Thê Nam lại bị gió lạnh và tuyết rét hành hạ thêm một trận. Vừa về đến phòng, anh c** đ* ngâm mình vào làn nước suối nóng ấm áp.
Phải thừa nhận rằng, có suối nước nóng riêng trong phòng quả là tiện lợi và dễ chịu vô cùng.
Lúc nãy đi giữa trời tuyết, gió lạnh đã cuốn sạch mọi dư vị trong miệng Thê Nam. Tuy đi bộ suốt quãng đường dài như thế, nhưng trong đầu anh lại chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Chỉ đến khi cơ thể bắt đầu thả lỏng, đầu óc mới ùa về một đống hỗn loạn với đủ thứ tâm tư.
Tuyết ngoài kia càng lúc càng dày, đường lên núi xuống núi có nguy cơ bị phong tỏa. Trong khu nghỉ dưỡng, đã có người lo bị kẹt lại làm ảnh hưởng lịch trình nên vội vã lái xe rời đi trong đêm.
Thê Nam cũng từng nghĩ đến chuyện rời đi sớm, nhưng lần này anh dẫn cả ê-kíp trong studio đi chơi, mà chẳng ai có việc gấp. Nếu anh rời đi, Triều Ngạn Ninh nhất định sẽ đi theo, còn những người khác hẳn cũng chẳng còn hứng thú để ở lại vui chơi.
Lịch trình sau đó vẫn giữ nguyên. Nếu thực sự bị kẹt lại giữa núi tuyết thì đành chấp nhận thôi.
Buổi tối, khu vực giải trí là nơi đông đúc nhất. Quanh bàn bi-a đã chật kín người.
Khi Thê Nam đến, Triều Ngạn Ninh đã chơi được một lúc rồi.
Không ít người vây quanh bàn bi-a nơi Triều Ngạn Ninh đang chơi, đều là đến xem cậu chơi. Vài người trong studio cũng đang đứng xem.
Một cú đánh chuẩn xác đưa bi rơi vào lỗ, tiếng tán thưởng lập tức vang lên khắp xung quanh. Thư Thừa thấy Thê Nam tới thì kéo anh lại chỗ dễ quan sát hơn:
"Anh Nam, anh Triều đánh bi-a giỏi lắm."
Thê Nam chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo. Anh dĩ nhiên biết Triều Ngạn Ninh chơi bi-a giỏi đến mức nào. Bởi chính anh là người đã dạy cậu ta từ những ngày đầu.
Hồi nhỏ, ở đầu ngõ con phố cạnh khu tập thể có một tiệm bi-a mới mở. Lúc ấy trẻ con còn chưa được phép vào, nhưng Thê Nam cao lớn, nói mình mười tám tuổi thì cũng có người tin. Thật ra cũng chẳng ai kiểm tra chứng minh thư làm gì.
Anh chơi rất khá, lại hay lui tới, dần dần thân quen với ông chủ tiệm. Sau đó, anh bắt đầu dẫn cả Triều Ngạn Ninh theo.
Những dịp cuối tuần hay kỳ nghỉ lễ, ngoài việc đi chụp ảnh, anh thường đưa Triều Ngạn Ninh tới phòng bi-a. Từng động tác, từng kỹ thuật của Triều Ngạn Ninh đều là do anh dạy.
Triều Ngạn Ninh rất có năng khiếu. Chưa đến hai năm, cậu đã vượt mặt người thầy của mình.
Thê Nam hiểu rất rõ, trước đây anh không thắng nổi Triều Ngạn Ninh, và bây giờ vẫn vậy.
Không ai có thể thắng được Triều Ngạn Ninh. Ngay cả người phụ trách khu vực bi-a trong khu giải trí cũng ngứa tay khi đứng xem, xuống so tài với cậu hai ván. Thế nhưng chưa đến nửa tiếng đã phải cam chịu thất bại, tâm phục khẩu phục.
Anh ta còn chủ động kết bạn WeChat với Triều Ngạn Ninh, nói rằng sau này có thể giao lưu thêm.
Triều Ngạn Ninh đứng giữa đám đông, nổi bật đến lạ.
Khí chất mang chút sắc bén bị nụ cười dịu dàng trên gương mặt cậu và vết thương còn dính máu nơi khóe môi làm mờ đi phần nào.
