Lễ đăng cơ của “tân Nữ Vương” Medusa diễn ra thuận lợi trước sự chứng kiến từ “cựu Nữ Vương” Mỹ Đỗ Toa, “Đại nguyên soái” Nguyệt Mị, “Cố Vấn Tối Cao” Hoàng Dung, Thất Đại Thống Lĩnh, hàng chục ngàn con dân tộc Xà Nhân và đương nhiên không thể không kể đến Vô đại nhân đáng kính, người chủ trì toàn bộ quá trình buổi lễ.
Đáng nói là, thay vì tuyên bố tất cả các quyết định cuối cùng vào thời điểm trang trọng nhất theo “thông lệ”, thì mọi chuyện lại xảy ra theo một cách rất trái ngược khi buổi lễ chỉ đóng vai trò như thủ tục cuối cùng mang tính biểu tượng, còn toàn bộ những tin tức về nhân sự và các vị trí được bổ nhiệm, cũng như công tác dân vận đều đã sớm được hoàn tất từ trước đó rất lâu rồi.
Biết sao được, đều là do Tiêu Thiên không quen cảm giác phong kiến tập quyền và làm việc bất chấp phản ứng từ dư luận thôi.
Mà, tạm gác chuyện tất cả những chuyện không quan trọng sang một bên, thì hiện tại đã là một tháng trôi qua kể từ thời điểm Tiêu Thiên và đồng bọn chính thức đánh xuống một vùng lãnh thổ rộng lớn trải dài qua năm Đế Quốc thuộc tây bắc địa vực, cùng một phần của Ma Thú Sơn Mạch nữa.
Theo lý mà nói, với những gì đã và đang sở hữu như vậy, cộng thêm tính cách siêng ăn, biếng làm và quan trọng nhất là sợ chết của mình, thì lẽ ra Tiêu Thiên nên bắt đầu nghĩ tới chuyện thành gia lập thất, sinh con đẻ cái, tận hưởng tuổi già được rồi a.
Đáng tiếc, dù sự thật đúng là trong lòng hắn cũng muốn như thế lắm, nhưng lo lắng về một Hồn Thiên Đế sẽ vì xưng Đế mà không ngại luyện hóa cả thiên hạ trong tương lai, cùng mối nguy “ngoài hành tinh” gọi Cthulhu hẳn là vẫn đang chực chờ đằng sau lớp thiên mạc yên bình kia nữa, lại không cho Tiêu Thiên quyền được phép nghỉ ngơi.
Vì thế, hắn phải tiếp tục lên đường tìm cách mạnh lên nhanh hơn nhằm đảm bảo tính mạng của mình trước, đến lúc ấy cơ sở để tính tới sự nghiệp hay an dưỡng tuổi già với con cháu mới gọi là thực tế, rõ ràng, cũng như vững chắc được.
Mà để làm được điều đó thì tìm và thu phục dị hỏa là cách nhanh chóng và hiệu quả nhất Tiêu Thiên có thể nghĩ đến lúc này rồi.
“Vạn Thú Linh Hỏa, Dị Hỏa Bảng bài danh thứ hai mươi hai, hiện đang ở Thú Vực.
Thái Hư Cổ Long Tộc và Thiên Yêu Hoàng Tộc a… loại!
Lục Đạo Luân Hồi Viêm, đứng thứ hai mươi mốt trên Dị Hỏa Bảng, bản nguyên bị giam trong Quảng Trường Dị Hỏa, phân thân lưu lạc giữa Luân Hồi.
Cái gì cùng cái gì đây, loại!
“Lão Thập Bát” Phong Lôi Nộ Diễm ngược lại là hoang dã, nhưng Phong Lôi Cốc cái chỗ chết tiệt kia liền bán Thánh đều ngại nhắc đến.
Bản thân mình một thái điểu thất tinh Đại Đấu Sư đi vào, sợ rằng hai phút đã phụt ba chục phát mẹ rồi, loại!
