Đối với tin tức Vân Lam Tông “lão Tông chủ” Vân Sơn một đi không trở về và các hệ lụy phía sau nó, Tiêu Thiên đã sớm cùng những người có liên quan xây dựng kịch bản cùng các biện pháp giải quyết, không có bất kỳ vấn đề gì nguy hại cả.
Tình huống tương tự cũng xảy ra với Vạn Hạt Môn tại Xuất Vân Đế Quốc.
Tuy nhiên, kết thúc nhân - quả này thường sẽ là khởi đầu của một nhân - quả khác.
Và việc Vụ hộ pháp cùng Thiết hộ pháp hai gã Đấu Hoàng cùng lúc chết tại tây bắc địa vực chắc chắn sẽ khiến Hồn Điện, thế lực đứng đằng sau hai người chú ý.
Cho nên, Tiêu Thiên quyết định… tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!
Và như đã lên kế hoạch từ trước khi hai cuộc thanh trừng diễn ra, thì nơi hắn đến sẽ là Hắc Giác Vực.
…
Nói đến Hắc Giác Vực, người từng xem qua nguyên tác Đấu Phá Thương Khung đều sẽ biết nơi này cơ bản là một vùng địa vực đặc thù được tạo thành từ hỗn loạn và luật rừng bao quanh Già Nam Học Viện.
Khá tréo ngoe là mặc dù rất nhiều người không hiểu vì cái gì Già Nam học viện danh tiếng bậc nhất đại lục, lại được bao quanh bởi cái “giang hồ” cũng lớn nhất đại lục này, đã vậy trong và ngoài học viện còn hình thành và duy trì lẫn nhau hai bầu không khí hoàn toàn trái ngược một cách vô cùng khó giải thích, nhưng bất kể thế nào, thì tồn tại được chính là chân lý.
Cho nên lâu dần chẳng ai thèm quan tâm đến chuyện này nữa.
Tuy rằng đã trải qua đủ loại áp chế suốt chiều dài lịch sử hình thành và tồn tại tới nay của mình, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Hắc Giác Vực vẫn như cũ phát triển với tốc độ làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, thậm chí dần dần càng ngày càng hoàn thiện tính riêng biệt đặc trưng của chính nó, làm cho rất nhiều thế lực có tâm muốn dẹp yên hay khống chế nơi này đều cảm thấy vô lực.
Phạm vi của Hắc Giác Vực ngày càng mở rộng, lại trải qua mấy năm gần đây khuếch trương mãnh liệt, mơ hồ đã có xu hướng trở thành một vùng tiểu quốc độc lập.
Khác biệt duy nhất là Đế Quốc thì có tầng lớp lãnh đạo cai trị, còn tình huống ở nơi này đều xoay quanh việc mạnh ai người đó chiếm lĩnh một lãnh địa riêng, đủ loại mô hình thế lực từ tông môn, công hội, tiêu cục v.v.
kẻ nào cũng vì tự thân tự lợi mà không ngừng tranh đoạt, không ngừng giết chóc hỗn loạn, rồi chia thành năm bè bảy mảng đấu đá, gầm gừ lẫn nhau.
Cũng bởi vì tính đặc thù cao như thế, nên Hắc Giác Vực mới có thể tại vị trí trung tâm của cả đại lục hình thành và phát triển lớn mạnh đến ngày hôm nay.
Mà, tuy rằng hỗn loạn nổi tiếng khắp đại lục, nhưng Hắc Giác Vực cũng không phải là không có chỗ tốt.
Đơn cử như việc bởi vì không có người cai trị, hay nói cách khác là tính bao dung và tự do lớn, nên người cùng thế lực từ khắp nơi trên đại lục cứ thế không ngần ngại đổ dồn về đây nườm nượp mỗi ngày, mang theo trên mình họ là không thiếu các loại công pháp, đấu kỹ, đan dược cao giai, cùng vô số kỳ trân dị bảo v.v.
