Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 50

Đợi đến khi đầu không còn đau nữa, Triều Ngạn Ninh mới thu cái chân đang vắt ra ngoài vào trong.

"Cửa sổ này phải sửa, nhất định phải sửa" Triều Ngạn Ninh đứng ở bên trong vỗ vỗ ống quần dính bụi, "nhất định phải sửa thật rộng và to."

Thê Nam vẫn đứng ngoài cửa sổ, một tay chống khung, tay kia cầm điện thoại. Ánh đèn pin từ màn hình chiếu theo Triều Ngạn Ninh trong phòng ngủ.

Bây giờ trong phòng chẳng có gì, chỉ còn bốn bức tường trống.

Triều Ngạn Ninh men theo tường đi một vòng, rồi dừng lại ở vị trí đặt giường trước đó, nói suy nghĩ trong lòng mình.

"Anh, giường trong phòng chúng ta mua cái to một chút nhé, loại trước kia nhỏ quá, không đủ cho hai ta lăn lộn."

Ánh sáng đèn pin trong tay Thê Nam lướt qua mặt Triều Ngạn Ninh thật nhanh: "Em muốn lăn lộn cái gì?"

Triều Ngạn Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ cười lộ hàm răng trắng, không trả lời, tiếp tục nói: "Phòng ngủ cũng phải làm cách âm tốt một chút, anh Ngôn với anh Dịch Minh chắc chắn cũng nghĩ như vậy."

Thê Nam đúng là đã nghe Phương Ngôn nhắc đến việc này, Tang Dịch Minh từng nói phòng ngủ sẽ làm cách âm cẩn thận.

Tang Dịch Minh tìm đội thiết kế thi công để cải tạo ngôi nhà cũ. Trước khi sửa còn đến hỏi anh muốn phòng thế nào, có ý tưởng gì không.

Thê Nam lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ nói sao cũng được.

Anh cũng đã nói với họ rồi, ngoài đồ đạc trong phòng của Phương Ngôn và Tang Dịch Minh là hai người đó tự chuẩn bị. Anh sẽ mua đồ nội thất, đồ điện và những thứ cần dùng khác trong nhà.

Đến lúc đó giường trong phòng anh, anh với Triều Ngạn Ninh cùng đi chọn là được.

Phòng đúng là đủ lớn, đặt một chiếc giường to cũng không sao.

Triều Ngạn Ninh không ở bên trong lâu, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Cậu lại quay về nhìn phòng cậu từng ở, mấy căn mà nhà ba người Triều Ngạn Ninh đã ở. Bà ngoại vẫn giữ lại không cho người ngoài thuê, chỉ nghĩ đến một ngày nào đó Triều Ngạn Ninh sẽ trở về.

Mỗi năm trước Tết, mấy căn phòng nhà Triều Ngạn Ninh đều do Thê Nam dọn dẹp. Bao nhiêu năm gió mưa bào mòn, khóa sắt trên cửa đã han gỉ một lớp dày, chưa hỏng thì Thê Nam cũng không thay.

Đi một vòng trong ngoài, hai người ngồi trên bậc thềm trong sân một lát rồi mới lái xe về.

Vào tháng Chạp, trời càng thêm rét, gió tạt vào mặt như muốn rách da.

Từ khi Triều Ngạn Ninh trở về Cảng Thành, Thê Nam tự nhiên trở nên lười hẳn. Mỗi ngày anh chỉ ghé sudio một chuyến, tan ca sớm thì về nhà ba mẹ ăn cơm, nghỉ ngơi. Tan muộn thì đi bộ thẳng về Lan Đình.

Căn hộ trước kia anh đã thấy quá trống vắng khi chỉ có một mình, biệt thự Lan Đình lại càng thênh thang lạnh lẽo.

Triều Ngạn Ninh mới về Cảng Thành được vài ngày, Thê Nam đã thấy trên mạng có những tin đồn xoay quanh cậu.

Đó là do hệ thống tự động đẩy tới. Gần đây anh thường xem tin tức giải trí, đặc biệt là những tin liên quan đến Triều Ngạn Ninh, thành ra ngày nào cũng hiện đủ chuyện thị phi.

