Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 35

Triều Ngạn Ninh ngủ một giấc rất ngon, sáng hôm sau dậy rõ sớm. Cậu nhớ Thê Nam nói hôm nay sẽ tới studio, định dậy sớm để nấu bữa sáng cho anh.

Không ngờ Thê Nam còn dậy sớm hơn cậu, bữa sáng đã gần như chuẩn bị xong.

Trên bàn ăn đặt một đĩa bánh trứng vàng ươm, hai bát cháo kê nóng hổi vẫn còn bốc khói.

Cửa bếp mở, Thê Nam đang bận rộn bên trong. Triều Ngạn Ninh gọi một tiếng: "Anh."

Thê Nam vẫn đang nghĩ đến tin tức đêm qua mình tra được, không nghe thấy Triều Ngạn Ninh gọi. Mãi đến khi cậu bước tới bên anh, đưa tay đón lấy đĩa đồ chua trong tay anh thì Thê Nam mới ngẩng đầu lên.

Triều Ngạn Ninh vừa định hỏi sao anh lại dậy sớm như vậy, chưa kịp mở miệng thì đã bị sắc mặt của Thê Nam dọa sợ. Mắt anh đầy tơ máu, phủ một lớp mệt mỏi xám xịt. Nhìn qua là biết anh ngủ không ngon.

"Anh, sao sắc mặt anh tệ vậy? Không ngủ được à?"

Triều Ngạn Ninh đặt đĩa xuống, đưa tay áp lên trán Thê Nam: "Không phải là sau khi ngâm suối nước nóng về lại gặp gió, bị cảm rồi chứ?"

"Không có, tối qua anh tra tài liệu nên ngủ muộn thôi."

Thê Nam cụp mắt, xoay người, cầm lấy đĩa Triều Ngạn Ninh vừa đặt xuống mang ra ngoài:

"Ăn sáng xong anh phải đến studio, em có đi không?"

"Anh cứ ở nhà ngủ đi, còn tới studio làm gì nữa?"

"Phải qua một chuyến."

Mọi người ở studio đều nghỉ mấy ngày, nhưng không phải ai cũng thật sự rảnh. Có người chỉ tạm gác công việc, nên những việc bị chậm lại giờ phải làm gấp. Dạo gần đây, Thê Nam không có hứng chụp gì, nhưng phía studio thì không thể bỏ mặc. Vẫn còn một đống việc chờ xử lý, chắc vài hôm tới ngày nào anh cũng phải tới đó.

Triều Ngạn Ninh cầm đũa đi theo phía sau: "Lát nữa em đưa anh qua đó."

Thê Nam đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm muỗng múc một thìa cháo, nói một tiếng "Được."

Vết thương bị cắn ở môi dưới của Triều Ngạn Ninh đã đóng vảy, lúc ăn môi cứ mở ra khép lại, ánh mắt Thê Nam cứ dừng mãi trên vảy thương nhỏ đó, không sao dời đi được.

"Ngon không?" Thê Nam lại gắp thêm cho Triều Ngạn Ninh một quả trứng rán.

"Ngon." Triều Ngạn Ninh gật đầu, nhìn Thê Nam. Cậu luôn có cảm giác hôm nay anh có gì đó khác lạ, nhưng lại không nói rõ được là khác ở chỗ nào.

"Ngon thì ăn nhiều một chút."

Triều Ngạn Ninh cười: "Giá mà sáng nào em cũng được ăn bữa sáng do anh nấu thì tốt biết mấy."

Thê Nam không đáp lời, anh ăn xong trước, rồi về phòng thay quần áo.

Lúc Thê Nam ra ngoài, Triều Ngạn Ninh đang ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại lướt xem gì đó. Ngón tay trái vô thức mân mê lớp vảy trên môi dưới, móng tay thỉnh thoảng lại khẽ cào nhẹ, như muốn gỡ lớp vảy đó đi.

Thê Nam thấy cậu muốn cạy,  bước tới nắm lấy cổ tay cậu kéo ra: "Dưới lớp vảy vẫn chưa lành, em mà cạy ra bây giờ lại chảy máu."

