Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 12

Nói Triều Ngạn Ninh được Thê Nam nuôi lớn cũng không sai, khi đó ba mẹ Triều Ngạn Ninh rất bận, ba cậu đi giao hàng cho siêu thị, mẹ thì làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại, bận rộn từ sáng tới tối mịt mới có thể về nhà.

Thế nên phần lớn thời gian, Triều Ngạn Ninh đều ở nhà bà ngoại Thê Nam. Chỉ cần Thê Nam về đến nhà, cậu dính chặt lấy anh không chịu rời nửa bước.

Mẫu giáo thì ba mẹ vẫn còn đưa đón, nhưng lên tiểu học trường cậu lại nằm sát bên trường cấp hai của Thê Nam. Dù là mùa đông hay mùa hè, sau yên xe đạp của Thê Nam luôn có một thằng nhóc nhỏ xíu ngồi vắt vẻo. Anh đưa Triều Ngạn Ninh đến trường trước, rồi mới đi học.

Tan học, Triều Ngạn Ninh lại đeo cặp chạy sang trường trung học bên cạnh, vừa chơi bóng đá với đám học sinh cấp hai ngoài sân, vừa chờ Thê Nam. Thê Nam tan học sẽ ra sân tìm cậu, chở cậu về.

Từ khi Triều Ngạn Ninh còn là một thằng nhóc tè dầm, đến một thiếu niên 16 tuổi khí chất ngời ngời, bước đi cũng mang theo gió.

Thê Nam thật sự coi cậu là em trai, là em ruột.

Có một số chuyện Thê Nam thậm chí không dám nghĩ sâu, ví như như việc Triều Ngạn Ninh có suy nghĩ khác thường với anh, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?

Giữa họ từng đứt liên lạc nhiều năm như vậy, từng ấy năm không gặp, mãi đến sau khi Lý Lăng Hách ngoại tình thì Triều Ngạn Ninh mới bất ngờ quay về.

Hơn nữa, mỗi lần anh hỏi về quãng thời gian mấy năm qua của Triều Ngạn Ninh, cậu lại đánh trống lảng, hoặc là nói năng linh tinh, hoặc là cười hì hì qua loa cho xong chuyện.

Những vấn đề này càng nghĩ kỹ thì Thê Nam lại càng không dám đối diện với ánh mắt sâu nặng kia của Triều Ngạn Ninh.

Chiều nay Thê Nam nhốt mình trong văn phòng ở studio suốt mấy tiếng, đến khi có người nhắc anh mới sực nhớ mình còn phải họp với nhiếp ảnh gia đi cùng trong chuyến chụp ảnh vùng Tây Bắc sắp tới.

Chuyến này bọn họ sẽ bay đến đó trước, thuê xe tự lái ở địa phương, dự kiến kéo dài khoảng hai mươi mấy ngày.

Trời vừa tối, anh lại nhận được điện thoại của Đường Cát, hỏi anh có muốn hắn qua đón không.

Thê Nam nói địa chỉ một nhà hàng qua điện thoại, bảo hắn ta lát nữa đến thẳng đó.

Đường Cát hớn hở chạy tới nhà hàng, chỉ có hai người bọn họ, Thê Nam còn cố ý đặt một phòng riêng yên tĩnh. Anh để Đường Cát gọi món xong thì gọi thêm mấy chai rượu ngon.

Đường Cát vội vàng xua tay, nói hắn không uống rượu, vì anh Triều đã dặn rồi. Bảo hắn vừa làm trợ lý vừa làm tài xế cho Thê Nam, còn phải đề phòng Lý Lăng Hách tìm đến gây rắc rối, nên tuyệt đối không được đụng đến rượu kẻo lỡ việc.

"Ngày mai không có lịch trình, không phải làm gì cả." Thê Nam rót đầy một ly lớn cho Đường Cát, đặt trước mặt hắn: "Không uống tức là không nể mặt anh Nam."

Thê Nam không moi được gì từ miệng Triều Ngạn Ninh, nên muốn thử thăm dò từ chỗ Đường Cát.

Thê Nam nhiệt tình rót rượu, Đường Cát từ chối mãi không được, đành nhận lấy ly rượu.

Hai người vừa ăn vừa uống, ban đầu nói dăm ba câu chuyện gia đình, Thê Nam hỏi han tình hình nhà Đường Cát, biết hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải bươn chải ngoài xã hội, sau này mới gặp được chú Ba.

