Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 251



Trở về từ U Minh Chi Địa, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết cũng chỉ nán lại Thiên Độc Thành một ngày để nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại mọi chuyện, sau đó hai người lập tức lên đường quay về sa mạc Tháp Nhĩ Qua.

Đương nhiên, gọi là nghỉ ngơi thế thôi, chứ một ngày ở lại tổng bộ Độc Tông cũng đâu phải là chỉ ăn với ngủ. Mà ngược lại, chuyện Tiêu Thiên làm được tại đây trên thực tế là không hề ít.

Đầu tiên và đáng kể nhất trong đó là việc thông qua Tiểu Y Tiên cùng Kurumi để núp sau màn thao túng Độc Tông mở ra kế hoạch ám sát Hạt Tất Nham, gã nhị tinh Đấu Tông đang chống lưng cho Vạn Hạt Môn.

Như đã nói qua từ trước thì nòng cốt của toàn bộ kế hoạch đều nằm ở việc dùng tin đồn về sự tồn tại của U Minh Độc Hỏa làm mồi nhử mục tiêu rời khỏi hang, sau đó bày thiên la địa võng bên trong U Minh Chi Địa chờ hắn bước vào rồi hạ sát thủ. Cụ thể chi tiết kế hoạch ra sao, thực hiện thế nào, cần chuẩn bị những gì, bao giờ bắt đầu v.v. tất cả những câu hỏi này Tiêu Thiên giao hết lại cho Tiểu Y Tiên và cao tầng Độc Tông tìm câu trả lời. Hắn chỉ cần đầu của Hạt Tất Nham mà thôi.

Chuyện thứ hai cũng quan trọng không kém phần quan trọng, đó là khống chế Luyện Dược Sư công hội của Xuất Vân Đế Quốc. Và cái tên được hắn sử dụng vào việc này là Dược Vân, một Luyện Dược Sư trẻ tuổi mới nổi còn xa lạ với rất nhiều người.

Nhắc tới Dược Vân, giới thạo tin sẽ lập tức nghĩ ngay tới một “tiểu thiên tài” khá là phong vân khi chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi đã có thực lực Luyện Dược Sư cấp hai, mơ hồ có xu thế đột phá Luyện Dược Sư cấp ba. Tuy nhiên, ít ai biết được rằng “kiếp trước” của hắn vốn cũng đã từng là một nhân vật phong vân khắp Xuất Vân Đế Quốc và cả các nước láng giềng xung quanh, khác biệt duy nhất khi đó hắn vẫn còn dùng cái tên… Viêm Lợi mà thôi.

Biết sao được khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Luyện Dược Sư công hội “Phó hội trưởng” Viêm Lợi đã sớm chết mất xác tại Gia Mã Đế Quốc, sau thất bại trong nỗ lực phá hoại Luyện Dược Sư đại hội tại đây chứ.


Nhưng mà… vẫn là biết sao được, bởi vì Tiêu Thiên không muốn hắn chết, cho nên hắn chưa được phép chết đâu. Thay vào đó, Viêm Lợi được tiếp tục sống, với điều kiện là hắn phải làm việc và cống hiến cho Tề Thiên Cung dưới danh tính Dược Vân hoàn toàn mới.

Theo đó, hai năm qua Dược Vân vẫn luôn “nằm vùng” khá là im ắng trong Luyện Dược Sư công hội của Xuất Vân Đế Quốc bằng cách chỉ bày ra thực lực Luyện Dược Sư cấp hai không hơn không kém. Nhưng kể từ hôm nay, hắn cần phải nhanh chóng leo lên vị trí cao hơn trên bộ máy cầm quyền của thế lực lớn thứ ba Đế Quốc, chỉ sau Hoàng Thất và Độc Tông, theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Để làm gì, Dược Vân không biết, cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ cần biết hai năm chờ đợi bây giờ đã có tiến triển mới, hai năm tân sinh mờ mịt bây giờ đã có mục đích, hai năm hoài nghi nhân sinh bây giờ đã có đáp án rồi.

Việc thứ ba, cũng là việc cuối cùng Tiêu Thiên làm được trước khi cùng Mộc Ánh Tuyết rời khỏi Xuất Vân Đế Quốc, chính là… khen thưởng hai nàng như đã hứa từ trước.

