“Ta… khụ… thua rồi… khụ…”Lục Mục, kẻ đứng dậy trước, vẫn là trong tình trạng còn sức chiến đấu, lại là người nhận thua!? Chuyện gì đang xảy ra vậy?Ngay khi mọi người vẫn còn chưa hết bất ngờ trước quyết định vô cùng khó hiểu từ Lục Mục, thì...“Khụ… khục…”Soạt! Keng!“Lục Mục học trưởng… đa tạ… khụ… đã nhường…”...Tiêu Viêm cũng động.Điều đáng nói ở đây là tình huống của Tiêu đại thiên tài có vẻ tệ hơn người trước không ít, đến mức dùng cả trường kiếm chống xuống đất rồi mà vẫn phải hết sức vất vả mới lắc lư đứng dậy được.
Tuy nhiên, dù tàn tạ đến thế, nhưng bất kỳ ai có mặt tại hiện trường cũng đều có thể thấy được rõ ràng là hắn… đang cười.Cười ngoác miệng máu đầy dữ tợn!“Bởi vì Lục Mục chủ động nhận thua, nên trận này Hoàng giai ban hai Tiêu Viêm, thắng!”Kết quả đi ra, trọng tài lập tức làm việc của mình là thông báo người chiến thắng.
Chỉ có điều, thay vì bùng nổ ầm ĩ, la hét rung trời, thì hiện tại toàn trường lại vẫn tĩnh lặng như cũ.
Hay ít nhất là…“Lục Mục học trưởng… chủ động nhận thua… trong thế thắng!? Đùa gì vậy!?”“Rõ ràng là còn sức đánh tiếp, tại sao lại nhận thua!? Gian lận à!?”“Ta không phục! Rõ ràng là có tấm màn đen!”“Không phục! Không phục! Không phục!”“...”...tĩnh lặng được trong chốc lát, trước khi làn sóng biểu tình và đả đảo kết quả quá mức đáng ngờ bùng lên trên khắp các khán đài.Cũng khó trách những nam thanh, nữ tú này phản ứng gay gắt đến vậy.
Dù sao Lục Mục thế nhưng mà là ứng cử viên cho năm vị trí đầu, còn Tiêu lại đang là kẻ nhận vô cùng nhiều sự ghét bỏ từ cộng đồng học sinh, sinh viên Già Nam học viện.
Hiện tại kết quả mọi người không mong muốn đi ra, vẫn là trong bối cảnh đầy tranh cãi và nghi hoặc, thì những bầu máu nóng trên khán đài cảm thấy có tấm màn đen cũng là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.— QUẢNG CÁO —Nhưng mà, dễ hiểu là một chuyện, còn dễ thông cảm hay không, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.“IM LẶNG!… Im Lặng… immm lặnggggg...!lặnggg...!lặnggggg...”Một âm thanh trầm thấp, nhưng cực kỳ vang vọng và đặc biệt là quỷ dị thấm vào linh hồn người nghe xuất phát từ trên đài cao, tràn qua các khán đài, xuống tới dưới sân, sau đó xông thẳng lên bầu trời nhất thời khiến quảng trường im lặng như tờ.Đương nhiên, bày ra được thủ đoạn bậc này, tại đây, ngoại trừ vị Phó hội trưởng cao cao tại thượng kia ra, hẳn là không còn người thứ hai có thể nữa đâu.“Các đồng học, xin hãy bình tĩnh nghe lão hủ nói.” - Nhận thấy tình hình có vẻ đã lắng xuống, Hổ Kiền mới hít sâu một hơi, nói tiếp: “Như mọi người đều đã thấy, trận đấu vừa rồi đã diễn ra vô cùng đặc sắc, và lão tin chắc rằng cả hai tuyển thủ đều đã cố gắng hết sức để cống hiến những gì tốt nhất của mình.Tuy nhiên, người thắng chỉ có một và cũng như mọi người đều biết, Lục Mục đồng học đã chủ động nhận thua.
Vậy thì theo quy định, Tiêu Viêm sẽ là người thắng, cũng có nghĩa là danh sách năm mươi người đứng đầu cuộc thi tuyển nội viện năm nay đã ghi tên tên Tiêu đồng học.”Lấy thân phận Phó viện trưởng của Hổ Kiền, lời hắn nói ra chắc chắn là cuối cùng, hay nói cách khác, quyết định Tiêu Viêm thắng đã là duy nhất, không còn bất kỳ cách lật ngược nào khác nữa.
