Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 209

Keng... Keng...

Cao Lãng và Tam Vĩ Bạch Viên giao thủ hơn chục chiêu kiếm.

Giao thủ qua với nó, Cao Lãng chỉ cảm thấy đường kiếm của nó có vẻ khá đơn điệu, bên trong ẩn chứa rất nhiều sơ hở. Nếu không phải từ nãy đến giờ Cao Lãng nương tay muốn cảm nhận xem kiếm chiêu của Tam Vĩ Bạch Viên như thế nào, hắn đã sớm ra đòn kết liễu.

" Khẹc..."

Tam Vĩ Bạch Viên cảm thấy không làm gì được Cao Lãng, nó tức giận kêu lên một tiếng, ném luôn thanh kiếm trên tay mình về phía hắn, sau đó xoay người lộn vòng trên không trung, nhảy vào cứu viện đồng bạn của mình.

Bên kia ba con yêu thú cấp ba Nhị Vĩ Bạch Viên bị vây đánh đã càng ngày càng suy yếu, bắt đầu lâm vào giai đoạn kiệt sức rồi.

" Muốn chạy."

Cao Lãng cười khẽ, cả người hắn lách qua thanh trường kiếm đang phi đến trước mặt mình, thân hình mềm dẻo giống như một con mãng xà lao đến phía sau Tam Vĩ Bạch Viên, một kiếm chém ra.

Bạt Kiếm Thuật.

" Cao Lãng huynh đệ, khoan đã."

Hắn vừa mới ra chiêu, phía sau Cao Lãng đã vang lên một giọng nói vội vàng.

Xoạt...

Thế đi không đổi, trường kiếm trên tay hơi nghiêng sang một bên, kiếm khí của hắn lướt ngang người Tam Vĩ Bạch Viên, chém xuống mặt đất.

Ầm...

Kiếm khí va chạm, tạo thành một đường kẻ dọc to lớn bên trên mặt đất, thẳng đều tăm tắp. Những tán lá, cành cây, sỏi đá nằm trên đường kẻ đều bị cắt làm đôi.

" Khẹc..."

Tam Vĩ Bạch Viên nhìn lướt qua Cao Lãng nghi ngờ kêu lên một tiếng, liền thoăn thoắt trèo lên những cành cây, lao về phía ba con Nhị Vĩ Bạch Viên.

" Phù..." Thở ra một ngụm trọc khí, Cao Lãng đơn giản cất kiếm vào bao, cầm luôn trên tay mình, quay sang nhìn Đổng Thừa, khẽ hỏi:

" Có chuyện gì sao Đổng Thừa huynh."

Trong tầm mắt của Cao Lãng, Đổng Thừa còn đang ngồi trên chỗ ngã của hắn, khuôn mặt hơi nhăn lại vì đau đớn, sau lưng là Đổng Lộ đang giúp hắn băng bó vết thương trên trán.

Hơi nhìn về phía Cao Lãng, Đổng Thừa vội nói:" Chiêu kiếm mà con Tam Vĩ Bạch Viên vừa rồi sử dụng, là võ kỹ của Đổng Gia ta, vừa hay cả hai người mất tích Đổng Linh Hương và Đổng Như Ý đều biết môn võ kỹ này."

" Ý của ngươi là... Con yêu thú đấy học môn võ kỹ này từ hai nàng?" Cao Lãng ngạc nhiên cẩn thận hỏi.

" Khả năng cao là như vậy." Đổng Thừa gật đầu phân tích:

" Tam Vĩ Bạch Viên có nhân tính hơn các loài yêu thú khác rất nhiều, lại thêm trí tuệ của nó không khác gì một đứa trẻ, chỉ cần có chút thiên phú, lại đích thân dạy bảo, cũng có thể học được môn võ kỹ này, vì đây chỉ là môn võ kỹ căn bản."

" Chúng ta cần bắt sống nó, khó khăn lắm mới tìm được manh mối lớn thế này, ta cũng không muốn manh mối này bị đứt đoạn. Trác Phàm, ngươi đi dặn dò đám đoàn đội kia lại, phải bắt sống con Tam Vĩ Bạch Viên, không được giết."

Đổng Thừa vừa dứt lời, Trác Phàm nhẹ gật đầu, lập tức di chuyển đến khu giao tranh chỗ thác nước.

Cao Lãng theo tầm mắt của hắn nhìn về phía con Tam Vĩ Bạch Viên đằng xa kia. Nó đã sớm lao vào bên trong vòng chiến, đánh lén được một tên Linh Đan Cảnh ngũ trọng, chỉ là một mình nó vào bên trong, căn bản cũng chỉ có thể bị vây đánh.

Thu lại tầm mắt, Cao Lãng cẩn thận hỏi Đổng Thừa:" Ngươi không sao chứ?"

" Không sao."

