“tốt rồi, hiện tại cả hai … không, là cả ba người nghe ta nói đây.
Đầu tiên, và cũng là quan trọng nhất, đó là phải giữ kín chuyện này.
Chuyện ngày hôm nay trời biết, đất biết, bốn người chúng ta biết là đủ rồi, vĩnh viễn không nên có người thứ năm biết được. ba đứa hiểu ý ta chứ?”
Lời này của tiêu thiên chủ yếu là nhắm vào tiêu ngọc và tiêu viêm hai người trong cuộc thôi, chứ hắn, huân nhi và một mộc ánh tuyết “câm - điếc bẩm sinh” chẳng có lý do gì để rêu rao chuyện xấu hổ vừa rồi ra ngoài cả.
Ở đây toàn là một giới thiên tài, vẫn là người trong nhà với nhau, cả đám có thừa thông minh để hiểu rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp gì nếu câu chuyện tình luận - loan và kiếp - hưởng này lộ ra ngoài cả. thế nên, sau một thoáng liếc mắt nhìn nhau, cả tiêu ngọc, tiêu viêm và huân nhi đều đồng loạt gật đầu.
“quyết định thứ hai, cũng quan trọng không kém, là giải quyết hậu quả.
Trước hết là tiêu viêm biểu đệ. ai đúng ai sai, vô tình hay cố ý, bất kể nói thế nào thì tiêu ngọc cũng là biểu tỷ ngươi, vẫn là nữ nhân chưa chồng đang lứa xuân thì, ngươi tổn hại danh dự và trinh tiết nàng như vậy, dù chưa ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng nam nhân mà dùng sức với nữ nhân là sai rồi, cho nên, ngươi cần phải có phương án đền bù cho nàng. cụ thể thế nào hai người tự tính với nhau, ta không nhiều lời.
Về phần tiêu ngọc biểu muội. tuy rằng ngươi là nạn nhân, nhưng đồng thời cũng là thủ phạm, bởi vì chuyện ra cớ sự này, suy cho cùng đều là do ngươi tự chuốc lấy a. nên là đừng giở công phu sư tử ngoạm quá đáng với phương án đền bù của tiêu viêm biểu đệ. ta sẽ nghe hắn báo lại sau đấy.”
Tiêu viêm và tiêu ngọc lại liếc nhau, ánh mắt chứa đầy bực bội và ghét bỏ, nhưng cuối cùng cả hai vẫn gật đầu đồng ý với quyết định của tiêu thiên. chuyện đã đến nước này, mỗi người lùi một bước trời cao biển rộng cho yên thân, chứ làm rộn chẳng ai được lợi lộc gì cả đâu.
Huân nhi ở một bên im lặng không nói, chỉ là ánh mắt nhìn về phía tiêu thiên lộ rõ sự hài lòng. hài lòng bởi vì thân là nữ nhân, nàng đồng cảm với tiêu ngọc, nhưng cùng lúc đó, lý trí nàng vẫn bất giác ủng hộ thanh mai trúc mã của mình. hiện tại tiêu thiên đưa ra phương án “đền bù” này, có thể nói là vẹn cả đôi, không, là cả ba đường rồi.
“thứ ba, cuối cùng như không kém phần quan trọng, đó là nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thì sẽ không chỉ danh dự của tiêu viêm biểu đệ cùng tiêu ngọc biểu muội nói riêng bị tổn hại đâu, mà toàn bộ tiêu gia chúng ta nói chung rất có thể sẽ trở thành cái đích cho cả ô thản thành, tệ hơn nữa là toàn gia mã đế quốc, thậm chí cả già nam học viện, đều sẽ chỉ trích và nhắm vào.
Vì thế, hy vọng cả ba người ý thức được tầm ảnh hưởng to lớn của vấn đề mà nát nó trong bụng dùm ta. bằng không… lớn cả rồi, thiệt hơn thế nào không cần ta phải giải thích từng chút chứ?”
Không phô diễn thực lực, cũng chẳng hàn mang, lãnh ý gì đó, nhưng nụ cười vô cùng… thân thiện của tiêu thiên lại khiến cả ba cô cậu thanh thiếu niên rùng mình.
Tiêu viêm và huân nhi thì khỏi phải nói.
Còn tiêu ngọc, trước ngày hôm nay có thể nàng vẫn không rõ lắm tiêu thiên là ai, nhưng từ cái cách hắn quát một tiếng tiêu viêm liền quỳ xuống, cùng với huân nhi nãy giờ nửa chữ đều không dám hé miệng thôi đã là quá đủ để nàng liên tưởng tới nhiều chuyện rồi.
“tốt, ba đứa đều là người thông minh, giỏi giang, xinh đẹp, tin chắc cái gì nên làm, cái gì không nên làm tự có hiểu rõ, ta sẽ không nói nhiều nữa.” - thở dài một hơi, tiêu thiên khẽ lắc đầu: “chuyện hôm nay quên được thì quên, không quên được cũng ráng mà quên đi, nhớ tới nó không có bất kỳ lợi ích gì cho cuộc đời chúng ta đâu.
Hiện tại… giải tán, ai về nhà nấy, bận gì làm nấy, hạn chế tụ tập lại một chút tránh cho đi đêm lắm có ngày gặp ma.”
Dứt lời, tiêu thiên quay người chạy đi trước, để lại ba bạn trẻ liếc nhau chốc lát xong cũng đường ai nấy đi.
. . .
Tiêu gia.
Vừa trở về tới phòng riêng, vẻ trầm ngâm và cau có trên mặt tiêu thiên đã ngay lập tức biến mất. thay vào đó, là…
Bịch!
“ứ… ứ… ứ… hự… phù! nhẹ cả người!”
...hành động nằm lăn ra giường vươn vai đầy thư thái, theo sau bởi một tiếng thở phào nhẹ nhõm rất không phù hợp với những gì hắn vừa trải qua trước đó.
“à đúng, cũng không thể không kể tới công lao của ngươi nha, tuyết nhi.” - bật dậy từ trên giường, tiêu thiên mỉm cười giơ ngón tay cái về phía mộc ánh tuyết: “nhờ độc công có một không hai của ngươi mà chuyện mới trót lọt được như vậy đấy. làm tốt lắm!”
“thuộc hạ không dám, chủ nhân.”
Nhìn mộc ánh tuyết vẫn một bộ trịnh thượng và cứng nhắc như khôi lỗi đáp lời, tiêu thiên vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn không thôi. vì sao bất đắc dĩ thì ai cũng biết rồi a.
Có câu “mỹ nhân như họa”, mang ý nghĩa nhìn vào tranh có thể thấy được hồn người, nhìn vào người lại thấy vẻ đẹp không thật của tranh. tình huống của mộc ánh tuyết, và cả hoàng dung nữa… cũng là mỹ nhân, nhưng nhìn vào lại chẳng thấy tồn tại một chút hồn hay vẻ đẹp nào cả, chỉ giống cái túi da di động không hơn không kém mà thôi.
Quan trọng hơn, eq của mộc ánh tuyết nói riêng, và các nữ thần nói chung, không tồn tại ngược lại cũng chính là lý do khiến tiêu thiên cảm thấy may mắn đấy.
Để tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của nghịch lý “bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy may mắn” trong lòng tiêu thiên, trước hết phải quay ngược lại những gì xảy ra trên người… tiêu ngọc và tiêu viêm trong rừng ngày hôm nay, bắt đầu từ khi tiêu thiên dẫn theo mộc ánh tuyết đi vào rừng và phát hiện huân nhi bám theo.
Như huân nhi đã hỏi trước đó, tiêu thiên vào rừng làm gì?
Cô nàng kia đi theo hắn cả tiếng đồng hồ trong rừng, từ đầu đến cuối không dám rời mắt quá một giây chỉ sợ bản thân bỏ lỡ cái gì, nhưng kết quả… vẫn là không biết hắn có mục đích gì cho đến tận khi bị phát hiện. đừng nói là ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, tiêu thiên không phải loại người sẽ lãng phí thời gian tu luyện vào loại chuyện… có thể gọi là vô bổ như vậy đâu.
Thêm nữa là, tại sao nhất định phải dẫn theo mộc ánh tuyết?
Cứ cho là tiêu thiên thật sự ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa đi, thì việc dẫn theo một… túi da di động chẳng có chút tác dụng vui tai, vui mắt, an thần nào theo bên cạnh, thay vì để nàng ở nhà tu luyện thêm, rõ ràng là việc làm không khôn ngoan a.
Quan trọng hơn, sự xuất hiện và vai trò của huân nhi trong tất cả chuyện này là gì?
Lúc bình thường bị kẻ khác nhìn chằm chằm đã khó chịu, bây giờ trong người bực bội, bức bối mới ra ngoài tìm khuây khỏa lại bị người ta nhìn chằm chằm, lẽ ra tiêu thiên nên… quay đầu về luôn cho lành chứ có bệnh hay sao mà đi lòng vòng vô định trong rừng cả tiếng làm gì, đúng không?
Cho nên mới nói, sự bất thường tất có yêu. một lần đổ tại không may, hai lần xem như trùng hợp, nhưng ba, bốn, năm lần thì chắc chắn là có vấn đề a. và đáp án cho tất cả những câu hỏi trên chỉ có một, đó là… được sắp đặt!
Ai sắp đặt? - đương nhiên là tiêu thiên chứ còn ai trồng khoai đất này nữa.
Vậy… sắp đặt như thế nào? - rất đơn giản.
Đầu tiên, tiêu thiên mang theo mộc ánh tuyết đi vào rừng, trước khi đi ra khỏi cửa còn cố ý “vô tình” gây ra chút náo loạn nhỏ, mục đích chính là để huân nhi biết hắn “có vấn đề” mà tò mò đi theo.
Tiếp theo lúc ở trong rừng, một lần nữa tiêu thiên tỏ ra “có vấn đề” khi dẫn mộc ánh tuyết đi lòng vòng suốt một tiếng đồng hồ mà chẳng hề có bất kỳ mục đích cụ thể nào cả. tuy nhiên, mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ cứ lâu lâu hắn lại làm ra một vài hành động “nhỏ” kỳ quặc kiểu như đào một gốc cây, bẩy một hòn đá, phá cái tổ ong… khiến cho từ đầu đến cuối huân nhi vẫn mãi duy trì một sự tò mò không đổi. kết quả là, trong lúc vô hình, nàng giống như con bò bị người ta dắt mũi, mặc dù chán muốn chết nhưng trước sau vẫn không nỡ bỏ về mà cứ thế đi theo tiêu thiên trọn vẹn một vòng.
Trải qua hai bước sắp đặt đầu tiên, có thể thấy được mục đích của tiêu thiên trong chuyến vào rừng này hoàn toàn chẳng có bất kỳ liên quan gì với hai chữ “đi dạo” cả.
Không phải vô tình, hay là cố ý tỏ ra có vấn đề, mà là hắn… thực sự có vấn đề đấy!
Và rất không bất ngờ, vấn đề kia không nằm trên người huân nhi, hay mộc ánh tuyết, hay thậm chí là chính bản thân tiêu thiên, mà là trên người… tiêu viêm và tiêu ngọc!
. . .cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . .