Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 43

Thẩm Văn Khang nghe thấy tên mình, đôi mắt đục ngầu sau mảnh kính vỡ khẽ động đậy. Nhưng trên gương mặt lại chẳng hiện ra bao nhiêu biểu cảm, như một cỗ máy cũ kỹ han gỉ đến mức không thể xoay chuyển, trông chừng bất cứ lúc nào cũng có thể hỏng hẳn.

Năm đó, Thê Nam khắp nơi tìm Triều Ngạn Ninh, đã về quê cậu nhiều lần và từng tìm gặp Thẩm Văn Khang. Khi ấy, ông ta bị gia đình đưa vào bệnh viện tâm thần. Từ đó, ông ta biến mất, Thê Nam không rõ ông ta ra viện từ khi nào, cũng chẳng biết vì sao bây giờ lại tìm đến.

"Thẩm Văn Khang, làm sao ông biết địa chỉ nhà tôi?"

"Là tự ông tìm tới, hay có người nói cho ông?"

"Ông lại đến làm gì?"

Thê Nam nheo mắt, một hơi hỏi liền mấy câu.

"Tôi..."

Thẩm Văn Khang nói xong một chữ "Tôi" rồi dừng rất lâu, đôi môi khô khốc mấp máy hai lần như đang suy nghĩ, hai giây sau tròng mắt mới từ từ chuyển động, nhìn Thê Nam nói:

"Tôi tìm Triều Ngạn Ninh, Triều Ngạn Ninh đâu?"

Nghe vậy, đầu Thê Nam vang lên một tiếng "ong" nặng nề, nắm tay siết càng chặt hơn.

"Ba mẹ của Triều Ngạn Ninh đã không còn nữa, họ đã chết từ lâu. Triều Ngạn Ninh với ông, và gia đình ông không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao ông còn tìm cậu ấy?"

Thẩm Văn Khang đứng ngây tại chỗ. Đôi mắt đục ngầu như mặt nước chết dán chặt vào Thê Nam, bất động, như thể không hiểu lời anh vừa nói.

Thê Nam nhìn thấy thân thể ông ta vẫn tựa vào tường, im lặng, không có ý định rời đi. Anh biết Thẩm Văn Khang bị bệnh tâm thần, nói gì cũng vô ích, nên lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Thê Nam gọi báo cảnh sát xong, Thẩm Văn Khang vẫn đứng yên. Nhưng ngay khi anh cất điện thoại vào túi, những tiếng nói méo mó trong đầu ông ta lại vang lên.

Con trai ông ta đã chết, vợ ông tự sát. Ông ta sẽ không để nhà họ Kiều Anh được yên, cũng sẽ không để con trai của Kiều Anh được sống yên ổn. Dựa vào đâu con ông ta chết rồi mà con của Kiều Anh vẫn sống tốt?

Nghĩ tới đây, cơ thể han gỉ của Thẩm Văn Khang cuối cùng cũng cử động. Không biết từ khi nào, trong tay ông ta đã xuất hiện một con dao gọt hoa quả. Gương mặt Thê Nam trước mắt ông ta dần biến thành Triều Ngạn Ninh. Mũi dao sáng loáng lập tức lao thẳng về phía người đối diện.

Thê Nam không ngờ Thẩm Văn Khang lại đột nhiên rút dao, anh hoàn toàn không kịp phòng bị.

Đúng lúc này, Lý Lăng Hách lên tới tầng, hô một tiếng "Thê Nam, cẩn thận", chạy lại xô Thẩm Văn Khang ra, cả hai cùng đập vào tường hành lang.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, bụng Lý Lăng Hách bị mũi dao trong tay Thẩm Văn Khang đâm trúng, đau đến mức hắn kêu "A" một tiếng.

Trong tay Thẩm Văn Khang vẫn nắm chặt con dao dính máu. Thê Nam hoàn hồn, lập tức tung chân đá vào người ông ta, khiến ông ta ngã xuống đất. Con dao rơi ra, kêu "loảng xoảng".
Sợ ông ta nhặt dao làm bị thương người khác, Thê Nam đá con dao trên nền ra xa.

