Sáng ngày hôm sau, tại bờ biển của một hòn đảo khác.
Liên tục một ngày hai đêm bay không ngủ không nghỉ, rốt cuộc thì Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết đã an toàn tới được đại đạo nằm tại trung tâm Cửu Sát Chi Địa.
“Vẫn chưa thể yên tâm nghỉ ngơi được, phải duy trì cảnh giác.”
Nếu xem toàn bộ vùng Cửu Sát Chi Địa là hang hổ và Huyền Hoàng Viêm là hổ con, thì tiểu đảo ngoài kia mới chỉ là cửa hang a. Đại đảo này mới là nơi nguy hiểm chân chính đây này!
“Hiểu!” - Vừa đáp, Tiêu Thiên vừa tìm một nơi bằng phẳng rồi trải cái chăn lớn hắn của mình ra, sau đó nhẹ nhàng đặt Mộc Ánh Tuyết xuống để nàng nghỉ ngơi cho thoải mái: “Ngươi tranh thủ thời gian khôi phục trước đi, ta cảnh giới cho.”
Ở một bên nhìn hắn dịu dàng chăm sóc cho thuộc hạ của mình, ánh mắt Mỹ Đỗ Toa nhịn không được lấp lóe những tia sáng khó hiểu nhưng nàng cũng không nói gì thêm, chỉ ừ một tiếng trong cổ họng rồi trườn ra một nơi khác tĩnh tâm minh tưởng.
Không gian rất nhanh liền im ắng lại như nó vốn nên như thế, xung quanh chỉ còn âm thanh của gió thổi, sóng vỗ và những tiếng hít thở nhẹ nhàng mà chậm rãi từ hai nữ nhân.
Giúp Mộc Ánh Tuyết thay một lượt thuốc đắp ngoài da, lại dùng đấu khí kiểm tra tình hình nội thương trong cơ thể nàng xong xuôi, Tiêu Thiên mới bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh.
Về cơ bản thì đại đảo này cũng không có gì khác biệt quá nhiều so với tiểu đảo hắn và đồng đội đã từng vượt ngang qua bên ngoài. Vẫn là những cây đại thụ khổng lồ như một khu rừng nguyên sinh, vẫn vắng hoe không một bóng sinh vật sống và vẫn một cảm giác bài xích đã có phần quen thuộc đè trên vai kẻ ngoại lai như hắn.
Tuy nhiên, đã có kinh nghiệm từ lần trước rồi nên Tiêu Thiên sẽ không dễ dàng tin vào sự bình yên có phần giả tạo và quái dị của nơi này như trước nữa.
Bên cạnh những điểm tương đồng, thì khác biệt rõ ràng nhất giữa chỗ sâu và vòng ngoài của Cửu Sát Chi Địa là nồng độ Huyền Hoàng Chi Khí tại đây. Chúng nồng đậm đến mức một tứ tinh Đấu Sư với ngũ giác của nhân loại như Tiêu Thiên đều có thể cảm nhận được mùi vị đặc biệt trong không khí là đủ thấy được lốm đốm rồi.
“Hy vọng những Huyền Hoàng Chi Khí này sẽ giúp mọi người khôi phục được nhanh hơn một chút.” - Nghĩ như vậy, Tiêu Thiên cũng tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng và tĩnh tâm xuống để thân thể đã rã rời sau hai cuộc đại chiến cùng hai đêm không ngủ được nghỉ ngơi: “Xém chút thì quên mất. Chuyện cảnh giới nhờ ngươi nhé, Hệ Thống.”
“Tích… không thành vấn đề.”
...
Chiều cùng ngày.
“Hô… phùùù…” - Sau nữa ngày bình yên khôi phục thì… vẫn là Tiêu Thiên tỉnh lại trước: “Không hổ là Huyền Hoàng Chi Khí, cảm giác cả cơ thể đều khoan khoái như mới đi massage full service về vậy.”
“Tích… thô thiển.”
Làm như không hề nghe thấy Hệ Thống nhả rãnh mình, Tiêu Thiên lại một lần nữa tỉ mỉ giúp Mộc Ánh Tuyết kiểm tra thương thế và thay đợt thuốc đắp khác, sau đó mới nổi lửa chuẩn bị bữa tối.
Rất nhanh sau khi mùi hương đồ ăn bắt đầu theo gió bay xa trong không khí, thì…
“Ngươi làm món gì đó?”
