Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 30

Thê Nam định mở lời giải thích, nhưng hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tối hôm ấy, anh chẳng rõ Triều Ngạn Ninh đã hỏi gì. Anh sốt đến mức mơ màng, "ừm ừm à à" không chỉ là đáp lời, mà thực sự vì anh đang khó chịu đến mức không nói nổi.

Vậy mà Triều Ngạn Ninh lại hiểu theo cách khác?

Anh nghĩ hèn gì Triều Ngạn Ninh có thể thao thao bất tuyệt suốt bốn tiếng đồng hồ, nói một mình mà không thấy mệt.

Hóa ra, tối đó anh sốt đến mức mơ hồ, lại tự bán mình rồi sao?

Hai người ngồi đối diện nhau, cách một chiếc bàn ăn, lặng lẽ húp mì trong bát.

Mì hơi mặn, Triều Ngạn Ninh quên mất trước đó mình đã nêm muối. Thấy Thê Nam không chịu thừa nhận. Đầu óc cậu lại quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ, lúc bắc ra còn vô ý rắc muối thêm lần nữa.

Cậu thề, thực sự là không cố ý.

Thê Nam vừa ăn mì vừa uống nước, cuối cùng đổ cả phần nước trong cốc vào bát, dùng đũa khuấy khuấy rồi tiếp tục ăn.

Triều Ngạn Ninh đặt đũa xuống, kéo bát mì của Thê Nam về phía mình:
"Đừng ăn nữa, mặn quá rồi. Để em nấu lại cho anh bát khác."

Thê Nam định nói không cần, cho thêm nước là ăn được rồi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Triều Ngạn Ninh đã quay người vào bếp, bật bếp nấu lại.

Tô mì lần này không còn mặn, ngay cả quả trứng cũng tròn trịa, trắng trẻo hơn hẳn tô lúc nãy.

Những năm qua, Thê Nam thường xuyên chạy ngoài đường, bữa ăn chẳng mấy khi đúng giờ, ăn xong bữa này cũng chẳng biết bữa sau là lúc nào.

Trưa nay anh chưa ăn gì, thực ra đã đói từ lâu. Tô mì mặn cũng còn tạm được, huống gì là tô mì vừa nấu lại, càng không có gì để chê.

Tô mì nóng hổi khiến anh ăn rất ngon miệng, đến cả nước mì cũng không chừa lại một giọt. Ăn xong, dạ dày trở nên ấm áp, cả người cũng dễ chịu hẳn ra.

Bên ngoài trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Triều Ngạn Ninh rửa bát xong xuôi, lại cẩn thận dọn dẹp nhà bếp thêm một lượt nữa.

Vali của cậu vẫn đặt trong phòng khách. Thê Nam ngồi xếp bằng trên sofa, vừa nghịch máy ảnh vừa hỏi:
"Trời sắp tối rồi, tối nay em có về Lan Đình không?"

"Tất nhiên là em ở lại chăm anh rồi." Triều Ngạn Ninh đáp như thể điều đó là hiển nhiên.

"Chỉ là cảm cúm thôi mà, thật ra không cần phải..."

Chưa kịp nói hết câu, Triều Ngạn Ninh đã kéo thẳng vali vào phòng ngủ chính, lần lượt lấy quần áo ra treo vào tủ, xếp chung luôn với đồ của anh.

Nhìn hành động đó, Thê Nam lập tức hiểu ra, cậu không định quay về Lan Đình nữa. Đã chọn phòng ngủ chính, thì tối nay anh đành dọn sang phòng phụ vậy.

Từ lúc ăn tối đến giờ, tâm trạng của Triều Ngạn Ninh vẫn không mấy tốt. Thê Nam định tìm chuyện để nói nhưng mỗi lần chạm vào ánh mắt cậu, anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Triều Ngạn Ninh lại tiếp tục quét dọn cả sàn nhà, từ trong ra ngoài không bỏ sót chỗ nào. Thê Nam muốn tự làm, nhưng vừa nhích người đã bị cậu đẩy nhẹ về lại sofa, buộc anh phải ngoan ngoãn ngồi yên nghỉ ngơi.

