“Trận đấu bắt đầu!”
Oanh!
Trọng tài vừa dứt lời, trên khán đài đã lập tức truyền ra từng đợt âm thanh trợ uy.
Trong đó, những tiếng hô đa số là của các nam đệ tử ủng hộ Lục Mục đánh bại Tiêu Viêm.
Phản ứng kịch liệt có phần thái quá của đám nam đệ tử có thể giúp nhiều người hả hê, nhưng thói đời thường nói “vật cực tất phản”, chính sự thiên vị thấy rõ ấy lại khiến thiện cảm của các nữ đệ tử không còn nơi nào khác để đi ngoài dồn về phía “kẻ yếu”, cụ thể trong tình huống này là Tiêu Viêm.
Dung mạo không kém, vóc dáng đáng khen, quan trọng hơn là thực lực thể hiện ra ngày hôm qua đủ để cho rất nhiều người cảm thấy rung động, và đương nhiên không thể không kể đến việc hắn còn hư hư thực thực biết luyện đan v.v.
Tất cả những ưu điểm đó cộng lại đã tạo thành tràng cảnh ngay khi tiếng hô đánh bại Tiêu Viêm vang dội không lâu, từng đạo âm thanh trợ uy cao vút từ các thiếu nữ đã quật khởi thay Tiêu Viêm kéo lại thanh thế khá là trái ngược.
“Hahaha, có vẻ như ngoài ngươi ra, tiểu tử Tiêu Viêm kia cũng dành được sự yêu thích của rất nhiều nữ hài tử a, Huân Nhi.” - Sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Nhược Lâm đạo sư che miệng cười duyên đổ thêm dầu vào lửa: “Ta làm đạo sư nhiều năm như vậy, tình huống khán giả chia đều cho cả hai bên thế này cũng không được thấy thường xuyên đâu.”
“Tiêu Viêm, đánh bại cái bình sắc thuốc kia cho ta!” - Vốn tính tình phóng khoáng, lại bị hai luồng âm thanh trợ uy trái ngược trên quảng trường kích động, Tiêu Ngọc cũng nhịn không được đặt hai tay ở bên miệng, la lớn.
“...” - Trái ngược với sự hào hứng của một biểu tỷ, một… đại tỷ bên cạnh mình, Huân Nhi vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Chỉ có điều, ánh mắt chốc chốc lại không dấu vết liếc về phía đài cao nơi Tiêu Thiên đang ngồi lại chứng minh suy nghĩ trong lòng nàng cũng không có tĩnh như vậy.
Dưới sân, nghe được những âm thanh hò hét triền miên không dứt ở trên các khán đài, Tiêu Viêm chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, lúc này bàn tay khẽ lật, một thanh… trường kiếm bỗng xuất hiện trong tay, đồng thời “xoẹt” một tiếng đã rời khỏi vỏ chỉ về phía đối thủ của hắn.
Không sai! Là nhân vật chính trong tiểu thuyết điển hình, “Kiếm Tu” Tiêu Viêm!
“Lục Mục học trưởng, mời!”
Cảm thụ được hơi thở mạnh mẽ, thâm sâu mà ổn định tràn ra trên người Tiêu Viêm, Lục Mục có chút ngẩn ra, nhưng rồi rất nhanh, vẻ mặt lười nhác của hắn dần thu liễm, hào quang từ nạp giới trên ngón tay lóe lên, một thanh thiết kiếm nhanh chóng hiện ra, mũi kiếm nhẹ nâng chỉ hướng Tiêu Viêm, nghiêm mặt.
“Khó trách hôm qua có thể dễ dàng đánh bại Tiết Băng, hóa ra Tiêu Viêm học đệ cũng đã sớm tiến vào cấp bậc đại đấu sư rồi a.
Không thể không thừa nhận, thiên phú tu luyện của ngươi quả thực rất xuất sắc.
Tuy nhiên, một trong năm vị trí đứng đầu kia ta cũng cảm thấy rất hứng thú, sợ là không thể nhường.
Cho nên, ta cũng chỉ có thể xuất toàn lực!”
Lời vừa dứt, một luồng hơi thở mạnh mẽ không kém Tiêu Viêm bao nhiêu cũng dũng mãnh tràn ra từ trên người Lục Mục, cuối cùng hóa thành một đống lửa đỏ, đem hắn bao trùm bên trong.