Cụ thể hơn, phần thưởng Tiêu Thiên dành cho Mộc Ánh Tuyết chỉ đơn giản là gói gọn trong… một lời hứa, rằng hắn sẽ [ Nâng Cấp ] nàng lên ít nhất là một cấp xếp loại nữa khi có điều kiện.

Không có gì quá đặc sắc a, nhưng tình huống của Tiểu Y Tiên mới đáng nói.

Cụ thể hơn thì để khen thưởng cho tất cả những việc nàng đã làm được suốt ba năm quen biết đã qua nói chung, Tiêu Thiên quyết định nhờ Kurumi trích một phần kiến thức về độc trong đầu Mộc Ánh Tuyết ra cho Tiểu Y Tiên như một hình thức khích lệ nàng. Nhưng đó chỉ mới là thưởng chung cho quá khứ và hiện tại. Còn riêng về phần hành trình U Minh Chi Địa vừa qua, hắn tiếp tục đặc cách cho Tiêu Y Tiên thêm một phần thưởng khác nữa, đó là… một lần nghịch thiên cải mệnh, tăng cường thiên phú bằng châm pháp.

Chỉ có điều… nghịch thiên cải mệnh vốn là một việc tốt, nhưng vấn đề là khi Mộc Ánh Tuyết đè Tiểu Y Tiên xuống để thoa thuốc và hạ châm, thì không biết vì lý do gì cô nàng này lại… giãy đành đạch như cá chép lên bờ, một hai nhất định sống chết không chịu cởi áo.

Người ta một giới Đấu Vương, đã quyết tâm không nghe lời thì Đấu Linh như Mộc Ánh Tuyết làm được gì bây giờ!? - Đáp án đương nhiên là không làm được gì cả. Vì thế nàng buộc phải gọi người đến giúp, và “người” cụ thể hơn ở đây không thể là ai khác ngoài Tiêu Thiên, chủ nhân của hai nàng.

Đáng tiếc, Tiêu Thiên đến chẳng làm tình hình khá khẩm hơn chút nào, ngược lại càng khiến Tiểu Y Tiên hoảng loạn hơn, hai tay bắt chéo thật chặt trước ngực, vẻ mặt sợ hãi các thứ, một bộ “các ngươi đừng đến đây, lại đến ta sẽ la lên đấy” như gái nhà lành sắp bị xâm hại tới nơi. Bất đắc dĩ, hắn đành phải đổi cho nàng một phần thưởng khác là các loại tài nguyên tu luyện cùng lời hứa "cần gì cứ nói", còn chuyện nghịch thiên cải mệnh… khi khác tính lại sau.

Mọi việc xong xuôi, Tiêu Thiên lúc này mới mang theo Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết quay về sa mạc Tháp Nhĩ Qua, chính thức kết thúc hành trình U Minh Chi Địa tìm kiếm U Minh Độc Hỏa sau một tháng xa nhà.

...

Thần Điện trung tâm, sa mạc Tháp Nhĩ Qua.

“Phùùùùù… vẫn là về tới nhà quen thuộc hơn a!” - Vươn vai sau một đêm tự cho phép mình đi ngủ để thoải mái tinh thần thay vì tu luyện, Tiêu Thiên mỉm cười với dung nhan xinh đẹp mà quen thuộc luôn hiện lên bên cạnh hắn mỗi sáng: “Chào buổi sáng, Tuyết… tiểu Mộc! Tối qua ngươi ngủ được không?”


“Chào buổi sáng, chủ nhân. Thuộc hạ ngủ rất ngon.”

“Khèèè… kít!” - *Bản vương cũng ngủ ngon!*

“Ai hỏi ngươi mà trả lời!?” - Trợn trừng mắt với đầu tiểu xà bò ra từ trong lồng ngực mình, Tiêu Thiên bĩu môi chép miệng: “Phòng có thì không về, cứ thích ăn vạ trước ngực người khác, báo hại ta đêm ngủ không dám lăn.”

“Khèèè… kít… kít!?” - *Cả cái Thần Điện này đều là của bản vương, bản vương thích ngủ đâu chẳng được!? Về phần ngươi sợ trở mình đè bản vương, hỏi ngược lại một câu là ngươi tự tin là mình có bản lĩnh đó không!?*

“Ừ, cứ cao ngạo đi. Chờ đến ngày bị ta “đè” thì đừng có xin tha…”

“Khèèè… kít!?” - *Lẩm bẩm gì đó!?*

“À, không có gì! Ta đang nói là một tháng rồi chưa có kiểm tra tiến độ thao luyện của đám binh lính, hôm nay phải tổ chức một buổi kiểm tra toàn diện mới được.” - Ho khan một tiếng giải quê, Tiêu Thiên vội vàng bật dậy: “Đi thôi tiểu Mộc, lâu lâu cũng phải lộ diện một cái không người ta lại tưởng chúng ta trốn tránh trách nhiệm.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Khèèè… kít!” - *Tch! Có sắc tâm không có sắc đảm, mất mặt nam nhân!*

...

Tiêu Thiên bất thình lình lộ diện trên tường thành sau hơn một tháng vắng mặt đã ngay lập tức đập tan các tin đồn không hay, nói rằng hắn “hại chết nữ vương bệ hạ, sau đó bỏ của chạy lấy người” đang dần trở nên mất kiểm soát gần đây.

Tin đồn ai tung ra, mục đích cuối cùng là gì, bao nhiêu người đã, đang và sẽ tin câu chuyện kia có thật v.v. tất cả những câu hỏi này đều cần phải điều tra, nhưng đó là chuyện sâu phía sau hậu trường. Còn hiện tại, việc hắn cần làm ngày hôm nay là là xốc lại tinh thần cho các người dân, binh lính, cũng như đám cao tầng vẫn còn kiên định niềm tin vào nữ vương Mỹ Đỗ Toa, vào Vô đại nhân của bọn họ.

Muốn đạt được mục đích đó, Tiêu Thiên hiểu rằng hắn cần phải đánh dấu sự trở lại của mình bằng một màn xuất hiện thật hoành tráng, đồng thời đảm bảo được sự bá đạo xứng với hai chữ Đại nhân người ta vẫn gọi hắn.

Nói tới hai chữ hoành tráng, đương nhiên là không gì hơn được cháy nổ. Còn bàn về bá đạo, mấy thứ dám nhận mình xếp trên dị hỏa đâu. Mà rất không trùng hợp, Tiêu Thiên hiện tại lại đang đồng sở hữu với Hệ Thống tận ba loại dị hỏa, vẫn là trong bối cảnh loại thứ tư đang chờ được… nghiệm thu a.


Nên là…

“Người bên dưới nghe cho rõ đây! Nhân dịp cũng khá lâu rồi chưa kiểm tra qua thành quả tu luyện các ngươi, hôm nay ta bỗng nhiên lại có hứng thú muốn chơi một trò chơi nhỏ, vừa là để nhắc nhở các ngươi đám rác rưởi này rằng ta vẫn còn sống, đồng thời cũng là để xem tiến bộ của các ngươi thời gian qua như thế nào. Trả lời ta, các ngươi có sẵn sàng chơi hay không?”

...trước tiên phải kiếm cái cớ để khởi đầu mọi chuyện cái đã.

“Trò chơi à!? Dám hỏi Vô đại nhân, trò chơi của ngài nội dung như thế nào, luật lệ ra sao, và quan trọng nhất là thắng - thua xong thì được gì thế ạ?” - Nguyệt Mị lớn tiếng hỏi. Là Phó tổng tư lệnh được đích thân Tiêu Thiên bổ nhiệm, nàng có quyền lợi cũng như nghĩa vụ làm điều này cho chính mình nói riêng và tộc Xà Nhân nói chung.

“Hỏi rất hay!” - Đứng trên tường thành, Tiêu Thiên giơ một tay lên trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới: “Trò chơi này gọi là… Một chọi một ngàn!”

Soạt!

Nói, hắn nhẹ nhàng phất tay xuống rồi cười lạnh một cách… hết sức vô nghĩa khiến mọi người bên dưới đồng loạt nghi hoặc không thôi.

Nhưng rồi…

Ù! Ù! Ù! Ù! Ù!

...khi mà uy áp kinh khủng cùng kích thước lớn tới che trời của… một đóa hỏa liên khổng lồ bất thình lình xuất hiện ngay phía trên đầu bọn họ, thì cuối cùng mọi người cũng đã hiểu vì cái gì Vô đại nhân lại tỏ ra khinh thường chúng sinh đến thế.




Bình Luận (0)
Comment