Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 1

"Đêm mưa lớn thế này, đúng là ngày tốt để bắt quả tang người ta ngoại tình mà..."

Thê Nam cởi chiếc áo khoác ướt sũng vì mưa, giũ giũ mấy cái, tiện tay ném luôn vào giỏ đồ bẩn bên cạnh. Vừa bước vào cửa đã buông một câu với Lý Lăng Hách.

Lý Lăng Hách nghe vậy, lưng lập tức cứng đờ. Vốn định bước tới ôm Thê Nam, nhưng hai chân bỗng cứng đờ không nhúc nhích nổi. Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ như không nghe rõ, hỏi lại: "Trễ thế này rồi, em đi đâu về vậy?"

"Đi bắt gian giúp Lâm Mộc, mẹ kiếp." Thê Nam buông câu chửi thề, "Bạn trai cậu ta ngoại tình, cậu ta xách cả dao phay định đi xử người ta, em phải giật lấy con dao, sợ cậu ta làm liều nên cứ phải kè kè theo sau. Kết quả là lao vào đánh nhau với thằng bạn trai cậu ta và tiểu tam, còn bị đưa vào đồn công an. Giải quyết mãi mới xong, mặt em còn đang đau đây này."

Lý Lăng Hách nghe xong thở phào nhẹ nhõm, bước lên đứng trước mặt Thê Nam, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, xoay qua xoay lại xem xét: "Để anh xem nào, bị thương chỗ nào vậy?"

"Xì..." Vết thương của Thê Nam nằm khuất dưới cằm, nhìn chính diện thì không thấy. Anh hất tay Lý Lăng Hách đang giữ cằm mình ra, cau mày nói: "Đừng có bóp cằm em, càng bóp càng đau."

Hai người đứng sát nhau, Thê Nam ngửi thấy trên người Lý Lăng Hách nồng nặc mùi rượu, mùi nước hoa nồng tới mức át cả mùi cồn. Anh nhíu mày, ghé sát mũi lên vai hắn ngửi kỹ một lần nữa, ánh mắt đen láy hiện rõ vẻ khó chịu:

"Anh uống bao nhiêu rượu thế? Người toàn mùi rượu với nước hoa. Không phải nói đi công tác à?"

"Có mùi nước hoa à?" Lý Lăng Hách kéo cổ áo lên dí vào mũi ngửi, rồi thuận miệng giải thích: "Chuyến công tác bị hủy rồi, có một buổi tiệc xã giao, bàn tiệc đủ loại người, nên bị ám đầy mùi linh tinh."

Lý Lăng Hách muốn ôm Thê Nam, nhưng Thê Nam chê trên người hắn nồng nặc mùi rượu, đá một cú vào chân hắn, bảo hắn mau đi tắm.

Thê Nam quay về phòng ngủ, ngồi xuống ghế sofa rồi gọi điện cho Lâm Mộc lần nữa.

Lâm Mộc bắt máy rất nhanh, nghe giọng có vẻ vẫn đang khóc. Thê Nam hỏi trước:
"Đỡ chút nào chưa? Đừng khóc nữa, một thằng đàn ông cắm sừng thì đá đi là xong, khóc cái gì chứ."

"Anh Nam, em không sao." Lâm Mộc vừa nức nở vừa nói, "Đúng là không đáng khóc, đêm nay lẽ ra em nên cầm dao đâm chết hai thằng khốn đó mới phải."

Thê Nam nghe mà trán giật liên hồi, hận không thể tát cho cậu ta mấy cái qua điện thoại:
"Anh nói cả đêm rồi mà cậu vẫn chưa hiểu à? Có đáng vì loại đàn ông cặn bã đó mà hủy cả đời mình không? Không đáng chút nà."

"Anh Nam, bọn em ở bên nhau hơn ba năm rồi..." Lâm Mộc nói, giọng vẫn nghẹn ngào và đầy uất ức.

Thê Nam tức đến nghiến răng: "Ba năm thì sao, coi như nuôi chó đi. Cậu mới có 25 tuổi, sợ cái quái gì?"

Lâm Mộc im lặng hai giây, cuối cùng thở dài:
"Anh Nam, em thật sự rất ngưỡng mộ anh với anh Lăng Hách, hai người kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà tình cảm vẫn tốt như thế."

Thê Nam liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, không đáp lại lời này, chỉ an ủi Lâm Mộc vài câu nữa rồi cúp máy.

Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà của Lý Lăng Hách sáng lên. Máy để chế độ im lặng nên không phát ra âm thanh gì. Thê Nam liếc nhìn một cái, tên hiển thị là "Tiểu Ngô".

Cuộc gọi không có ai nghe nên tự động ngắt. Một lát sau màn hình lại sáng, vẫn là "Tiểu Ngô".

Lúc màn hình sáng đến lần thứ ba, vẫn hiện là Tiểu Ngô, Thê Nam trực tiếp cầm lên nghe máy.

Không đợi Thê Nam lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng chàng trai ngọt đến mức như pha cả kí đường hóa học: "Anh Lăng Hách~ anh về nhà chưa đó? Ngủ chưa ạ~?"

Thê Nam vừa nghe thấy mấy câu đó, cả người nổi hết cả da gà. Anh chưa từng biết thì ra đàn ông cũng có thể nói chuyện ngọt đến mức gây rợn như vậy, như thể ngâm trong hũ đường rẻ tiền suốt nửa năm, từ trong ra ngoài đều tanh ngấy đến phát rợn.

"Anh ta đang tắm." Thê Nam cau mày, dùng ngón cái ấn ấn giữa chân mày, "Cậu là ai?"

Đối phương không ngờ người nghe máy không phải Lý Lăng Hách, im bặt cả chục giây, mãi mới lên tiếng lại, chất đường trong giọng đã giảm một nửa, thay vào đó là vẻ hoang mang và run rẩy: "Là... là anh dâu ạ?"

"Có chuyện gì thì nói." Thê Nam nhướng mày, giọng đã hơi mất kiên nhẫn.

"Anh dâu, em không có gì, thật đấy. Chỉ là hôm nay anh Lăng Hách uống hơi nhiều, em gọi hỏi xem anh ấy về nhà chưa." Thiếu niên bên kia cười khan hai tiếng, giọng nói hơi gượng gạo: "Anh dâu ở nhà là tốt rồi, vậy... vậy bọn em yên tâm rồi."

Lý Lăng Hách từ phòng tắm đi ra, đúng lúc Thê Nam vừa cúp điện thoại. Hắn thấy Thê Nam đang cầm điện thoại của mình thì tim lập tức hụt một nhịp, vội nhìn sắc mặt của anh.

Mi mắt Thê Nam cụp xuống, ngón tay lơ đãng gõ nhẹ lên ghế sofa từng nhịp một, không nhìn rõ cảm xúc.

"Ai gọi vậy?" Lý Lăng Hách giả vờ hỏi như không có chuyện gì.

"Tiểu Ngô gọi cho anh đấy." Thê Nam ngẩng đầu lên, khoé môi nhếch lên cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Thê Nam đâu phải ngốc, gọi điện cho Lý Lăng Hách vào giờ này, còn nói chuyện kiểu đó, ý gì anh hiểu quá rõ.

"Công ty vừa ký mấy người mẫu mới." Lý Lăng Hách đi tới cạnh sofa, cầm điện thoại lên xem nhật ký cuộc gọi, rồi tiện tay đặt xuống, "Tối nay uống rượu chung, Tiểu Ngô cứ bám lấy anh suốt, anh phiền muốn chết, người thì đầy mùi, nói chuyện thì chẳng có chút đàn ông nào. Anh phải nói với lão Trương mới được, đừng có ký bừa kiểu gì cũng dính phải mấy người như thế..."

Lý Lăng Hách nói rất thẳng thắn, vẻ mặt bất đắc dĩ và chán ghét cũng không giống đang diễn, bởi vì hắn thật sự không có gì với cậu Tiểu Ngô kia. Cậu ta chỉ là đơn phương tự dính lấy hắn mà thôi.

Người mà Lý Lăng Hách thật sự sợ gọi điện đến là một kẻ khác. Vì những điều hắn nói chỉ là một phần sự thật, nên mới khiến người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Thê Nam cũng nhận ra, thằng nhóc gọi điện kia đúng là đơn phương dính lấy, nói gì thì nói, gu thẩm mỹ của Lý Lăng Hách vốn không phải kiểu đó. Gọi điện vào nửa đêm với cái giọng ghê người kia, chỉ khiến hắn thấy chán ghét và khó chịu.