Từ xa nhìn lại, hào quang hỏa hồng lúc này trông không khác gì một ngọn lửa nóng cháy đang hừng hực giữa quảng trường.
Hai tuyển thủ giữa sân lúc này đã hoàn toàn ngăn cách với ồn ào bên ngoài, ngưng thần tâm tĩnh, ánh mắt đối diện, đấu khí bao trùm trên thân thể giống như đang hô hấp, không ngừng thổ ra nạp vào.
“...”
Đáng nói là, trái ngược với bầu không khí giương cung bạt kiếm trên các khán đài, thì dưới sân, cả Tiêu Viêm lẫn Lục Mục lại cùng nhau bảo trì im lặng.
Mà giống như nhận thấy được cuộc chiến ở giữa sân hết sức căng thẳng, các khán giả sau một hồi hò hét cũng thoáng chút im lặng hơn.
“...”
Không - thời gian giống như ngừng lại, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, để rồi…
Soạt!
Xoẹt!
Keng! Keng! Kéttttt…
...trong một sát na không ai nỡ bỏ lỡ, chỉ thấy hai đạo ánh sáng vừa lóe lên đã ầm ầm lao vào nhau, kéo theo thanh âm đinh đang chói tai cùng với hỏa hoa tung tóe của kim loại va chạm ở tốc độ cao.
Hầu như mọi người phía trên khán đài chỉ có thể nhìn được hai bóng dáng một đen - một lam mơ hồ đan vào nhau, cùng với tiếng xé rách không khí vang lên lúc thiết kiếm va chạm với trường kiếm, và những phiến đá giữa sân bởi vì đấu khí bắn ra mà bị đánh nát tả tơi không ngừng xuất hiện khe hở.
Một trận chiến kịch liệt, cân tài cân sức, xứng đáng xuất hiện tại vòng loại thứ hai của cuộc thi tuyển!
“Tiểu tử này không chỉ tấn công sắc bén, mà phòng ngự quá chặt chẽ đi chứ!? Bằng vào tốc độ xuất kiếm của ta vậy mà không chạm đến thân thể hắn được một chút nào.”
Thiết kiếm trong tay đánh ra như tia chớp, từng đạo tàn ảnh mang theo đấu khí hỏa hồng xuất hiện trước mặt đủ biết công kích của Lục Mục nhanh như thế nào.
Đáng tiếc, sức mạnh và tốc độ đều có thừa, nhưng thứ hắn mong chờ nhất là hiệu quả thì lại mãi không thấy đến.
Cùng lúc đó ở phía đối diện, cứ nhìn cái cách Tiêu Viêm liên tục phải vất vả chống đỡ, thủ mười - công một hết sức bị động đã chứng minh…
“Lực đạo, tốc độ, góc độ ra đòn đều chuẩn xác, Lục Mục không hổ là ứng cử viên cho top năm ngoại viện.
Thân là một Luyện Dược Sư có tiếng vẫn có chiến lực cỡ này, xứng đáng hai chữ thiên tài a!”
...hắn cũng chẳng dễ dàng như vậy.
Theo hai bên liên tục giao chiến, sự lười nhác trên khuôn mặt của Lục Mục cũng dần dần tiêu tán, thay vào đó là vẻ ngưng trọng bao trùm.
Thực lực Tiêu Viêm bày ra đã đủ để hắn phải đối đãi thận trọng.
Keng! Oanh!
“Hô!”
Lại một lần va chạm mạnh nữa giữa hai thân ảnh trên sân, khác biệt là lần này Lục Mục bỗng nhiên lùi lại phía sau, hỏa hồng đấu khí quanh thân nhanh chóng tụ tập vào thiết kiếm, nháy mắt đã biến một thanh trường kiếm lập lòe hàn quang trở thành một thanh hỏa kiếm tản ra nhiệt độ cao dọa người.
Khuôn mặt điển trai theo biến hóa của trường kiếm trở nên hồng hào, nhưng đáng chú ý hơn cả là cánh tay Lục Mục đột nhiên run lên làm chỗ khớp xương vang lên một tiếng sét đánh thanh thúy, mà hỏa kiếm trong tay cũng theo đó được đâm mạnh ra, nhiệt độ nóng rực cắt qua không khí, thậm chí còn mang theo một mùi cháy khét mơ hồ.
