Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 30

Thành Thực: “Đình Đình ~ chúng ta nuôi bé trai đi?”

Lương Đình Xuyên, thờ ơ đáp lại: “Ồ? Nói như vậy em sinh được à? Sinh một đứa cho anh xem.”

Thành Thực: “Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa!”

Lương Đình Xuyên, đang trộn cơm cho mèo: “Em nhặt con mèo thối này về còn chưa đủ sao? Trong đống rác còn có trẻ con để nhặt à?”

Thành Thực: “Em nói chính là nhận nuôi! Nhận nuôi! Thân ái, chúng ta nuôi một đứa đi, em sẽ rất thương nó, em sẽ mỗi ngày chơi với nó.”

Lương Đình Xuyên: “Đúng, còn ăn uống đại tiểu tiện đều ném cho anh.”

Thành Thực, lăn lộn ngay tại chỗ, khóc lóc om sòm chơi xấu: “Chúng ta nuôi một đứa đi, em muốn nuôi, em muốn con trai em muốn con trai con trai con trai...”

Lương Đình Xuyên: “Lương Đô Đô, ra mẹ gọi kìa.”

Đô Đô: “Meo meo méo ~~( ngu ngốc ~~) ”

==============================

Nguyên Khải một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa, rửa mặt một chút đi ra cửa dự định bữa sáng bữa trưa ăn cùng lúc, mở cửa thiếu chút nữa hộc máu, Bùi Hướng Hải ngồi xổm ở cửa nhà cậu, đang cầm hộp mì ăn liền sùm sụp ăn vui vẻ.

Nhìn thấy Nguyên Khải ra cửa, Hướng Hải khẩn trương không biết đem mì trong miệng nuốt vào hay nhổ ra, hai người giằng co một trận, Nguyên Khải hỏi: “Cậu sáng sớm chạy tới chỗ tôi làm gì?”

Hướng Hải ngậm mì, lắc đầu.

Nguyên Khải một đầu hắc tuyến, “Đừng nói với tôi cậu ngồi chồm hổm ở đây một đêm.”

Hướng Hải gật đầu.

Thánh mẫu Maria, cứu cứu con đi... Nguyên Khải tựa lên cạnh cửa, đảo cặp mắt trắng dã, thở ra một hơi, quát: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào!”

Hướng Hải hàm hàm hồ hồ nói: “Em thích anh.”

“Cút mẹ cậu đi!” Nguyên Khải một cước đá bay hộp mì trong tay Hướng Hải, loạn giẫm một trận về phía Hướng Hải, ông giẫm ông giẫm ông giẫm! Cát bụi tung bay, Hướng Hải thương cảm hề hề ôm đầu cuộn ở góc tường, Nguyên Khải dừng chân, Hướng Hải từ trong khuỷu tay lấy ánh mắt chú chó lang thang tha thiết nhìn cậu.

Nguyên Khải túm áo Hướng Hải, “Ngu ngốc chết tiệt! Cút xa một chút cho ông đây!”

Hướng Hải cúi đầu, yên lặng không nói gì, nhưng là không xê dịch nửa li, Nguyên Khải hít sâu, hít sâu, sau đó mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh hoà nhã nói: “Được rồi, tôi thừa nhận lời nói của tôi rất súc tích, tôi cũng đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu, xem ra là cậu không hiểu lời tôi nói trước đó, tôi đây liền nói thẳng ra, đừng nói tôi sẽ không yêu đương, dù yêu cũng sẽ không yêu loại người nhát gan ngu ngốc như cậu, hiểu chưa?”

“...”

“Nói! Con lợn!” Nguyên Khải bay lên một cước đá vào trên người Hướng Hải.

Hướng Hải rụt lui, một lát, vẫn câu nói kia: “Em thích anh.”

Giết người giết người rồi! Con gấu này hẳn là người trung thực hiền hậu chứ, sao chớp mắt một cái liền biến thành kẻ vô lại quấn sống quấn chết thế này? Mẹ X! Mình cái gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe!

