Anh đụng trúng mũi khiến Triều Ngạn Ninh chảy máu mũi, cũng coi như tạm thời dập được ánh mắt đó xuống. Nhưng ngọn lửa kia quá mãnh liệt, vẫn âm ỉ trong tiềm thức, nên vừa chợp mắt là lại trỗi dậy, trong mơ còn bị phóng đại, lan rộng, khiến anh chẳng cách nào né tránh.
Cảm giác ấy thật khó diễn tả, thân thiết ư? Dĩ nhiên là thân thiết.
Nhưng đôi mắt hồi nhỏ của Triều Ngạn Ninh không có lửa. Không như bây giờ, nóng bỏng đến rối lòng, khiến anh chẳng dám nghĩ nhiều. Bởi một khi nghĩ tới, câu nói mà Lý Lăng Hách từng lải nhải bên tai lại vang lên:
"Em coi Triều Ngạn Ninh là em trai ruột, nhưng cậu ta chưa chắc đã coi em là anh trai."
Mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay quá nhiều, dồn dập ập tới khiến Thê Nam chưa kịp tiêu hóa hết. Anh lắc đầu, muốn vứt bỏ mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu.
Trong điện thoại toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lý Lăng Hách. Thê Nam tùy tiện mở một tin ra xem, thấy Lý Lăng Hách bảo đang ở bệnh viện, còn gửi cả ảnh chụp đang xử lý vết thương do bị Triều Ngạn Ninh đánh.
Thấy Thê Nam không trả lời, không nghe máy, tin nhắn cuối cùng Lý Lăng Hách gửi bảo là hắn ta đồng ý ký đơn ly hôn, muốn Thê Nam về nhà một chuyến, hắn đang chờ ở đó.
Cửa phòng ngủ chính vẫn chưa mở, Thê Nam đoán Triều Ngạn Ninh chưa tỉnh nên không làm phiền, rửa mặt xong thì cầm chìa khóa xe và đơn ly hôn ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa, Thê Nam nhận được cuộc gọi của bà ngoại. Bà hỏi anh khi nào rảnh, lại hỏi Lý Lăng Hách dạo này có bận không, nói là đã lâu không gặp hắn ta, nếu cả hai rảnh thì cùng về nhà ăn bữa cơm.
Ngón tay Thê Nam khẽ siết lấy tờ đơn ly hôn trong tay. Chuyện anh muốn ly hôn rất đột ngột, ngoài Triều Ngạn Ninh ra anh còn chưa nói với ba mẹ và ông bà ngoại.
Dạo gần đây trong nhà vừa có một cặp ly hôn. Em trai anh, Phương Ngôn, năm đó vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Tang Dịch Minh, là hàng xóm lớn lên cùng nhau trong khu. Hai người đã cưới nhau được mười năm, gần đây bắt đầu rục rịch chuyện ly hôn, một người chạy một người đuổi, giằng co một thời gian, cuối cùng cũng làm xong thủ tục.
Anh là người ngoài nên nhìn rất rõ, hiện tại Tang Dịch Minh đang dốc sức theo đuổi lại em trai anh, hai người ấy cũng đang trong giai đoạn mập mờ dây dưa không rõ ràng. Anh biết, sớm muộn gì cũng tái hôn thôi.
Nhưng ông bà ngoại đã lớn tuổi, chỉ mong con cháu yên ổn sống qua ngày, ít sóng gió càng tốt. Thành ra lúc biết em trai anh ly hôn, hai cụ đã lo lắng sốt ruột một trận.
Bây giờ lại thêm chuyện giữa anh và Lý Lăng Hách, mà kết cục của họ hiện giờ vừa khó coi lại không thể đem ra nói, nếu bà ngoại mà biết, chắc chắn lại phải lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Thê Nam vẫn chưa định nói với người nhà chuyện anh muốn ly hôn với Lý Lăng Hách, chỉ nói là mấy hôm nữa sẽ về ăn cơm.
"Tiểu Nam, con cứ chạy ra ngoài chụp ngoại cảnh suốt, nhất định phải chú ý sức khỏe biết chưa, nhớ ăn uống đúng giờ." Bà ngoại vẫn không quên dặn dò.
"Con biết rồi bà ngoại, con ăn tốt ngủ ngon, bà cứ yên tâm."
Đầu dây bên kia, Phương Ngôn cũng chen vào một câu: "Anh ơi, nãy em mới thấy bài phỏng vấn của anh trên mạng đấy, ảnh giới thiệu đẹp trai hết hồn luôn."
Thê Nam cười: "Tất nhiên rồi, mấy hôm nữa anh rửa thêm vài tấm, treo chính giữa phòng khách nhà mình cho mọi người nhìn mỗi ngày."
Phương Ngôn cũng cười: "Anh rửa nhiều vào, em dán kín cả tường cho anh."
Thê Nam trêu: "Em coi chừng đấy, anh rửa cả ảnh của em với Tang Dịch Minh treo kín tường luôn bây giờ."
–
Cúp máy xong, nụ cười trong mắt Thê Nam dần tan, anh nhìn chằm chằm vào bức tường lạnh lẽo, thở một hơi thật dài, rồi bước vào thang máy.
Trở về nhà của anh với Lý Lăng Hách, trong phòng khách tối om, Thê Nam vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi.
Thê Nam giơ tờ đơn ly hôn lên che mũi, bật đèn đã thấy Lý Lăng Hách đang ngủ lăn lóc trên ghế sofa, cổ họng phát ra âm thanh ù ù cực kỳ khó nghe, dưới sàn nhà và cả gầm bàn trà toàn là vỏ chai bia rỗng, lăn lóc khắp nơi, trong phòng ngoài mùi rượu còn lẫn cả mùi chua gắt của bãi nôn.
Thê Nam chịu hết nổi, mở hết cửa sổ ra rồi mới bước đến bên sofa, đá vào chân Lý Lăng Hách.
"Dậy đi, tỉnh lại nhanh."
Lý Lăng Hách trở mình, ánh đèn trên đầu chói quá, hắn giơ tay che mắt, miệng phả ra mùi rượu nồng, vung tay tỏ ra khó chịu: "Lương Nhiễm, tôi bảo cậu đi rồi còn theo tôi làm gì, đều tại cậu cả, nếu không phải tại cậu thì Thê Nam đã không đòi ly hôn với tôi rồi."
Thê Nam cạn lời, đến giờ mà Lý Lăng Hách vẫn còn đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác, anh lập tức nâng cao giọng: "Là tôi, Thê Nam đây, dậy đi, ký vào đơn ly hôn."
Lý Lăng Hách nghe ra giọng anh, lập tức mở mắt, nheo mắt nhìn kỹ xác nhận đúng là Thê Nam, hắn chống tay muốn ngồi dậy, nhưng uống quá nhiều rượu, lại mềm oặt như bùn ngã trở lại sofa.
Thê Nam ngồi xuống, nhét cây bút vào tay hắn, rồi mở đơn ly hôn ra, chỉ vào chỗ cần ký: "Ở đây, chỉ cần ký tên vào là được, sáng mai chúng ta đến Cục dân chính làm thủ tục."
Lý Lăng Hách nhìn cây bút trong tay rồi lại nhìn tờ đơn ly hôn trước mắt, không biết lấy sức từ đâu ra, bỗng ném bút đi, ôm chầm lấy Thê Nam.
Thê Nam muốn đẩy hắn ra, nhưng sức của một kẻ say rượu quá lớn, anh căn bản không đẩy nổi.
"Thê Nam, đừng ly hôn, anh không muốn ly hôn."
"Ngần ấy năm tình cảm, đâu thể nói bỏ là bỏ."
"Em cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sai rồi, thật sự sai rồi..."
"Anh yêu em, Thê Nam, anh yêu em."
Thê Nam phải rất vất vả mới gỡ được vòng tay Lý Lăng Hách ra, lùi về sau hai bước, đứng thẳng người dậy, tức đến mức ngực còn đang run lên: "Lý Lăng Hách, thứ tình yêu như anh nói, tôi không dám nhận."