Lý Lăng Hách mở công ty quản lý người mẫu, mấy năm nay ngày càng phát triển, người mẫu ký hợp đồng ngày một nhiều. Trước đây từng có bạn bè nhắc nhở Thê Nam, bảo anh phải trông chừng Lý Lăng Hách kỹ một chút, đừng để người ta thừa cơ chen chân, còn gửi cho anh không ít ảnh của mấy người mẫu nam trẻ vừa được công ty ký hợp đồng.

Người có thể vào ngành này, từ vóc dáng đến diện mạo đều không chê vào đâu được, đều đang ở độ tuổi đẹp đẽ và rực rỡ nhất.

Nguyên văn lời bạn anh nói là: Đàn ông như Lý Lăng Hách, có sắc có tiền, trong giới này có bao nhiêu người dòm ngó, ai thèm quan tâm hắn đã kết hôn hay chưa? Cho dù Lý Lăng Hách là người quang minh lỗi lạc, tự giữ mình, thì cũng khó tránh khỏi bị những kẻ vì danh lợi mà không từ thủ đoạn lao vào, sống chết bám lấy người đàn ông mặc vest kia.

Huống chi, đàn ông đều thích của lạ trẻ trung. Nhìn mãi cảnh xuân tươi đẹp, hôm nay Lý Lăng Hách có thể cầm lòng, nhưng ai dám chắc sau này thì sao?

Thê Nam hiểu rõ, bạn bè nói vậy cũng vì muốn tốt cho anh. Nhưng anh chỉ luôn cười, bảo mình biết chừng mực, nói rằng Lý Lăng Hách không phải loại người đó.

Nếu không thì ban đầu anh cũng sẽ không chọn ở bên Lý Lăng Hách, càng sẽ không kết hôn với hắn.

Bạn bè thỉnh thoảng thở dài: "Cậu đừng tưởng mình là người thẳng thắn, biết rõ mình muốn gì, một lòng một dạ, sống ngay thẳng, thì người khác cũng sẽ giống cậu. Lòng người khó dò, ngay cả người nằm bên gối cũng vậy."

Trong suy nghĩ của Thê Nam, người đã cùng anh đi đăng ký kết hôn, người nằm bên gối anh, chưa bao giờ là người cần phải dùng mắt để canh chừng, cũng không phải dùng dây thừng để trói lại.

Nếu đối phương thật sự muốn làm gì đó, thì dù anh có canh cũng không nổi, có trói cũng chẳng được, càng không cần thiết phải làm vậy. Nếu hôn nhân đã đến bước đó, thì cũng coi như đến hồi kết.

Thê Nam không thích kiểu sống như thể dẫm lên nước đục, phải rón rén dùng mũi chân thăm dò mặt nước để tiến lên phía trước. Nếu trong hôn nhân mà ngay cả sự tin tưởng tối thiểu cũng không có, đến mức phải cảnh giác từng chút một với người nằm cạnh mình, thì cuộc sống đó còn ý nghĩa gì nữa? Anh không thể sống kiểu cuộc đời như thế.

Trong mắt anh không thể chứa nổi hạt cát. Nếu Lý Lăng Hách thật sự làm điều gì có lỗi, thì anh chỉ nói một câu: Cút càng xa càng tốt.

Bản thân Thê Nam chưa từng làm điều gì trái với nguyên tắc, nên anh tin rằng người mà anh chọn để gắn bó cả đời cũng sẽ không làm vậy.

Thê Nam không phải không biết có bao nhiêu người lao vào Lý Lăng Hách. Anh và Lý Lăng Hách kết hôn đã bảy năm, tình cảm hai người cũng không phải lúc nào cũng êm đẹp. Cuộc sống hôn nhân mà, va vấp là điều khó tránh. Người ta vẫn hay nói: "Bảy năm là thời điểm dễ lung lay."

Hai năm qua, bọn họ cũng từng hoang mang, cũng từng có mâu thuẫn, ba ngày cãi nhẹ một trận, năm ngày cãi lớn một trận, cũng từng chiến tranh lạnh. Thê Nam cảm thấy những chuyện đó không đáng kể, chỉ cần sau đó chịu ngồi lại nói cho rõ là được.

Ví dụ như năm ngoái, vào khoảng thời gian cả anh và Lý Lăng Hách đều bận rộn nhất, hai người cũng cãi nhau rất dữ, chiến tranh lạnh kéo dài hơn hai tháng.

Lúc đó anh đi ngoại cảnh ở nơi khác, Lý Lăng Hách cũng đi công tác ở thành phố khác.

Ngày anh quay về sau đợt chụp ngoại cảnh, muốn chủ động làm hòa nên xách một túi sủi cảo tự tay gói mang tới văn phòng của Lý Lăng Hách.

Ngay ngoài cửa văn phòng, anh nhìn thấy một cậu con trai bị Lý Lăng Hách đẩy ra ngoài. Lý Lăng Hách tức đến mức không chịu nổi, còn quát cậu ta mấy tiếng: "Cút nhanh!"

Cậu trai đó sợ đến mặt mày tái mét, cuống cuồng cài lại mấy chiếc cúc áo sơ mi bị bung, luống cuống chạy biến, hoàn toàn không để ý tới anh đang đứng ở hành lang.

Lý Lăng Hách vừa ra hành lang đã nhìn thấy Thê Nam, vội đến độ đỏ cả mặt, cuống cuồng vòng qua người anh giải thích. Nói cậu trai kia tự mình bám lấy, vừa vào văn phòng đã c** đ*, nhưng hắn còn chưa để đối phương chạm được một đầu ngón tay.

Thê Nam nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng định giải thích của Lý Lăng Hách thì thấy buồn cười, chỉ đưa túi sủi cảo trong tay cho hắn: "Mau ăn đi, không là nguội đấy."

Lý Lăng Hách một tay xách sủi cảo, một tay dắt Thê Nam cùng về nhà.

Thê Nam tin tưởng Lý Lăng Hách, nhưng anh đã quên mất một điều, đó là bản tính con người. Con người sẽ thay đổi, tình cảm rồi cũng có lúc nhạt đi. Chỉ có cám dỗ bên ngoài là không dừng lại, chỉ có lòng tham, h*m m**n là cứ lớn dần không kiểm soát.

Thê Nam ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đã kết hôn với mình bao nhiêu năm nay.

Bạn bè nói không sai, Lý Lăng Hách 34 tuổi, vừa có tiền, vừa có nhan sắc, lại mang theo khí chất chững chạc và lôi cuốn của đàn ông trưởng thành, hấp dẫn người khác là chuyện dễ hiểu.

Lý Lăng Hách ngồi xuống cạnh Thê Nam, cúi người vùi mặt vào cổ anh, muốn hôn: "Chúng ta cũng lâu rồi chưa làm... Anh nhớ em."

Không biết vì sao, Thê Nam lại bất chợt nhớ tới mùi nước hoa lẫn trong mùi rượu trên người hắn ban nãy. Thế là vừa mới để hắn chạm môi vào cổ, Thê Nam đã lập tức bật dậy, đẩy hắn ra.

"Làm sao vậy?" Lý Lăng Hách đưa tay định kéo Thê Nam lại, nhưng chưa kịp chạm vào thì anh đã tránh đi. Hắn bắt đầu thấy lo khi thấy Thê Nam có vẻ đang né tránh mình.

Thê Nam quay người đi vào phòng tắm: "Người bị dính mưa, khó chịu quá, em đi tắm cái đã. Lát nữa còn phải chỉnh mấy tấm ảnh, anh ngủ trước đi."

Lý Lăng Hách nhìn theo bóng lưng anh, nuốt nước bọt một cái, khẽ đáp "Ừ", rồi dặn anh đừng thức khuya quá.

_

Thê Nam c** đ* rồi đứng trước bồn rửa mặt, vốc nước lạnh rửa qua mặt. Trong gương, khuôn mặt người thanh niên dính đầy nước, nét nào ra nét nấy, đẹp đến ngông cuồng. Đôi mày đen đậm và ánh mắt sâu như được vẽ bằng mực, sắc nét như nét bút vẽ núi non trong tranh thủy mặc, từng đường nét lên xuống đều vừa đủ, không thiếu không thừa.

Thê Nam vẩy nước khỏi tay, chân trần bước đến vòi sen. Anh lại nhớ tới giọng nói ẻo lả trong cuộc điện thoại vừa rồi, thấy rợn người đến mức lại nổi da gà.

Thê Nam nghĩ, năm nay anh 33 tuổi, đã không còn trẻ nữa. Cũng không phải anh nhất định muốn mang mình ra so với mấy người mẫu trẻ trong công ty của Lý Lăng Hách, vốn dĩ chẳng có gì để so sánh, anh chỉ cảm thán thời gian trôi qua nhanh quá.

Dù là hơn 10 năm trước, vào thời điểm anh còn non tơ nhất, Thê Nam cũng chưa từng là kiểu người "vừa chạm đã mềm nhũn như nước". Anh cũng từng trẻ trung, từng tươi mới, từng mềm mại, nhưng tuyệt đối không phải suối ngầm rỉ rả len lỏi. Anh là biển cả mênh mông cuộn sóng, mỗi lần chạm cũng có thể dấy lên sóng lớn, đủ để nhấn chìm người khác.

Từng ấy năm trôi qua, những đường nét sắc như núi đá trên gương mặt anh cũng đã phủ thêm một lớp sương mờ nhạt, khiến sự góc cạnh trở nên dịu lại. Biển cả cuộn sóng ngày nào cũng thêm phần trầm tĩnh, bình lặng hơn khiến người ta càng không thể cưỡng lại mà muốn chìm đắm trong đó.

Dưới làn nước ấm, Thê Nam xoay người lại, để lộ một góc hoàn toàn khác của anh.

Chiếc cổ dài đầy gợi cảm kéo xuống là phần cơ thể săn chắc nhờ luyện tập suốt nhiều năm, cơ bắp rõ nét, từng đường từng khối rắn rỏi. Nhưng nổi bật nhất trong gương vẫn là hình xăm kéo dài từ thắt lưng sau chạy xuống tận xương cụt.

Đó là một mảng hoa hồng đỏ rực quấn lấy nhau như dây leo, phần rễ như cắm thẳng vào thân thể anh. Nó hút lấy từng phần máu thịt nồng nhiệt trong anh làm dưỡng chất, nên mới mọc lên tươi tốt, diễm lệ đến thế, hệt như con người Thê Nam.

Dòng nước ấm chảy qua mảng hoa hồng ấy, trên từng cánh hoa còn đọng lại những giọt nước nóng hổi như đang bốc hơi.

Thê Nam mới là người "cắn một miếng đã dậy sóng, ngửi một hơi đã thơm", nhưng còn phải xem có cắn nổi không, bởi vì anh luôn là người khó thuần phục.

Mà hoa hồng dại thì lúc nào cũng đầy gai...

Hết chương 1.

Tác giả có lời muốn nói:

Tới rồi nè mấy bảo bối ~ Nhớ đọc kỹ văn án nha, Anh Nam là thụ đó ~
Bạn nào thích thì xin một lượt sưu tầm, thả sao và để lại bình luận nhé!
Cúi đầu cúi đầu, cảm ơn cảm ơn...

*Góc có lời muốn nói: Anh Nam ơi anh đẹp quá!!!!!

* Giải thích tên chương :
"一咬一口浪" (cắn một miếng là dậy sóng): Hình ảnh này cho thấy Thê Nam giống như một đại dương, mãnh liệt, nóng bỏng, mang lại cảm giác dữ dội, k*ch th*ch, không dễ kiểm soát. Từ "cắn" ám chỉ sự tiếp cận thân mật hoặc h*m m**n, và kết quả là cả một làn sóng cảm xúc (hoặc d*c v*ng) bùng lên. Anh không phải người "nhạt nhòa", anh là kiểu người chỉ cần chạm đến là cảm giác bùng nổ.

"一咬一口浪" (cắn một miếng là dậy sóng): Hình ảnh này cho thấy Thê Nam giống như một đại dương, mãnh liệt, nóng bỏng, mang lại cảm giác dữ dội, k*ch th*ch, không dễ kiểm soát. Từ "cắn" ám chỉ sự tiếp cận thân mật hoặc h*m m**n, và kết quả là cả một làn sóng cảm xúc (hoặc d*c v*ng) bùng lên. Anh không phải người "nhạt nhòa" anh là kiểu người chỉ cần chạm đến là cảm giác bùng nổ.

"一闻都是香" (ngửi một hơi đã thơm): Câu này bổ sung cho vế đầu, cho thấy anh không chỉ mãnh liệt mà còn quyến rũ. "Thơm" ở đây có thể hiểu là sự hấp dẫn, lôi cuốn, từ ngoại hình đến khí chất.

Cụm từ này có thể hiểu là: Thê Nam là người vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ, chỉ cần đến gần đã khiến người ta bị cuốn vào nhưng không phải ai cũng đủ khả năng "chịu" được anh, bởi anh là kiểu người khó thuần phục.

Bình Luận (0)
Comment