Thê Nam nhìn thẳng vào mắt Triều Ngạn Ninh, hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Không có gì đâu anh." Triều Ngạn Ninh cụp mi mắt, đi đến bên bao cát, làm vài động tác mẫu cho Thê Nam, nhanh chóng tung mấy cú đấm lên bao cát.
Cú đấm thẳng, đấm móc, đấm ngang, kiểu đối kháng...
Lần trước Triều Ngạn Ninh đánh Lý Lăng Hách, Thê Nam đã nhìn ra rồi, nắm đấm của Triều Ngạn Ninh vừa mạnh vừa nhanh, vừa nhìn là biết người đã luyện nhiều năm.
Giờ tận mắt nhìn thấy cú đấm ấy không chỉ đơn thuần là của người yêu thích thể hình, mà giống hệt như một tay đấm chuyên nghiệp.
Thê Nam nhìn chằm chằm vào găng tay của Triều Ngạn Ninh, hỏi: "Từng lên sàn thi đấu rồi à?"
Thê Nam đứng bên cạnh, Triều Ngạn Ninh thu lại vẻ u ám trong mắt, lại tung thêm vài cú đấm nữa rồi mới nói: "Không nhiều cũng không ít, em đã đấu đúng hai trăm trận."
Thê Nam không nhìn bao cát nữa, nghiêng người, giơ nắm đấm về phía Triều Ngạn Ninh: "Vậy thì mình thử vài chiêu xem sao."
Triều Ngạn Ninh ngẩn người, mỉm cười rồi thoải mái đứng đối diện Thê Nam, để anh ra đòn trước.
Thê Nam làm đúng như Triều Ngạn Ninh vừa dạy, tung một cú đấm thẳng rồi đấm móc, Triều Ngạn Ninh nhẹ nhàng chắn được. Thê Nam biết rõ thực lực của cậu nên cũng không cần nương tay, nhưng sau hai mươi phút, Triều Ngạn Ninh vẫn rất nhẹ nhàng, cũng chẳng tốn bao nhiêu sức.
Thê Nam biết là Triều Ngạn Ninh đang nhường mình, đánh mệt rồi nên ngồi phịch xuống đất, nắm tay đập "bộp bộp" xuống sàn, tháo găng tay ra rồi dùng mu bàn tay lau mồ hôi dưới cằm: "Lớn rồi, biết nhường anh rồi ha."
"Em sợ đánh trúng anh thôi." Triều Ngạn Ninh hơi thở vẫn đều đều, cũng ngồi xuống cạnh Thê Nam, khoanh chân lại.
Thê Nam giơ găng đấm nhẹ lên cánh tay Triều Ngạn Ninh: "Anh em thì sợ gì chứ, đợi anh luyện thêm một chút, rồi mình đánh vài trận cho ra trò."
Triều Ngạn Ninh không nói đồng ý cũng chẳng nói không, chỉ lảng sang chuyện khác: "Anh Nam, anh còn nhớ những lời anh từng nói không?"
"Lời nào?" Thê Nam không biết cậu đang hỏi câu nào.
Triều Ngạn Ninh nghiêng đầu nhìn anh: "Anh nói, em muốn gì cũng được, em muốn cái gì, anh đều cho em."
"...Trong phạm vi hợp lý." Thê Nam bổ sung.
Triều Ngạn Ninh chống tay xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trắng toát, trong mắt có chút cô đơn, nửa đùa nửa thật nói: "Anh, anh không thương em nữa rồi."
Thê Nam vò nhẹ vài cái lên tóc Triều Ngạn Ninh, rồi đứng dậy bước ra ngoài: "Đừng có giở trò."
Đường Cát đã quay lại, trên bàn ăn bày đầy đồ ăn thức uống, hắn mua mấy món làm sẵn trong khách sạn, còn mua cả một đống bia.
Thê Nam không muốn uống bia, anh không uống thì Triều Ngạn Ninh cũng chẳng uống, chỉ có mỗi Đường Cát là mở một lon bia.
