Sáng hôm sau.
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng.
Thời tiết ấm áp mà đẹp đẽ như thể hiện sự ủng hộ của trời cao dành cho ngày đã được định sẵn là sẽ náo nhiệt nhất trong năm.
Không chỉ học sinh, sinh viên, đạo sư, trưởng lão v.v.
của Già Nam học viện nói riêng đều dồn sự chú ý của mình về cuộc thi tuyển của nội viện, mà cả Già Nam Thành nói chung, thậm chí rộng ra toàn đại lục cũng là như thế.
Dựa trên danh tiếng và uy tín những năm qua của Già Nam học viện, ai cũng có thể hiểu rằng các cá nhân kiệt xuất có mặt trong vòng thi ngày hôm nay, đặc biệt là năm vị trí đầu, rồi sẽ sớm trở thành những cường giả chế bá đại lục trong tương lai không xa.
Chính vì lý do đó, dù không phải là người sẽ đứng dưới sân thi đấu, thì chỉ bằng việc có mặt tại đây, hôm nay, trong quảng trường này và chứng kiến các siêu cường giả của tương lai ra đời thôi cũng đã đủ để người ta cảm thấy kích động đến cực điểm rồi.
Hổ Gia, Bạch Sơn, Ngô Hạo, Huân Nhi, Tiêu Viêm trước trận đấu ngày hôm nay đã bày ra thực lực mạnh mẽ khiến người ta phải há miệng sợ hãi.
Mà hiện tại bọn họ lại có mặt ở đây để tranh giành với các tuyển thủ khác năm vị trí xứng đáng với hai từ “cực mạnh” của ngoại viện, ắt hẳn là sẽ cống hiến những trận đấu đẹp mắt.
Một đồn mười, mười đồn trăm.
Rất nhiều người xuất hiện trên quảng trường đều là từ bên ngoài học viện nghe danh tìm đến.
Sinh hoạt trong thành nhiều năm, bọn họ cũng biết rõ hôm nay là ngày náo nhiệt nhất trong năm của toàn bộ Già Nam học viện, đương nhiên không ai nỡ bỏ qua sự kiện náo nhiệt cỡ này.
Nhờ kinh nghiệm nhiều năm tổ chức, Già Nam học viện đã sớm ngờ được tình trạng “bùng nổ dân số” sẽ xảy đến trong ngày hôm nay, nên các thí sinh, đạo sư, trọng tài v.v.
những người có liên quan đã sớm được thông báo là phải đến trước giờ tổ chức để tránh bị chậm trễ do tắc nghẽn giao thông.
Trong khu vực tuyển thủ, Tiêu Viêm và Huân Nhi đều đã có mặt.
Khác biệt là trong khi Tiêu đại thiên tài tỏ ra hết sức bình tĩnh và tự tin, thì Huân Nhi lại mặt mày cau có, một bộ tâm sự nặng nề không thôi.
Và rất không ngạc nhiên, nguyên nhân của sự xuất hiện trái ngược này chẳng thể là gì khác ngoài hai chữ, Tiêu Thiên!
Theo đó, hành động ra tay giúp hai người khôi phục tất cả tiêu hao và tổn thương trong nháy mắt của hắn tối hôm qua giống như giọt nước tràn ly, trực tiếp đem “con mèo” tò mò trong lòng Huân Nhi thả ra ngoài.
“Thủ đoạn này, còn sáng nay trên quảng trường nữa.
Rốt cuộc thì huynh làm cách nào vậy, Tiêu Thiên biểu ca?” - Nàng đã hỏi hắn một câu như vậy trước sự ngỡ ngàng, nhưng rồi rất nhanh cũng chuyển sang tò mò từ Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc.
“Làm cách nào à?” - Tiêu Thiên nhún vai, cười nhạt đáp: “Chỉ là may mắn hơn người khác một chút, đến được nơi nên đến, gặp được người nên gặp, học được thứ nên học mà thôi.”
“Có ý gì?”
“Huân Nhi biểu muội! Phàm là người sống trên đời, ai cũng có bí mật của mình.
Ta có của ta, ngươi có của ngươi, người khác có của họ.
Nếu đủ tin tưởng nhau, người ta sẽ chia sẻ, còn không thì đừng miễn cưỡng, kẻo… chết là nhẹ, chứ sống mà thiếu linh hồn, mất tương lai, không có quyền quyết định số phận của bản thân mình, đến lúc đó mới thực sự là đáng sợ đấy.
Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu ý của ta a!?”
Lời nói nhẹ nhàng mà ý tứ sâu xa, kết hợp với chất giọng và vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không cho phép nghi ngờ của mình, Tiêu Thiên đã trực tiếp đẩy mọi nỗ lực tiếp tục đề tài nhạy cảm này của Huân Nhi đi thẳng vào ngõ cụt.
Sau đó cuộc gặp gỡ chỉ còn xoay quanh việc hắn thông báo chút tình hình Tiêu Gia, vài lời khuyên chiến đấu cho Tiêu Viêm và lần nữa đầy thâm ý với Tiêu Ngọc nữa rồi nhà ai nấy về.
Trở lại với hiện tại.
“Huân Nhi, ngươi còn suy nghĩ chuyện hôm qua với Tiêu Thiên biểu ca à? Theo ta thấy…”
Gặp Huân Nhi cả ngày cứ như người mất hồn, Tiêu Viêm chủ động thấp giọng thăm hỏi.
Chỉ là giữa lúc đang nói chuyện, hắn bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt chợt hướng về phía một lối đi đặc biệt chỉ dành cho tuyển thủ.
Ở đó, một đám đông đang tụ tập xung quanh “hắc bào thiếu niên” Bạch Sơn, người cũng đang híp mắt nhìn về phía bên này.
Thấy Tiêu Viêm nhìn sang, khuôn mặt anh tuấn của Bạch Sơn lập tức hiện lên nụ cười lạnh, môi hơi mấp máy, miệng vẫn chưa nói ra lời nào, nhưng từ khẩu hình kia, Tiêu Viêm vẫn nhận ra được đối phương vừa nói: “Ngày hôm nay, tôn nghiêm của ngươi sẽ phải vứt vào sọt rác”.
“Ta chờ xem.” - Đôi mắt biến lạnh, Tiêu Viêm cũng mấp máy miệng khiêu khích ngược trở lại.
“Tiêu Viêm ca ca, nếu thượng đài gặp phải Bạch Sơn, ngươi cũng nên chú ý cẩn thận một chút.
Mặc dù tính tình của hắn rất làm người khác khó chịu, nhưng có thể trở nên nổi bật ở một nơi như Già Nam học viện này cũng đủ để chứng minh hắn sở hữu thiên phú cùng bỏ ra cố gắng hơn người đến mức nào rồi.” - Nhận ra không khí có chút không đúng, Huân Nhi đành phải nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ừm! Ta biết rồi.” - Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chuyển ánh mắt đi, nhưng trong lòng lại âm thầm cẩn thận đề phòng Bạch Sơn thêm một phần.
Theo Bạch Sơn rời đi không lâu, đến lượt “hồng y thiếu nữ” Hổ Gia cũng từ từ đi vào quảng trường.
“Huân Nhi!!!” - Vừa nhìn thấy mỹ nữ, Hổ Gia lập tức biến thành Lang Gia lao tới: “Hôm qua ngươi về lúc nào sao không nói một tiếng, báo hại ta chờ tới mặt trời lặn cũng không gặp ngươi được một lần.”
Đáng nói là một đại nam nhân như Tiêu đại thiên tài ngồi ngay cạnh vậy mà bị nàng xem như đống shjt chó, nửa cái liếc mắt đều không thèm cho, trực tiếp xếp vào danh sách không tồn tại.
“Gia Gia, ngươi ôm ta không thở được!” - Một mặt bất đắc dĩ đẩy người sau ra, Huân Nhi thở dài: “Gia trưởng vượt vạn dặm xa xôi đến thăm, chúng ta tiểu bối tất nhiên phải chuẩn bị đàng hoàng, chứ để một thân mồ hôi và vết máu vậy gặp nhau sao được.”
“Cũng phải ha! Mà vị biểu ca kia của ngươi… là người thế nào vậy? Đúng rồi, hôm nay hắn có đến xem chúng ta thi tuyển nữa không?”
“Làm sao? Hổ Nữ ngươi cũng bắt đầu thích nam nhân rồi à?”
Ngoài mặt cười cợt hỏi, nhưng trong lòng Huân Nhi lại bỗng nhiên cảm thấy rất không thoải mái khi Hổ Gia hỏi thăm về Tiêu Thiên, đến mức xưng hô đều không tự chủ được thay đổi.
Vì sao lại như vậy… chính nàng cũng không biết nữa.
“Có chút tò mò mà thôi!” - Hổ Gia nhún vai, chợt hạ giọng: “Ngươi biết không, hôm qua trở về ta đã hỏi ông nội thân phận hắn, nhưng lão đầu kia nhất định nửa lời không hé, đã vậy còn cảnh cáo ta đừng lo chuyện bao đồng.
Thực sự là tức chết bản tiểu thư!”
“Như vậy sao…”
“Khụ! Xin lỗi đã cắt ngang các ngươi, nhưng ta nghĩ đã đến giờ chúng ta phải họp mặt rồi.”
“Tch!” - Hổ Gia tặc lưỡi khinh bỉ, mắt vẫn không buồn liếc Tiêu Viêm nửa cái, như thể làm vậy sẽ khiến chúng bị ô uế.
Thay vào đó, nàng khoác tay Huân Nhi rồi lôi kéo người sau: “Đi thôi Huân Nhi, chúng ta cùng nhau.”
“Được rồi, được rồi, đừng kéo ta!” - Huân Nhi bất đắc dĩ nở nụ cười yếu ớt với Tiêu Viêm: “Tiêu Viêm ca ca, lát nữa gặp lại.”
“Lát nữa gặp lại.”
.
.
Khoảng nửa giờ sau.
Năm mươi tuyển thủ có tên trong ngày thi đấu thứ ba tập trung đầy đủ, các khán đài quanh quảng trường cũng nhanh chóng được khán giả lấp đầy.
Đám đông nhìn không thấy điểm cuối tụ hội làm quảng trường như muốn nổ tung, âm thanh huyên náo xông thẳng trời cao.
Kenggggg...
Tiếng chuông thanh thúy chợt vang vọng báo hiệu thời điểm đã đến khiến cả quảng trường thoáng chút im lặng, vô số ánh mắt theo tiếng chuông nhìn về phía khoảng sân rộng giữa quảng trường.
Ở đó, năm mươi nam thanh nữ tú, cũng chính là những nhân tài kiệt xuất của kỳ thi tuyển nội viện năm nay, không biết từ lúc nào đã xếp thành năm hàng dọc thẳng tắp.
“Chào buổi sáng, mọi người!”
Âm thanh chậm rãi mà hùng hồn như sấm rền vang lên, tất cả ánh mắt lần nữa hội tụ nhưng là về phía đài cao, nơi phó viện trưởng Hổ Kiền đang chậm rãi đứng lên, ánh mắt già nua nhìn không che giấu được sự hài lòng.
“Như mọi người đều thấy, trước mặt chúng ta bây giờ đây là năm mươi cá nhân đã xuất sắc vượt qua được vòng thi thứ hai ngày hôm qua, đồng nghĩa với bọn họ đều có đủ tư cách tiến vào nội viện và trở thành một phần quan trọng hơn của Già Nam học viện.
Xin chúc mừng các ngươi!”
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Không la, hú, gào, thét v.v.
Quanh quảng trường giờ đây chỉ có những tràng pháo tay vang dội như một lời khích lệ, động viên, một sự công nhận và cả ngưỡng mộ từ tất cả mọi người.
Tùy ý để mọi người phát tiết tâm tình trong lòng.
Lát sau khi tiếng vỗ tay thưa dần, Hổ Kiền mới nói tiếp.
“Giành được quyền tiến vào nội viện là một bước tiến đáng kể, nhưng như vậy vẫn chưa phải là kết thúc, bởi vì ở trong nội viện, chênh lệch thứ bậc so với ngoại viện càng phân biệt rõ rệt hơn.
Muốn có điều kiện tốt để tu hành trong nội viện, các ngươi nên, chính xác hơn là phải tận dụng cơ hội này để đạt được thành tích tốt nhất tại đây, bởi vì mỗi một thứ bậc cao hơn đều sẽ mang lại cho các ngươi trợ giúp lớn hơn.
Cho nên, hãy dốc toàn lực để có thể có được điều kiện tu hành cao nhất!”
Lại là một tràng pháo tay, khác biệt ở chỗ lần này Hổ Kiền lại chủ động hạ nhiệt nó.
“Những năm trước đây, thể thức thi đấu vòng thi ba này vẫn luôn là bốc thăm thi đấu theo cặp.
Tuy nhiên, trải qua hội nghị học viện thảo luận, chúng ta quyết định năm nay sẽ có một chút thay đổi.”