Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng điều kiện thời tiết trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ thực sự có chút khắc nghiệt ngoài dự tính của Tiêu Thiên.
Bên cạnh nhiệt độ không khí cao dọa người làm cho cả thân nhiệt, lẫn tâm tình người ta luôn trong trạng thái báo động đỏ, cùng với gió nóng và cát bay khiến việc di chuyển gặp không ít khó khăn, thì cát vàng dưới chân sau nhiều giờ phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang cũng chẳng khác gì những hạt bột sắt nóng bỏng. Mỗi bước chân dẫm xuống Tiêu Thiên đều mím môi cắn răng ngoài mặt, đồng thời chửi má “lão tặc Thiên” trong lòng.
Nóng từ ngoài vào trong làm cho nóng từ trong ra ngoài có thể kháng; nóng từ dưới chân nóng lên trên đầu cắn răng nhịn cũng qua; nhưng mà việc từng đợt cuồng phong xen lẫn cát nóng không ngừng đập vào khuôn mặt vốn đã không lấy gì làm đẹp trai của Tiêu Thiên, thực sự đã ép hắn tới mức buộc phải dùng đấu khí tạo thành một lớp mặt nạ vô hình bảo vệ gương mặt một cách vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng còn may là linh căn của Tiêu Thiên hệ Vô không kén thuộc tính đấu khí, nên mặc dù tiêu hao không ít nhưng vừa đi vừa chậm rãi hấp thu vào vẫn bù được, chứ tầm này mà sở hữu đơn linh căn hệ Thủy hay Mộc thì đúng là chỉ có quay đầu về thôi.
Ực! Ực! Ực!
“Nửa ngày đi lệch Bắc tránh lộ tuyến chính, hiện tại nên là lúc quay về chính Đông a.” - Vừa nửa cổ tu một ngụm nước lớn do Mộc Ánh Tuyết rót, vừa ghé mắt xem bản đồ trong tay, Tiêu Thiên vừa nghĩ: “Với tốc độ hiện tại, không có trên dưới mười ngày là không tới nơi nổi rồi.”
Như đã nói, bởi vì đẳng cấp hai người quá thấp, cộng thêm mục đích chuyến đi lần này không nên liên lụy tới nhiều người, nên Tiêu Thiên mới cố ý tránh khỏi “đại lộ” được đánh dấu trên bản đồ để tránh gặp phải những đụng độ không cần thiết. Gian khổ một chút là có, nhưng thà như thế còn hơn xảy ra va chạm với người khác. Cái gì chứ giết người để cướp lương thực, đặc biệt là nước uống, giữa sa mạc không phải chuyện hiếm gặp đâu.
Mà nhân tiện nói tới va chạm và giết người…
Soạt! Vụt!
Phập!
Gréccc…
…một tiếng rú thê lương bất thình lình vang lên từ dưới đống cát, nơi Tiêu Thiên vẫn đang duy trì tư thế cắm thanh Thiết Cốt Mộc đen thui quen thuộc của hắn.
Ma Thú Sơn Mạch có ma thú và người, sa mạc Tháp Nhĩ Qua ngoài người ra cũng không hề thiếu ma thú. Khác biệt là rừng rậm có nhiều địa điểm để ẩn nấp và tập kích, còn tại sa mạc này, nguy hiểm lớn nhất thường sẽ đến từ dưới lòng đất, chính xác hơn, là dưới mặt cát vàng này mà thôi.
Theo Tiêu Thiên rút mộc côn ngược trở về, mặt cát vàng cũng đồng thời bị nhiễm xanh loang lổ những vết “máu”, cùng với xác của một con… bọ cạp.
Hoàng Sa Ma Hạt*, một loài ma thú họ bọ cạp bất nhập giai, nhưng nhờ lớp vỏ dày và cấu trúc cơ thể đặc thù mà có khả năng vùi mình bất động nhiều giờ liền dưới lớp cát nóng để “ôm cây đợi thỏ”, chỉ chờ nạn nhân đi tới là lập tức ra tay. Không chỉ kịch độc, mà còn giỏi ẩn nấp, dễ hiểu vì sao chúng luôn được những tay lão luyện đánh giá là một trong những kẻ khó chơi bậc nhất trong sa mạc.