Ăn xong, Thê Nam không ở lại lâu, giúp dọn dẹp bàn ăn xong thì chuẩn bị rời đi.
Triều Ngạn Ninh lái xe đưa Thê Nam về căn hộ. Sau khi xuống xe, Thê Nam cũng không nói để Triều Ngạn Ninh lên nhà ngồi một lát, chỉ đứng bên xe vẫy tay, khom lưng nói với cậu "về cẩn thận nhé", rồi tự mình quay người, bước nhanh vào sảnh lớn của khu chung cư, vài giây sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Triều Ngạn Ninh vẫn ngồi trong xe thêm một lúc, hút xong một điếu thuốc rồi mới quay đầu rời đi.
–
Vừa về đến căn hộ, Thê Nam đã vào phòng tắm. Ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại còn đánh quyền một trận dưới tầng hầm nhà Triều Ngạn Ninh, xương cốt chân tay tuy đã được giãn ra, nhưng toàn thân cũng đổ mồ hôi, người dính dấp, anh đã muốn đi tắm từ sớm rồi.
Tối hôm đó hiếm khi ngủ được một giấc yên ổn. Sáng sớm hôm sau vừa tỉnh dậy, Thê Nam đến phòng làm việc trước, chia hết đặc sản để trong xe của Cát Vũ cho mọi người trong studio, phần còn lại anh đem sang xe của mình.
Ông bà ngoại không có nhà, cửa lớn trong khu tập thể khóa từ bên ngoài. Thê Nam có chìa khóa riêng, tự mở cửa rồi đặt đồ mang cho ông bà ngoại cùng Phương Ngôn và Tang Dịch Minh lên bàn phòng khách, sau đó lại lái xe đến nhà ba mẹ.
Ba mẹ anh mấy hôm trước đi du lịch Tô Châu, cũng mới về được hai ngày, lúc Thê Nam vào cửa, Đàm Mẫn đang thử bộ sườn xám mới mua từ Tô Châu.
Thê Nam đặt đồ trong tay xuống, Đàm Mẫn kéo anh lại hỏi ngay: "Sao hả Tiểu Nam, bộ sườn xám này của mẹ đẹp không?"
Thê Duệ Tiến đang nấu ăn trong bếp, sáng sớm Thê Nam đã nhắn tin nói trưa sẽ về nhà ăn cơm, nên ông dậy sớm đi chợ mua đồ, tay còn cầm cái xẻng nấu ăn, từ trong bếp bước ra, nói với Thê Nam: "Mẹ con mua sáu bộ sườn xám, mua cho bà ngoại con ba bộ nữa. Bà ngoại con mặc thử rồi chê đi lại không thoải mái, sáu bộ sườn xám mẹ con ở nhà thử suốt hai ngày nay rồi đấy."
"Em thích mà," Đàm Mẫn lại quay về trước gương, dang tay xoay một vòng, "Em thích thử hai ngày đấy thì sao."
Trong bếp còn đang xào rau, Thê Duệ Tiến vẫn muốn nói thêm vài câu, nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi khét, miệng la "hỏng rồi hỏng rồi", rồi vội vàng quay lại tiếp tục xào.
Thê Nam đứng sau lưng Đàm Mẫn, đặt tay lên vai bà, nhìn trái nhìn phải qua gương toàn thân, nghiêm túc khen: "Bộ sườn xám này đẹp quá trời, mẹ mặc vào giống như một bức tranh thuỷ mặc luôn ấy, trẻ ra ít nhất hai mươi tuổi, cái vẻ dịu dàng đậm chất con gái vùng Giang Nam hiện rõ lên từng nét luôn."
Thê Nam cứ thế mà khen tới tấp, khiến Đàm Mẫn cười tít cả mắt, vỗ vỗ tay anh: "Ba con thì chẳng buồn liếc, miệng cũng chỉ biết nhắm mắt nói mỗi câu 'đẹp'."