Đổng Thừa lắc đầu cười nói, chợt lại xuýt xoa sờ lên trán, lẩm bẩm:" Bàn tay của nó quả thật rất cứng a."

Cao Lãng hơi nhếch miệng, ngươi không bị nó đấm vỡ đầu là còn may đấy...

" Créc... Créc..."

Con Tam Vĩ Bạch Viên kêu gào thảm thiết. Bên trong cuộc chiến, tình cảnh ngày càng trở nên khốc liệt, đã có một con cấp ba yêu thú Nhị Vĩ Bạch Viên bị giết chết, đồng thời bên kia đoàn đội, xuất hiện bốn tên Linh Đan Cảnh bị trọng thương, trong đó có một tên Linh Đan Cảnh ngũ trọng.

Mắt thấy không thể làm gì con Tam Vĩ Bạch Viên, đám người lập tức liên thủ giết chết hai con Nhị Vĩ Bạch Viên còn lại để khiến Tam Vĩ Bạch Viên tức giận mất kiểm soát.

Phập... Phập...

" Créc... "

Tam Vĩ Bạch Viên tức giận kêu gào, khuôn mặt nóng đến đỏ bừng lên, nó điên cuồng giao chiến với đoàn người.

Dáng vẻ của nó hiện tại, là vô cùng dữ tợn, tốc độ di chuyển cũng trở nên cuồng bạo hơn. Mặc kệ thương thế đám người xung quanh gây ra, trực tiếp lao vào chém giết.

Chỉ trong thời gian ngắn, Tam Vĩ Bạch Viên đồ sát gần hết toàn bộ mười hai tên Linh Đan Cảnh vây xung quanh nó, giết chết sáu người, số người còn lại đều bị dính thương thế nặng nhẹ khác nhau.

Hành động của bọn hắn, quả thật khiến Cao Lãng đứng ngoài xem phải ngán ngẩm lắc đầu.

May mắn hai người Trác Phàm và Đổng Lộ đã sớm lao vào vòng chiến hỗ trợ đoàn người, nếu không đã là toàn quân bị diệt.

Nhìn thấy Trác Phàm và Đổng Lộ ra tay lao về phía nó, ánh mắt Tam Vĩ Bạch Viên hơi thanh tỉnh một chút, nó nhanh chóng xoay người chạy.

Bản thân Tam Vĩ Bạch Viên rất thông minh, trước khi xông vào đánh nhau với đoàn người, nó đã sớm giao thủ với những người nó cảm thấy uy hiếp với mình trước.

Tuy khí thế của Trác Phàm và Đổng Lộ cũng chỉ là Linh Đan Cảnh ngũ trọng giống đám người kia, thế nhưng đã sớm giao thủ qua Tam Vĩ Bạch Viên biết, khả năng uy hiếp của hai người so với ba tên kia còn cao hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Tam Vĩ Bạch Viên chạy, Đổng Lộ tức giận quát lên một tiếng, hai tay cầm chặt cây búa, một đập dữ dội xuống mặt đất.

Ầm... Ầm...

Tam Vĩ Bạch Viên vừa mới xoay người, phía trước mặt nó từng cụm đất đá nhô lên chắn lại đường đi, đồng thời mặt đất dưới chân Tam Vĩ Bạch Viên cũng dần nhô lên, khiến nó trượt về phía Đổng Lộ.

" Khẹc..."

Tam Vĩ Bạch Viên bàn tay cắm thẳng xuống mặt đất, bám trụ lên nó khiến cơ thể không bị trượt xuống, bàn tay nhanh nhẹn leo trèo di chuyển trên vách tường.

Cụm đất đá trước mặt nó căn bản không thể ngăn chặn nó di chuyển, tốc độ leo trèo vô cùng nhanh.

Trác Phàm động, cả người hắn nổi lên khí thế cuồng bạo, thân thể hơi trầm xuống một chút, sau đó bàn chân phát lực nhảy lên trên không trung. Bàn tay nắm chặt lấy chiếc rìu, xung quanh tụ lực bổ một rìu thẳng xuống đỉnh mỏm đá, vừa lúc Tam Vĩ Bạch Viên trèo lên trên.

Khai Sơn.

Ầm...

Một rìu của hắn trực tiếp chém đứt đôi mỏm đá, Tam Vĩ Bạch Viên tuy kịp thời tránh né, nhưng cũng bị dư âm của đòn đánh cùng với đất đá xung quanh bắn lên người gây thương tích.

" Khẹc..."

Tam Vĩ Bạch Viên hốt hoảng, nó ở trên không trung nên căn bản không thể tụ lực, chỉ có thể nhìn mình đang dần rơi vào tầm đánh của Đổng Lộ chờ sẵn phía dưới.

Đổng Lộ khoé miệng nở nụ cười, đối với Tam Vĩ Bạch Viên trước mặt mình, nàng chính là một búa quét ngang.

Mắt thấy bản thân không thể chờ chết, Tam Vĩ Bạch Viên cố lấy sức lực bản thân mình, hai cánh tay của nó hơi chặn về phía trước, bảo vệ toàn thân.

Ầm...

Một búa của Đổng Lộ trực tiếp va chạm vào hai cánh tay của Tam Vĩ Bạch Viên tạo nên một tiếng vang lớn, sau đó đánh bay nó đâm vào một tảng đá lớn gần đấy.

Tảng đá bị vỡ tung thành nhiều mảnh, bụi bặm lan ra, kèm theo là tiếng kêu đau đớn của con yêu thú.

Vụt...

Tam Vĩ Bạch Viên vừa lộ ra thân hình, toàn thân phá lệ thê thảm, vết thương trên người chồng chất. Kinh khủng nhất phải là vết thương trên cánh tay nó, máu thịt be bét.

Thân hình vừa lộ diện, trước mặt Tam Vĩ Bạch Viên lập tức xuất hiện một tấm lưới lớn bao bọc nó vào bên trong.

" Khẹc..."

Tam Vĩ Bạch Viên giãy giụa điên cuồng, thế nhưng bản thân nó đã bị suy yếu, không thể nào phá ra được tấm lưới.

" Làm tốt lắm."

Ở phía xa xa, Đổng Thừa nhìn thấy Tam Vĩ Bạch Viên đã bị bắt, hắn liền mỉm cười vui vẻ nói ra.

Cao Lãng âm thầm liếc nhìn Đổng Thừa.

Ban nãy khi Tam Vĩ Bạch Viên giao chiến với đám người đoàn đội, Trác Phàm và Đổng Lộ không hề có ý định tiến lên hỗ trợ, chỉ khi nào cuộc chiến có kết quả, hai người mới xông vào hỗ trợ.

Chắc hẳn đám người Đổng Thừa và đám người đoàn đội kia có xích mích với nhau, nếu không cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra?

Vì nhìn vào việc hai người bắt sống được Tam Vĩ Bạch Viên là đủ hiểu, chỉ cần Trác Phàm và Đổng Lộ tiến lên giúp đỡ, căn bản sẽ không có thương vong nhiều như vậy.

Vừa có thể khiến đám người đoàn đội bị thua thiệt về nhân lực, lại có thể làm suy yếu Tam Vĩ Bạch Viên dễ dàng hơn cho việc bắt sống. Người này quả là cao tay.

Cao Lãng đối với Đổng Thừa có chút kiêng kỵ.

Vì từ lúc đi vào bên trong Thiên Tùng Lâm đến giờ, hắn không hề nhận ra đám người Đổng Thừa đối với đám người đoàn đội có một chút xích mích nào hết.

Một kẻ mặt ngoài có thể luôn tỏ vẻ vui mừng với ngươi, nhưng đến khi phát hiện ra cơ hội hắn không chút do dự đâm ngươi một đao liệu ngươi có thể an tâm thoải mái với hắn sao?

Tuy như thế, Cao Lãng vẫn luôn tỏ vẻ bản thân mình không hề có chuyện gì xảy ra, luôn giữ dáng vẻ bình thường bên ngoài.

Trước mắt thân phận cả hai đều là người Địa Cung, Cao Lãng có thể tạm thời tin tưởng được hắn.

" Khẹc..."

Tam Vĩ Bạch Viên vẫn không hề từ bỏ giãy dụa, miệng liên tục kêu gào trong khi bàn tay của nó cào cấu tấm lưới đó ra. Máu tươi trên người nó văng lên tấm lưới, hiện lên vết loang lổ bên trên đó.

" Hừ."

Bên trong đám người đoàn đội, một tên Linh Đan Cảnh ngũ trọng khẽ hừ một tiếng, trên tay cầm cây trường đao chạy đến phía Tam Vĩ Bạch Viên, giơ đao chém ra.

" Ngươi làm gì?"

Đổng Thừa nhìn thấy hành động của hắn, vẻ mặt chuyển sang biến sắc, quát lớn.

Ở phía gần hắn Trác Phàm và Đổng Lộ ngay lập tức tiến lên ngăn chặn, nhưng đã muộn.

Tên Linh Đan Cảnh này tấn công quá đột ngột, không ai nghĩ đến sẽ có người ra tay vào lúc này.

Xoẹt...

Tiếng xé rách vang lên, một đao của hắn chém vào người con Tam Vĩ Bạch Viên, chỉ tiếc Tam Vĩ Bạch Viên rất thông minh, hai chân nó đẩy lên trên tạo một khoảng trống bên trên tấm lưới, khiến trường đao chém vào vị trí đó.

Tấm lưới bị phá tan, Tam Vĩ Bạch Viên nhảy vọt lên trên không trung, trèo lên trên những cành cây gần đó. Đu bám vào thân cây thoăn thoắt chạy trốn.

(ー_ー゛)
Bình Luận (0)
Comment