Anh từng nghĩ đến việc tắt gợi ý nhưng rồi lại muốn biết thêm tin tức về Triều Ngạn Ninh, nên vẫn để nguyên.

Người ta chụp được cảnh nửa đêm Triều Ngạn Ninh cùng một người đàn ông lần lượt bước vào khách sạn. Chuyện đó vốn chẳng có gì, nhưng sáng sớm hôm sau lại bị bắt gặp cảnh cả hai rời đi, trước sau cách nhau chưa đầy nửa phút.

Tiêu đề giật gân rằng Triều Ngạn Ninh có "tình mới", hai người ngọt ngào hẹn hò ở khách sạn.

Thê Nam chỉ thầm nghĩ, đi cách xa thế kia thì ngọt ngào ở chỗ nào?

Trong ảnh, gương mặt Triều Ngạn Ninh được chụp rất rõ. Còn người đàn ông kia thì che kín mít, khẩu trang che mặt, mũ trùm đầu, trông vừa thần bí vừa kín kẽ.

Rất nhiều người đoán già đoán non về thân phận của người đàn ông đeo khẩu trang ấy. Lời đồn thịnh hành nhất cho rằng đó chính là Vu Hằng, nghệ sĩ dưới trướng công ty của Triều Ngạn Ninh.

Chẳng bao lâu sau, người ta đã lục ra quần áo Vu Hằng mặc, chiếc mũ trên đầu, cả đồng hồ đeo tay, đều từng thấy anh ta dùng và đều từng bị chụp lại.

Chỉ cần nhìn vào dáng người của Vu Hằng, mọi suy đoán lập tức nghiêng hẳn về phía hắn ta, khiến những giả thuyết khác gần như tan biến.

Vu Hằng cũng thẳng thắn dùng tài khoản của mình đáp lại, thừa nhận người trong ảnh chính là mình. Hắn ta còn cố tỏ ra trong sáng, giữa mình và Triều Ngạn Ninh chỉ là bạn bè, cùng xuất hiện trong khách sạn rồi cùng đi ra, hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp.

Thậm chí hắn ta còn @Triều Ngạn Ninh, viết: "Anh Triều mau tới xem, chúng ta bị chụp thành hẹn hò rồi." Sau đó thêm hai icon cười khóc, tỏ ra vừa vô tội vừa bất lực.

Phản hồi của Vu Hằng đúng là thú vị. Rõ ràng muốn phủ nhận tin đồn, nhưng giọng điệu lại nửa che nửa hở, mập mờ chẳng khác nào cố tình.

Thê Nam chỉ lướt qua tin tức rồi mở thêm bài đăng thanh minh của Vu Hằng. Anh "tặc" một tiếng, thầm nghĩ: cậu với ai mà "chúng ta" chứ, Triều Ngạn Ninh đâu có thân thiết với cậu đến vậy.

Anh tất nhiên tin Triều Ngạn Ninh. Đêm bị chụp hình đó, cậu quả thật ở khách sạn, nhưng tối còn mở video với anh đến nửa đêm.

Triều Ngạn Ninh giờ chẳng khác nào một con mèo thèm khát đã lâu, lúc nào cũng thấy thiếu. Nói chuyện với nhau được một lúc, cậu đã bắt đầu dẫn dắt xuống dưới cổ anh.

Cuối cùng, trong video cậu còn 'quấn lấy' anh 'bắn' tận hai lần. Về sau, Thê Nam buồn ngủ quá, mặc cho cậu nói vẫn còn muốn, anh dứt khoát tắt video đi ngủ.

Bỗng dưng, Thê Nam lại thấy muốn chọc ghẹo. Anh chuyển tiếp tin bát quái ấy cho Triều Ngạn Ninh, chỉ để xem cậu phản ứng thế nào.

Chờ mãi vẫn không thấy Triều Ngạn Ninh trả lời, Thê Nam xách máy ảnh sang bên cạnh chụp.

Tối qua, một người bạn làm nhiếp ảnh gọi điện nhờ anh gấp. Anh ta có lịch chụp một bộ ảnh nhưng đột nhiên phải nhập viện. Khách hàng thì giục liên tục, không kịp tìm người thay thế nên mới cầu cứu anh.