Thê Duệ Tiến lại thò đầu ra từ bếp: "Anh nhìn em mấy ngày nay rồi đấy, chỉ có hai hôm nay là chưa nhìn thẳng thôi."
Đàm Mẫn liếc ông một cái, nhắc khéo ông cẩn thận kẻo lại làm khét rau, bảo ông nấu cơm cho đàng hoàng, đừng nói nhiều như thế.
Bà nhìn Thê Nam qua gương, khẽ kêu lên một tiếng: "Ôi chao, lần này đi về, sao lại gầy đi vậy con?"
"Vẫn luôn chạy đi chạy lại trên đường, không chỉ mình con đâu, mấy người đi cùng cũng gầy cả." Ngay cả Triều Ngạn Ninh cũng gầy đi rõ, Thê Nam cũng nhìn ra được.
"Lát nữa ăn nhiều một chút nhé, con đợi đó, mẹ vào thay đồ," Đàm Mẫn vừa nói vừa chạy vào phòng, "mẹ nấu cho con thêm món canh để bồi bổ."
Thê Duệ Tiến và Đàm Mẫn làm một bàn đầy món Thê Nam thích ăn, còn không cho anh vào bếp phụ giúp.
Dạo gần đây cứ mãi bôn ba trên đường, Thê Nam thật sự chẳng mấy khi được ăn ngon miệng, nên lần này vừa ăn đã lỡ tay ăn hơi nhiều.
Trên bàn ăn khó tránh khỏi bị hỏi đến chuyện Lý Lăng Hách, Thê Nam cũng chỉ đáp cho qua chuyện vài câu.
Ăn no rồi con người ta lại dễ lười biếng, dễ buồn ngủ. Ăn xong, Thê Nam ngồi tán gẫu cùng ba Thê, nói một hồi thì hai ba con đều lim dim buồn ngủ.
Đàm Mẫn đã về phòng ngủ trưa, Thê Duệ Tiến tựa lên ghế sofa, cũng gật gù buồn ngủ. Giữa chừng, Thê Nam mở mắt ra, đẩy nhẹ tay ông: "Ba, ba vào phòng ngủ đi."
Nói xong anh ngáp một cái, đứng dậy cầm chìa khóa xe trên bàn rồi nói: "Con về trước đây."
Thê Duệ Tiến thấy Thê Nam sắp đi, gọi với lại: "Chiều còn phải làm việc à?"
"Không có việc gì cả," Thê Nam nói, "vài hôm nữa con mới bận, phải đến Cảng Thành chụp ảnh."
Vài ngày tới anh sẽ cùng Triều Ngạn Ninh đi Cảng Thành. Anh vẫn chưa chụp xong, cũng không muốn nghỉ quá lâu giữa chừng, sợ cảm xúc vừa kịp chạm tới đã nguội đi, chụp không ra thứ mình muốn.
Lần này chụp Triều Ngạn Ninh, anh chỉ định giữ riêng cho mình, không có ý định công bố ra ngoài.
"Không có việc thì buổi tối ở nhà ngủ đi," Thê Duệ Tiến nói, "tối nay ba con mình làm vài ly."
Thê Nam nghĩ một lúc, đúng là lâu rồi anh chưa ngồi uống với ông. Bên studio cũng không cần anh lo, về căn hộ thì cũng chỉ một mình. Tối qua sau khi Triều Ngạn Ninh đưa anh về, không nhắn tin cũng chẳng gọi điện, chắc không có chuyện gì, có lẽ đang ở nhà nghỉ ngơi.
"Dạ," Thê Nam lại đặt chìa khóa xe xuống, "vậy con không đi nữa, tối nay ngồi với ba một lúc."
Buổi tối, Thê Duệ Tiến lại làm thêm vài món sở trường, lấy ra một chai Mao Đài nắp sắt đã cất giữ nhiều năm. Thê Nam cầm chai rượu lên, huýt một tiếng: "Ba à, không phải Tết cũng chẳng phải lễ, ba thật sự muốn khui chai này à?"
