Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 280



Trên sân thi đấu.
Chíu! Vù!
Bụp! Hự!
“Học trưởng, đa tạ!”
Một chiêu trúng đích đánh bay đối thủ ra khỏi vòng chiến, thiếu nữ xinh đẹp một thân thanh y tươi mát lập tức mỉm cười, hai tay khẽ chắp hướng về phía nam tử vừa bị nàng đánh bại khom người một cái theo đúng tiêu chuẩn lễ tiết.
“Huân Nhi học muội không hổ là đệ tử có tiềm lực nhất trong đợt thi tuyển lần này, ta thua tâm phục khẩu phục.”
Tuy rằng bị đánh bại, nhưng nam tử vẫn tươi cười, ánh mắt không nỡ rời nhìn thật sâu thiếu nữ xinh đẹp như thanh liên làm lòng người mê đắm kia thêm một giây, sau đó mới cắn răng tiêu sái quay người đi.
“Trận này Huân Nhi chiến thắng!”
Nghe được tiếng quát lớn của trọng tài vang lên, thanh y thiếu nữ lúc này mới xoay người nhảy xuống sân đấu, dưới ánh mắt hâm mộ của đại đa số khán giả nhìn theo từng bước chân nàng.
“Rốt cuộc cũng xong phần của mình, haiz!”
Không hề chú ý đến những ánh mắt nóng bỏng đang phóng tới từ xung quanh, Huân Nhi cứ thế thanh thanh đạm đám tiến vào khán đài đặc thù được bố trí riêng cho các thí sinh tham gia thi tuyển.
“Ta biết ngay Huân Nhi là lợi hại nhất!”
“Huân Nhi, thật là giỏi!”
“Làm tốt lắm, Huân Nhi!”

“...”
“Các ngươi…” - Chưa tới nơi đã bị các lời chúc mừng và khen ngợi bao vây, Huân Nhi chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ: “Mới là vòng loại đầu tiên mà thôi, thật sự cần phải vui mừng như vậy sao?”
“Vòng loại đầu tiên thì sao chứ, thắng chính là thắng a! Lại nói, ngay cả Mạc Văn đều bị ngươi dễ dàng đánh bại, ta xem lần này ngươi nhất định có thể tiến vào nội viện.” - Một nữ tử xinh đẹp khác trong bộ đồng phục màu tím nhạt cười đáp.

Khoan hãy nói, mặc dù nhan sắc lộ ra có phần thua chị kém em so với Huân Nhi, cô nàng “Nữ Thần” được toàn bộ Già Nam học viện công nhận, nhưng nữ tử váy tím kia lại sỡ hữu một loại “vũ khí sinh học” khác cũng lợi hại chẳng kém, đến mức rất nhiều ánh mắt vốn đang tập trung trên người Huân Nhi đều nhịn không được cấp tốc chuyển hướng sang bên này.
Đầu óc bớt đen tối đi! Không phải vếu đâu, mà thứ “vũ khí sinh học” được nói đến kia chính là… đôi chân dài miên man, trắng mịn không tì vết cứ liên tục lấp ló bên dưới lớp váy áo bó sát chỉ dài ngang đầu gối đầy hững hờ khi nàng bước đi đấy.
Là sinh viên của Già Nam học viện, giới tính nữ, lại thân với Huân Nhi, quan trọng nhất là nổi như hạc giữa bầy gà nhờ cặp đùi đẹp vô địch.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nữ tử váy tím kia chắc chắn chỉ có thể là Tiêu Ngọc, người hiện đang giữ vị trí chưởng môn Toàn Chân Phái mà thôi.
“Ta cũng hy vọng là như vậy.” - Khẽ cười đáp, Huân Nhi dành chút thời gian cùng Tiêu Ngọc chào hỏi và tám chuyện với vài học viên nữ khác một lúc, sau đó liền kiếm cớ kéo biểu tỷ của nàng ra một góc riêng: “Tiêu Ngọc biểu tỷ này, ta nghe nói Đội Chấp Pháp phát hiện người của Tiêu Gia chúng ta ra vào Hòa Bình Trấn.

Ngươi biết chuyện đó không?”
“Hả!? Có chuyện đó à? Sao ta không biết gì hết vậy nhỉ?” - Mày liễu khẽ nhướng, Tiêu Ngọc dùng giọng khá bất ngờ hỏi ngược lại: “Mà nếu có thì là ai được đây? Đầu năm nay Tiêu Gia chúng ta đúng là phát triển được phong sinh thủy khởi, nhưng muốn đến được Hòa Bình Trấn thì nhất định phải đi qua Hắc Giác Vực.