...gần như ngay lập tức nữ vương bệ hạ đã có mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chảo thức ăn nửa giây không rời.
“Món này gọi… bạch tuộc khổng lồ xào sa tế, đảm bảo thơm ngon cay nồng, gắp không ngừng tay.” - Vừa cười đáp, Tiêu Thiên vừa đưa một chén đầy ắp về phía Mỹ Đỗ Toa: “Tới, thử một miếng xem có hợp khẩu vị hay không.”
“Bạch tuộc khổng lồ!? Sẽ không phải là…”
“Không phải nó thì còn ai vào đây. Ngươi ăn không, không ăn ta…”
“Ăn chứ! Ai bảo ta không ăn!?”
“Từ từ thôi, cay lắm…”
“Cay cái đầu ngươi! Bản vương đường đường một Đấu Hoàng đỉnh phong sẽ sợ cay… ai nha má ơi!”
“...”
Không biết bao lâu sau.
Bầu trời mênh mông, sóng biển vỗ rì rào, Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa đang cùng nhau ngồi trên bờ cát vàng ngắm nhìn đại hỏa cầu chậm rãi biến mất tại nơi giao giới giữa trời và đất, còn mấy ký bạch tuộc xào đã sớm là chuyện của quá khứ.
“Tình hình khôi phục của ngươi thế nào rồi?” - Khoảnh khắc lãng mạn bị phá vỡ khi Tiêu Thiên bỗng nhiên nghiêng đầu qua mỹ nhân “tóc gió thôi bay” bên cạnh hỏi: “Mà lưỡi ngươi không sao chứ!?”
“Ngươi còn dám nói!?” - Nhắc tới Mỹ Đỗ Toa liền nhịn không được trợn trắng cả mắt: “Nấu ăn cay như vậy… có bệnh a!”
“Ta đã cảnh báo rồi, ai bảo ngươi…”
“Lẩm bẩm gì đó!?”
“Khụ… không có gì! Nói chính sự này.” - Trước đây Tiêu Thiên còn có thể trang bức trên cơ nàng, hiện tại… chỉ có thể vội vàng chối bay chối biến và đánh trống lảng: “Nếu gặp phải Đấu Hoàng, ngươi có mấy thành nắm chắc?”
“Với tình hình hiện tại của ta, Đấu Hoàng sơ cấp không thành vấn đề, trung cấp sẽ khó thắng nhưng bảo mệnh không lo, về phần cao hơn thì chỉ có nước chạy. Đây là tính một chọi một.
Còn trong trường hợp đối phương nhiều hơn một người hoặc được trợ giúp, ta tối đa cũng chỉ có thể làm mồi nhử kéo dài thời gian mà thôi, chứ đánh vào sợ rằng rút ra không được.”
Trả lời cực kỳ nhanh và đầy đủ, có vẻ như nữ vương bệ hạ đã sớm biết Tiêu Thiên sẽ hỏi nên chuẩn bị sẵn đáp án cho hắn luôn rồi.
“Làm mồi nhử kéo dài thời gian!? Ý ngươi là muốn… giương đông kích tây à?”
“Không sai!” - Mỹ Đỗ Toa gật đầu: “Trong bối cảnh nhân số thua thiệt, chiến lực thua thiệt, địa hình - địa bàn thua thiệt như hiện tại, thì lấy cứng đối cứng rõ ràng là bất khả thi, nghĩ cũng không cần nghĩ.
Đột kích bất ngờ sẽ cho chúng ta thêm chút lợi thế, nhưng như đã nói, từng đó là chưa đủ để khỏa lấp những chênh lệch giữa địch và ta.
Như vậy chỉ còn cách điệu hổ ly sơn, ta ở đằng đông kéo bầy hổ rời núi, ngươi tiến vào từ đằng tây tìm kiếm và bắt lấy hổ con, sau đó mạnh ai nấy chạy.”
Đối với kế hoạch của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên chưa vội vàng trả lời. Thay vào đó, hắn vòng hai tay ra sau đầu, nằm bật ngửa ra bờ cát rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Phản ứng của Tiêu Thiên khá kỳ quặc, nhưng Mỹ Đỗ Toa cũng không thúc giục gì hắn cả, chỉ im lặng tiếp tục nhìn nửa còn lại của mặt trời dần lặn xuống đằng tây. Hành động này thế nhưng mà quyết định toàn bộ thành bại của cả một hành trình, vẫn là tồn tại nhiều biến số có khả năng nguy hiểm tới tính mạng đến chính nàng đều không dám xem thường, cứ để hắn thoải mái suy nghĩ thêm thì tốt hơn.