"Thèm hương vị này lâu rồi," Thê Duệ Tiến cười híp mắt, lấy ra hai chiếc ly rượu thủy tinh nhỏ đặt lên bàn, "mẹ con ngày thường canh kỹ lắm, không cho ba uống. Nay có con về, bà ấy mới chịu cho ba nếm một chút."
Đàm Mẫn bưng đồ ăn lên, nhắc nhở: "Uống xong chai này thì dừng lại, lần trước khám sức khỏe bác sĩ đã nói rồi, không cho anh uống rượu đâu đấy."
"Chỉ hôm nay thôi, chẳng phải Tiểu Nam về rồi sao."
Tối đó, Thê Nam uống rượu vui vẻ cùng ba, hai người càng uống càng vui. Nghe ba kể mấy chuyện thời trẻ, anh cũng kể cho ông nghe không ít chuyện trên đường đi, có nhắc đến cả Triều Ngạn Ninh.
"Tiểu Triều về rồi à?" Thê Duệ Tiến tuy đã ngà ngà say, nhưng vừa nghe đến tên Triều Ngạn Ninh thì tỉnh hẳn, "Về từ khi nào thế?"
Đàm Mẫn đang ngồi xem tivi trên sofa, nghe hai cha con nhắc đến Triều Ngạn Ninh cũng đặt điều khiển xuống, ghé lại hỏi: "Thằng bé ấy mấy năm nay không có tin tức gì, sao tự nhiên lại về? Mấy năm nay nó đi đâu thế?"
"Về cách đây mấy hôm," Thê Nam giơ ly rượu trong tay lên, uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong đáy ly, "vẫn luôn ở Cảng Thành, sống bên chỗ chú Ba của cậu ấy."
Đàm Mẫn nói: "Vậy Tiểu Triều đã về rồi thì con gọi nó đến nhà mình ăn bữa cơm đi."
Thê Nam lại nhớ đến mớ chuyện chưa giải quyết xong với Lý Lăng Hách, lại nghĩ đến thứ tình cảm giờ đã chẳng còn như xưa trong mắt Triều Ngạn Ninh, trong lòng bỗng thấy bối rối, chỉ đáp: "Để vài hôm nữa con đưa cậu ấy về ăn cơm."
Một chai Mao Đài, hai cha con uống sạch. Thê Nam là người uống rượu không đỏ mặt, mà lúc này mặt cũng đã hơi ửng đỏ, tay khoác lên lưng ghế, ngẩn người một lúc.
Tỉnh táo hơn chút, Thê Nam lấy điện thoại ra nhắn tin cho Triều Ngạn Ninh, nói với cậu lần sau về nhà ăn cơm, ông bà ngoại vẫn chưa biết chuyện chứ nếu biết chắc chắn cũng muốn cậu về.
Hơn mười phút rồi mà điện thoại vẫn im lìm. Thê Nam nhìn màn hình mấy lần, nhưng Triều Ngạn Ninh vẫn không nhắn lại. Anh dứt khoát gọi thẳng cho cậu.
Người nghe máy là Đường Cát: "Anh Nam, em đây, có chuyện gì không ạ?"
"Đây là điện thoại của Tiểu Ninh đúng không? Em ấy đâu rồi?"
"Anh Triều hơi khó chịu, đang ngủ trong phòng rồi." Giọng Đường Cát rất nhỏ, như thể sợ làm cậu thức.
"Cậu ấy bị sao?" Thê Nam hơi nhổm người, không tựa vào lưng ghế nữa.
"Bệnh cũ thôi anh," Đường Cát đáp, "uống thuốc nên ngủ rồi."
"Bệnh cũ?" Thê Nam siết chặt điện thoại, "bệnh gì?"
"Anh ấy đau đầu." Đường Cát liếc nhìn người đang nằm trên giường, lại hỏi, "Anh Nam có muốn ghé xem anh Triều một chút không?"
