“Tiêu Thiên biểu ca, cẩn thận!”
“Không cần nương tay, Huân Nhi biểu muội!”
“Nếu ngươi đã nói như vậy…”
“Vô Địch Kim Thân”
Ù! Ù! Ù!
Tiếng quát trầm thấp mà không kém phần yểu điệu vang lên còn chưa dứt, thân thể mềm mại của Huân Nhi đã bắt đầu chậm rãi lơ lửng lên không như được lực lượng thần bí gì đó nâng đỡ.
Cùng lúc đó, toàn thân nàng từ một thân thanh y tươi mát, đến da thịt, rồi thì lông mày, lông mi, thậm chí suối tóc đen tuyền v.v.
tất cả mọi thứ đều không biết từ lúc nào đã bị từng sợi kim quang nóng bỏng bắn ra từ các lỗ chân lông trên khắp cơ thể nàng nhuộm thành một màu vàng óng thần thánh mà huyền bí.
Đáng nói là, mặc dù thoạt nhìn trạng thái Huân Nhi hiện tại khá giống một kẻ đang sử dụng đan dược hay bí pháp tăng cường chiến lực trong thời gian ngắn, nhưng luôn có gì đó rất khó giải thích khiến cả Tiêu Thiên, lẫn Tiêu Ngọc đều cảm thấy biểu muội bọn họ… không hề đơn giản như vậy.
Giải thích thế nào, khi mà kim quang trên người Huân Nhi hiện tại có thể mạnh đến mức khiến kẻ mang thân bốn loại dị hỏa như Tiêu Thiên đều cảm thấy khô nóng đầy khó chịu, nhưng dường như nó lại bỏ qua Tiêu Ngọc bên cạnh hắn, rồi cả đồ đạc trong phòng, thậm chí không khí xung quanh đều không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ chút nào cả.
Chẳng lẽ kim quang biết chọn người để ảnh hưởng hay sao? Hay lại bảo do ăn ở?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Hệ Thống!?”
“Tích… vũ trụ mênh mông, đại đạo ba ngàn, Hỏa chi Đại Đạo xem như một nhánh khá lớn.
Mỗi đại đạo lại được tập hợp từ ngàn vạn tiểu đạo mà thành, Phật Hỏa tiểu đạo cũng là một trong những hạt cát giữa sa mạc ấy.”
“Hả, Đạo!? Đừng đùa ta!” - Mặc dù Hệ Thống trả lời khá tối nghĩa, nhưng Tiêu Thiên vẫn hiểu được đại ý trong đó: “Bối cảnh lại lớn thì nàng cũng mới chỉ là ngũ tinh Đại Đấu Sư a! Ngươi vậy mà nói với ta nàng tu tới Đạo rồi!? Lừa người đúng không!?”
Nói giỡn! Một hạ vị diện đã xuống cấp đến mức Đấu Đế đều không thể tự mình đản sinh ra như Đấu Khí đại lục mà bảo có người mới đại cảnh thứ ba đã tu được Đạo.
Lừa trẻ ba tuổi còn không nổi chứ đừng nói là trẻ ba chục tuổi như hắn.
“Tích… đâu phải cứ kiếm được tiền mới có quyền tiêu, tương tự như vậy, Đạo không nhất thiết phải tự thân tu mới thành.
Kế thừa cũng tính là một cách đấy, ký chủ.”
“Kế thừa… Thì ra là thế!” - Một viên đá nhỏ kích ngàn cơn sóng lớn, nói tới [ Kế Thừa ] ai có thể rõ hơn Tiêu Thiên đây: “Kim Đế Phần Thiên Viêm không sai! Cổ Tộc không sai! Phật Hỏa tiểu đạo… cũng không sai a!”
Hắn sở hữu bốn loại dị hỏa, mỗi loại lại có đặc trưng riêng biệt, hay nói cách khác, là có Đạo riêng của chính mình.
Đáng tiếc, chủ nhân chúng lại không biết cách phát huy sức mạnh ấy như thế nào.
Và hiện tại khi gặp phải đồng hương đang phô trương thanh thế, cả đám hô ứng nhau cũng dễ hiểu thôi.
Nghi hoặc trong lòng được giải đáp, sự chú ý của Tiêu Thiên nhanh chóng trở lại với tình huống trong phòng.