"Thế cậu theo Tiểu Ninh được bao lâu rồi?" Thê Nam thấy Đường Cát đã ngà ngà say, bắt đầu lái chuyện sang Triều Ngạn Ninh.

Đường Cát uống được nửa ly rượu, vừa nghe Thê Nam gọi "Tiểu Ninh" thì hơi ngẩn người. Bình thường hắn toàn gọi là "anh Triều", ngay cả ở nhà, chú Ba và chú Cảnh cũng gọi là "Ngạn Ninh", chú Ba tính tình nóng nảy, có lúc còn gọi thẳng "Triều Ngạn Ninh, thằng nhãi ranh".

Chỉ có Thê Nam gọi "Tiểu Ninh".

Đường Cát phản ứng lại, gãi gãi đầu, cười nói: "Hơn sáu năm rồi."

"Vậy cũng lâu thật đấy. Hai người quen nhau thế nào?"

"Hồi đầu em làm trợ lý cho nghệ sĩ bên công ty chú Ba, sau này anh Triều được đón về nhà mới bắt đầu đi theo ảnh."

Thê Nam thấy Đường Cát uống cạn ly, lại rót đầy cho hắn: "Thế trước khi Tiểu Ninh về nhà chú Ba, cậu ấy ở đâu?"

Đường Cát cầm ly rượu lên nhưng chưa uống, ngẩng đầu nhìn Thê Nam, rõ ràng anh cũng uống không ít rồi, vậy mà mặt mày vẫn tỉnh táo, không đỏ không say, ánh mắt còn rất sáng.

Đường Cát bình thường hay bô bô nhưng tâm tư lại không hề đơn giản, hắn biết rõ lần này Thê Nam mời ăn cơm là có mục đích, muốn moi chuyện từ miệng hắn. Hắn đặt ly rượu xuống, không uống nữa.

"Anh Nam, có một số chuyện anh hỏi em, em cũng khó mà nói được, anh Triều kiêng kỵ chuyện đó, không cho ai hỏi cũng không cho ai nhắc đến."

Nói xong, Đường Cát lại cầm ly lên, ngửa đầu nốc một hơi dài, cay đến nỗi nhăn mặt xuýt xoa, rồi lau miệng, thở dài: "Anh Triều thật sự không dễ dàng gì, anh ấy chịu khổ nhiều lắm, có thể sống được đến bây giờ đã là quá may mắn rồi."

Thê Nam không hỏi gì thêm, chỉ nâng ly rượu cụng với Đường Cát, rồi uống cạn ly của mình. Lần này rượu bắt đầu ngấm khiến đôi mắt anh cũng trở nên mơ màng.

Bình thường Thê Nam chỉ theo dõi mấy nội dung liên quan đến nhiếp ảnh, chưa bao giờ xem tin giải trí hay tin tức thị phi, vậy mà giờ lại ấn theo dõi cả trang của Giải Trí Tân Hòa lẫn tài khoản cá nhân của Triều Ngạn Ninh.

Trên tin tức đã đưa tin ông chủ mới của Giải Trí Tân Hòa là Triều Ngạn Ninh chính thức nhậm chức, còn tham dự buổi tiệc tối của công ty với sự góp mặt của hàng loạt ngôi sao đình đám đến ủng hộ.

Thê Nam chọn mấy nội dung có liên quan đến Triều Ngạn Ninh để xem, phát hiện một đống tài khoản nhảy vào bàn tán, nói cái gì cũng có.

Có người khen Triều Ngạn Ninh trẻ tuổi tài cao, tiền đồ rộng mở; có người theo thuyết âm mưu nói cậu nhân lúc chú Ba bị bệnh nghỉ ngơi để đoạt quyền, rồi lại hạ thấp cậu, thậm chí còn bới ra mấy chuyện cũ kiểu say rượu đánh người, từng vào đồn công an.

Những bài khen Triều Ngạn Ninh, Thê Nam đều lần lượt ấn thích. Còn những bài chửi cậu, anh gõ ào ào một loạt bình luận đáp trả mắng lại.

Tài khoản Weibo của Thê Nam là tài khoản thật, phần giới thiệu ghi rõ "Nhiếp ảnh gia Thê Nam", mấy tác phẩm của anh đều đăng ở đó, có không ít người yêu nhiếp ảnh theo dõi.

Những lời mắng đáp lại của Thê Nam đã khiến không ít người đổ vào tài khoản của anh để buông lời ác ý, nhưng anh cũng chẳng để tâm.