Nhưng Thê Nam vẫn nhận ra, cảm xúc trong lòng Triều Ngạn Ninh đang bị đè nén.
Triều Ngạn Ninh đã hoàn toàn không còn là cậu em trai năm xưa nữa rồi.
Suy nghĩ ấy bất chợt lăn qua trong đầu Thê Nam. Một giây trước anh còn đang mải nghĩ về kỹ thuật đánh bi-a, giây sau đã đột nhiên nhận ra: Triều Ngạn Ninh đã không còn là "cậu em nhỏ" của anh nữa.
Sự chuyển biến ấy khiến Thê Nam giật mình.
Nhưng đúng là như thế thật, anh không còn cách nào để tiếp tục xem Triều Ngạn Ninh là em trai mình nữa.
Vì có cậu em nào lại đi cưỡng hôn "anh trai" mình chứ? Có ai lại hỗn láo như thế?
Càng nhìn càng tức, Thê Nam khẽ vỗ tay lên cánh tay Thư Thừa. Hai người cùng chuyển sang bàn bi-a bên cạnh để chơi.
Triều Ngạn Ninh sớm đã thấy Thê Nam. Cậu đặt gậy bi-a xuống, nhanh chóng chạy tới bên anh, nở một nụ cười vui vẻ:
"Anh ơi, hai ta chơi vài ván nhé?"
"Không chơi." Thê Nam dùng khuỷu tay đẩy cậu ra.
Triều Ngạn Ninh cũng chẳng để tâm, vẫn bước tới gần. Lần này cậu không nói gì về việc chơi bi-a nữa, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Thê Nam.
Thư Thừa vừa dứt cú đánh, ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt nóng rực như bốc lửa của Triều Ngạn Ninh đang ghim chặt lên khuôn mặt Thê Nam.
Ánh mắt ấy quá mãnh liệt, đến mức khiến Thư Thừa suýt nữa lỡ tay bước hụt một nhịp.
Hắn vô thức liếc sang Thê Nam đang cúi người bên bàn bi-a, chuẩn bị vung gậy.
Tất cả bọn họ đều biết Thê Nam đã kết hôn. Cũng đều biết Triều Ngạn Ninh là em trai của Thê Nam. Tuy không cùng huyết thống, nhưng từ trước đến nay, ai cũng coi hai người là anh em.
Trước giờ Thư Thừa chưa từng nghĩ theo hướng khác. Nhưng ánh mắt Triều Ngạn Ninh nhìn Thê Nam lúc này thật sự quá rõ ràng, hoàn toàn không có ý định che giấu.
Đó không phải là ánh nhìn của một cậu em trai dành cho anh mình. Mà là ánh mắt của người yêu, ánh nhìn nóng bỏng đến mức như có thể kéo ra từng sợi tơ dính chặt.
Ý nghĩ bất ngờ ấy khiến Thư Thừa chấn động, sững người. Nhưng hắn chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Trước bữa tối, Thư Thừa còn tình cờ gặp Lý Lăng Hách ở sảnh tầng một.
Hắn đã làm việc tại studio của Thê Nam gần hai năm. Thê Nam luôn dẫn Lý Lăng Hách đến những buổi studio tổ chức ăn uống tụ họp. Thư Thừa nhận ra đó đúng là Lý Lăng Hách.
Chiều nay vừa thấy Lý Lăng Hách, hắn còn định bước tới chào một câu. Nhưng Lý Lăng Hách đi rất nhanh, hắn gọi với theo từ xa mà cũng chẳng ngoái đầu lại.
Triều Ngạn Ninh đang bị người khác kéo đi trò chuyện. Đến lượt Thư Thừa đánh bi. Nhưng ánh mắt hắn thì vẫn còn dán chặt lên bóng lưng Triều Ngạn Ninh.
Thê Nam vỗ nhẹ vai hắn: "Nhìn gì thế, tới lượt cậu rồi."
"Anh Nam, cái đó..."
Thư Thừa thu lại ánh mắt, không biết mở lời thế nào, đành lắp bắp:
"Chiều nay, hình như em thấy giám đốc Lý cũng có mặt ở dưới tầng. Anh ấy cũng đến đây à? Sao lại không đi cùng chúng ta?"