Năm phút tĩnh lặng trôi qua, đang lúc Mỹ Đỗ Toa tưởng rằng Tiêu Thiên đã ngủ quên mất vì hắn quá im lặng, thì…
“Tối mai hành động!”
...hắn lại bất ngờ mở mắt, đồng thời phán định một câu chắc nịch như vậy.
“Tối mai à!? Hơi gấp a, nhưng thôi… cũng được đi!”
...
Một đêm vô sự trôi qua, theo sau bởi một ngày gấp rút khôi phục và đương nhiên không thể thiếu món ăn liên quan tới bạch tuộc, lần này là bạch tuộc siêu to khổng lồ nướng phô mai.
“Ừ đấy, ăn như thế này có phải là vừa ngon, vừa béo lại không cay, không đắng không. Cứ phải làm cho đỏ hỏn vào để chi vậy?” - Vừa gật gù hài lòng, nữ vương bệ hạ vừa dùng cái lưỡi hồng hào của mình liếm môi, phong vận trận trận.
“Rõ ràng lỗi tại bản thân mình không quen ăn cay lại đi trách người khác…”
“Hả!?”
“Khụ… ta nói là cơm no rượu say rồi, hiện tại nên hành động chứ?”
“Hèn nhát, tch!” - Tặc lưỡi khinh bỉ Tiêu Thiên một tiếng, Mỹ Đỗ Toa liếc qua Mộc Ánh Tuyết đã bị cuộn lại chung với chiếc chăn lớn như miếng trứng cuộn: “Còn nàng ta thì sao?”
“Ngươi mang chứ sao.” - Nói, Tiêu Thiên lật tay lấy ra hai sợi dây thừng, ý tứ rõ ràng là muốn đem Nữ Thần nhà hắn cột lên người nữ vương bệ hạ.
“Sớm biết không thể trông chờ gì vào ngươi.”
“Ngươi biết là được rồi!?”
“Ngươi… không muốn mặt!”
...
Đâu đó trên đại đảo trung tâm Cửu Sát Chi Địa.
Đeo theo miếng trứng cuộn lớn mang tên Mộc Ánh Tuyết trên lưng, Mỹ Đỗ Toa đang lao nhanh trong rừng cây bỗng nhiên dừng lại, nép vào một gốc đại thụ và bình tĩnh và quan sát.
“Chỗ này chắc là được rồi!”
Xác định xung quanh không có vấn đề, hai tay nữ vương bệ hạ nhanh chóng kết thành một cái thủ ấn kỳ dị đem đại lượng đấu khí màu hồng phấn tỏa ra từ đan điền nàng tập trung về hai tay, sau đó…
“Xà Linh Hiện Thế”
Gràooo!!!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
...một đầu đại mãng xà năng lượng thể cao tới hàng chục mét cứ thế bất tình lình xuất hiện từ hư vô và ngẩng đầu lên trời gào thét, sau đó bắt đầu điên cuồng… phá hoại môi trường.
“Phía nam đã xong! Còn phía tây và phía bắc nữa.”
…
“Bắt đầu rồi a!” - Chậm rãi mở ra hai mắt, Tiêu Thiên hít sâu một hơi lên tinh thần: “Tiếp theo tới lượt chúng ta rồi, Hệ Thống.”
“Tích… tiến lên!”
Soạt! Phừng!
Bên trái màu xanh lam ngọc, bên phải màu trắng, Tiêu Thiên bây giờ giống như một hỏa nhân được hợp thành từ hai ngọn lửa có màu sắc và nhiệt độ khác nhau rõ rệt. Thoạt trông có vẻ khá là kỳ dị.
Nhưng mà nếu nói tới kỳ dị, thì hành động tiếp theo của hắn mới thực sự là khiến người ta khó lường. Bởi vì hàng này vậy mà bay thẳng lên trời, sau đó ở giữa không trung tiến hành chuyển hướng cái 180 độ rồi cứ thế như một tia chớp…
“Cửu Sát Điện, Huyền Hoàng Viêm, ta tới rồi!”
Vù! Ầm!
...đâm thẳng đầu xuống đất!