Lý Lăng Hách bị đẩy ngã, đầu đập vào sofa, đã chẳng còn biết đâu là đông tây nam bắc, há miệng hỏi: "Vậy tình yêu của ai thì em dám nhận? Là của Triều Ngạn Ninh à?"
"Đừng lôi cái gì cũng đổ lên đầu Triều Ngạn Ninh," Thê Nam nhìn ra được tên say này căn bản không có ý định nghiêm túc bàn chuyện ly hôn, cũng chẳng định ký đơn, bèn xoay người bỏ đi, "Sau này tôi sẽ để luật sư nói chuyện với anh, đừng phí thời gian nữa."
Lý Lăng Hách thấy Thê Nam định rời đi, lập tức đứng bật dậy, lao tới túm chặt cánh tay Thê Nam, kéo anh lại, trong mắt hắn không giấu nổi vẻ độc địa.
"Anh hỏi em, em và Triều Ngạn Ninh rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu liên lạc lại? Em đã lên giường với nó chưa? Hả? Nói cho anh nghe, hai người đã lên giường chưa?"
Thê Nam siết chặt nắm đấm buông thõng bên người, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, xoay người giáng một cú đấm thẳng vào mặt Lý Lăng Hách.
Lý Lăng Hách say khướt, chân đứng không vững, bị Thê Nam đấm cho ngã vật xuống nền nhà, nằm ngửa ra, tay chân giật giật không ngừng.
"Lý Lăng Hách" giọng Thê Nam lạnh như băng, nắm đấm vẫn còn run lên vì tức giận, "Đừng dùng cái đầu bẩn thỉu của anh mà đi suy đoán người khác."
Lý Lăng Hách nằm dưới đất cũng không dậy nổi, vừa ho vừa cười lạnh, khóe miệng nhếch lên: "Thê Nam, mẹ kiếp em còn giả vờ gì nữa, anh không tin em không nhìn ra, ánh mắt của Triều Ngạn Ninh nhìn em như thế nào."
–
Thê Nam không thèm nhìn Lý Lăng Hách thêm một cái, đóng sầm cửa bỏ đi.
Trong túi không có thuốc, anh lái xe lòng vòng ngoài đường, cuối cùng ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc, ngồi xổm bên lề đường hút.
Điện thoại vẫn để chế độ im lặng, anh lấy ra mới thấy Triều Ngạn Ninh đã gọi cho mình mấy cuộc. Vừa định gọi lại thì cuộc gọi từ Triều Ngạn Ninh lại hiện lên. Anh ấn nghe, đưa máy lên tai.
Giọng Triều Ngạn Ninh vang lên truyền qua ống nghe, bị gió đêm thổi thành run rẩy, giọng nói cũng cuộn lại thành những vòng mềm nhẹ.
"Anh Nam, anh đang ở đâu?"
Thê Nam nghe ra sự lo lắng trong giọng cậu, đảo mắt nhìn quanh nhận ra mình đã gần về tới dưới nhà. Anh báo vị trí cho Triều Ngạn Ninh, rồi nói mình chỉ xuống mua bao thuốc hút, lát nữa sẽ về ngay.
Triều Ngạn Ninh đè chặt trái tim đang đập thình thịch không ngừng: "Em cứ tưởng anh đi rồi."
Thê Nam hỏi cậu: "Tỉnh rồi à, đói không?"
"Dậy rồi, đói, nhớ anh."
Triều Ngạn Ninh thằng nhóc này, nói gì cũng chẳng biết ngượng.
Thê Nam mới gặp lại Triều Ngạn Ninh có hai ngày, trong lòng toàn là niềm vui, nhưng bình tĩnh lại, anh mới thật sự nghĩ thông suốt, bọn họ đã không còn là trẻ con nữa. Khi còn nhỏ thế nào cũng được, không có ranh giới gì.
Hồi bé anh còn tắm chung với Triều Ngạn Ninh, cậu cũng thường xuyên ngủ giường anh. Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Anh không thể cứ mãi xem Triều Ngạn Ninh là một thằng nhóc chưa lớn, giờ thằng nhóc ấy đã thành một người đàn ông cao lớn hơn anh nửa cái đầu rồi, lại còn là một người đàn ông thích con trai. Thế nên sau này, không thể cứ thân mật tùy ý như trước được, vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì hơn.