Người trong studio của Thê Nam cũng thấy nhưng vì họ chưa biết mối quan hệ giữa Thê Nam và Triều Ngạn Ninh, còn nhắn nhủ trên WeChat, bảo anh ăn dưa hóng chuyện thì đừng dùng tài khoản chính mà đi cãi nhau như vậy chứ.

Thê Nam chẳng hiểu cái gì là tài khoản phụ hay tài khoản chính, anh làm anh thì che chở cho em trai mình thì có gì sai?

Bên Triều Ngạn Ninh vẫn đang tham gia tiệc tối, khi thì gửi cho anh một tấm ảnh chụp trong bữa tiệc, khi lại gửi thêm tấm selfie cười ngốc nghếch trước ống kính.

Thê Nam là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nói tấm kia của cậu chụp mờ hết rồi, lại bảo tấm selfie tay run, cả gò má đều bị nhòe bóng.

"Anh Nam mấy giờ ngủ thế?" Triều Ngạn Ninh gửi sang một đoạn tin nhắn thoại mang theo nụ cười, phía sau là tiếng ồn ào náo nhiệt, giọng của cậu bị lẫn trong tiếng nhạc huyên náo, Thê Nam phải bật to hết cỡ, dán sát tai nghe hai lần mới nghe được cậu đang nói gì.

Thê Nam trả lời: "Chút nữa ngủ."

Triều Ngạn Ninh lại gửi thêm một đoạn tin thoại: "Anh đừng ngủ vội nhé, lát nữa em xong việc rồi muốn gọi nói chuyện chút, gọi video được không anh?"

Thê Nam gõ vài chữ, nhắc là đã gần mười hai giờ đêm, khuya lắm rồi, bảo cậu xong việc thì về nghỉ sớm. Nhưng còn chưa gửi đi, tin nhắn của Triều Ngạn Ninh lại tới.

"Tối nay em uống chút rượu, hơi nhức đầu, muốn nói chuyện với anh Nam."

Thê Nam xóa từng chữ một, cuối cùng chỉ gửi lại một chữ "Được".

Bình thường khi ngủ Thê Nam luôn để điện thoại ở chế độ im lặng, nhưng tối nay lại bật chuông, để sát bên gối, chỉ cần với tay là lấy được.

Ban đầu anh còn định thức chờ cuộc gọi, nhưng nhắm mắt lại không bao lâu thì ngủ thiếp đi, đến khi nghe tiếng chuông mới bừng tỉnh, tay mò lấy điện thoại, là cuộc gọi video của Triều Ngạn Ninh trong WeChat.

Đã hơn một giờ đêm, Thê Nam chống tay ngồi dậy, bật đèn rồi mới bắt máy.

Bên kia, camera của Triều Ngạn Ninh lắc lư dữ dội, ban đầu quay vào cái đèn trần, lát sau lại lắc đến ghế sofa rồi sàn nhà, Thê Nam nhận ra máy bên cậu đang dùng camera sau, bèn nhắc cậu đổi sang camera trước.

Thê Nam dụi mắt, khi anh nhìn lại màn hình điện thoại là Triều Ngạn Ninh – Triều Ngạn Ninh với nửa thân trần.

Có vẻ cậu vừa mới tắm xong, nửa người trên không mặc gì, tr*n tr** cả người, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm khăn lông lau mái tóc vẫn còn nhỏ nước.

"Anh Nam, em có đánh thức anh không đấy?" Triều Ngạn Ninh lau tóc qua loa mấy cái, rồi vứt khăn lên ghế bên cạnh, nghiêng người nằm trên giường nói chuyện với Thê Nam.

Camera cứ khi gần khi xa, lúc thì sát hẳn vào mặt Triều Ngạn Ninh, lúc lại kéo rộng ra, lộ rõ nửa phần thân trên.

Hồi nhỏ hai người thường tắm chung, trên người Triều Ngạn Ninh có mấy cái nốt ruồi ở chỗ nào Thê Nam đều biết. Giờ đây cơ thể Triều Ngạn Ninh đã rắn chắc, từng khối cơ rõ ràng, làn da khỏe mạnh, vai rộng đến mức khung hình cũng chẳng chứa hết.

Ánh mắt Thê Nam không kìm được cứ lướt qua vai, ngực rồi dừng lại ở mấy vết sẹo trên người cậu, chau mày hỏi: "Sao người em nhiều sẹo vậy?"