Thẩm Văn Khang loạng choạng bò dậy, nhìn máu trên tay mình. Có lẽ đến lúc này, ông ta mới nhận ra mình đã làm gì. Ông ta quay đầu, chạy xuống cầu thang theo lối cũ.

Thê Nam định đuổi theo, nhưng Lý Lăng Hách bị thương, anh phải lo cho hắn trước.

Có hàng xóm nghe thấy động tĩnh nên mở cửa thò đầu ra xem, thấy trên người Lý Lăng Hách có máu, nhanh chóng lấy điện thoại báo cảnh sát, rồi gọi 120.

Lý Lăng Hách hai tay ôm bụng, máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay trào ra, đau đến mức toàn thân run rẩy, lưng tựa vào tường trượt xuống ngồi bệt trên đất.

Thê Nam ngồi xổm xuống, nhìn tay hắn đang ôm bụng nói: "Xe cứu thương sắp tới rồi."

"Thê Nam, em có sao không?" Lý Lăng Hách nhe răng hỏi.

"Tôi không sao."

Lý Lăng Hách lại liếc về phía cầu thang hỏi: "Vừa rồi, người đó là Thẩm Văn Khang phải không?"

"Là ông ta."

Lý Lăng Hách thở ra một hơi nói: "Trước đây anh đã nói với em, có người cứ lảng vảng trước cửa nhà em. Sau này em nên tránh xa Triều Ngạn Ninh một chút, nếu không phải vì cậu ta thì Thẩm Văn Khang cũng sẽ không tìm đến em, rõ ràng là cả nhà bọn họ..."

"Đủ rồi," Thê Nam cắt lời, "Anh bị thương rồi, đừng nói nữa."

Lý Lăng Hách ngượng ngùng ngậm miệng, cảnh sát và 120 đều đến rất nhanh. lý Lăng Hách được đưa lên cáng, Thê Nam đi theo lên xe cứu thương.

Mũi dao đâm không sâu, không làm tổn thương nội tạng, bụng Lý Lăng Hách khâu mấy mũi, Thê Nam làm thủ tục nhập viện cho hắn.

Có cảnh sát tới lấy lời khai, Thê Nam nói hết những gì mình biết, còn cung cấp cả đoạn ghi hình từ camera ở nhà.

Điều chỉnh lại camera lùi về hai tuần trước, cảnh sát xem xong nói rằng thời gian trước đó Thẩm Văn Khang cũng từng xuất hiện trước cửa căn hộ của anh.

Thê Nam có chút hối hận, sao lúc đó không xem hết toàn bộ camera sau khi đi Cảng Thành về.

Nếu đã xem hết, có lẽ chuyện hôm nay đã có thể tránh được.

"Đã bắt được người chưa?"

"Đang truy bắt."

Triều Ngạn Ninh gọi cho Thê Nam hai lần, nhưng lúc đó anh đang ghi lời khai hoặc đang chạy lên xuống trong bệnh viện.

Anh nhắn lại cho Triều Ngạn Ninh một tin, nói bên mình có chút việc, một người bạn bị thương phải nhập viện. Anh đang ở bệnh viện, lại dặn cậu nghỉ sớm.

Triều Ngạn Ninh trằn trọc không ngủ được, một giờ sau lại gọi cho Thê Nam.

Y tá đang thay chai truyền dịch cho Lý Lăng Hách, Thê Nam nhìn rõ số hiện trên màn hình, cầm máy bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, ra hành lang nghe điện thoại.

Hai người còn chưa kịp nói được câu nào, y tá ở bên trong đã gọi: "Người nhà của Lý Lăng Hách có ở đây không, bệnh nhân đang gọi anh."

Đầu dây bên kia, Triều Ngạn Ninh cũng nghe thấy lời y tá, cả hai bên đều im lặng.