Nhưng còn nghi vấn gian lận vẫn đang hừng hực trong lòng đám đông thì sao? - Câu trả lời là…“Về phần lý do tại sao Lục Mục đồng học trông có vẻ khỏe mạnh hơn lại chủ động nhận thua, thì… hôm nay có mặt cùng chúng ta ở đây, ngoài học sinh, đạo sư, các trưởng của Già Nam học viện và cả lão phu ra, còn có… Tiêu Thiên, Tiêu công tử, biểu ca của Tiêu Viêm.Xin mời Tiêu công tử phát biểu cảm nghĩ cùng cái nhìn của bản thân về kết quả của cặp thi đấu vừa rồi.
Mời công tử!”...để Tiêu Thiên chịu trách nhiệm.Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh, Huân Nhi và ngay cả chính Tiêu Thiên cũng bất ngờ khi hắn bị réo tên.
Chỉ là ngạc nhiên thì ngạc nhiên, phong độ nhất định không được mất a.“Cảm ơn Phó viện trưởng! Ta nhớ kỹ ngài rồi!” - Ánh mắt híp híp nhìn Hổ Kiền, Tiêu Thiên khẽ rít qua kẽ răng biểu lộ bản thân không hài lòng, sau đó mới bước lên một bước, đồng thời nở một nụ cười tỏa nắng xuống những người đang ngẩng đầu nhìn lên hắn từ bên dưới: “Xin chào Già Nam học viện!Như Phó viện trưởng đã giới thiệu trước đó, thì ta gọi Tiêu Thiên, là đồng tộc của… ừm, hầu hết các đồng học họ Tiêu đang theo học tại ngôi trường tuyệt vời này.”Trước đó đám đông còn chưa biết thanh niên lạ mặt này là ai mà được Tiêu Ngọc điên cuồng vẫy tay, còn Huân Nhi thì nhìn không chớp mắt đến thế.
Hiện tại rốt cuộc có đáp án, thì ra là người nhà a!“Về câu hỏi tại sao Lục Mục đồng học nhận thua, thì theo quan sát của ta, hắn… đã lựa chọn chính xác, bởi vì nếu đây là một trận chiến sinh tử, thì thứ trúng vào gáy hắn vừa rồi sẽ không phải là sống kiếm, mà là lưỡi kiếm.
Hay nói cách khác, Lục đồng học của chúng ta còn đứng dậy được là bởi vì Tiêu Viêm cho phép hắn còn được đứng dậy mà thôi.
Ta nói đúng không, Lục đồng học?”Lời này vừa ra, cả quảng trường lập tức dồn sự chú ý về phía Lục Mục dưới sân.
Và dưới ánh nhìn xuống chăm chú của hàng chục ngàn ánh mắt trên các khán đài, Lục Mục…*Gật*...lần nữa thừa nhận thất bại của mình, dù hết sức bất đắc dĩ.— QUẢNG CÁO —“Ồ!”“Ra là thế!”“Bởi vậy mới nói, Lục Mục học trưởng thế nhưng mà làm người uy tín, sao có thể gian lận được đâu!”“...”Khán giả bừng tỉnh đại ngộ, có người bất ngờ, có người hiểu ra, có người còn như tìm được tâm phúc để báu víu vào v.v.
nói chung là thái độ quay ngoắt cái 180 độ sau lời giải thích của Tiêu Thiên.Cũng khó trách những người trẻ này không nhìn mấu chốt của vấn đề.
Dù sao lúc đó tiết tấu của trận đấu đang diễn ra quá nhanh, cộng thêm tình huống lại bắt đầu bằng tràng cảnh Tiêu Viêm từ bỏ phòng ngự một cách quyết đoán, dẫn đến trúng chiêu chính diện quá mức rung động, mới khiến nhiều người không kịp nhận ra chi tiết rất nhỏ phía sau.
Hiện tại được giải thích tường tận, đại đa số đồng học có mặt tại hiện trường đã không còn nghi ngờ kết quả cuối cùng nữa.Đương nhiên, còn một chuyện Tiêu Thiên không nói, đó là việc Tiêu Viêm dù không hề suy yếu đến mức chẳng thể dậy nổi, nhưng hắn vẫn chọn giả vờ nằm im tại mép võ đài.
Mục đích của hành động này, theo Tiêu Thiên suy đoán, là để đề phòng trường hợp Lục Mục không chỉ không nhận tình, ngược lại vẫn muốn xông đến danh chính ngôn thuận giành chiến thắng, thì… “bụp!” một chiêu Hồi Mã Thương bất ngờ đá hắn xuống đài là khả thi chứ chẳng phải không.Đáng tiếc, trên đời không phải ai cũng có đủ thông minh để nhìn ra sự tình đơn giản như vậy.