Nói đến cái nơi người ăn thịt người ấy, dù là Tiêu Chiến thúc thúc cũng không dám dễ dàng bước vào đâu.”
Huân Nhi chỉ hỏi một câu, Tiêu Ngọc lập tức làm ra một tràng.

Chênh lệch không thể bảo là không lớn.
“Ta cũng không chắc lắm, chỉ là nghe người khác nói lại thôi.”
“Không có lửa làm sao có khói.

Huống hồ, Đội Chấp Pháp cũng chẳng phải loại lắm chuyện mỗi ngày ăn no rửng mỡ đi tung tin đồn nhảm.

Chuyện này để ta đi hỏi thăm lại… khục…”
“Tin đồn mà thôi, ngươi cũng không cần… hả!?” - Vốn đang không hiểu vì sao lại cảm thấy thất vọng, Huân Nhi bỗng nhiên cau mày: “Ngươi… đang cười à, Tiêu Ngọc biểu tỷ? Có gì thú vị sao?”
“Không… ta… khụ… có cười đâu… khục…”
“Thật không có sao?”
“Thật… hừ… hừ… không có… khụ…”
“Liền nước miếng đều nhịn không được phun ra tới rồi còn dám nói không có!? Muốn tạo phản đúng không!?” - Hai tay thành trảo, “Nữ Thần” Huân Nhi nháy mắt hóa thân thành “Ma Nữ” Huân Nhi nhắm thẳng tới hai bên eo Tiêu Ngọc gãi a gãi: “Được a! Ngươi đã không muốn nói, ta chống mắt lên xem ngươi nhịn được bao lâu!”

“Đừng… đừng mà… hahaha… bể… bể bụng ta… hahaha…”
“Ngươi nói hay không!?”
“Ta… ta không… hahaha… không có gì… hắc… để nói…”
“Còn ngoan cố!? Vậy thì chúng ta tiếp tục tới!”
“Đừng… hahaha… ta… hắc… ta nói… ta nói… khụ… khụ…” - Rốt cuộc cũng chịu không nổi ma trảo của Huân Nhi hoành hành ngang ngược trên người mình, Tiêu Ngọc đành phải buông giáp đầu hàng: “Trời đánh ngươi cái tiểu yêu nữ… khụ… xém chút thì bể bụng ta… khụ… khụ…”
“Ngươi nhận mệnh ngay từ đầu đi thì đâu phải chịu dày vò như vậy.” - Dù rất cố gắng muốn tiếp tục dạy cho Tiêu Ngọc một bài học vì tội dám chọc ghẹo nàng, nhưng con mèo tò mò trong lòng lại không ngừng cào loạn khiến Huân Nhi lại nhịn không được muốn biết sự thật càng sớm càng tốt: “Hồi khí xong rồi thì nói đi, Tiêu Ngọc biểu tỷ.

Nhắc nhở nhẹ nhàng là vừa rồi chưa phải toàn bộ thủ đoạn của ta đâu.”
Vừa nói, song trảo của Huân Nhi không ngừng co bóp các động tác của tuyệt kỹ Long Trảo Thủ trứ danh như để tăng thêm tính “thuyết phục” cho lời khẳng định của mình.
“A, đừng! Thật không biết Nữ Thần cái gì!? Rõ ràng là Ma Nữ a!” - Nhìn thấy trảo công lợi của Huân Nhi, vừa hít thở thông thuận chưa được một giây, Tiêu Ngọc xém chút lại tắt thở: “Đám người ngoài kia đúng là mắt mù rồi mới tung hô ngươi lên tận mây như vậy.”
“Bọn họ tự mình muốn thế chứ đời ta chưa bao giờ cần người khác tung hô cả.” - Huân Nhi trợn hai mắt lên cố tỏ ra hung ác nhưng không được: “Quan trọng hơn là ngươi có chuyện gì giấu ta thì nhanh nói đi.

Đây là cảnh báo cuối cùng nhé.”
“Sợ ngươi!” - Bật cười lần cuối một cách đầy bất đắc dĩ, lúc này Tiêu Ngọc mới hít sâu một hơi sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Về tin đồn người của Tiêu Gia chúng ta xuất hiện tại Hòa Bình Trấn, ta hiện tại xác nhận với ngươi đó là sự thật.
Ngoài ra thì ngươi đoán đúng rồi đấy, người kia chính là Tiêu Thiên biểu ca.

Vừa đến nơi hắn nêu đích danh ta, sau đó lại chứng minh được thân phận với Đội Chấp Pháp, nên bây giờ đã an toàn trong trấn rồi.