Thê Nam vẫn nghịch máy ảnh trong tay. Nhưng tai anh luôn chú ý đến từng cử động của Triều Ngạn Ninh. Ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc sang phía cậu.

Triều Ngạn Ninh xắn tay áo lên, nửa cánh tay săn chắc lộ ra. Khi cúi người lau sàn, từng thớ cơ trên tay cậu cũng hiện rõ.

Cổ họng Thê Nam bỗng ngứa rát. Anh đưa tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng.

Triều Ngạn Ninh nghe thấy nên đặt cây lau nhà xuống. Cậu đứng thẳng dậy, hỏi anh đã uống thuốc chưa.

"Em không nhắc thì anh quên mất rồi."

Thê Nam mấy hôm nay uống thuốc không đúng giờ. Bác sĩ dặn uống sau bữa ăn, mỗi ngày ba lần. Nhưng anh lại chỉ ăn hai bữa, thuốc cũng uống hai lần thôi.

Triều Ngạn Ninh đã rót sẵn một cốc nước. Cậu thử nhiệt độ thấy vừa phải mới đưa cho anh.

Hai người ở riêng với nhau, bầu không khí rất dễ chệch hướng. Thê Nam cười cười, đổi hướng câu chuyện, giống như đang thân mật khen một đứa em:"Lớn rồi, biết chăm người khác rồi đấy."
Triều Ngạn Ninh lại kéo cảm xúc về phía mình, mập mờ ám muội, nghiêm túc nói: "Lúc nhỏ anh chăm em, sau này em chăm anh."

Vài ngày ốm nằm liệt giường khiến Thê Nam trở nên lười biếng hơn hẳn. Quần áo thay ra cùng với ga giường, chăn gối đều chất thành một đống cạnh máy giặt, vẫn chưa động tới.

Triều Ngạn Ninh lau nhà đến tận ban công. Ngồi trên sofa không nhìn thấy cậu đâu, Thê Nam phải rướn cổ nhìn ra ngoài. Đến khi nghe thấy tiếng máy giặt khởi động, anh mới biết Triều Ngạn Ninh đang giúp mình giặt đồ.

Anh vội vàng đặt máy ảnh xuống, lê dép chạy ra ban công.

"Tiểu Ninh, quần áo cứ để đó, anh tự giặt được mà."

"Cho vào hết rồi," Triều Ngạn Ninh vẫn quay lưng về phía anh, cúi người lôi nốt đống đồ còn lại. Một lượt không giặt hết, cậu còn phải chia ra giặt tiếp.

"Anh tích nhiều đồ thế." cậu vừa lắc đầu vừa bật cười.

Thê Nam gãi đầu: "Sốt ra nhiều mồ hôi, mặc đồ ướt thấy khó chịu nên mỗi ngày phải thay mấy bộ."

Thê Nam ngủ ở phòng bên cạnh. Nửa đêm tỉnh giấc đi vệ sinh, Triều Ngạn Ninh lại nghe thấy tiếng anh ho vọng ra từ phòng khách.

Cậu cầm điện thoại lên, gọi cho chú Cảnh. Bên kia, chú Cảnh và chú Ba đang ngâm mình trong suối nước nóng ở Hokkaido. Nghe Triều Ngạn Ninh hỏi có thuốc ho nào không. Chú Cảnh chỉ cho cậu mấy vị thuốc Đông y, không cần đun, chỉ cần pha với nước nóng là uống được.

"Có đắng không ạ?" Triều Ngạn Ninh ngập ngừng, "Anh Nam của con sợ đắng."

