Bầu trời xanh thăm thẳm.Bên trong tầng mây, mười đầu Sư Thứu khổng lồ vỗ cánh đều đặn hướng phía hậu sơn kéo dài không thấy điểm cuối của học viện bay vút đi.Trên lưng bốn đầu Sư Thứu bay ngoài cùng đội hình, Hổ Kiền cùng với ba lão giả khác đều đang ngồi xếp bằng hình thành một tứ giác vây phần còn lại vào giữa, quanh thân mỗi người đều có khải giáp làm bằng đấu khí bao bọc, mặc cho cuồng phong hay bất kỳ thứ gì đụng vào cũng không làm thân hình bọn họ động đậy nữa điểm.
Đẳng cấp và khả năng khống chế có thể thấy được lốm đốm.Tuy nhiên, chừng đó chưa là gì so với đầu… Lang Điểu đang bay song song với bọn họ cách đó không xa.Chỉ thấy trong khi người ta phải đầu trống, mình trần, tay không bắt giặc trên lưng Sư Thứu, thì kẻ cưỡi trên lưng Lang Điểu kia lại có cả một căn phòng để thoải mái nghỉ ngơi ở bên trong.
Không phải cái loại “phòng” chỉ gồm năm miếng ván ghép lại chắn gió, che mưa cho có đâu, mà căn phòng này có bàn, có ghế, có trà, có bánh, thậm chí ngay cả giường để nằm đều có ấy.Và rất không ngạc nhiên, chủ nhân của đầu Lang Điểu kia một lần nữa lại chính là… kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!“Lang Điểu là loài độc hữu của tộc Xà Nhân tại sa mạc Tháp Nhĩ Qua, tên này đến từ Gia Mã Đế Quốc, sở hữu một con cũng không khó hiểu.
Vấn đề là… hắn lấy nó từ đâu ra chứ!?” - Nhớ lại tràng cảnh Tiêu Thiên chạy ra ngoài quảng trường chưa đầy năm phút đã quay lại cùng một đầu Lang Điểu được vũ trang đầy đủ, Hổ Kiền nghi hoặc không thôi: “Mà, bỏ qua chuyện đó không nói, thì có vẻ như ở trong kia thoải mái hơn ăn gió, nằm sương ngoài này nhiều a.”Già rồi còn phải phơi nắng, phơi mưa chịu khổ, trong khi trẻ trung sung sức thì hết ăn lại nằm.
Người với người chính là chênh lệch như vậy.
Đừng so sánh sẽ không có đau thương.…Trong khi Tiêu Thiên nằm bắt chân chữ ngũ, một tay lạc rang, một tay rượu ngon an nhàn hưởng thụ nhân sinh trên chuyến bay hạng thương gia, còn Hổ Kiền và mấy ông lão đáng thương phải dùng thân mình đi cản gió, thì những người trẻ cũng có câu chuyện riêng của họ.“Hóa ra nội viện thật sự không ở bên trong Già Nam học viện!” - Ngoái đầu nhìn lại Già Nam học viện đã biến mất cuối tầm mắt, Tiêu Viêm nhịn không được lẩm bẩm: “Theo hướng phi hành này, chẳng lẽ nó lại nằm đâu đó sâu trong sơn mạch sao?”“Nghe nói vị trí của nội viện là một bí mật.
Cho dù là một ít đệ tử từ nội viện đi ra ngoài, nếu không có Sư Thứu chuyên dụng dẫn đường cũng sẽ tìm không thấy đường quay trở lại.” - Huân Nhi mỉm cười nói, kim sắc đấu khí nhàn nhạt bao phủ cơ thể, cộng thêm màn mây hư ảo khiến nàng càng trở nên thuần khiết, thần thánh hơn.“Các ngươi thì sao?” - Khó khăn lắm mới rời được mắt khỏi Huân Nhi, Tiêu Viêm quay đầu lại đem ánh mắt hướng Hổ Gia ba người, hỏi: “Có ai biết thêm thông tin gì về nội viện không?”“Gia gia chưa từng nhắc tới chuyện nội viện với ta, mà ta lại chẳng muốn hỏi nên cũng không biết gì nhiều.