Thê Nam cũng biết, việc anh nghĩ như vậy là vì mấy lời của Lý Lăng Hách vẫn đang va đập trong đầu anh. Anh thì vẫn luôn coi Triều Ngạn Ninh là em trai, chưa từng thay đổi. Nhưng Triều Ngạn Ninh thì sao?
Còn câu "em thích con trai" kia nữa, còn cả ánh mắt như đang bốc cháy kia, giờ Thê Nam thật sự không thể hoàn toàn làm ngơ được.
Nhưng anh không muốn phá vỡ mối quan hệ quý giá vừa tìm lại được này, anh không nỡ rời xa thằng nhóc đó.
Bây giờ hình như chỉ có cách giả vờ như không biết là tốt nhất.
Biết đâu đấy, có khi là anh nghĩ nhiều quá thì sao?
Thê Nam còn đang cầm điện thoại ngẩn người, đã nghe thấy giọng nói vang lên từ phía trên đỉnh đầu, còn mang theo chút hơi thở gấp.
"Anh Nam, sao anh lại ngồi xổm ở đây hút thuốc vậy?"
Thê Nam ngẩng đầu lên, cẩn thận tìm kiếm trong mắt Triều Ngạn Ninh, vẫn là hai vì sao ấy, bên trong vẫn cháy lửa, dù không mãnh liệt như đêm qua, nhưng những tia lửa vẫn tí tách bật ra.
Thê Nam đứng dậy, kẹp điếu thuốc trong tay, giơ lên lắc lắc về phía Triều Ngạn Ninh: "Xuống hút điếu thuốc."
"Có thể hút ở nhà mà."
"Nhà hết thuốc rồi." Thê Nam vẫn mang vẻ anh trai, vỗ vỗ lên cánh tay Triều Ngạn Ninh: "Đi thôi, về nhà anh nấu cơm cho em ăn, muốn ăn gì nào?"
"Em muốn ăn nhiều lắm," Triều Ngạn Ninh đưa tay ra, đếm từng ngón từng món: "Sườn xào chua ngọt, tôm rim dầu, cá hấp ớt bằm, rau cần xào... món nào anh nấu em cũng thích. Bao nhiêu năm nay chỉ thèm mấy món đó thôi."
"Đi đứng cho tử tế vào." Thê Nam đưa tay quạt làn khói phả vào mặt, giả vờ bị sặc, tiện tay đẩy Triều Ngạn Ninh ra, nhưng lại chẳng dám nhìn vào mắt cậu, chỉ nghe bên tai vọng lại một tiếng cười khẽ đầy vui vẻ, mang theo nét mờ ám khó nói thành lời.
Triều Ngạn Ninh nói: "Hai người bọn mình ăn không hết từng ấy món đâu."
Cậu tự chuyển chủ đề về bữa tối, Thê Nam cũng vui vẻ đón lời: "Em hỏi xem Đường Cát có rảnh không, nếu rảnh thì gọi cậu ta đến ăn."
Triều Ngạn Ninh móc điện thoại ra, vừa tìm số vừa lẩm bẩm: "Em gọi thử xem, chắc là không rảnh đâu, em bảo cậu ta đang lo công chuyện bên ngoài mà."
Hai người đi dưới ánh đèn đường, bóng của họ bị kéo dài thật dài, có lúc cách nhau một đoạn, nhưng chẳng bao lâu sau, Triều Ngạn Ninh lại sẽ áp sát bên cạnh Thê Nam, hai cái bóng lại chồng lên nhau, lắc lư dưới bầu trời đêm yên ắng, không biết đâu là hướng về.
Tác giả có lời muốn nói:
Biết là mọi người thấy gã chồng cũ phiền lắm rồi, yên tâm đi, Tiểu Triều nhà mình cũng không chịu đựng lâu đâu, sắp ly hôn đến nơi rồi!