Thê Nam lúc đó đang rảnh rỗi nên nhận lời. Sáng sớm, anh khoác balô máy ảnh tới địa điểm. Buổi chụp diễn ra dưới nước, khách thuê hẳn một căn biệt thự có bể bơi trong nhà. Nếu đổi địa điểm và sắp xếp lại thời gian thì sẽ phải đợi khá lâu, vì vậy bạn anh mới nóng ruột đến thế.

Trước đó, Thê Nam đã trao đổi qua điện thoại về phong cách và ý tưởng. Bộ ảnh này đối với anh cũng không khó, anh từng chụp nhiều lần rồi.

Người mẫu là một nam một nữ. Cả hai nhập vai rất nhanh, phối hợp ăn ý. Anh chỉ cần nói qua, họ đã nắm được tinh thần, phần lớn đều chụp một lần là đạt. Chỉ có cảnh dưới nước phải làm thêm vài nhóm ảnh, nhưng tiến độ vẫn rất nhanh. Đến hơn một giờ trưa thì buổi chụp đã hoàn tất.

Vì phải xuống nước, Thê Nam mặc đồ bơi. Điện thoại và quần áo anh để ở cạnh bể. Chụp xong, anh mới thấy Triều Ngạn Ninh gọi cho mình mấy cuộc điện thoại và video, thêm cả một loạt tin nhắn.

Triều Ngạn Ninh nói sáng nay bận họp nên không thấy tin nhắn, rồi bắt đầu giải thích chuyện tối qua.

Trước đây, những tin đồn kiểu này cậu vốn chẳng bận tâm, người ta muốn nói gì thì nói. Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã ở bên Thê Nam, nhất định phải làm rõ ràng.

Sau bao chuyện kinh tởm mà Lý Lăng Hách từng gây ra, Triều Ngạn Ninh rất sợ Thê Nam sẽ mất niềm tin với tình cảm, mất niềm tin vào chính người đang ở cạnh mình.

Gọi mãi không được, cậu lo đến mức cả buổi sáng đứng ngồi chẳng yên.

Thê Nam trước tiên mở tin nhắn. Triều Ngạn Ninh gửi cho anh một đoạn ghi âm thật dài. Anh cầm điện thoại, áp sát tai, kiên nhẫn nghe từng lời một.

Trong đó, Triều Ngạn Ninh nói tối qua cậu có hẹn ăn với khách hàng, uống nhiều nên không về nhà. Khách sạn đó là của chú Cảnh, trên lầu có phòng riêng cố định dành cho cậu. Trước nay, mỗi lần mời bạn bè ăn uống, nếu lỡ uống quá chén, cậu đều lên đó nghỉ ngơi.

Trong cuộc gọi video, hai người đã quấn quýt với nhau hai lần. Thê Nam vừa tắt máy thì có tiếng gõ cửa phòng.

Qua mắt mèo, Triều Ngạn Ninh nhận ra người đứng ngoài là Vu Hằng, đoán được ý đồ của hắn ta khi nửa đêm tìm đến. Cậu không thèm mở cửa.

Cậu cực kỳ khó chịu với kiểu người này. Từ khi chú Ba bắt đầu bồi dưỡng để tiếp quản công việc, đã có không ít kẻ tìm cách bám víu, chuyện gõ cửa lúc nửa đêm cũng chẳng hiếm.

Những kẻ biết điều, chỉ cần cậu cảnh cáo một lần. Từ đó thấy cậu là tránh xa, chẳng dám bén mảng. Nhưng cũng có kẻ không biết chừng mực, cứ cố tình quấn riết. Với loại này, cậu cũng có cách xử lý.

Vu Hằng ký hợp đồng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên dám gõ cửa phòng cậu vào lúc nửa đêm.

Triều Ngạn Ninh gọi thẳng cho quản lý của hắn ta, yêu cầu phải quản chặt người dưới tay, nếu không thì khỏi làm. Quản lý của Vu Hằng là Kỷ Bân, nửa đêm nhận được điện thoại từ ông chủ, tim muốn nhảy ra ngoài. Nghe rõ đầu đuôi, anh ta gọi ngay cho Vu Hằng.