Triều Ngạn Ninh đã hiểu ra, "người bạn bị thương nhập viện" mà Thê Nam nói chính là Lý Lăng Hách. Thê Nam đang ở cùng Lý Lăng Hách, y tá còn tưởng anh là người nhà của Lý Lăng Hách.

Thê Nam dĩ nhiên biết tính tình của Triều Ngạn Ninh, bình thường cậu trông như cười cười nói nói, dễ nói chuyện, nhưng thực ra cái sự ương bướng trong xương tủy thì chẳng ai bẻ nổi.

"Anh Nam, anh đang ở cùng Lý Lăng Hách à?"

Y tá đi ra gọi người, Thê Nam nói với Triều Ngạn Ninh để cậu chờ một lát, lát nữa anh sẽ gọi lại giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Ban đầu anh không nói, cũng là không muốn Triều Ngạn Ninh nghĩ nhiều, hơn nữa hai người còn cách nhau xa như vậy.

Nhưng anh nghĩ, cảnh sát đã biết Thẩm Văn Khang nói muốn tìm Triều Ngạn Ninh thì nhất định sẽ gọi cho cậu để hỏi tình hình. Giấu cũng vô ích, sớm muộn gì Triều Ngạn Ninh cũng biết, chi bằng nói thẳng ra.

Y tá lại dặn Thê Nam một lần nữa những điều cần chú ý khi người nhà chăm sóc, nhắc Lý Lăng Hách phải nằm yên trên giường, khi trở mình đừng động tác quá lớn, cẩn thận vết thương bị rách.

Y tá vừa đi, Thê Nam đứng dậy định ra ngoài, Lý Lăng Hách lập tức gọi anh: "Tiểu Nam, em định đi sao?"

Dù sao Lý Lăng Hách cũng vì anh mà bị thương, lúc này Thê Nam sẽ không bỏ mặc, nói mình ra ngoài nghe điện thoại.

Thê Nam kể lại một lượt chuyện tối nay cho Triều Ngạn Ninh, nói Thẩm Văn Khang vẫn chưa bị bắt, dặn cậu ở Cảng Thành cũng phải cẩn thận.

Triều Ngạn Ninh không ngờ Thẩm Văn Khang lại xuất hiện lần nữa, lập tức bật dậy khỏi giường: "Anh, anh không sao chứ?"

"Anh không sao."

"Tất cả là lỗi của em." Giọng Triều Ngạn Ninh trầm xuống, nhớ lại chuyện trước kia, trong mắt dâng lên cảm giác sợ hãi và gai góc.

"Em nói gì vậy?" Thê Nam đưa tay chạm nhẹ vào điện thoại, "Thẩm Văn Khang chỉ là một kẻ điên, kẻ điên thì chuyện gì cũng có thể làm. Em cũng phải cẩn thận một chút."

Lời trấn an của Thê Nam không có tác dụng mấy, Triều Ngạn Ninh lại nhớ đến chuyện trước kia.

Chuyện giữa nhà cậu và nhà Thẩm Văn Khang, là sau khi Thẩm Văn Khang tìm đến khu tập thể nhà ông bà ngoại thì ba mẹ cậu mới kể cho cậu nghe.

Thẩm Văn Khang ở trong khu tập thể gây náo loạn một trận, đem chuyện năm đó Kiều Anh gây ra sự cố y tế khiến con trai hắn chết, cộng thêm việc vợ hắn tự sát, hét ầm lên ở trong ngõ.

Ngoài ông bà ngoại và nhà ông Tang ra, ánh mắt của những người khác trong khu đều thay đổi khi nhìn họ. Sau này Thẩm Văn Khang đến quậy nhiều lần, hàng xóm trong ngõ lần lượt đến nhắc nhở, khuyên họ nên chuyển nhà, không thể cứ làm phiền hàng xóm mãi như vậy.

Ba mẹ cậu luôn cúi đầu, liên tục nói phải, nói rằng đã tìm được chỗ mới, sẽ sớm chuyển đi.
Chuyển nhà đồng nghĩa với việc phải rời xa Thê Nam, Triều Ngạn Ninh không muốn, nhưng cậu cũng biết, không thể để chỉ vì một kẻ điên như Thẩm Văn Khang mà phá hỏng khu tập thể tốt đẹp này.