“Xem chiêu!”
Chứng kiến thiết kiếm đối thủ biến hóa như vậy, ánh mắt Tiêu Viêm cũng phát lạnh, lúc này hai tay nắm chặt trên chuôi trường kiếm quát lên một tiếng.
“Tới!”
Đinh!
Bóng dáng lóe lên, hai mũi kiếm chuẩn lại càng chuẩn đâm vào nhau, tràng cảnh cực kỳ đặc sắc.
Thế nhưng...
“Hỏa Diễm Chưởng”
...ngay sau tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, hỏa hồng kiếm bỗng nhiên mềm nhũn xuống, Lục Mục cũng theo đó nhoáng một cái đã xuất hiện tại bên người Tiêu Viêm, bàn tay hừng hực hỏa hồng đấu khí nhắm thẳng giữa ngực người sau.
Bị đối phương biến chiêu bất ngờ, Tiêu Viêm cũng có chút ngẩn ra, nhưng rồi rất nhanh, hắn đã có quyết định của mình, đó là… chạy!
“Tật Vân Bộ”
Ầm! Vù!
Dứt khoát buông bỏ trường kiếm, hai chân Tiêu Viêm điên cuồng phát lực đạp mạnh xuống mặt đất đẩy thân thể lướt mạnh về phía sau, hiểm lại càng hiểm tránh thoát được một chưởng trí mạng từ đối phương.
“Booooo…”
“Hèn nhát!”
“Vô dụng!”
“...”
“Tiêu Viêm học đệ! Ngươi…”
Kiếm khách bỏ kiếm vốn đã là một ngạc nhiên, đến mức giữa sự chứng kiến của hàng ngàn người lại rút chạy một cách hèn nhát càng là ngạc nhiên trong ngạc nhiên.
Không chỉ khán giả trên đài nhịn không được la ó, huýt sáo khinh bỉ Tiêu Viêm, mà Lục Mục dưới sân cũng là như thế.
Nhưng Tiêu Thiên, Hổ Kiền, các trưởng lão và đạo sư …
“Một đám chiếu mới chưa từng trải, tư tưởng thiển cận!”
“Hài tử a! Còn phải học hỏi nhiều.”
“Còn trẻ đã quyết đoán như vậy, rất đáng khen nha!”
“...”
...lại nghĩ khác.
Kẻ còn đứng cuối cùng mới là người thắng, chiến thuật hay thủ đoạn gì thì cũng chỉ là phụ trợ không hơn không kém.
Suy cho cùng, kẻ thắng mới là người thành công, còn chơi đẹp mà thua người ta cũng có nhớ ngươi là ai đâu.
Trở lại với trận chiến.
“Haiz! Thật sự là đã xem thường ngươi.
Xem ra không dùng bản lãnh chân chính là không được rồi.” - Lục Mục thở dài một hơi, hai tay chậm rãi đưa lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nói: “Ngươi hẳn là cũng biết một thân phận khác của ta a? Đúng vậy, thứ Luyện Lược Sư chúng ta am hiểu vốn không phải đấu khí, mà là lửa!”
Trên mặt xẹt qua một chút tự hào, hai tay Lục Mục khẽ chấn động, một ngọn lửa màu xanh đậm trong nháy mắt thẩm thấu ra, rất nhanh đem hai tay hắn bao bọc bên trong, nhiệt độ nóng rực thiêu đốt không khí rung động khiến khuôn mặt đầy đặn của hắn thoáng có chút hư ảo.
Đối diện, nhìn bàn tay Lục Mục bốc lên ngọn lửa xanh thẫm, trong mắt Tiêu Viêm nhịn không được xuất hiện chút kinh ngạc.
Từ màu sắc và nhiệt độ đến xem, ngọn lửa màu xanh kia hẳn phải là một loại kỳ hỏa không thể nghi ngờ.
Chỉ là câu nói vừa rồi từ miệng Lục Mục, lại làm cho trong lòng Tiêu Viêm…
“Khống hỏa… sao!?”
...cảm thấy có chút ngổn ngang.