Những dị hỏa còn lại không phải trong tay Viêm Tộc, Dược Tộc, Cổ Tộc thì cũng là thuộc về Phần Viêm Cốc… Chậc! Nhìn đi nhìn lại, vẫn là Hải Tâm Diễm trong tay “Đệ Nhất Phản Đồ” Hàn Phong và Vẫn Lạc Tâm Viêm tại Già Nam Học Viện là có tính khả thi cao nhất rồi.
Vừa hay cả hai đều ở chung một map, làm tốt là một công đôi ba việc a.
Quyết định vậy đi!”
Nghĩ là làm, Tiêu Thiên nhanh chóng tiến hành triệu tập một cuộc họp nội các lớn, sau đó dưới sự phản đối có, cầu xin có, thậm chí nháo treo cổ đều chạy ra đến, nhưng hắn vẫn kiên quyết để tất cả mọi người lại tiếp tục ổn định và phát triển hậu phương, còn bản thân chỉ mang theo Wanda đi Hắc Giác Vực.
Đúng vậy! Là ngay cả “Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư” Mộc Ánh Tuyết, cô nàng vẫn luôn sát cánh cạnh Tiêu Thiên từ những ngày đầu, lần này cũng bị hắn cho ở nhà đấy.
Nửa năm trôi qua, nhờ vào sự ổn định trong hoàn cảnh, cuồn cuộn của tài nguyên, dư giả trên thời gian, và quan trọng nhất là không còn bị tên chủ nhân vô dụng cấm cản và kéo chân sau, thì Mộc Ánh Tuyết, Medusa cùng với Kurumi ba trên tổng số bốn cô nàng Nữ Thần cấp R đều đã đạt đẳng cấp tối đa theo xếp loại của các nàng, chính là thập tinh Đấu Vương.
Hoàng Dung chậm hơn do được [ Nâng Cấp ] khá muộn, nhưng cũng đã liên tục có những bước thăng tiến ổn định.
Tiến bộ có thể nói là thần tốc thật đấy, tuy nhiên, với Tiêu Thiên mà nói, từng đó vẫn là chưa đủ!
Phải biết, Hắc Giác Vực còn được người ta biết đến với cái tên Hỗn Loạn Chi Địa, nơi mà ít nhất phải Đấu Hoàng trở lên mới được tính là “người”, còn thấp hơn… haha, nói dễ nghe là “thức ăn” cho kẻ khác nuốt, còn khó nghe hơn thì… rác rưởi không hơn không kém đâu.
Mang theo một đám Nữ Thần như hoa như ngọc bên người đi dạo địa ngục trần gian như vậy, Tiêu Thiên còn lâu mới ngu đến thế.
Dù sao trên đời này không thiếu nhất chính là ocschos, nhưng cho chúng nó cơ hội cắn mình thì đó là lỗi của bản thân rồi.
Cho nên, một Wanda thiên biến vạn hóa theo đúng nghĩa đen sẽ đi cùng với kẻ được Hệ Thống hộ tống, hộ giá như hắn là đủ rồi.
Lịch trình và kế hoạch đã được định ra, nhưng trước đó vẫn còn một vài nhân - quả cần phải được kết thúc trước đã.
...!
Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành.
Ù! Ù! Ù!
“Rất lâu rồi mới quay trở lại nơi này a.
Mọi thứ bây giờ khác biệt thật đấy!” - Bước ra từ cánh cổng không gian màu đỏ hồng do Wanda mở, Tiêu Thiên bất giác thở dài trước sự xa lạ của nơi mà hắn đã từng gọi là nhà.
Diện tích mở rộng ra gấp đôi, kéo theo đó là dân số và mật độ nhà, xe, cửa hàng v.v.
cũng tăng lên tỉ lệ thuận.
Có thể nói Ô Thản Thành hiện tại đã ra dáng đại thành hơn rất nhiều so với mười năm trước lắm rồi.
Bỗng nhiên…
Soạt!
“Là ngươi!?”
...một âm thanh xé gió rất nhẹ vang lên giữa lúc Tiêu Thiên cảm thán trước sự thay đổi chóng mặt của thực tại từ trên nóc nhà, cùng với đó là một bóng đen bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn.