Thư Thừa đã ở bên Thê Nam đủ lâu để hiểu rõ phần nào con người anh. Nhưng tình huống hiện tại thực sự khiến hắn không thể đoán nổi rốt cuộc đã rối loạn đến mức nào.
Trong đầu hắn tự dựng nên cả một vở kịch hoàn chỉnh: Thê Nam dẫn đội ngũ studio đi nghỉ dưỡng, mang theo cả Triều Ngạn Ninh. Bạn đời là Lý Lăng Hách cũng đến, nhưng lại không chính thức xuất hiện bên cạnh anh.
Chuyện này thật sự quá bất thường. Dù thế nào, hắn vẫn cảm thấy nên khéo léo nhắc nhở Thê Nam một tiếng.
Thư Thừa vốn không giỏi giấu cảm xúc. Thê Nam thấy hắn nói chuyện cứ úp mở, lại nhắc đến Lý Lăng Hách, còn không ngừng liếc trộm Triều Ngạn Ninh. Anh lập tức đoán ra trong đầu hắn đang suy diễn những gì.
Lý Lăng Hách đúng là có đến tìm anh.
Anh ta nói rằng mình hối hận rồi, xin lỗi anh. Hỏi năm nay sinh nhật anh trải qua thế nào, thậm chí còn mang theo cả quà sinh nhật.
Lý Lăng Hách còn nói, công ty cũng có thể không cần, muốn làm lại từ đầu.
Toàn bộ những lời một chiều từ Lý Lăng Hách, Thê Nam chỉ cảm thấy vừa nực cười vừa nực cười.
Anh biết rõ, bây giờ Thư Thừa rõ ràng đang hiểu lầm. Nghĩ rằng anh vụng trộm dẫn người ra ngoài chơi. Giờ người nhà lén tìm đến, sợ lát nữa xảy ra màn gặp gỡ khó xử. Nên muốn nhắc nhở trước cho anh đề phòng.
Thư Thừa nhìn gương mặt thản nhiên của Thê Nam, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Có lẽ mình không nên mở miệng, bối rối không biết nên nói gì tiếp.
Biểu cảm loay hoay trên mặt Thư Thừa khiến Thê Nam bật cười. Anh đánh thêm một cú rồi mới lên tiếng:
"Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế? Tôi với Lý Lăng Hách ly hôn rồi. Anh ta ở đâu cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
"Hả?"
Thư Thừa mơ màng, lần này càng không biết nên nói gì cho phải. Chuyện Thê Nam ly hôn, người trong studio bọn họ chẳng ai hay biết.
"Vậy... vậy... vậy anh Nam," Thư Thừa nói chuyện lắp bắp, nhỏ giọng hỏi: "Anh với anh Triều..."
Thê Nam đặt gậy bi-da xuống, liếc Thư Thừa một cái, cười hỏi: "Muốn hỏi gì?"
Thư Thừa nói thật: "Ánh mắt anh Triều nhìn anh, rõ ràng lắm."
Thê Nam cũng nói thẳng, bảo mình đã ly hôn rồi. Vốn cũng không muốn để người khác hiểu lầm là Triều Ngạn Ninh lại đi thích một người anh đã có gia đình.
Chỉ là anh lại quên mất, trước khi ly hôn tâm tư ấy của Triều Ngạn Ninh đã lộ rõ lắm rồi.
Mãi đến tận nửa đêm, đám chơi bi-a mới chịu tan. Triều Ngạn Ninh đưa Thê Nam lên tới lầu bốn. Lần này cậu rất ngoan, không bước vào trong, chỉ đứng ngoài cửa chờ đến khi Thê Nam đưa tay mở cửa mới nhẹ giọng nói:
"Anh, anh không thật sự bài xích em. Em cảm nhận được anh không hề bài xích em."
Triều Ngạn Ninh, cái người này có đánh cho một gậy cũng chỉ im lặng được chốc lát. Huống chi Thê Nam thậm chí còn chưa đánh, cũng chưa mắng một câu nào.
Tính mặt dày của Triều Ngạn Ninh lại nổi lên. Cậu cười hì hì:
"Lần sau em không cắn anh nữa đâu, em sẽ luyện cho đàng hoàng."
"Cút mẹ cậu đi..." Thê Nam đá cậu một cú, mặt đỏ bừng, lập tức mở cửa thật nhanh rồi lủi vội vào phòng.