Thê Nam không do dự: "Tôi qua ngay."
"Sao thế con?" Thê Duệ Tiến thấy Thê Nam có vẻ căng thẳng, hỏi một câu, "Là chuyện của Tiểu Triều à?"
Thê Nam cầm lấy chìa khóa xe định đi, nhưng vừa bước được hai bước thì nhớ ra mình vừa uống rượu, không thể lái xe nên đặt chìa khóa trở lại bàn: "Ba, mẹ, bên Tiểu Triều có chút chuyện, con qua đó xem sao."
Đàm Mẫn bước ra cửa tiễn anh: "Con uống nhiều như vậy, đi đường nhớ cẩn thận đấy."
"Con biết rồi mà mẹ." Thê Nam thay giày xong, vừa mở cửa đã chạy ngay ra ngoài, đến cả tiếng mẹ gọi với theo bảo mặc áo khoác cũng không nghe thấy.
–
Hôm nay trời cứ âm u mãi, đến tối thì bắt đầu nổi gió. Thê Nam vừa uống rượu, lúc rời khỏi nhà còn thấy người nóng ran, nhưng vừa ra đến bên ngoài, bị gió lạnh lùa qua một cái, cả người lập tức lạnh buốt.
Anh lại còn quên mang áo khoác, trong tay chỉ cầm mỗi cái điện thoại, mở ứng dụng gọi xe đến Lan Đình.
Từ ngoài sân đã có thể thấy đèn tầng một và tầng hai đều sáng. Thê Nam tự nhập mật mã cửa rồi đi vào, tầng một không có ai, anh gọi một tiếng: "Đường Cát."
Nghe thấy tiếng, Đường Cát từ căn phòng trên tầng hai chạy ra, đứng ở đầu cầu thang vẫy tay với Thê Nam: "Anh Nam, anh đến rồi à!"
Thê Nam bước dài một bước vượt hai ba bậc thang, nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Phòng ngủ của Triều Ngạn Ninh nằm trong cùng tầng hai. Cửa phòng mở, cả trong lẫn ngoài đều bật đèn, khắp nơi sáng rực. Đường Cát vừa bước ra từ phòng bên cạnh, hạ thấp giọng nói với Thê Nam:
"Từ tối hôm qua anh Triều đã thấy không khỏe rồi."
Thê Nam theo Đường Cát vào phòng ngủ của Triều Ngạn Ninh. Cậu nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa, chăn quấn kín tới tận cổ, che mất nửa gương mặt.
Không biết do nóng hay khó chịu, mặt Triều Ngạn Ninh hơi đỏ, tóc ướt sũng mồ hôi, cả gối cũng bị thấm một mảng tối màu rõ rệt.
Thê Nam bước đến bên giường, đặt lòng bàn tay lên trán cậu, hơi nóng. Trên tủ đầu giường đặt một hộp thuốc có chữ nước ngoài, Thê Nam không nhìn ra đó là thuốc gì, chỉ vào lọ thuốc hỏi Đường Cát: "Thuốc này là thuốc gì?"
"Thuốc giảm đau."
"Cậu ấy đau ở đâu vậy?"
"Đầu á." Đường Cát chỉ vào đầu mình, "Trước kia bị thương, mấy năm nay hay bị đau đầu kiểu thần kinh. Đây là thuốc giảm đau bác sĩ kê cho.."
"Có uống thuốc hạ sốt không?"
"Uống rồi."
"Có cần đến bệnh viện xem thử không?" Thê Nam không yên tâm hỏi.
Đường Cát kéo một cái ghế đến đặt cạnh giường: "Anh Nam ngồi đi. Anh Triều không thích đến bệnh viện. Mỗi lần đau đầu, chỉ cần ngủ vài ngày là tự khỏi, mà bác sĩ cũng không có cách gì tốt hơn."