"Do đánh nhau nên có." Triều Ngạn Ninh cúi đầu, tay sờ lên vết sẹo dài chừng năm phân trên xương quai xanh, hít một hơi lạnh rồi nói: "Đau lắm, chảy nhiều máu nữa. Nếu chỉ là một chọi một hay một chọi ba, chắc chắn không phải đối thủ của em, nhưng tụi nó đông người, em không đánh nổi."

Cậu nói xong còn cười với Thê Nam trong màn hình, trông đúng kiểu một tên nhóc lưu manh.

Thê Nam giơ tay, khẽ chạm lên màn hình xoa nhẹ lên vết sẹo trên vai Triều Ngạn Ninh, thật sự rất muốn xoa cho những vết sẹo chướng mắt đó biến mất, rõ ràng trước đây người Triều Ngạn Ninh rất sạch sẽ, chẳng có vết sẹo nào.

"Sau này đừng đánh nhau nữa."

Triều Ngạn Ninh nói: "Em nghe lời anh Nam, em ngoan mà."

Thê Nam cười: "Sao không mặc đồ?"

"Em vừa tắm xong."

"Đi mặc đồ vào đi."

Triều Ngạn Ninh đặt điện thoại xuống giường, tiện tay lôi trong tủ ra một chiếc áo choàng tắm khoác đại lên người, rồi vội vã quay lại cầm máy.

Cậu chỉ buộc qua loa cái dây áo choàng, phần trước ngực mở rộng lộ cả một vùng da ửng đỏ, nước từ trên tóc nhỏ xuống cổ từng giọt men theo đường yết hầu rắn rỏi như sườn núi lăn xuống, chảy thẳng vào lồng ngực.

Triều Ngạn Ninh lại nói: "Đường Cát gửi em mấy cái ảnh chụp màn hình, mấy lời anh bênh em trên mạng, em đều thấy hết rồi."

Thê Nam thầm nghĩ, tốc độ trên mạng đúng là nhanh thật, mới đó đã đến tai Triều Ngạn Ninh rồi.

"Mấy ngày tới em vẫn còn bận việc ở Cảng Thành, chắc vài hôm nữa mới về được." Triều Ngạn Ninh thở dài, "Bên này nhiều việc quá."

"Em cứ lo việc của mình đi," Thê Nam nói, "Anh cũng sắp đi chụp ảnh rồi."

"Đi bao lâu vậy anh?"

"Chắc khoảng 20 ngày."

Triều Ngạn Ninh nói chuyện rất lan man, lúc thì kể về thời tiết ở Cảng Thành, lúc lại nhắc đến mấy nhà hàng ngon bên đó, bảo phải dắt Thê Nam đi ăn thử. Vừa nói đến chuyện ăn uống xong, cậu lại bất chợt đổi đề tài.

"Anh ơi, anh có hình xăm ở thắt lưng, em cũng xăm một cái rồi, anh có muốn xem thử hình xăm của em không?"

Không đợi Thê Nam trả lời, Triều Ngạn Ninh đã tự động cởi áo choàng tắm ra, định cho Thê Nam xem hình xăm ở thắt lưng mình.

"Hồi nhỏ anh không cho em xăm, nói chưa đủ tuổi thì không được xăm. Cái này là em xăm sau khi đủ tuổi rồi."

Triều Ngạn Ninh cầm điện thoại, từ gương mặt mình bắt đầu trượt ống kính xuống từng chút một .

Lúc đầu Thê Nam còn nhìn thấy rõ cả gương mặt cậu, rồi dần dần chỉ còn lại cằm, sau đó ngay cả cằm cũng không thấy đâu nữa.

Cổ, ngực, rồi ống kính cứ thế trượt xuống phần bụng dưới hoàn toàn không có gì che chắn của Triều Ngạn Ninh...

Ngay khi cậu chĩa camera tới vùng dưới rốn, ngẩng đầu lên thì phát hiện cuộc gọi video đã bị ngắt.

Màn hình trở lại giao diện trò chuyện WeChat giữa cậu và Thê Nam, Triều Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Thê Nam, đầu lưỡi miết một vòng trong hàm răng, rồi ấn mạnh lên đầu răng đến nhói đau mới chịu rút về.

Cậu lẩm bẩm một câu: "Còn chưa cho anh xem mà, sao lại cúp máy rồi?"

Rồi lại nghĩ, chắc anh Nam buồn ngủ rồi nhỉ, lần sau cho anh xem trực tiếp luôn cũng được.

Bình Luận (0)
Comment