Nguyên Khải vất vả trăm cay nghìn đắng mới đè xuống được xung động giết người, xoay người đi xuống lầu, Hướng Hải đứng lên đi theo, Nguyên Khải đi tới lầu một, rốt cục không thể nhịn được nữa, xoay người lại đem tên theo đuôi đẩy ngã trên mặt đất, lại một trận đấm đá đổ ập xuống, còn chưa đánh hết giận, cửa lầu 1 liền mở, bác gái chủ nhà chạy đến oa oa kêu: “Ông xã, có người đánh nhau! Tôi đã nói động tĩnh bên ngoài sao lại lớn như vậy, ai nha, đây không phải tiểu Nguyên lầu 2 sao? Cháu cháu cháu làm gì vậy?”

Nguyên Khải dừng tay, không biết trả lời thế nào, nếu để chủ cho thuê khó chịu, tám phần mười sẽ bị đuổi đi, dừng một chút, cười xòa nói: “Bác gái, bọn cháu không phải đánh nhau, chỉ, chỉ đùa giỡn thôi.” Nói ngầm đạp Hướng Hải một cước, “Có đúng hay không?”

Thương binh lui ở góc thang lầu gật đầu như giã tỏi.

Bác gái chủ nhà tốt bụng bắt đầu quan sát thương thế của Hướng Hải, ai u vỗ chân, “Làm bậy! Hai đứa chơi thế nào phát hỏa quá mức như vậy, cháu xem cậu bé này bị thương rồi! Làm bậy! Mau, mau đỡ vào nhà bác bôi ít thuốc, thực sự là, chơi cái gì không biết? Trẻ con hiện tại thật là...”

Nguyên Khải nặng nề thở hổn hển một hơi, cười với Hướng Hải, cười đến Hướng Hải dùng sức lui vào trong góc. “Thật xin lỗi, tôi ra tay nặng quá, đến, tôi đỡ cậu.” Nguyên Khải vươn tay đỡ lấy cánh tay Hướng Hải, thuận thế nhéo một cái, Hướng Hải ăn đau, lại không dám lên tiếng, Nguyên Khải nhân lúc chủ nhà xoay người liền hung hăng giẫm cậu một cước.

Trên công trường cơm trưa kèm theo đổi thành thức ăn cao cấp hàng ngày, Đường Ngữ và Vạn Triết cầm hộp cơm bằng gỗ xanh vàng rực rỡ, tròng mắt sắp rớt đi ra. Thành Thực ngồi dưới hàng rào thuyền hải tặc, hai tay đặt ở trên đùi, vẻ mặt cầu xin.

Vạn Triết: “Thành Thực, em không ăn thật hả?”

Đường Ngữ: “Hồng An Đông này có phải có âm mưu gì không?”

Thành Thực nhìn thẳng sushi cá tuyết, dùng sức nuốt nước miếng một cái, “Bên trong có thể có thuốc diệt chuột không?”

Vạn Triết tiêu diệt phần của mình, nâng lên phần của Hướng Hải ăn như hổ đói, lầm bầm: “Dù sao mạng của anh không đáng tiền, các cậu không ăn, muốn chết để anh chết một mình.”

Đường Ngữ ăn xong phần của mình, không để ý nhấc lên phần của Thành Thực, “Dù sao tôi cũng không muốn sống, cùng cậu chết luôn cũng được.”

Thành Thực nhảy dựng lên, lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn, “Em không phải là đi tiểu trên địa bàn của anh ta thôi sao! Cho anh ta cũng sẽ không vì việc nhỏ ấy mà hủy thi diệt tích, đưa em đưa em.”

“Người đàn ông của em sắp tới đón em về ăn rồi...”

“Không phải anh ấy còn chưa tới sao... Đưa em đưa em em muốn cái này... Ngô nỗ nga hào...”