Tuy nhiên có một chuyện ta rất chắc chắn, đó là mỗi lần đệ tử từ nội viện đi ra, thực lực bọn họ đều so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều.” - Hổ Gia nhún vai đáp.— QUẢNG CÁO —“Ngoại trừ hai chữ nội viện ra, ta chẳng biết cái gì khác cả.” - Ngô Hạo cũng lắc đầu.Tên này là một chiến đấu cuồng nhân, mỗi ngày đều bận đuổi giết đám đầu trâu mặt ngựa Hắc Giác Vực xông vào Hòa Bình Trấn và Già Nam học viện, thời gian đâu mà để ý tới cái gì nội viện.“Hỏi thăm làm gì nhiều, tới nơi rồi chẳng phải tự nhiên sẽ biết sao.” - Bạch Sơn có biết chút ít, nhưng lại không nguyện ý đem tin tức này chia sẻ với mọi người.
Thậm chí hắn còn ước gì Tiêu Viêm ăn thêm đau khổ đi mới tốt ấy.Nhắc tới Bạch Sơn cũng không thể không đề cập đến lý do vì sao hàng này bị loại trước, nhưng vẫn vào top 5.
Thì nói đơn giản ngắn gọn là chèn ép thôi.
Dù sao mấy tên phía sau hắn đều là binh tôm tướng cua, tạo chút áp lực cho họ đến tìm Hổ Kiền nói mấy lời vô nghĩa kiểu "cảm thấy mình không thích hợp với vị trí cao cả kia", hay "xin tự nguyện rút lui nhường cho người xứng đáng" v.v.
là xong ngay chứ gì.Cho dù Hổ Kiền có biết sự thật đằng sau thì sao chứ, đám người kia tự mình đấm ngực hô to tự nguyện a.
Cứ như thế, “Bạch Đế” Bạch Sơn mặc dù chiến bại, nhưng vẫn mặt dày mày dạn giành được vị trí top 5 của mình.Liếc mắt nhìn kỹ Bạch Sơn một cái, Tiêu Viêm không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ là trong lòng âm thầm tăng thêm đề phòng với con hàng nham hiểm này mà thôi..
.
.Thời gian từng chút, từng chút một trôi qua.
Đoàn người vẫn bay song song với nhau lao vút trong tầng mây.Sơn mạch trải dài mênh mông đương nhiên không thể thiếu ma thú.
Mà Sư Thú và Lang Điểu kết thành đoàn bay ngang ngược qua bầu trời chắc chắn sẽ kích phát bản năng bảo vệ địa bàn của chúng.Vài kẻ không thể bay hoặc không có hứng thú đánh nhau thì chỉ đơn giản là gầm lên cảnh cáo, còn con nào biết bay hoặc khó ở trong người thì lao lên bầu trời đuổi theo đoàn người, lúc này kết quả sẽ chia thành hai loại tình huống.Bị khí tức của Hổ Kiền cùng đồng bọn dọa chạy, hoặc ngắn gọn hơn là chết.Tuy nhiên, Đấu Hoàng không phải vô địch, mà bên trong sơn mạch mù mịt, vô tận này, ma thú có thực lực mạnh gần, ngang, thậm chí trên Đấu Hoàng cũng không hề ít.
Bởi vậy, chỉ sau khoảng nửa giờ phi hành yên ổn, tình cảnh ma thú không nhìn khí thế áp bách của bốn người Hổ Kiền, cứ thế mạnh mẽ đánh sâu vào đội hình Sư Thứu bắt đầu xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn.Đến lúc này, Hổ Kiền và ba lão giả không thể tiếp tục ngồi im được nữa.— QUẢNG CÁO —Rẹt!Gréccc!!! Bùm!Một cú phất tay, một luồng năng lượng hùng hồn như lôi đình xẹt qua phía chân trời, một tiếng thét chói tai, một tiếng nổ lớn và một đóa huyết hoa nở rộ giữa trời mây.
Tràng cảnh máu tanh mà không kém phần hoa mỹ.Vốn chuyện này đối với Phó viện trưởng đại nhân và các trưởng lão ngoại viện từ lâu đã chẳng có gì đặc biệt nữa.
