xà cũng cần thời gian làm việc mới thực sự có hiệu quả.
Còn Tiêu Thiên, vút vút vút… bụp bụp bụp… bịch bịch bịch… chỉ đơn giản như vậy và hàng trăm linh hồn đua nhau lìa khỏi xác, cùng lúc đó hàng trăm người khác cũng mất đi khả năng chiến đấu.
Không gây hoảng loạn mới là bất thường ấy!
Chỉ có điều… lợi hại như vậy, ghê gớm như vậy, nhưng Tiêu Thiên vẫn không vui, thậm chí là cực kỳ không vui, bởi vì… không ăn thua!
Để cho rõ ràng thì trung bình cứ một phút ba người phe hắn sẽ giết chết được khoảng vài trăm tên quái nhân. Trong đó hai nữ nhân chịu trách nhiệm lục chiến tầm gần, còn Tiêu Thiên thì không kích tầm xa, cùng nhau ba người liên tục đảm bảo một hiệu suất gặt mạng không thể bảo là không đáng sợ.
Tuy nhiên, nếu đem thành tích đó đi so với số lượng hàng ngàn quái nhân không ngừng tràn ra từ rừng cây tối om om trước mặt họ mỗi phút thì… đúng là không thể nào vui nổi a!
Chưa nói tới chuyện đám người này chui từ đâu ra nhiều như thế, khi mà rõ ràng hơn một tuần vượt đảo vừa rồi Tiêu Thiên và đồng bọn chẳng hề thấy một bóng sinh vật sống, thì vấn đề càng khiến ba người không vui hơn nữa, là sự xuất hiện của một số kẻ mang… đấu khí khải giáp trên thân gia nhập chiến trường rồi.
Không sai! Phe quái nhân bắt đầu có Đại Đấu Sư tham chiến rồi đấy!
Độc đấu khí trứ danh của Mộc Ánh Tuyết bị counter* quá chặt bởi môi trường, cụ thể hơn là gió biển lồng lộng, trong bối cảnh độc tài, độc liệu của nàng lại nhiều cũng không có nghĩa là vô hạn, thì tiêu hao chiến rõ ràng là quá mức bất lợi.
Tình huống của Mỹ Đỗ Toa cũng tương tự khi nàng mạnh thật đấy, nhưng đánh hoài cũng phải biết mệt chứ. Giải phong khôi phục thực lực à!? - Làm vậy khác gì ôm bom tự sát, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm đâu!×
— QUẢNG CÁO —
Về phần Tiêu Thiên, đúng là hắn giết người rất nhanh và nhiều đấy, chỉ có điều cái giá phải trả cho hiệu suất kia cũng vô cùng đáng kể khi số lượng mũi tên tồn kho đang giảm đi nhanh chóng. Phải biết, những thứ này là hắn mới chuẩn bị gần đây thôi chứ không phải có sẵn đâu, số lượng có hạn lắm.
Trong khi đó, đối phương thì hoàn toàn ngược lại.
Số lượng vẫn không ngừng tăng lên chưa thấy có điểm dừng là một; chất lượng cũng đang từng chút một nhích lên theo thời gian là hai; dù đã chết rất nhiều rồi, máu xanh, máu đỏ, máu vàng đủ loại màu sắc từ lâu đã trộn lẫn với nhau nhuộm đen bờ cát rồi, thậm chí chảy cả xuống biển luôn rồi, nhưng các quái nhân này xông lên vẫn cứ là xông lên không hề sợ hãi nữa là thứ ba.
Từ ba yếu tố hết sức rõ ràng như vậy, không khó để nhận ra nhiệm vụ của đội quân quái nhân tiên phong này đơn thuần chỉ là pháo hôi được đẩy ra để dùng mạng câu tiêu hao không hơn không kém.
Nhưng biết rồi thì làm gì được bây giờ?
Chạy à!? - Chạy đi đâu khi lên trời không đường, xuống đất không cửa; đằng trước là kẻ địch, đằng sau là đường cùng đây!
Đánh tiếp sao!? - Đánh được bây giờ rồi một tiếng sau thế nào, một ngày sau lại thế nào nữa?
“Xà Linh Hiện Thế”
Khè! Xììì…
“Cứ thế này… không ổn đâu, Vô!” - Tranh thủ sức lực còn lại để triệu hoán ra một đầu đại xà bằng đấu khí thay mình càn quét đối phương, Mỹ Đỗ Toa hơi lui lại về phía Tiêu Thiên vừa thở dốc, vừa nói: “Nếu không để ta tăng đẳng cấp lên Đấu Linh đỉnh phong…”
“Không cần.” - Chưa chờ nàng nói hết câu, hắn đã lắc đầu ngăn cản: “Dù ngươi tăng lên Đấu Linh hay Đấu Vương, thậm chí khôi phục lại thành Đấu Hoàng đi chăng nữa, đối phương rồi cũng sẽ phái ra thuộc hạ có đẳng cấp tương đương mà thôi.”
Tin tức có độ chính xác 100% bởi người cung cấp là Hệ Thống!
Tiêu Thiên mở miệng liền khẳng định phe địch có không ít chiến lực cấp cao và siêu cao đang ẩn nấp khiến Mỹ Đỗ Toa khá bất ngờ, nhưng nàng cũng không hỏi lại thêm. Dù sao chuyện này liên quan tới tính mạng cả ba người, hắn sẽ không mang ra đùa. Còn hắn biết bằng cách nào thì… quan trọng chuyện đó làm gì giờ này. Để sức lực và đầu óc lo cách giải quyết vấn đề còn hơn.
Mỹ Đỗ Toa không hỏi, Tiêu Thiên đương nhiên cũng không rảnh đi trả lời hay giải thích. Thay vào đó, hắn…
“Tiểu Mộc, lại gần đây.”
“Vâng, chủ nhân.”
...gọi Mộc Ánh Tuyết lại gần, sau đó mới nói lời kinh người.
“Lên thuyền cả đi, chúng ta… chạy ra biển!”