Vết thương đóng vảy khiến da môi bị kéo căng. Động tác của Triều Ngạn Ninh chỉ là vô thức, nhưng nghe Thê Nam nói vậy cậu cũng ngoan ngoãn buông xuống.

Sau đó, Triều Ngạn Ninh lái xe của Thê Nam, đưa anh đến studio. Thấy mình cũng chẳng có việc gì, cậu tiện đường ghé mua ít đồ rồi lái xe đến khu nhà cũ của ông bà ngoại.

Cổng lớn đang mở toang. Trong sân có mười mấy người đeo khẩu trang đội mũ đang làm công trình, tiếng động vang dội.

Triều Ngạn Ninh hỏi người trong sân mới biết: khu nhà đang được sửa sang cải tạo, ông bà ngoại đã chuyển sang ở nhà con gái rồi.

Triều Ngạn Ninh xách đồ rồi lái xe đến nhà bố mẹ của Thê Nam. Dạo trước cứ bám lấy Thê Nam mãi, thật ra cậu nên sớm về thăm ông bà ngoại rồi.

Đàm Mẫn mở cửa nhìn thấy một chàng trai trẻ cao ráo tuấn tú. Triều Ngạn Ninh trông đã khác hồi bé. Cao hơn, cũng đẹp trai hơn nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ nét mặt thì vẫn vậy, chỉ là đã trưởng thành rồi.

Đàm Mẫn cứ đứng sững ra đó, mãi đến khi cậu gọi một tiếng khẽ: "Thím ơi."

Bà mới bừng tỉnh, "A!" lên một tiếng lớn: "Tiểu Triều! Thật sự là cháu sao!"

Nghe thấy Đàm Mẫn gọi "Tiểu Triều", ông bà cụ đang ngồi xem TV trên sofa cũng chạy ra. Một chú chó trong nhà cũng hăng hái nhập hội, chạy ào ra chen giữa ba người, vừa vẫy đuôi vừa lè lưỡi nhìn Triều Ngạn Ninh.

"Bà ơi, ông ơi..." Triều Ngạn Ninh ngoan ngoãn chào người lớn.

"Đúng là Tiểu Triều thật rồi này."

"Trời ơi, lớn thế này rồi, suýt nữa thì không nhận ra."

"Nghe nói cháu đi tìm Tiểu Nam, mà mãi vẫn không thấy về."

Ông bà coi Triều Ngạn Ninh như cháu ruột, mà đúng là cậu lớn lên ngay dưới mắt họ. Bây giờ đột nhiên gặp lại, người này một câu người kia một lời, hỏi han không ngớt.

Thê Duệ Tiến đang nấu ăn trong bếp, nghe tiếng động cũng đi ra xem. Vừa nhìn thấy Triều Ngạn Ninh thay đổi quá nhiều thì cũng ngẩn người.

Triều Ngạn Ninh gọi một tiếng "chú Thê".

Thê Duệ Tiến đáp lại chậm nửa nhịp một tiếng "Ừm". Trong tay vẫn còn cầm cái xẻng xào rau, ông khua khua về phía trước, bảo ba người một chó đang chắn ngay cửa nhanh chóng tránh ra để Triều Ngạn Ninh vào nhà ngồi.

Đúng lúc đến giờ ăn, Thê Duệ Tiến xào thêm mấy món. Trên bàn cơm mấy người lớn cứ gắp hết món này đến món khác vào bát Triều Ngạn Ninh, chẳng mấy chốc bát cơm của cậu đã đầy ụ.

Trên bàn, trừ Triều Ngạn Ninh, những người còn lại đều ăn ít nói nhiều.

"Đứa nhỏ này, bao nhiêu năm nay cháu đi đâu vậy? Cũng không có lấy một tin tức." Bà ngoại lẩm bẩm câu đó mấy lần, dù giờ đã nhìn thấy người rồi vẫn chưa dám tin.

Triều Ngạn Ninh nói: "Bà ơi, cháu vẫn luôn ở Cảng Thành, chú Ba của cháu ở bên đó."

Thê Duệ Tiến hỏi: "Là chú Ba ruột của cháu à?"

"Vâng," Triều Ngạn Ninh gật đầu, "chú Ba ruột. Cháu mới sinh không lâu thì ông ấy đã sang Cảng Thành lập nghiệp, sau đó định cư luôn ở đó."

Câu chuyện chủ yếu xoay quanh Triều Ngạn Ninh. Bà ngoại tính thử tuổi cậu rồi hỏi có người yêu chưa, nếu có thì lần sau dẫn về ra mắt.

Triều Ngạn Ninh nói chưa có người yêu, Đàm Mẫn lập tức lục tung trong đầu một lượt mấy cô gái đến tuổi bà quen biết, nói sẽ giới thiệu cho cậu một người.

Triều Ngạn Ninh cười, nói: "Thím ơi, cháu không thích con gái, cháu thích con trai."

Trong lòng lại thầm bổ sung một câu: Cháu thích con trai thím đấy.

Bà ngoại đang gắp đồ ăn thì khựng lại, tay kia vỗ đùi một cái: "Được rồi, một cái khu tập thể lớn, bốn đứa con trai chẳng có đứa nào thẳng cả."

Chuyện con trai thích con trai, trong nhà này vốn không có gì lạ. Người lớn trong nhà đều dễ dàng chấp nhận. Chẳng mấy chốc đã rôm rả trở lại , bảo muốn giới thiệu cho Triều Ngạn Ninh mấy chàng trai trẻ phù hợp tuổi. Triều Ngạn Ninh cũng cười từ chối.

"Tiểu Triều thay đổi nhiều quá. Bây giờ vừa cao vừa đẹp trai, trông còn cao hơn cả Thê Nam với Phương Ngôn nữa."

Bà ngoại cười nói, còn giơ tay lên không trung so chiều cao: "Bà nhớ năm Tiểu Triều mười ba mười bốn tuổi còn bé tẹo như củ khoai, mãi đến mười lăm mười sáu mới bắt đầu lớn vọt."

"Tiểu Triều chỉ lớn muộn thôi" Đàm Mẫn tiếp lời, "ba mẹ nó đều cao ráo mà, gen tốt thế, nó sao mà thấp được."

Nhắc đến ba mẹ của Triều Ngạn Ninh, không khí trên bàn ăn bỗng trầm xuống một nhịp.

Ai cũng nhớ đến chuyện năm xưa của nhà cậu. Ba mẹ cậu cùng mất trong một vụ tai nạn xe, mất đúng cùng một ngày. Buổi sáng còn rời nhà với dáng vẻ khỏe mạnh, nói cười vui vẻ.
Vậy mà đến chiều, cả hai người đã không còn nữa.

Bà ngoại trừng mắt liếc Đàm Mẫn một cái. Đàm Mẫn biết mình lỡ lời, quay sang nhìn Triều Ngạn Ninh, định nói vài câu an ủi.

Thê Duệ Tiến nhanh chóng đổi chủ đề: "Sau đó cháu đi rồi, mãi chẳng có tin tức. Tiểu Nam tìm cháu bao nhiêu năm, lúc đó nó gần như phát điên, cột điện khắp nơi đều dán thông báo tìm người."

"Lúc đó vì vài chuyện ràng buộc khiến cháu không thể vê, chứ không phải cháu cố ý không về."

Triều Ngạn Ninh nhớ lại chuyện cũ, nhưng không để bản thân sa vào đó. Những cảm xúc thường ngày vẫn dễ dâng trào, giờ đây lại được cậu thu dọn gọn ghẽ, giấu kín bên trong, không để lộ chút gì trên gương mặt.

Cậu luôn mỉm cười, ông bà thật sự coi cậu là cháu ruột. Triều Ngạn Ninh thật sự thấy hạnh phúc vì giờ còn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau.

Cậu không dám gặp Thê Nam đàng hoàng, cũng không dám quay về khu nhà cũ. Nhưng mấy năm nay không phải chưa từng trở lại. Chỉ là, mỗi lần đến cũng chỉ đứng lặng trước cổng nhìn một cái rồi lại lặng lẽ rời đi.