Dù sao năm nào cũng phải trải qua ít nhất một lần a.
Thậm chí từ góc độ nào đó mà nói, bày ra thực lực chấn nhiếp một chút uy phong của đám ngựa non háu đá phía sau cũng coi như một dịp tốt để dạy bọn họ bài học về cuộc đời.Cứ nhìn cái cách đám người Tiêu Viêm há hốc mồm ngơ ngác trước “vẻ đẹp” của mấy đóa huyết hoa là biết lô chiếu mới năm nay rung động cỡ nào rồi.Đáng tiếc, vẫn là hành trình và cách làm ấy, nhưng năm nay lại thừa ra một kẻ… rất lạc loài như Tiêu Thiên.“Ta nói các vị, lần sau có đánh nhau làm ơn cố gắng nhỏ nhẹ hơn dùm với được không? Nhìn ta khỏe mạnh thế này thôi chứ trong người mang tiền sử bệnh tim, kiêm thêm sợ độ cao và mắc cả chứng mất ngủ nữa đấy.
Các vị cứ làm ầm ầm bên tai như thế, ta thật sự rất lo lắng cho tính mạng của mình a!”Lời này vừa ra, không chỉ bốn người Hổ Kiền mấy ông lão này co giật khóe miệng, mà đám trẻ được bọn họ bảo vệ cũng tối tăm mặt mày không thôi.
Người ta liều mạng bảo vệ các thiên tài, bảo vệ tương lai của đại lục, ngươi cái gì cũng không làm còn ở đó trách người ta phiền mình chỉ vì chút tiếng ồn ấy!? Bàn thờ bên này, mời ngươi lên ngồi đi rồi thích ăn gì nói ra chúng ta cúng cho!Mà nhắc tới cũng kỳ.Dù ma thú lao lên tấn công đoàn người không nhiều, nhưng đếm sơ sơ một bàn tay là thấy thiếu rồi đấy, vậy mà không biết vô tình hay cố ý, tất cả bọn chúng đều nhắm vào bầy Sư Thú bay thành đoàn, còn con Lang Điểu một thân một mình bay lệch tông, lạc nhịp đằng kia lại chẳng bị đụng chạm một lần nào.Cứ như người vô hình - Minh Hằng a!.
.
.Một đường phi hành thêm gần hai giờ đồng hồ, rốt cuộc tốc độ của đội hình Sư Thứu cũng dần chậm lại.
Cảm nhận được xung quanh có thay đổi, Tiêu Thiên chậm rãi mở mắt ra…— QUẢNG CÁO —“Chắc là đến nơi rồi, không cần tiếp tục che giấu khí tức nữa.”...hai con ngươi đang đỏ bừng cũng theo đó từng chút một khôi phục lại màu đen nên có của nó.Thế nhưng vấn đề đáng nói ở đây là bên dưới đoàn người, ngoại trừ một cái khe núi sâu không thấy đáy và rừng cây vô tận xung quanh ra, thì một bóng người đều không thấy chứ đừng nói cái gì Nội Viện.“Sao lại thế này?”Đang lúc đám người Huân Nhi liên tục ngó nghiêng nhìn quanh, trong mắt tất cả đều là vẻ nghi hoặc, thì bỗng nhiên…“Mọi người chú ý, chuẩn bị hạ cánh!”...âm thanh trầm thấp, mơ hồ mang theo chút vui vẻ và thở phào nhẹ nhõm của Hổ Kiền bất thình lình vang lên.Rất nhanh sau cú phất tay ra lệnh, mười đầu Sư Thứu động cánh chậm rãi hạ xuống khe núi bên dưới.Mặt đất mỗi lúc một gần, đến khi cả mười đầu Sư Thứu đều đã hạ cánh yên ổn thì cũng là lúc đám người Huân Nhi được ra hiệu xuống xe.
Vấn đề là…“Đây là đâu? Chẳng lẽ nội viện là ở chỗ này?”...xuống đất thì dễ rồi, nhưng người đâu, nhà đâu, công trình đâu, trường học đâu?.