Vu Hằng lại nói mình tìm Triều Ngạn Ninh là vì công việc. Thái dương Kỷ Bân giật thình thịch, bèn gằn giọng hỏi: "Có công việc gì mà tôi không biết, đến mức cậu phải vượt qua quản lý để tìm thẳng ông chủ? Tôi cảnh cáo cậu, liệu mà ngoan ngoãn."

Kỷ Bân là quản lý của Vu Hằng, tất nhiên thừa biết trong lòng hắn ta nghĩ gì. Bề ngoài Vu Hằng tỏ ra có cá tính, có khí chất, nhưng trong mắt Kỷ Bân thì cái gọi là cá tính ấy chỉ đi kèm với sự ngu ngốc. Bao nhiêu rắc rối cuối cùng cũng do anh ta đứng ra dọn dẹp.

Từ sau khi đoạt giải Tân binh, Vu Hằng được tâng bốc hết lời, bắt đầu "bay", chẳng còn biết mình nặng nhẹ thế nào nữa.

Dưới tay Kỷ Bân có ba nghệ sĩ, xét cả ngoại hình lẫn diễn xuất, Vu Hằng được xem là người có tiềm năng nhất. Chính vì vậy anh ta không nỡ nặng lời, chỉ cảnh cáo đôi câu rồi cúp máy.

Sáng hôm sau, khi nhìn thấy tin tức bị chụp, lại thấy Vu Hằng còn đăng một lời tuyên bố mập mờ khó hiểu, lông mày Kỷ Bân cau chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi. Trong lòng anh ta không ngừng rủa: ngu xuẩn, ngu đến mức hết thuốc chữa.

Rõ ràng trong ảnh Vu Hằng đã che kín mít, nhưng chiếc mũ trên đầu, quần áo trên người, đồng hồ ở cổ tay, thậm chí cả đôi giày, trước đó ở sân bay đều từng bị chụp. Mà bộ ảnh sân bay đó lại gây chú ý không nhỏ, nên cư dân mạng chỉ cần tìm là lập tức biết người trong ảnh là ai.

Triều Ngạn Ninh vốn không để tâm, có lẽ cũng chẳng hay biết, nhưng Kỷ Bân thì hiểu rõ, Vu Hằng là cố ý.

"Bức ảnh đó, có phải cậu thuê người chụp không?" Kỷ Bân không vòng vo, hỏi thẳng.

Vu Hằng khựng lại, cười gượng phủ nhận: "Anh Kỷ, không phải tôi đâu, anh nghĩ nhiều rồi."

Kỷ Bân đảo mắt, trong lòng xem như đã bỏ mặc hắn ta. Cả buổi sáng anh ta đứng ngồi không yên, chỉ sợ ông chủ gọi tới. Quả nhiên, điện thoại của ông chủ vẫn vang lên.

Triều Ngạn Ninh đã tìm ra được người chụp lén, cũng biết là Vu Hằng tìm người chụp. Cậu đem toàn bộ tài nguyên, cùng đại ngôn của Vu Hằng rút hết, đổi cho người khác.

Kỷ Bân biết, lần này Vu Hằng xong đời rồi.

Nghe xong đoạn ghi âm Triều Ngạn Ninh gửi tới, Thê Nam không vội đi tắm thay đồ. Anh chỉ khoác bừa một chiếc áo choàng tắm, rồi ngồi xuống ghế dài bên bể bơi gọi video cho cậu.

Triều Ngạn Ninh bắt máy rất nhanh. Gương mặt cậu ghé sát vào màn hình, trong mắt vẫn còn đọng mây đen giận dữ. Thế nhưng vừa nhìn thấy Thê Nam với mái tóc còn ướt sũng, ánh mắt ấy liền dịu xuống ngay.

Thê Nam đưa tay lên màn hình, chạm nhẹ lên giữa mày cậu: "Vừa rồi anh bận chụp ảnh, điện thoại để bên ngoài nên không nghe được."

Cổ anh còn lấm tấm nước, vạt áo choàng buông rộng, bộ đồ bơi ôm sát phô ra từng đường nét rõ ràng, trơn mượt.

"Anh, chẳng phải dạo này anh không có lịch chụp sao?" Triều Ngạn Ninh hỏi, rồi l**m môi, ánh mắt dõi theo giọt nước từ cổ anh chảy xuống.