Chính những thứ này rồi lại trở thành đề tài hấp dẫn thêm cường giả trên đại lục tìm tới, từ đó hình thành cái vòng lặp vô tận biến Hắc Giác Vực trở thành một cái bảo tàng không đáy chỉ lớn hơn theo thời gian, chứ không có bất kỳ lý do gì để bé lại hay biến mất cả.
“Tích… vừa rồi là tình báo bề nổi của Hắc Giác Vực, tình huống cụ thể hơn như thế nào cần ký chủ phải tự mình tìm hiểu kỹ càng hơn.”
“Chậc! Hỗn loạn chi địa chính là hỗn loạn chi địa a.
Hắc Giác Vực, nghe cái tên là thấy giống chiếc sừng đen trên đầu đám ác ma khát máu của địa ngục rồi.” - Nghe được bài báo cáo… có thể gọi là sơ sài từ Hệ Thống, Tiêu Thiên cũng chỉ biết tặc lưỡi đầy bất đắc dĩ.
Vốn hắn không hề muốn lựa chọn sẽ phải đến Hắc Giác Vực sớm như vậy, đơn giản là bởi biến số của nơi này thực sự là quá nhiều đi.
Đối với một kẻ ưa thích tính rồi mới làm và đặt nặng sự an toàn của bản thân cùng đồng bọn lên trên hết như hắn mà nói, Hắc Giác Vực đơn giản chính là… counter hạng nặng rồi.
Đáng tiếc, không muốn đi cũng phải đi, ai bảo hắn không có bản lĩnh đi tranh đoạt những dị hỏa khác, chỉ còn đường duy nhất là nhắm vào Hải Tâm Diễm trong tay Hàn Phong và Vẫn Lạc Tâm Viêm của Già Nam Học Viện đều đang tại Hắc Giác Vực đâu.
“Mà thôi, một là không làm, còn quyết định làm rồi thì phải cố gắng tới cùng mới được.
Lại nói, chẳng phải trước đây chỉ là Đấu Sư thái điểu đều có thể lăn lộn được thành ra như bây giờ sao? Hiện tại Đấu Linh rồi, sợ cái gì mà không thử!” - Tự kiếm cho mình một cái lý do sứt sẹo làm động lực, Tiêu Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía bình nguyên rộng lớn mà trải dài một một màu đen u ám nơi xa: “Hắc Giác Vực… hừ, ta ngược lại là muốn nhìn xem, ngươi có thể loạn đến cỡ nào?”
Nói xong, hắn cứ thế… lại nhắm mắt lại tu luyện.
Và rất không ngạc nhiên, địa điểm tu luyện hiện tại của Tiêu Thiên lần này chính là… trên lưng phi hành thú
Trợ lực từ các Nữ Thần bây giờ đã không còn đáng kể như trước nữa, bản thân hắn buộc phải tự mình nỗ lực mỗi ngày mới mong duy trì tốc độ lên cấp ở mức khả quan được.
Đây cũng chính là lý do vì sao cũng phải đến một năm nay rồi Tiêu Thiên không hề thực sự động tay vào làm bất kỳ chuyện gì khác ngoài bế quan tu luyện cả, mọi việc đều là nhờ phân thân của hắn do Kurumi tạo ra, hoặc là Wanda biến thành đi làm mà thôi.
...!
Bình nguyên mênh mông nhìn không thấy bến bờ, trải dài hết tầm mắt ngoại trừ màu đen đơn điệu chính là màu đen tăm tối đầy nhàm chán.
Trên bầu trời hôn ám, không khí bình nguyên như ẩn như hiện một cỗ áp lực vô hình làm cho tâm tình người ta nhịn không được trở nên buồn bực.