Cậu mỉm cười nói: "Ông bà ơi, sau này cháu sẽ thường xuyên về. Chỉ cần hai người đừng thấy cháu phiền là được."

"Đương nhiên là phải thường xuyên về thăm chứ," bà ngoại hơi nghiêm mặt nói:

"Cháu còn chưa biết nhỉ, khu nhà cũ đang được sửa sang lại toàn bộ. Nhà trước kia cháu ở với nhà của Dịch Minh và ông nội nó đều được làm lại hết. Trong nhà nhiều phòng lắm, các cháu cứ về đi, mỗi người một phòng còn thừa cả đống."

Nhắc đến khu nhà cũ, Thê Duệ Tiến lại nhớ đến mấy chuyện cười mà Triều Ngạn Ninh hồi nhỏ từng làm, lôi ra kể một lượt.

"Năm đó cháu ăn trộm sổ hộ khẩu của nhà, nhất quyết đòi đổi họ làm em ruột của Tiểu Nam. Chú trêu cháu, bảo cháu gọi một tiếng ba. Thế mà cháu lập tức há miệng gọi ngay, không chút do dự."

Cả bàn ăn nhớ lại những chuyện ngốc nghếch hồi nhỏ của Triều Ngạn Ninh, ai nấy đều cười sằng sặc. Triều Ngạn Ninh rót rượu cho Thê Duệ Tiến, cụng ly với ông.

Trong lòng lại thầm nghĩ, bây giờ cậu không muốn làm em trai của Thê Nam nữa. Cậu còn đang mong có thể gọi được một tiếng 'ba mẹ' kia.

Buổi chiều Thê Nam đã biết Triều Ngạn Ninh đến nhà anh. Đàm Mẫn đã gửi tin nhắn bảo anh tối nay về nhà ăn cơm.

Thê Nam có chìa khóa, tự mình mở cửa. Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười rôm rả, kèm theo mùi rượu nồng nặc.

Triều Ngạn Ninh buổi trưa đã uống không ít với ba anh, mặt và cổ đều ửng đỏ. Vừa thấy Thê Nam về, cậu lặng lẽ lại gần, áp lòng bàn tay nóng hổi của mình lên mu bàn tay Thê Nam.

Cậu chỉ muốn để Thê Nam biết, cậu đang rất vui.

Tối tiếp tục uống, Thê Duệ Tiến cũng định rót rượu cho Thê Nam. Nhưng Triều Ngạn Ninh không cho, nói anh dạo này đang uống thuốc cảm, không được uống rượu.

Lúc này Đàm Mẫn và Thê Duệ Tiến mới biết con trai đang bị bệnh nên hỏi anh mấy câu. Thấy anh không uống được, Thê Duệ Tiến lại kéo Triều Ngạn Ninh uống tiếp.

Tề Duệ Tiến uống đến mức cao hứng, cuối cùng say mèm, nói năng cũng chẳng còn rõ tiếng, phải nhờ Đàm Mẫn dìu về phòng nghỉ.

Triều Ngạn Ninh cũng uống hơi nhiều, cả người mệt rũ ngồi trên ghế sofa. Ông bà ngoại thấy mặt cậu đỏ bừng thì chỉ nhắc cậu uống thêm chút nước, rồi cũng không nói gì thêm.

Đầu cậu tuy tựa lên ghế, nhưng cả cơ thể gần như dựa cả vào Thê Nam.

Chỉ cần được chạm vào Thê Nam, cậu mới thấy yên lòng.

Lâu lắm rồi trong nhà mới lại đông vui, náo nhiệt thế này. Thê Duệ Tiến dặn hai đứa tối nay ngủ lại, còn bảo Triều Ngạn Ninh rảnh thì ở chơi thêm vài hôm.

Nhưng giờ chỉ còn trống một phòng, lại đúng là phòng ngủ của Thê Nam. Đàm Mẫn bảo hai người ngủ tạm chung, giường trong phòng Thê Nam rất to, hai người nằm cũng thoải mái.