Chỉ có điều, từ phản ứng và cách nói chuyện của hắn thì hẳn là không phải kẻ xa lạ.
“Là ta!” - Chậm rãi quay người lại, khóe miệng Tiêu Thiên cong lên nụ cười nhạt nói: “Lâu rồi không gặp a, lão Băng.”
Nhìn gương mặt “quen thuộc mà xa lạ” ẩn sau lớp mặt nạ năm xưa đã sắp xếp cho hắn ẩn cư tại đây, dù đã hoàn toàn khỏi bệnh, thậm chí thực lực dậm chân tại chỗ gần nửa thế kỷ cũng đã có tăng tiến mới, nhưng Hải Ba Đông vẫn không dám khinh thường chút nào.
Phải! “lão Băng” trong miệng Tiêu Thiên, chính là “Băng Hoàng” Hải Ba Đông đấy.
Năm năm trước, hắn đứng ra sắp xếp cho ông lão đáng thương này quay về ẩn cư tại Ổ Thản Thành, đồng thời giao cho người sau một nhiệm vụ “không nặng, không nhẹ” là bảo vệ Tiêu Gia trước các mối đe dọa từ Hoàng cảnh trở lên.
Đổi lại, vấn đề khôi phục thực lực và trả thù cho tình yêu cả đời của hắn, không ai khác ngoài Xà Nữ tên Điệp, người cũng là tỷ tỷ của Mỹ Đỗ Toa, sẽ do Tề Thiên Cung đứng ra nhận thầu.
Và ngày hôm nay…
“Lời dư thừa không cần nói thêm, ngươi chỉ cần trả lời ngắn cho ta một câu duy nhất.
Sẵn sàng hay chưa?”
“Lão phu lúc nào cũng sẵn sàng!”
“Tốt! Vậy thì… đi!”
Soạt! Ù! Ù! Ù!
...sau năm năm “quên” mất sự tồn tại của Hải Ba Đông, Tiêu Thiên đã chính thức quay trở lại để cùng với đại danh đỉnh đỉnh Băng Hoàng kết thúc cái nhân - quả này.
...!
Vân Lam Sơn, Vân Lam Tông.
Ào! Ào! Ào!
Vù! Vù! Vù!
Bầu trời quang đãng trong xanh bỗng nhiên tối sầm lại bởi mây đen cuồn cuộn, kéo theo đó là những cơn gió lớn liên tục rít gào khiến người ta nhanh chóng cảm nhận được sự bất thường của thời tiết, và bất giác, là cả ngột ngạt trong lòng.
Bão tố sắp nổi lên a!
Giữa quang cảnh tối tăm mà u ám ấy, từ trưởng lão đến đệ tử, rất nhiều người đã bắt đầu nghĩ đến việc quay trở về phòng của mình đóng kín cửa và nghỉ ngơi thật tốt, chờ giông bão qua đi rồi làm gì thì làm.
Đáng tiếc, “cơn bão” này xảy đến vốn là một sự bất thường, nên muốn nó tan đi một cách bình thường cũng không dễ dàng như vậy.
Sẵn nói tới bất thường…
Tạch! Rẹttt… Ầm!
...từ trong đám mây đen cuồn cuộn thành hình xoắn ốc trên bầu trời, bỗng nhiên đánh xuống một tia chớp màu… đỏ tươi trúng ngay giữa quảng trường Vân Lam Tông trống trải gây ra một tiếng nổ lớn cùng vô số khói bụi mù mịt, khiến không ít đệ tử vừa giải tán khỏi buổi tập luyện đều nhịn không được nán lại nhìn xem.
Và… bỏ qua việc tia sét tại sao lại có màu đỏ, thì “bất thường” bây giờ mới thực sự là bất thường khi mà ngay tại nơi sấm sét vừa đánh xuống mặt đất kia, giữa sân rộng trống trải vốn không người, bây giờ lại nhiều ra hai bóng đen đang một ngồi, một đứng nói chuyện với nhau đầy khó hiểu.