Và giữa hàng chục ngàn người đang có mặt tại quảng trưởng lúc này, một hay một vài cá nhân vì lý do gì đó mà “không hiểu, hoặc không chịu hiểu” là tuyệt đối có tồn tại.“Ta vẫn không phục!”Giữa rừng người nghị luận ồn ào, bất thình lình vang lên một âm thanh lớn hơn tất cả, trấn áp tất cả đầy thu hút.“Ngươi nói Tiêu Viêm “tha” cho Lục Mục học trưởng!? Ai biết được có phải hắn kỹ chưa đủ cao đánh sai địa chỉ, hay tâm chưa đủ sắt đá không hạ nổi sát thủ, hoặc thậm chí là vùng vẫy loạn xạ lúc trúng đòn mới dẫm phải vận cứt chó đánh ra được một cú như thế hay không?Ngươi nói Tiêu Viêm cao thượng như vậy, lợi hại như vậy, chẳng phải chỉ vì ngươi cũng họ Tiêu hay sao?Còn nữa, đây là cuộc thi tuyển nội viện một năm mới tổ chức một lần chứ không phải sinh tử chiến như chữ "nếu" của ngươi.
Lục Mục học trưởng rõ ràng là còn sức chiến đấu, vẫn là chiếm hết thượng phong nhưng lại bất ngờ chịu thua vô cớ, nói không có tấm màn đen ai tin?Tóm lại, theo ta thì… Tiêu Gia cái thá gì, một đám hữu danh vô thực mà thôi!”Lời này vừa ra, toàn trường đang nghị luận ầm ĩ đều nhất thời… tĩnh lặng.Người ghét Tiêu Viêm thì nhiều, nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là chuyện một cá nhân.
Công khai chửi bới cả Tiêu Gia giữa nơi công cộng như thế này… quả thực là có chút quá phận, quá đáng rồi.Tuy nhiên, nói đi rồi thì cũng phải nói lại.
Những lời kia mặc dù chói tai, nhưng theo góc độ nào đó thì cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Đừng quên, chính Tiêu Thiên là người thừa nhận rằng nhận định của hắn xuất phát từ góc nhìn cá nhân, mà đã là nhận định cá nhân, thì ít nhiều thiên vị thân nhân cũng là thường tình thôi.— QUẢNG CÁO —Tình huống càng trở nên khó lường hơn khi Hổ Kiền vậy mà không thèm lên tiếng can ngăn hay làm chủ tình hình, chỉ ở một bên im lặng vuốt râu, bàng quan nhìn Tiêu Thiên.
Có vẻ như hắn cũng muốn xem vị Tiêu công tử này sẽ làm gì trong tình huống này.Và khi người duy nhất có thể lên tiếng lại vì lý do gì đó mà không muốn làm việc đó, thì thời - không cứ thế đọng lại, mãi cho đến khi…“Nói hay lắm, hahaha! Hữu danh vô thực!? Mua chiến thắng!? Hahaha!”“?!?”“Tiêu Thiên biểu ca…”...Tiêu Thiên bất ngờ cười lớn, cười điên cuồng, cười ngửa đầu lên trời đầy sảng khoái trước sự khó hiểu của tất cả mọi người.Nhưng rồi khi hắn bất thình lình cúi đầu xuống, thì đập vào mắt những người đang ngẩng đầu nhìn lên từ bên dưới, là một đôi mắt đã đỏ bừng sự hoang dại của ma thuật hỗn mang, cùng với hành động dang rộng tay phải… đã không còn thấy bàn tay đâu, sang một bên của Tiêu Thiên.“Tiểu tử, gia đình và nhà trường có thể từng dạy ngươi rồi, cũng có thể chưa, nhưng hôm nay ta sẽ nhắc lại cho ngươi nhớ một lần, đó là đứng trước kẻ có thể giết mình trong nháy mắt, từ ngoài vạn dặm, thì… bày ra sự tôn trọng đi!”Lời vừa dứt, chỉ thấy trước mặt bạn trẻ mới chửi bới Tiêu Gia kia bỗng nhiên ngạnh sinh sinh thò ra một… bàn tay nắm lấy cổ hắn rồi nhấc bổng lên không trung.“Ngươi phục hay không, chúng ta cần quan tâm sao?”“Ặc… ặc… ặc…”“Tiêu Gia chúng ta hữu danh vô thực hay không, đến lượt ngươi nói sao?”“Ặc… ặc…”“Chiến thắng Tiêu Gia muốn cần phải mua sao?”“Ặc…”.