Thê Nam vốn không định làm lớn chuyện. Anh đang định gật đầu thì chợt nhớ ra mình đã lâu không ngủ ở nhà, trong phòng còn có vài món đồ của Lý Lăng Hách chưa dọn. Anh không muốn để Triều Ngạn Ninh thấy, nên tối đó vẫn đưa cậu về lại căn hộ.

Triều Ngạn Ninh vừa lắc lư trên xe, xuống xe bị gió thổi một trận. Dạ dày cuộn lên từng hồi, vừa vào phòng đã lao vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo.

Thê Nam vội vàng đi theo vào, ngồi xổm bên cạnh Triều Ngạn Ninh, vỗ lưng cho cậu: "Đã bảo uống ít lại rồi, ai cũng uống cho cố."

"Không sao đâu," Triều Ngạn Ninh nằm rạp trên bồn cầu, phất tay đẩy Thê Nam ra ngoài, "Mùi khó chịu lắm, anh ra trước đi, em tự nôn xong là ổn rồi."

Thê Nam không đi, cứ đợi đến khi Triều Ngạn Ninh nôn xong, ấn nút xả nước, lại đỡ cậu đến bồn rửa mặt xúc miệng rửa mặt.

Triều Ngạn Ninh nôn xong thấy dễ chịu hơn nhiều. Đi ra vẫn chưa tháo giày, cậu ngồi phệt xuống giường, chân rũ xuống mép.

Thê Nam rót cho cậu một cốc nước. Triều Ngạn Ninh ngồi dậy uống hết, lại tiếp tục nằm nhắm mắt nghỉ.

Vảy máu trên môi dưới của Triều Ngạn Ninh vừa bị rửa trôi, không chảy máu nữa. Chỉ còn lại một vết hồng nhạt đậm hơn màu môi một chút, vì uống rượu mà càng nổi bật hơn.

Nhưng nhìn lại thì càng mong manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ lại bật máu.

"Tửu lượng của chú Thê đúng là tốt thật." Triều Ngạn Ninh khẽ cong khóe môi.

Thê Nam đặt cốc nước lên bàn, cũng ngồi xuống mép giường: "Hai ta cộng lại cũng không uống lại được ông ấy. Nếu em không đến, mẹ anh bình thường không cho ba uống rượu đâu, hôm nay là vì vui đấy."

"Em cũng vui mà," Triều Ngạn Ninh nói, "Chú Thê còn nói muốn uống với chú Ba. Lần sau em sẽ đưa chú Ba với chú Cảnh đến."

Thê Nam "ừm" một tiếng, rồi hỏi tiếp: "Khó chịu lắm à?"

Triều Ngạn Ninh xoay cổ, gật nhẹ cằm nói: "Khó chịu."

"Chỗ nào khó chịu?"

Triều Ngạn Ninh vẫn nhắm mắt, tay lần mò dọc theo mép giường, nắm lấy tay Thê Nam, móc lấy ngón út anh. Thấy anh không rút lại, cậu chậm rãi nắm cả bàn tay anh lại. Đầu ngón tay dịu dàng vuốt lên mu bàn tay Thê Nam, rồi bất ngờ kéo tay anh lên, đặt vào ngực mình, nhẹ nhàng úp lấy.

"Chỗ này, chỗ này khó chịu."

Lòng bàn tay của Thê Nam đặt thẳng lên trái tim đang đập thình thịch, nhịp tim mạnh mẽ đó như thể có thể xuyên qua lớp cơ thể, trực tiếp va vào lòng bàn tay anh.

Triều Ngạn Ninh dùng sức ấn lấy tay anh, Thê Nam chỉ có thể dán sát vào. Chờ anh thích ứng với sự hỗn loạn đang cuộn trào dưới tay, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Ninh..."

Triều Ngạn Ninh từ từ mở mắt, ánh đèn phía trên chói mắt khiến cậu chỉ có thể híp lại. Gương mặt Thê Nam phủ trong một vùng sáng trắng mơ hồ, không nhìn rõ.

"Sao thế anh?"

"Làm sao mới không thấy khó chịu đây," ánh mắt Thê Nam cũng không còn rõ ràng, như phủ một tầng sương trắng lặng lẽ không tan, "Em nói với anh đi, em muốn gì?"

Bình Luận (0)
Comment