"Anh chụp giùm bạn, cậu ấy bệnh. Việc lại gấp nên nhờ anh. Địa điểm chính là ở bể bơi này."

Thê Nam kiên nhẫn giải thích, còn đưa máy lia qua mặt hồ xanh trong để chứng minh.

Triều Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt mềm của anh, hỏi: "Anh... có tin em không?"

Giọt nước lại rơi xuống từ mái tóc, Thê Nam kéo mép áo choàng lau lên mặt và đầu, rồi đáp:

"Anh tin em."

Giữa hai người, không cần thêm lời nào nữa. Chỉ câu ấy thôi đã đủ.

Hai người mẫu đã tắm rửa thay đồ xong, bên cạnh có cả chuyên viên trang điểm và trợ lý đi cùng. Vài người đứng bên kia bể bơi vẫy tay gọi Thê Nam cùng đi ăn trưa.

Người bạn nhiếp ảnh của anh đã đặt sẵn phòng riêng ở nhà hàng, đã dặn anh từ trước rồi.

Thê Nam cầm điện thoại đứng dậy, vẫy tay đáp lại. Anh chỉ vào mình ra hiệu để họ chờ một chút ở sảnh, anh tắm xong sẽ tới ngay.

Thấy anh định rời đi, Triều Ngạn Ninh vội nói: "Anh, đừng tắt... em muốn nhìn anh tắm."

Thê Nam cúi mắt nhìn vào màn hình, bắt gặp ánh nhìn khẩn thiết của cậu. Thế là cũng chẳng tắt video, cầm máy đi vào phòng tắm. Anh đặt điện thoại lên giá, hướng về vòi hoa sen.

Vừa bước xuống dưới dòng nước, điện thoại chưa đặt chắc nên trượt xuống, ống kính chĩa thẳng lên trần.

Không thấy Thê Nam đâu, Triều Ngạn Ninh sốt ruột cao giọng: "Anh, em không thấy anh nữa rồi."

Lúc này Thê Nam đã c** đ*. Nghe cậu nói vậy, anh quay lại dựng máy, lần này còn kê thêm một chiếc khăn để chống trượt.

Anh mở vòi sen, xoay người, để cho ống kính nhìn thẳng vào mình rồi bắt đầu tắm: "Giờ nhìn rõ chưa?"

Triều Ngạn Ninh nuốt khan một ngụm nước bọt, đầu lưỡi khẽ động. Cậu bỗng thấy mình đúng là tự chuốc khổ. Nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại chẳng thể chạm tới.

Có tiếng gõ cửa văn phòng, Triều Ngạn Ninh vội hạ âm lượng video, đặt điện thoại lên đùi.

Người bước vào là Đường Cát, nhắc cậu buổi chiều có hẹn khách, lát nữa phải đi. Triều Ngạn Ninh chỉ đáp "biết rồi", rồi nhanh chóng đuổi hắn ra ngoài.

Trước khi đi, Đường Cát còn ngoái đầu lại, chẳng hiểu sao mặt anh Triều lại đỏ đến thế.

Đợi cửa văn phòng khép hẳn, Triều Ngạn Ninh mới bật âm lượng lớn hơn. Tiếng nước ào ào vẫn vọng ra, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm Thê Nam trong màn hình đến đỏ ngầu.

Cậu lấy điếu thuốc ngậm lên môi. Thê Nam xoay người tìm sữa tắm, tấm lưng đối diện màn hình, cả thân hình ướt át phản chiếu trên màn hình khiến Triều Ngạn Ninh căng thẳng đến nín thở. Cậu nheo mắt châm thuốc, rít liền mấy hơi.

Khói trắng mờ đặc trong căn phòng. Khi Thê Nam tắm xong, Triều Ngạn Ninh vô thức rướn người sát hẳn về phía trước, chỉ hận không thể chui thẳng qua màn hình.

Thê Nam cúi xuống, đối diện ống kính nói: "Anh tắm xong rồi, tắt video trước nhé, lát nữa còn phải đi ăn cùng mọi người."

Triều Ngạn Ninh khẽ hừ mũi một tiếng, phả làn khói trắng về phía màn hình, giọng khàn khàn:

"Anh... lần sau đến văn phòng em nhé..."

Bình Luận (0)
Comment