Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 38

Hỏi: bàn chải đánh răng rơi vào bồn cầu bạn sẽ làm gì?

Thành Thực, ngó trái ngó phải, xác định Lương Đình Xuyên không ở, nhỏ giọng nói: “Nhân lúc Đình Xuyên không chú ý rửa đi.”

Lương Đình Xuyên, không cần nghĩ ngợi: “Gọi Thành Thực lấy ra, nếu không sẽ tắc.”

Hoàng Cửu Cửu, vẻ mặt buồn nôn: “Đeo hai tầng găng tay plastic lấy ra, phun thuốc khử trùng, sau đó dùng túi đựng rác bọc 3 tầng, rồi dùng băng dính dán chặt, lập tức ném xuống thùng rác dưới lầu.”

Mạch Đào, cười xấu xa: “Lấy ra ném vào trong cốc đánh răng của Hoàng Cửu Cửu.”

Nguyên Khải, hừ lạnh: “Tôi không có khả năng làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.”

Hướng Hải, mê hoặc: “Cái gì làm gì cơ, rửa rửa tiếp tục dùng.”

... Mi lợi hại!...

===========================

Tên ngốc khỏe như trâu, vào lúc ăn đêm liền tỉnh, chỉ là vẫn bị sốt nhẹ.

Nguyên Khải buổi tối không đi quán bar, đi siêu thị mua ít đồ ăn, thuận tiện mang theo thịt lợn xào hành về đút cho lợn ăn. Con lợn vui vẻ từ trên giường bò lên, vui đến quên cả trời đất luôn miệng nói cảm ơn.

Nguyên Khải chán ghét nhìn lợn ăn thịt lợn ăn đến mùi ngon, thở dài: “Vốn là cùng một gốc, sao huynh đệ tương tàn...”

“Ưm, anh nói gì cơ?” Con lợn vô tri nhìn cậu.

“Không có gì, “Nguyên Khải cúi đầu từ từ cắn nuốt, “Cậu từ từ ăn, đừng bị nghẹn.”

Hướng Hải đáp lời, uống vài ngụm canh chua cay, khen: “Uống ngon uống ngon.” Ăn mấy miếng rau xào, “Ăn ngon ăn ngon.” Lại uống canh chua cay, “Ăn ngon ăn ngon.” Lại ăn miếng rau xào, “Uống ngon uống ngon.” Lại uống canh chua cay...

Nguyên Khải chống đầu, ý vị sâu xa cười, “Sau đó tôi làm lẩu uyên ương cho cậu ăn.”

Hướng Hải gật đầu không ngừng, hạnh phúc nói không nên lời.

Cơm nước xong Nguyên Khải ném tới một đống quần áo, “Đi tắm, người cậu lại thiu rồi.”

T-shirt của KAY, quần jean của KAY, quần... Sịp của KAY? Hướng Hải đứng trong phòng tắm, kích động đến máu vọt thẳng lên đầu.

Nguyên Khải đá văng cửa phòng tắm, Hướng Hải còn chưa cởi quần, khỏa nửa thân trên đưa lưng về phía cậu, kinh hoảng hỏi: “Làm, làm gì?”

Nguyên Khải nghiêm mặt, “Có thể làm gì nha? Rình coi cậu chắc? Đem khăn mặt cho cậu!” Nói đem khăn mặt ném lên vai Hướng Hải, thấy Hướng Hải vẫn đưa lưng về phía mình, không khỏi buồn cười, thẳng thắn không đi nữa, “Đều là con trai cậu xấu hổ cái gì? Tôi còn có thể đùa giỡn cậu sao?”

Hướng Hải không nói, Nguyên Khải liếc liếc cậu vài lần, vui vẻ: lưng con lợn này thật đúng là đoan chính, đủ khêu gợi! Nghĩ nghĩ, sắc tâm nổi lên, vươn tay sờ soạng một trận trên lưng cậu, “Hơn nữa, tôi đùa giỡn cậu thì sao nào?”

Hướng Hải như bị điện giật lưng thẳng tắp, nói quanh co: “Anh, anh đi ra ngoài đi.”

“Sao phải đi ra ngoài?” Nguyên Khải đùa bỡn động vật đến nghiện, đem tay chậm rãi di đến bên hông Hướng Hải, người cũng kề sát tới, nhẹ nhàng nói: “Cậu không thích tôi sao? Cùng tắm đi.”

Hướng Hải biến thành cương thi (Vũ: bạn đã vinh quang cứng đơ!!!), còn là cương thi bị luộc chính, hầm hập hầm hập bốc hơi nóng. Nguyên Khải vừa vặn có thể đem cằm khoát lên trên vai Hướng Hải, thuận thế hôn nhẹ cổ cậu, tay quấn qua thắt lưng vẽ vòng vòng trên rốn cậu, chậm rãi trượt lên lồng ngực lông mềm, vừa sờ vừa trêu chọc: “Còn có lông ngực nữa? A, vóc người không tệ nha, có thể đi đóng phim cấp 3 Âu Mỹ...”

“Lách cách...”

Ặc? Tiếng gì vậy?

Ế? Trên cánh tay sao lại ướt ướt? Trần nhà giột? Nguyên Khải buồn bực nhìn một chút lên trên, không có vấn đề, lại nhìn xuống đất một chút, vừa nhìn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trên mặt gạch men một mảnh vết máu.

“Oa đệt! Máu ở đâu ra vậy?” Nguyên Khải vội thả tay, la lên: “Hướng Hải, cậu sao vậy?”

Hướng Hải bưng mũi, giữa khe hở đều là máu, Nguyên Khải triệt để không nói gì: chảy... Máu mũi? Không đến mức chứ?

Hướng Hải một tay bưng mũi, một tay rút đống lớn khăn tay lau lau tay cho Nguyên Khải, mơ hồ không rõ nói: “Xin lỗi xin lỗi...”

Nguyên Khải nhìn máu trên cánh tay mình, thật muốn khóc.

Hướng Hải tắm rửa xong, hai cái lỗ mũi đều nhét giấy, ngơ ngác ngồi trên ghế dài. Nguyên Khải kéo kéo T-shirt chật căng trên người cậu, cười đến ngửa tới ngửa lui. Hướng Hải vẻ mặt vô tội: buồn cười như vậy sao?

Nguyên Khải nói: “Quá chật, cởi ra đi.”

Hướng Hải lắc đầu, Nguyên Khải dỗ dành: “Trời nóng như thế, không cần mặc cũng được, mau cởi ra... Lắc cái gì đầu, đừng lắc nữa, vóc người của cậu không phải rất tốt sao? Xấu hổ cái gì, nhanh lên một chút cởi, cậu mặc thành như vậy là muốn cười chết tôi?” Âm điệu vừa chuyển, trừng mắt, “Còn lắc? Cởi!”

Hướng Hải vẻ mặt cầu xin, không thể làm gì khác hơn là cởi áo.

Nguyên Khải nhận lấy áo mình, dùng con mắt xinh đẹp liếc nhìn cậu một cái, “Quần đũng thấp của tôi cậu mặc nhưng thật ra cũng không tệ...”

Hướng Hải gật đầu, ngượng ngùng cười khúc khích.

Nguyên Khải lại bắt nạt, khóe miệng hàm chứa ý cười mờ ám, “Sịp trong chật không?”

Hướng Hải thối lui đến góc tường, không chỗ có thể trốn, không ngừng gật đầu, gật phân nửa, liều mạng lắc đầu.

“Thực sự không chật? Vậy để tôi xem.” Nguyên Khải nghĩ thầm: thằng nhóc cậu trời sinh một bộ chọc người khiêu khích, đừng trách tôi.

Tay Nguyên Khải từ lưng quần Hướng Hải thò vào, khăn giấy nhét vào hai lỗ mũi Hướng Hải lại đỏ lên, Nguyên Khải nhảy ra xa, vội vàng nói: “Không đùa không đùa nữa, mau! Mau ngẩng đầu lên!”

Một trận luống cuống tay chân, cuối cùng tên ngốc mất máu quá nhiều rốt cục ngừng chảy máu mũi, nằm trên sô pha gối lên chân Nguyên Khải, hắc hắc cười ngây ngô, cảm thấy máu mũi này chảy thật có giá trị!

Nguyên Khải tựa ra sau, thật to thở phào nhẹ nhõm, “Tôi nghe nói chảy máu mũi đều là máu trong não, rất tổn hại sức khoẻ...” Dừng một chút, còn nói: “Đại não của cậu vốn đã trống rỗng, một lần chảy này chẳng phải là càng trống?” Nói xong ngay cả chính mình cũng nở nụ cười, “Như vậy cũng có thể chảy máu mũi, tôi phục cậu rồi. Đều đã đến tuổi nào rồi, cư nhiên còn có xử nam hai mươi mấy tuổi, cậu đúng là loài hiếm, mẹ cậu giáo dục cậu thành như vậy thật đúng là lợi hại... Được rồi, mẹ cậu nhất định rất thương cậu nhỉ?”

Hướng Hải nói: “Ừm... Thế nhưng mẹ em đi làm bề bộn nhiều việc, không rảnh quản em, em từ nhỏ đều là bảo mẫu trông nom.”

Nguyên Khải ngẩn người, “Vậy ba ba cậu đâu?”

“Em không biết ông là ai, em là con riêng.” Hướng Hải nói dị thường thoải mái.

Tâm Nguyên chìm xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng mồ côi cha, mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ tôi một mình nuôi tôi rất khổ cực.” Hai người trầm mặc một trận, Nguyên Khải còn nói: “Bà biết tôi là đồng tính luyến ái, thiếu chút nữa tức chết, còn nói muốn cắt đứt quan hệ với tôi, tôi cũng không dám đi gặp bà... Lại nói tiếp, mẹ tôi là giáo viên khoa hóa học.”

Hướng Hải kinh hô: “A?”

Nguyên Khải cười khổ, “Bà vẫn nghĩ tôi là đứa con ngoan học sinh giỏi, sau đó tôi bị trường đuổi học, lại không thể giải thích rõ ràng với bà vì sao đánh nhau...”

Hướng Hải cẩn thận nói nhỏ: “Tính tình của anh có chút nóng, có chuyện gì có thể nói lý lẽ mà, sao phải đánh nhau?”

Nguyên Khải cho cậu một cái tát, “Cậu thì biết cái gì!”

Hướng Hải bụm mặt, không lên tiếng. Nguyên Khải nói: “Thằng khốn tên đại Chinh kia, còn nhớ không?”

“Ưm.”

“Trước đây khi tôi còn ở vũ trường đi bán lại thuốc lắc có hẹn hò với một gã điều chế rượu, hắn nợ đại Chinh 300 đồng tiền, liền đem tôi bán đi.”

Hướng Hải khoa trương há to miệng: “A?”

“A cái gì a!” Nguyên Khải lại cho cậu một cái tát, oán hận nói: “Mẹ X, con rùa kia chuốc thuốc tôi, rồi đứng ở bên cạnh nhìn...”

Hướng Hải nghiêng đi thân thể ôm lấy Nguyên Khải, “Đừng nói nữa.”

Nguyên Khải cười, nhẹ nhàng xoa lưng Hướng Hải, nhàn nhạt nói: “Cậu đau lòng cái gì? Ngu ngốc! Tôi còn không quan tâm, chẳng qua là tức giận tôi cư nhiên chỉ giá trị 300 khối! A, quên đi, dù sao tôi cũng tiễn chúng nó đi bệnh viện hết, đánh xong là khoan khoái hơn.”

Hướng Hải hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi bị đuổi học, mẹ tôi hỏi vì sao làm lớn chuyện như vậy, tôi sao có thể nói chuyện mất mặt như thế với bà chứ? Bà liền giận, đánh tôi một trận đuổi ra khỏi nhà.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cảnh sát tới tìm tôi lấy lời khai, muốn bắt tôi đi giáo dục một trận... Sau đó tên cảnh sát đê hèn kia không biết bị chập mạch chỗ nào, lại giúp tôi xử lý việc này, còn giúp tôi tìm việc...”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hắn ta nói thích tôi, muốn tôi làm người yêu, tên khốn kia còn nghiêm trang mang tôi về gặp mẹ tôi, tôi cũng là đầu rút gân, cư nhiên lại đồng ý. A, sau đó thì xong, mẹ tôi rốt cục biết tôi là đồng tính luyến ái, tràng diện kia thiếu chút nữa hù chết tôi... Tôi ở chung với tên cảnh sát kia một năm, hắn ta đột nhiên nói hắn ta phải kết hôn, tôi cầu xin hắn thế nào cũng vô dụng.... Thiết, còn nói cái gì cả đời...”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái rắm! Sau đó tôi bị hắn ném chứ sao! Cậu đúng là lợn!” Nguyên Khải mắng, tiếng nói có chút nức nở.

Hướng Hải cố sức ôm chặt cậu, hồi lâu, mang theo giọng mũi nói: “Em thích anh.”

Nguyên Khải khinh thường, “Ai muốn lên giường với tôi đều nói như vậy, nghe đến phát chán rồi.”

Hướng Hải một câu “Em không muốn lên giường với anh.” đang muốn thốt ra, may mà miễn cưỡng ngừng lại. Hướng Hải mặt đỏ, nghĩ thầm em là rất muốn lên giường với anh, chỉ là... ( lão huynh, chỉ là cái gì? Mi là muốn trói người ta lại sau đó muốn thế nào thượng thế nào thượng chứ gì? Nhìn không ra thằng nhóc mi rất có tâm kế, đại trí giả ngu nha ~)

Nguyên Khải kéo đầu Hướng Hải ra, “Nhát gan, chui vào lòng tôi làm gì? Oa, mặt của cậu sao lại đỏ như thế?”

Hướng Hải sốt ruột, chung quy không thể nói em muốn lên giường với anh.

Nguyên Khải cười khúc khích, “Thành thật đi, đang nghĩ cái gì hả?”

“Không, không có gì...”

“Vậy sao?” Nguyên Khải cúi người ghé vào lỗ tai cậu thổi, “Chúng ta đến làm tình đi.”

“...”

“Có muốn làm không?” Nguyên Khải liếm liếm cánh môi khô khốc của Hướng Hải, ánh mắt mị hoặc đến có thể đem người câu dẫn chết, ngón tay lão luyện vuốt ve lồng ngực cậu.

Hướng Hải nhìn cánh môi khêu gợi của đối phương ở cự ly gần, mơ hồ đáp một câu: “Muốn...”

Nguyên Khải: “Oa! Không phải đâu, lại chảy! Cậu lấy nhiều máu như vậy ở đâu ra hả! Cút ngay! Quần tôi rất đắt tiền...”
Bình Luận (0)
Comment