“Cổ nhân nói Tướng do tâm sinh, Cảnh tùy tâm chuyển, nhưng mà cảnh vật nơi này thật mẹ nó khiến ta cảm thấy ức chế!” - Hít sâu một hơi để Thanh Liên Địa Tâm Hỏa phát huy tác dụng tĩnh tâm, an thần của nó, lúc này Tiêu Thiên mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Bay nửa ngày trời quỷ ảnh đều không thấy chứ đừng nói người.
Muốn xuống địa ngục quả nhiên là phải đi ngang qua Cầu Nại Hà trước a.”
Khẽ lắc đầu thở dài một hơi, hắn lần nữa tiếp tục lướt nhanh về phía trước.
Đâu đó khoảng nửa giờ sau, rốt cuộc thì trong tầm mắt cũng xuất hiện một ngôi nhà nhỏ, khả năng cao là quán trà.
Càng lại gần “quán trà”, Tiêu Thiên lại càng nhìn thấy nhiều lều trại với đủ mọi màu sắc xung quanh nó, lúc này hắn mới biết mình đoán sai rồi.
“Hóa ra là một bộ lạc nhỏ.” - Nghe mơ hồ có tiếng người truyền ra từ trong lều trại truyền ra, trong lòng Tiêu Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chậm rãi mà nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, hắn hóa thân thành một tia chớp xanh lướt về phía đám lều trại.
Phi hành đấu kỹ rất hiếm, Tiêu Thiên không muốn khoa trương.
Lại nói, giữa nơi xa lạ mà quỷ dị như Hắc Sắc Bình Nguyên này, bay loạn tới doanh trại người ta nói không chừng sẽ bị xem thành khiêu chiến, đến lúc đó thì oan đại đầu rồi.
Mất năm phút để chạy bộ nốt quãng đường còn lại, rốt cục bộ lạc nhỏ đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt.
“Xem ra cũng không nhỏ như tưởng tượng!”
Ngước mắt đánh giá tình hình xung quanh một vòng, sau đó Tiêu Thiên mới chậm rãi đi tới trước cánh cổng lớn của bộ lạc.
Mà càng lại gần, hắn càng bị ngạc nhiên bởi quy mô của cái bộ lạc này.
Bên trong hàng rào bằng gỗ được dựng tạm bợ là các đỉnh lều liên miên nối liền nhau, đếm sơ sơ cũng có gần trăm cái như vậy.
Từ trong lều không ngừng vang lên tiếng huyên náo, nhân khí có thể nói là thịnh vượng.
Đang chậm rãi tiến đến gần lối vào chính của bộ lạc, sắc mặt Tiêu Thiên bỗng nhiên khẽ biến, hai chân phát lực đem cả người mạnh mẽ lui về phía sau.
Phập!
Nhìn mũi xạ tiễn phá không bắn tới cắm xuống đám cỏ trên mặt đất nơi bản thân vừa đứng vừa đứng, đuôi mũi tên vẫn đong đưa mãnh liệt liền có thể dễ dàng thấy được kẻ bắn mũi tên này vốn không hề có ý muốn lưu cho hắn một con đường sống.
“Vậy mà tránh được!?” - Ngay khi Tiêu Thiên tránh thoát mũi tên, cách đó không xa từ phía trong hàng rào của bộ lạc, một âm thanh ngạc nhiên cũng vang lên.
“Tại hạ chỉ là đi ngang qua chỗ này, muốn vào hỏi thăm chút lộ tuyến và mua sắm vật tư đi đường.
Không hiểu hành động này của các hạ là có ý tứ gì?” - Ánh mắt lạnh lùng liếc về phía đối phương, Tiêu Thiên lạnh giọng hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi là thái điểu mới tiền vào Hắc Giác Vực? Muốn tiến vào trước hết phải nộp tiền, nơi này gọi là phí qua cổng, hiểu chưa?” - Một bóng người tay cầm cung tên nhảy lên hàng rào, vừa nghe thấy câu hỏi của Tiêu Viêm liền sửng sốt, nhưng rồi giống như hiểu được điều gì đó, hai hàng lông mày hắn lại nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia thần sắc quỷ dị.