“Tiêu Thiên biểu ca, Huân Nhi nàng…”
“Chỉ là đang vận dụng bí pháp mà thôi, không có vấn đề gì đâu.”
“Ừm, vậy thì ta yên tâm.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, kim quang trên thân Huân Nhi càng lúc càng thịnh, mãi cho đến khi…
“Cảm ơn đã cho ta thời gian.
Hiện tại ta muốn ra tay rồi, ngươi cẩn thận nhé, Tiêu Thiên biểu ca!”
...cô nàng bây giờ thật sự đã trông giống một Nữ Thần đang lơ lửng trên bầu trời kia bất thình lình mở lớn hai mắt lúc này cũng đã vàng óng một màu uy nghiêm, thần thánh của mình, đồng thời lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Tới đi, Huân Nhi biểu muội!”
“Vậy thì… xem chiêu!”
“Kim Đế Phần Thiên Quyết - Kim Quang Phổ Chiếu”
Ooonggggg…
Huân Nhi lần nữa hét lớn một tiếng vang vọng, nhưng thay vì trầm thấp hay yểu điệu như thường thấy, âm thanh phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn kia bây giờ lại mang hiệu ứng cộng hưởng vòm như tiếng hồn chung đánh thẳng vào linh hồn người nghe.
Chưa dừng lại ở đó.
Chỉ thấy ngay khi Tiêu Thiên còn đang chưa hết ngạc nhiên trước thủ đoạn công kích bằng âm thanh khá bất ngờ, thì một bàn tay năng lượng khổng lồ đã nhanh chóng thành hình trên không, sau đó theo Huân Nhi cách không tung chưởng liền nhắm thẳng phía hắn gào thét mà ra.
Phật m là phụ, còn Phật Quang mới là công kích chân chính!
Vù! Ào! Ào! Ào!
“Đấu kỹ không sai, khả năng khống chế cũng rất tốt.
Đáng tiếc… quá miễn cưỡng!”
Miệng nói, đương nhiên tay cũng phải động.
Chỉ thấy…
Pặp! Soạt! Vù!
“Thời Không Chi Môn”
...hai bàn tay Tiêu Thiên bất thình lình chặp mạnh vào nhau nhưng lại lập tức dang rộng sang hai bên rồi đồng loạt xoay tròn song song nhau theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng tạo thành một vòng xoáy hai màu đen - đỏ lẫn lộn trước mặt hắn.
Vòng xoáy thành hình cũng là lúc bàn tay Kim Quang Phổ Chiếu của Huân Nhi tiến tới sát trước mặt hắn.
Kết quả là…
Vù! Ào! Ào! Ù! Ù! Ù!
...không nổ lớn cũng chẳng rung chuyển, chỉ có tiếng gió rít chói tai kéo dài đâu đó khoảng năm giây rồi tất cả đi đến kết thúc.
“Cái này…”
“Ch-Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra!?”
Tiêu Ngọc ở một bên trợn mắt há hốc mồm chết lặng.
Còn Huân Nhi, nàng chỉ biết thốt lên bàng hoàng, bởi vì những gì bản thân vừa nhìn thấy và trải qua đơn giản là không thể tin nổi.
Bất kể bại lộ thân phận công chúa Cổ Tộc của mình, thậm chí hai lá bài tẩy áp đáy hòm là Kim Đế Phần Thiên Viêm và công pháp trấn tộc Kim Đế Phần Thiên Quyết đều đã đi ra, tất cả chỉ nhằm một mục đích duy nhất là ép Tiêu Thiên bại lộ thực lực.
Nhưng rồi tiểu công chúa Cổ Tộc nhận lại được gì? - Đối phương cứ thế phẩy tay một cái và tất cả những hy sinh kể trên đều… vô nghĩa!? Mà mặt không đỏ, tim không đập, hơi thở không loạn thì cũng thôi đi, liền khí tức đều không lộ là xảy ra chuyện gì!? Có còn cho người ta sống nữa hay không!?
“Ta nói Huân Nhi biểu muội, nếu ngươi không muốn ngày mai thất bại muối mặt trên sân đấu, thì lời khuyên của ta là nhanh giải thể trạng thái Kim Thân đi.
Bí pháp tăng cường thực lực tuy rằng lợi hại, nhưng hậu quả sau đó thế nào, hẳn là ngươi phải rõ hơn ai hết a?”