Thê Nam đứng một lúc mới chịu ngồi xuống. Nhìn chiếc chăn phồng lên che kín người Triều Ngạn Ninh, anh đoán chắc cậu đang cuộn người lại bên trong.
"Phải ngủ mấy ngày như vậy?" Thê Nam lúc này mới phản ứng lại, hỏi.
"Khoảng hai ba ngày." Đường Cát đáp.
"Lâu vậy à?" Giọng Thê Nam vì rượu mà khàn đi, hơi gấp gáp, mang theo một chút bực dọc khó kiềm, "Vậy trong hai ba ngày ấy thì làm sao? Không ăn không uống à?"
"Vẫn ăn chút," Đường Cát đáp, "chỉ là ăn không nhiều. Mỗi lần tỉnh dậy mơ màng màng thì ăn mấy miếng rồi lại ngủ tiếp."
Rượu bắt đầu ngấm, đầu óc và cả người Thê Nam trở nên chậm chạp, anh cứ thế ngồi im trên chiếc ghế bên giường, lưng cũng không còn thẳng nữa.
Đường Cát thấy anh ngồi bất động, cũng không nói gì thêm, không rõ anh đang nghĩ gì, đành lặng lẽ xuống lầu nấu nước.
Cửa sổ phòng Triều Ngạn Ninh vẫn mở, bên ngoài lá cây xào xạc không ngừng, luồng gió lại thổi thẳng vào giường nơi cậu đang nằm. Thê Nam đứng dậy, bước tới khép cửa sổ lại.
Trên người anh có mùi rượu, đứng bên cửa sổ bị gió lùa, mùi ấy theo gió phả thẳng vào mũi Triều Ngạn Ninh.
Ngửi được mùi rượu lẫn với mùi quen thuộc của Thê Nam, mí mắt Triều Ngạn Ninh khẽ động, nhưng không mở mắt, chỉ vô thức gọi: "Anh Nam..."
Thê Nam đóng cửa xong quay lại bên giường, cúi xuống sát người cậu, đưa tai lại gần: "Anh đây. Em thấy khó chịu ở đâu?"
Lần theo giọng nói, Triều Ngạn Ninh vẫn còn quấn chăn dịch người về phía mép giường, muốn lại gần Thê Nam thêm chút nữa. Cuối cùng cậu cũng chạm được vào anh, dang tay ra ôm lấy eo Thê Nam.
"Đau đầu." Triều Ngạn Ninh lẩm bẩm.
Trông cậu rất mệt, hai tay vòng qua eo Thê Nam cũng không có bao nhiêu sức. Thê Nam nhìn gương mặt nhăn nhó vì khó chịu của cậu, không nỡ gỡ tay ra.
Chỉ nhẹ giọng hỏi: "Hay là đến bệnh viện nhé? Để bác sĩ kiểm tra lại cho yên tâm?"
"Không đi..." Triều Ngạn Ninh nói rất chậm, hở hổn hển qua miệng, "Uống thuốc giảm đau là đỡ..."
Thê Nam bị Triều Ngạn Ninh ôm ngang eo, đứng một tư thế lâu quá khiến người hơi cứng lại. Anh dùng mũi chân kéo chiếc ghế cạnh giường lại gần, rồi ngồi xuống.
Thê Nam vừa ngồi xuống, hai tay đang ôm eo anh của Triều Ngạn Ninh cũng trượt xuống, mềm nhũn rơi bên cạnh giường. Các ngón tay còn khẽ co lại, móng tay cào nhẹ lên ga giường, như đang với tìm người nhưng không chạm được, lông mày cau lại càng sâu.
"Anh... không còn thương em nữa rồi..."
Triều Ngạn Ninh tưởng mình đang mơ, chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, lại lẩm bẩm oán trách: "Thê Nam... anh thất hứa với em..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thê Nam: Chúng ta là anh em.
Tiểu Triều: Em không nghe, em không nghe gì hết. Rõ ràng là anh không thương em nữa rồi.