Chú Cảnh bật loa ngoài. Chú Ba cũng nghe thấy, bắt chước giọng cậu. Ghé sát vào điện thoại trêu: "Anh Nam của con sợ đắng~"

Rồi lại hỏi tiếp, nửa đùa nửa thật: "Anh Nam của con còn sợ gì nữa?"

Triều Ngạn Ninh há miệng, dở khóc dở cười: "Chú Ba, sao chú còn trêu con nữa."

"Lớn đầu rồi mà còn trêu trẻ con." Chú Cảnh lên tiếng mắng chú Ba.

Triều Ngạn Ninh không nghe rõ hai chú lại nói gì thêm, chỉ nghe thấy tiếng họ cười vang bên kia điện thoại, xen lẫn tiếng nước róc rách vui tai.

Cậu tưởng tượng ra khung cảnh ấm áp bên suối nước nóng. Lại quay đầu nhìn quanh phòng mình, bốn phía im lặng, bên người chỉ là khoảng trống. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tủi thân mơ hồ.

"Không đắng đâu," Chú Cảnh cười xong mới đáp, "Pha nước uống vào sẽ hơi ngọt đấy."

Dự báo thời tiết nói sắp có tuyết, buổi sáng nhiệt độ lại giảm thêm không ít. Bầu trời xám xanh treo nặng trên đầu, thấp và u ám, không thấy một tia nắng nào xuyên qua.

Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn. Bình thường anh có thể ăn qua loa vài miếng là xong. Nhưng giờ Triều Ngạn Ninh đã về, không thể để cậu ăn mỗi mì với trứng được nữa.

Siêu thị không xa, hai người đi bộ tới. Thê Nam ra khỏi nhà quên mang khẩu trang, suốt dọc đường cứ rụt cằm vào cổ áo để tránh gió.

Mua xong, Triều Ngạn Ninh lại kéo anh ghé vào hiệu thuốc, nói muốn mua thêm mấy vị thuốc Đông y trị ho, mang về pha uống.

Vừa nghe đến thuốc Đông y, Thê Nam chau mày, kéo tay Triều Ngạn Ninh bước ra ngoài. Anh thật sự không muốn uống thêm thứ gì đắng nữa.

Triều Ngạn Ninh lập tức xoay tay lại, ngược lại nắm chặt lấy tay anh, không cho đi.

Gió Bắc thổi qua, lạnh như dao sắc, quét lên làn da lộ ra ngoài của Thê Nam, bỏng rát đến khó chịu.

Tay Thê Nam lạnh toát. Bàn tay ấy bị Triều Ngạn Ninh nắm lấy, ủ chặt trong lòng bàn tay ấm áp. Một luồng hơi nóng lan ra từ nơi tiếp xúc, nhanh chóng truyền khắp cơ thể, dịu dàng mà rõ rệt.

Ngón tay anh khẽ co lại, rút không ra dứt khoát, cũng không còn muốn rút nữa. Tuy vẫn miệng nói không uống, nhưng chân thì đã bị Triều Ngạn Ninh kéo vào hiệu thuốc.

"Chú Cảnh nói rồi, mấy loại thuốc Đông y này không đắng, chỉ cần pha nước nóng là uống được."

"Thật sự không đắng?"

"Không đắng."

Thê Nam vẫn chưa tin, lại quay sang hỏi cô bán thuốc. Cô gái đứng sau quầy đã nhìn hai người giằng co nãy giờ, chỉ vì một câu "có đắng hay không" cười đến mức không nhịn nổi.

"Cô đừng cười" Thê Nam xấu hổ, mất luôn cả thể diện, "đắng thật là tôi không uống đâu."

"Không đắng đâu anh." cô gái vừa cười vừa trấn an.

Nghe thế, Thê Nam mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Cô gái hỏi thêm vài câu về triệu chứng, xác nhận dùng được mới lấy thuốc đưa cho họ.