Yên tâm đi.”
“Quả nhiên!” - Nghe được biểu tỷ của mình trực tiếp xác nhận thông tin, tâm tình luôn treo trên cổ họng Huân Nhi mấy ngày nay cuối cùng cũng được thả xuống, lúc này thở phào một hơi nhẹ nhõm: “May mắn không ra vấn đề.”
Cách đây không lâu cô nàng công chúa Cổ Tộc có thói quen “theo dõi người khác” này nhận được thuộc hạ báo lên rằng Tiêu Thiên biểu ca của nàng đã rời khỏi Ô Thản Thành để lên đường đi Hắc Giác Vực, nhưng sau đó hai bên lại mất dấu nhau sau khi không may đụng phải Hắc Phong trên Hắc Sắc đại bình nguyên.

Điều này khiến Huân Nhi lo lắng không thôi.
Hiện tại biết được Tiêu Thiên vẫn còn an toàn, thậm chí lành lặn đến được Hòa Bình Trấn, nói không vui là giả a.
“Hài lòng chưa, tiểu yêu nữ!?” - Nhìn thấy vẻ mặt liên tục thay đổi của Huân Nhi khi nhắc đến Tiêu Thiên, trong lòng Tiêu Ngọc bất giác dâng lên cảm giác không tên, chỉ là được nàng che giấu rất kỹ: “Hài lòng rồi thì cất cái vẻ mặt tà ác của ngươi đi dùm ta! Chờ lát nữa thi tuyển xong chúng ta…”
“Huyền giai ban ba Tiếu Băng, đấu với Hoàng giai ban hai Tiêu Viêm.”
Âm thanh trọng tài bất ngờ hô lên vang vọng không chỉ khiến sắc mặt Huân Nhi cùng Tiêu Ngọc thay đổi, mà cả quảng trường đang huyên náo cũng đột nhiên im bặt lại.

Lúc này, vô số ánh mắt đều đã đồng loạt hướng về phía khán đài Hoàng giai ban hai đóng quân, nơi chủ nhân của cái tên Tiêu Viêm đầy phong vân từ lâu đã được các đệ tử, thậm chí là không ít đạo sư của cả Già Nam học viện ghi nhớ kỹ càng, đang hiện diện.

Cùng lúc đó trên đài cao…
“Thế nào, Tiêu công tử? Một trong các hạng mục kiểm tra lão hủ muốn công tử trả lời chính là kết quả trận chiến này của Tiêu Viêm.

Không biết đáp án của công tử sẽ là gì đây?”
“Đương nhiên sẽ luôn là tiểu Viêm tử rồi.”
“Ể!? Cứ thế chắc chắn như vậy à? Không sợ một bước sai, vạn dặm lui sao? Nếu công tử quên thì để lão hủ nhắc lại là cơ hội chỉ có một lần thôi nhé.”
“Một lần hay mười lần cũng thế thôi.

Ngài muốn biết tại sao không, Phó viện trưởng?”
“Công tử nói xem?”
“Bởi vì...!nói không thì nhàm chán quá, bằng không chúng ta các một ván nho nhỏ cho thêm phần thú vị đi, ngài có hứng thú không Phó viện trưởng?”
“Cá cược à!? Luật lệ thế nào?”
“Rất đơn giản.

Chúng ta sẽ lấy thành tích của tiểu Viêm tử làm quyết định.
Theo đó, nếu hắn không thể có thứ hạng tốt trong đợt thi tuyển đang diễn ra, tức là cố gắng tiến vào nội viện thất bại, vậy cứ xem như tiểu tử không có duyên với Đạo Sư cái chức nghiệp thiêng liêng mà cao cả này, đến từ đâu lại quay về đấy được rồi.”
“Ngược lại nếu Tiêu Viêm thắng được một chân trong nội viện, thì Tiêu công tử sẽ thuận nước đẩy thuyền, không làm mà vẫn có ăn, cứ thế nằm cũng trở thành Đạo Sư của Già Nam học viện chúng ta dễ dàng như vậy sao?”
“Chỉ đơn giản như vậy thì còn gì là thú vị nữa!”
“Ồ?”
“Nếu tiểu tử nói rằng mình có cách để tiểu Viêm tử không chỉ thành công tiến vào nội viện, mà còn là lấy tư thái cao nhất, vang dội nhất để làm điều đó, liệu rằng Phó viện trưởng đại nhân ngài có dám đặc cách cho một người mới như tiểu tử trở thành Đạo Sư cấp Huyền, đồng thời trực tiếp giảng dạy tại nội viện không?”
...Tiêu Thiên cũng đã bắt đầu bước vào cuộc thi của riêng mình.




Bình Luận (0)
Comment