Ngoài chuyển nhà ra, dường như không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ là họ còn chưa kịp chuyển đi thì ba mẹ cậu đã mất. Ba mẹ Thê Nam năm đó còn muốn nhận nuôi cậu, nhưng cậu không đồng ý. Cậu biết, một khi tên cậu và Thê Nam cùng nằm trên một cuốn sổ hộ khẩu, thì cậu và Thê Nam thật sự chỉ có thể là anh em ruột.

Ba mẹ cậu mất rồi, cậu còn chưa thoát ra khỏi nỗi đau thì đã bị Thẩm Văn Khang nhắm tới, ông ta giống như một cái bóng ma.

Có một lần, Thẩm Văn Khang bám theo đến cổng khu tập thể, ông bà ngoại đã đuổi ông ta đi, nhưng đuổi được một lần thì lần sau thì sao?

Những ngày sau đó vẫn còn dài.

Cậu dường như không còn cách nào khác, chỉ có thể học theo cách của ba mẹ năm đó, chuyển nhà rời đi.

Khi rời đi, cậu chỉ nghĩ sẽ xa một thời gian để tránh mặt, chưa bao giờ nghĩ sẽ không quay lại.

Cậu nghĩ tới chú Ba ở Cảng Thành. Một mình chạy tới Cảng Thành muốn trốn một thời gian, nhưng vừa mới đến đã bị lừa vào sàn đấu ngầm.

Số phận đối với cậu luôn rất tàn nhẫn, đặc biệt thích trêu đùa con người, cậu càng muốn có thứ gì thì càng không thể có được.
...
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng bên ngoài khắc rõ bóng đen nơi khung cửa sổ, Triều Ngạn Ninh đứng đó rất lâu, không hề nhúc nhích.

Vẫn không nghe thấy Triều Ngạn Ninh lên tiếng, Thê Nam gọi cậu một tiếng: "Tiểu Ninh?"

Triều Ngạn Ninh hoàn hồn: "Anh... Lý Lăng Hách đâu?"

"Hắn khâu mấy mũi, vẫn đang ở phòng bệnh truyền dịch."

Triều Ngạn Ninh mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh nào, cậu còn rất nhiều điều muốn hỏi.

Cậu sợ Thê Nam sẽ dao động, dù sao Lý Lăng Hách cũng đã kết hôn với anh nhiều năm, dù sao họ cũng từng có rất nhiều ký ức...

Cậu còn sợ rằng cho dù mình làm thế nào, cũng sẽ mãi chậm hơn một bước, cảm giác bất lực và nghẹt thở như bị số phận bóp chặt cổ họng lại ùa về.

Nhưng cậu không hỏi gì, cuối cùng chỉ nói: "Em mua vé máy bay ngày mai sang đó."

Thê Nam khẽ "Ừ" một tiếng, nghe thấy bên kia vang lên tiếng bánh xe bật lửa quay, anh đoán Triều Ngạn Ninh chắc đang hút thuốc.

Buổi tối, hành lang phòng bệnh không có nhiều người, chỉ có y tá vội vã bước qua, thỉnh thoảng vài người nhà bệnh nhân ló đầu ra hít thở.

Có hai người nói chuyện ở đầu hành lang, giọng hơi lớn, y tá đi ngang qua nhắc họ đừng ồn ào làm ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.

"Anh..." Giọng Triều Ngạn Ninh bị làn khói hun khàn đi.

Thê Nam nghe âm thanh như dòng điện chạy qua tai, cơn thèm thuốc cũng trỗi dậy, tay sờ vào túi, trống không, chẳng mang theo gì, lưỡi đảo một vòng trong miệng rồi nói:

"Tiểu Ninh, đừng nghĩ nhiều, mai em tới rồi nói."

Triều Ngạn Ninh lại rít một hơi thật sâu, hút xong mới đáp một tiếng "Được".

Bình Luận (0)
Comment