Ba người đang đánh cho người đầy bụi đất, lại có người đưa đồ ăn ngoài tới, “Ngài Trần Thành Thực là vị nào?”

Yêu nghiệt nào đó nhồi sushi vào miệng nhấc tay, người đưa đồ tới từ trong hòm đông lạnh đưa ra bốn cái bát thủy tinh, “Ba của ngài đặt 4 phần canh đu đủ ngân nhĩ tuyết liên ướp lạnh ở khách sạn Abacus...”

...

“Ngài Trần Thành Thực là vị nào... Bố của ngài ở cửa hàng bánh ngọt Chí Tôn đặt thuyền chuối tiêu cho ngài...”

...

“Ngài Trần Thành Thực là vị nào... Bố của ngài đặt kem núi lửa...”

Lúc Lương Đình Xuyên đến khu vui chơi, thấy Vạn Triết và Đường Ngữ ôm bụng lăn trên mặt đất tắm nắng, dưới thân trải một tờ báo nát, rất thích ý. Yêu nghiệt nhà anh ôm đầu gối ngồi xổm giữa một đống hộp gỗ bát thủy tinh đĩa sứ, vẻ mặt sợ hãi.

Hoàng Cửu Cửu tan tầm, đem đồ đạc mới mua từ siêu thị về ném vào nhà bếp, lấy một miếng thịt bò ra trước, mở lồng chim ném vào. Chim sáo đá sôi nổi giả đáng yêu, hỏi: “Đây là cái gì nha?” Tâm nói mỗi ngày đều ăn thịt bò! Ông đây chán chết rồi!

Hoàng Cửu Cửu không để ý tới nó, tự mình ngồi vào trước bàn cơm mở cặp lồng đựng cơm. Chim sáo đá thật cô đơn: Cuộc sống thế này bảo chim sống thế nào! Mỗi ngày đều là người ta một chim ở trong nhà, mi đi sớm về muộn thì thôi, trước đây còn có thể mang người ta đi ra ngoài tản bộ thả ra cho bay vài vòng, hiện tại để ý cũng không để ý người ta nữa! Nếu là chim không biết nói thì thôi, thế nhưng người ta có thể nói nha! “Ngu ngốc — ” Nói chuyện chút đi! “Ngu ngốc — ” Kiện mi ngược đãi loài chim! “Ngu — ngốc — ”

Hoàng Cửu Cửu đằng đằng sát khí đứng lên, “Tao nuôi mày béo như thế, là hầm canh hay kho lên thì ngon?”

Chim sáo đá: “NO– ” (Vũ: kaka, con chim nì manh ghê!!!)

Đột nhiên chỗ cửa truyền đến “Cùm cụp ” Một tiếng, trong phòng một người một chim vểnh tai: kẻ trộm?

“Kẹt — ” Tiếng mở cửa, tên trộm đã vào!

Chim sáo đá toàn thân lông vũ dựng thẳng lên, cứng thành chim khô, Hoàng Cửu Cửu quỳ rạp trên mặt đất bò lổm ngổm, dùng cái gì phòng thân? Gậy gôn! Ở đâu ở đâu? Dao giải phẫu? Ở đâu ở đâu? Bọn họ có mấy người? Lần trước thời sự đưa tin một đám trộm vào nhà vừa vặn gặp phải chủ nhà liền giết người diệt khẩu, mình mình mình chỉ có một người nếu như bị giết thi thể hư thối cũng không ai biết! Trốn sao? Dưới bàn trà, ai u chui không vừa...

Mạch Đào đứng ở trong phòng khách, nhìn xung quanh, sau đó nhẫn cười đi tới chỗ trước cửa sổ, đem Hoàng Cửu Cửu run run toàn thân từ phía sau rèm cửa sổ lôi ra, Hoàng Cửu Cửu hô to: “Anh muốn cái gì cứ lấy tôi sẽ không báo án! Đừng — ”

Mạch Đào bị chọc cười, cười đến cả mặt chỉ thấy răng, “Bảo bối nhi, vài ngày không gặp sao cậu càng ngày càng thú vị như vậy?”

Hoàng Cửu Cửu thấy rõ người tới, thần kinh tan vỡ, quát: “Anh anh anh rốt cuộc vào bằng cách nào! Tôi báo cảnh sát báo công an tôi báo...”

Mạch Đào cấp tốc ngăn chặn cái miệng oa oa kêu to của anh, thuận thế đẩy người ngã vào trong sô pha, Hoàng Cửu Cửu giãy dụa không ra, hận không thể cắn đứt lưỡi Mạch Đào, lại không có can đảm, hai người dây dưa một hồi, Mạch Đào buông lỏng một chút, nhẹ thở phì phò thấp giọng nói: “Bảo bối nhi, tôi nhớ cậu muốn chết, cậu gần đây đang bận cái gì? Có nhớ tôi hay không?”

Hoàng Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi: “Nhớ cái đại đầu quỷ nhà anh ấy!”

Mạch Đào cợt nhả, “Giận rồi? Tôi nghĩ cậu cũng sẽ tức giận, cậu nhất định là trách tôi sáng sớm ngày đó bỏ chạy.”

“Tôi không có!” Hoàng Cửu Cửu thét chói tai biện bạch.

“Đừng tức giận, tôi đã nói tôi sẽ phụ trách rồi mà, bảo bối nhi, nghe tôi giải thích đã...”

Hoàng Cửu Cửu đỏ mắt rít gào: “Giải thích cái đầu anh! Lập tức cút cho tôi!”

Mạch Đào giả bộ dáng dấp điềm đạm đáng yêu, ỏn a ỏn ẻn nói: “Ai bảo cậu không chịu cho người ta số di động, làm hại người ta muốn gọi điện thoại cho cậu cũng không có biện pháp...” Hoàng Cửu Cửu ngẩn người, Mạch Đào thừa cơ ngồi lên, đem Hoàng Cửu Cửu ép tới không thể động đậy, “Ba tôi bị vẹo thắt lưng phải nằm viện, tôi về nhà xem ông, a, tôi cũng đã lâu không về, mẹ tôi liền kéo tôi ở lại vài ngày.”

Hoàng Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, muốn đem Mạch Đào đẩy ra, thế nhưng tay đặt ở trên vai, lại không dùng sức được.

Mạch Đào chụt một ngụm trên khóe môi Hoàng Cửu Cửu, liếm liếm, hắc hắc cười quái dị, “Mằn mặn... Ăn cái gì vậy? Đều ăn rơi ra ngoài... Tôi còn chưa ăn cơm, chúng ta xuống lầu đi ăn chứ?”

Hoàng Cửu Cửu xê dịch vào trong sô pha, biểu thị không muốn, anh nghĩ mình cũng không phải sợ Mạch Đào như vậy. Mẹ ôi! Gian đều bị gian qua, còn sợ hắn cái rắm!

Mạch Đào cuộn vào lòng anh lớn tiếng làm nũng, “Người ta vừa xuống máy bay liền tới tìm cậu, bà xã, người ta sắp chết đói rồi...”

Bà xã?!! Hoàng Cửu Cửu thẹn quá thành giận, gầm nhẹ nói: “Trên bàn có thức ăn nhanh! Thích ăn hay không thì tùy!”

“Tôi muốn ăn cơm cà-ri gà!”

“Cút đứng lên, thắt lưng sắp bị anh đè gãy rồi!”

“Cơm cà-ri gà nha ~~ Trong tiệm ăn dưới lầu có đó!”

“Anh thật muốn ăn như vậy?” Hoàng Cửu Cửu thay biểu tình nghiêm túc.

Mạch Đào ngược lại giật mình.

Hoàng Cửu Cửu đỡ kính mắt, “Được rồi, tôi làm...”

Mạch Đào ngạc nhiên: “Cậu chắc sẽ không hạ độc đấy chứ?”
Bình Luận (0)
Comment