“Ta… hừ!” - Thân là một người theo trường phái logic, Huân Nhi biết lời Tiên Thiên nói không hề sai, lúc này lập tức thu công, hạ cánh.
Tuy nhiên, những nghi hoặc, không phục, thậm chí có phần tức giận vì sự việc xảy ra không theo ý mình muốn lại thôi thúc nàng tìm ra sự thật: “Rốt cuộc thì thủ đoạn vừa rồi của ngươi là gì vậy?”
“Phải đấy, Tiêu Thiên biểu ca!” - Tiêu Ngọc cũng phụ họa vào: “Huân Nhi biểu muội lợi hại như vậy, nhưng vừa gặp phải ngươi liền giống như quyền đấm vào bông, đao chém xuống nước.
Ngươi làm cách nào thế?”
“Nói một cách dễ hiểu thì thay vì để công kích của nàng trúng vào người mình, ta đã chủ động… chuyển nó tới nơi khác trước một bước.
Đấu kỹ của ngươi mạnh thế, chứ mạnh hơn nữa mà đánh không trúng đích thì đều vô dụng như nhau cả thôi.
Đạo lý đơn giản a!”
“Chuyển đi nơi khác!?”
“Đạo lý đơn giản!?”
Khóe miệng Tiêu Ngọc co giật không thôi.
Về phần Huân Nhi… chỉ im lặng cau mày.
Hậu trường khổng lồ cho nàng một lượng kiến thức vượt trội, và với chính những kiến thức ấy đã giúp mức độ “đơn giản” trong đạo lý Tiêu Thiên vừa nói trở nên rõ rệt hơn trong mắt cô nàng công chúa Cổ Tộc này.
Đơn giản đến mức tất cả chỉ gói gọn trong bốn chữ, Đấu Tôn đỉnh phong.
Thậm chí ngắn gọn mà đáng sợ hơn vạn phần là… Đấu Thánh!
“Tốt! Một kích vừa xong đủ để ta khẳng định Huân Nhi biểu muội đang tiến bộ rất nhanh, một chút đều không uổng phí thời gian và thiên phú của chính mình.
Cố gắng lên, ta xem trọng ngươi.” - Vừa nói, bàn tay Tiêu Thiên vừa nhẹ nhàng xoa đầu nàng trước sự ngỡ ngàng của cả nạn nhân, lẫn Tiêu Ngọc bên cạnh.
“Ngươi…”
“Huynh…”
“Tới ngươi, tiểu Ngọc.” - Ra tay nhanh, rút lui càng nhanh, Tiêu Thiên đem câu chuyện bẻ lái một cách vô cùng mượt: “Đưa tay ra ta xem.”
“A! À, tay… tay đây, Tiêu Thiên biểu ca.”
“Ừm…”
Căn phòng ồn ào nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc dù vẫn bừa bộn vì bị sóng linh khí và phong bạo trước đó tàn phá, nhưng ít nhất thì cũng không ảnh hưởng Tiêu Thiên bắt mạch cho Tiêu Ngọc.
Sau chốc lát cau mày trầm ngâm, Tiêu Thiên bỗng nhiên…
“Tiêu Ngọc biểu muội, ngươi có đang… hài lòng với bản thân mình không?”
...ngẩng đầu lên dùng một giọng vô cùng nghiêm túc, nhưng là để hỏi một câu hết sức tối nghĩa như vậy.
“Cái kia… Tiêu Thiên biểu ca, ta không hiểu…”
“Ngươi không cần hiểu, chính xác hơn là không cần lúc nào cũng phải hiểu.
Bây giờ tập trung nghĩ lại cuộc đời mình từ lúc sinh ra đến hiện tại rồi trả lời ta, ngươi… có đang hài lòng với nó hay không?”
“Ta… ta… A!”
“Tiêu Thiên biểu ca, huynh đừng…”
“Im lặng!” - Tiêu Thiên ngoảnh đầu trừng Huân Nhi, bằng một đôi mắt đã đỏ tươi màu của ma thuật hỗn mang hoang dại: “Ta không hỏi ngươi, Cổ tiêu thư.
Đây là chuyện riêng của Tiêu Gia chúng ta, đừng làm phiền.”
“Ngươi…”