Đáng tiếc, ẩn nấp tốt thế, chứ tốt hơn nữa cũng vô dụng.
Chính bởi vì không có kinh nghiệm vượt sa mạc, và đặc biệt là sợ chết, nên Tiêu Thiên luôn dùng hai thanh Thiết Cốt Mộc tốt nhất hắn có, một cho bản thân - một cho Mộc Ánh Tuyết, đều đã được đem đi vót nhọn đầu, rồi thực hiện sách lược đâm một cái - đi một bước vào mặt đất nơi hai người sắp đặt chân.
Phải! Chính là thủ công và nhà quê như vậy đấy. Nhưng mà, cũng nhờ sự thủ công và nhà quê đó mà tính mạng hắn mới được đảm bảo tới giờ a.
×
— QUẢNG CÁO —
Hoàn toàn xứng đáng!
Tiêu Thiên lẳng lặng chờ Mộc Ánh Tuyết thu thập phần độc nơi chóp đuôi của Hoàng Sa Ma Hạt xong, hai người lại cùng nhau sải bước trong sa mạc. Hướng đi lần này đã chuyển từ Bắc - Đông Bắc(hướng một giờ), sang chính Đông(hướng ba giờ).
…
Đáng nhắc đến là, bên cạnh sự ác liệt của thời tiết, thì một vấn đề nữa nằm ngoài dự tính của Tiêu Thiên cũng dần lộ ra theo thời gian, đó là sự buồn chán.
Còn nhớ trước đây hắn từng có kinh nghiệm tu luyện tại Ma Thú Sơn Mạch qua rồi chứ không phải là chưa. Chỉ là so với hiện tại, cảm giác lúc đó chẳng hề cô đơn chút xíu nào cả.
Trong hoàn cảnh mà đưa mắt nhìn lên là một vầng mặt trời chói lọi giữa bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, cúi đầu xuống cũng chỉ hừng hực những luồng gió nóng bất tận và cồn cát ngút ngàn, không gian rộng mênh mông vô bờ nhưng bóng ma thú đều không thấy chứ đừng nói tới bóng người. Cái loại cảm giác cô độc giữa nơi hoang vu như thế này thật sự là làm cho người ta khó có thể chịu nổi, dù trên thực tế là từ đầu tới giờ mới trôi qua có nửa ngày mà thôi.
Mang theo buồn chán trong tư tưởng, hậm hực trong suy nghĩ, cùng sự khó chịu do nhiệt độ cao ảnh hưởng trên khắp thân thể, Tiêu Thiên cứ thế cùng Mộc Ánh Tuyết mỗi người một tay cầm một thanh Thiết Cốt Mộc thay phiên nhau đều đặn đâm xuống mặt đất và bước đi.
Than thở thì than thở thế thôi, chứ suy cho cùng con người vẫn phải tiến lên bất chấp trở ngại, bởi vì thời gian vĩnh viễn sẽ không ngừng trôi và cuộc đời đâu có đứng lại chờ bất kỳ ai đâu!
…
Mười ngày sau.
Theo hiểu biết về cốt truyện của Tiêu Thiên, địa điểm được đánh dấu “nghi” có sự tồn tại của Tịnh Liên Yêu Hỏa, thực chất là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trong sa mạc Tháp Nhĩ Qua có tất cả ba nơi.
Quan trọng hơn là, tính tới thời điểm hiện tại thì Thanh Liên Địa Tâm Hỏa sớm đã bị người ta lấy đi rồi. Tiêu Thiên biết điều đó chứ, nhưng hắn vẫn cùng Nữ Thần nhà mình vượt bao gian khổ để đến được đây, tất cả chỉ là bởi vì…
“Hai vị… xin dừng bước…”
...chờ người. Hay chính xác hơn, là chờ một cuộc đụng độ.
“Không rảnh.” - Liếc mắt nhìn xuống nam tử vừa được chính hắn ra lệnh cho Mộc Ánh Tuyết cứu tỉnh, cả giọng nói lẫn thái độ của Tiêu Thiên đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt: “Chúng ta đi thôi, tiểu Mộc.”
“Vâng, chủ nhân.”
Để lại ba bình nước như lời dặn dò trước đó của Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết nhanh chóng chạy chậm theo chủ nhân nàng, nửa cái ánh mắt đều không thèm liếc nam nhân xa lạ kia.
“Vị huynh đệ này…” - Nhìn hai người quay lưng rời đi không chút do dự, nam tử thoáng ngẩn ra, nhưng rồi rất nhanh liền khàn giọng hô: “Chúng ta là đội ngũ lính đánh thuê bị Xà Nhân tập kích, hiện tại đang lâm vào sống chết trước mắt. Không dám làm phiền hai vị ra tay, chỉ xin làm ơn hỗ trợ đi Thạch Mạc Thành cầu một chút cứu binh dùm!”
×
— QUẢNG CÁO —
Và câu trả lời của Tiêu Thiên vẫn là…
“Không có thời gian.”
...cùng một cái vẫy tay tạm biệt đầy lạnh lùng.
Tốn công, tốn sức, tốn thời gian vượt bao gian khó đến đây chờ và cứu đúng người, nhưng khi đối phương mở miệng cầu cứu lại từ chối thẳng thừng.
Thoạt nghe rất nghịch lý, nhưng tất cả đều đã nằm trong kế hoạch vô cùng thuyết phục!
Thử nghĩ xem, từ góc nhìn của Tiêu Thiên, thì tương quan giữa ý định ban đầu với hành động và lời nói của hắn ngay lúc này đây là hoàn toàn không tồn tại, nếu có cũng chỉ là sự đối nghịch mà thôi.
Nhưng nếu đổi lại góc nhìn của nam tử kia, tức là phần “ý định ban đầu” của Tiêu Thiên hắn không hề rõ, vậy thì lại hoàn toàn có lý rồi.
“Vô tình” gặp nhau giữa sa mạc vô bờ, “trùng hợp” đúng thời điểm một bên gặp nạn cần cứu giúp, đến đây mọi chuyện vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận. Nhưng có câu “một lần vô tình, hai lần trùng hợp, còn ba lần trở lên chắc chắc là có vấn đề”. Nếu Tiêu Thiên tỏ ra quá hào hiệp, hoặc quá vồ vập vào việc giúp đỡ một người xa lạ, giữa một nơi vừa ác liệt, vừa không luật lệ, không tình nghĩa như đại sa mạc này, lúc ấy liền là có vấn đề a.
Cho nên, hắn cần phải quay lưng bỏ đi, bởi vì làm như vậy mới là hợp với nhân chi thường tình!
“Hai vị!” - Nhìn Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết càng đi càng xa, nam tử cắn răng nhúc nhích thân thể một chút, mang cả chút sức cùng lực kiệt cuối cùng ra hô lớn: “Hai vị, làm ơn hỗ trợ với. Chỉ cần có thể cứu vớt được tiểu đội đang gặp nguy, Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta nhất định sẽ hậu tạ một món tiền lớn xem như tạ ơn!”
“Mạc Thiết dong binh đoàn à!?” - Tiêu Thiên dừng bước: “Là Mạc Thiết dong binh đoàn của Thạch Mạc Thành sao?”
Hắn không cần tiền, nhưng tiền lại là cái cớ đủ hợp lý để động thủ cứu người. Quan trọng hơn, hắn cần một “thứ” từ Mạc Thiết dong binh đoàn, và hậu tạ cũng sẽ là cái cớ đủ lớn để đòi hỏi lấy “thứ” kia.
“Đúng vậy…” - Thấy Tiêu Thiên có phản ứng, nam tử vừa vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút chột dạ. Dù sao cũng là người xa lạ, hắn làm sao biết được hai người này đối với Mạc Thiết dong binh đoàn là có ý xấu hay ý tốt chứ: “Hai vị… đã nghe qua dong binh đoàn chúng ta à?”
Mà, chột dạ thì chột dạ, tình huống đã đến nước này không có lo được nhiều hơn nữa đâu.