Ra khỏi hiệu thuốc, Triều Ngạn Ninh đổi tay xách đồ. Thê Nam nhân lúc đó nhanh chóng rút tay mình ra. Trước khi gió lạnh kịp lùa vào, anh đã kịp nhét tay vào túi áo khoác, co cổ, cúi đầu đi ngược chiều gió, lặng lẽ quay về.

"Bao giờ em về Cảng Thành?" Thê Nam hỏi.

Vừa nghe thấy câu hỏi ấy, Triều Ngạn Ninh sa sầm mặt: "Anh không muốn em ở lại à? Muốn đuổi em đi sao?"

"Không phải đuổi em" Thê Nam vội vàng xua tay, "Em muốn ở bao lâu cũng được."

Triều Ngạn Ninh lập tức thuận miệng đáp ngay:"Vậy thì em ở thêm một thời gian."

"Công việc của em không bận à?"

"Một số việc có thể xử lý từ xa. Trước khi về, em đã tăng ca nguyên một tuần. Việc của tuần sau cũng xử lý xong rồi. Những phần còn lại giao hết cho Đồng Hải."

Lần này về, đến cả Đường Cát cũng không mang theo. Cậu đã giao luôn Đường Cát cho Đồng Hải làm trợ lý, còn nói có Đường Cát cũng như có một nửa Triều Ngạn Ninh.

Đồng Hải suýt chút nữa muốn đánh cậu. Cậu vừa đi, hắn phải tăng ca. Mà cậu thì trốn nhanh, trước khi Đồng Hải tìm tới cửa đã cao chạy xa bay.

Triều Ngạn Ninh còn định nói thêm gì đó. Nhưng chợt cảm thấy có ánh nhìn từ phía bên kia đường. Cậu ngẩng đầu nhìn sang, nhận ra người đó, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu phủ kín một tầng sương lạnh, còn lạnh hơn cả gió Bắc.

Lý Lăng Hách đang đứng dưới gốc cây trụi lá ven đường. Hắn dựa vào cửa xe, tay kẹp điếu thuốc. Ánh mắt dán chặt về phía hai người họ.

Khoảng cách khá xa, nhưng Triều Ngạn Ninh vẫn cảm nhận rõ ràng, ánh nhìn của Lý Lăng Hách đang rơi trên người Thê Nam.

"Sao vậy? Em nhìn gì thế?"

Thê Nam phát hiện Triều Ngạn Ninh đang nhìn về phía nào đó, cũng định quay đầu theo. Nhưng cậu đã kịp nghiêng người áp sát, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai anh. Cậu dùng thân mình chắn tầm mắt bên trái, nơi Lý Lăng Hách đang đứng.

"Nhìn trời kìa, sắp có tuyết rồi." Cậu nói, giọng nhẹ như gió lướt qua vành tai.

Thê Nam ngẩng đầu, mắt nhìn lên khoảng trời u ám: "Ừ, sắp có tuyết thật rồi."

"Chú Ba với chú Cảnh đang ngâm suối nước nóng ở Hokkaido, hay là tụi mình cũng đi đi?"

Triều Ngạn Ninh đề nghị: "Em tra rồi, ngay trên núi gần đây có một khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng. Anh đang cảm, ngâm suối cũng giúp thư giãn được."

Tối qua, sau khi gọi điện cho chú Cảnh, trong lòng cậu đã ngứa ngáy không yên. Cúp máy xong là lập tức lên mạng tìm mấy chỗ suối nước nóng gần đó.

Cũng không xa trung tâm thành phố lắm chỉ hơn 70km. Nếu không kẹt xe thì chỉ mất hơn một tiếng là tới nơi.

Trong lòng Triều Ngạn Ninh đã bắt đầu âm thầm tính toán. Giờ là mùa cao điểm, phòng chắc chắn không dễ đặt. Nếu may mắn đặt được một phòng suối riêng cho hai người, đi cùng Thê Nam thì càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment