Bữa tiệc đính hôn của Đường Cát được Triều Ngạn Ninh sắp xếp, tổ chức ở khách sạn quen thuộc nơi họ thường hay tới của chú Cảnh. Cậu đã dặn dò với quản lý khách sạn từ trước.
Vì chỉ là lễ đính hôn nên khách mời đều là người thân hai bên gia đình.
Triều Ngạn Ninh và Đường Cát không chỉ có quan hệ giữa ông chủ và trợ lý. Khi cậu được chú Ba đưa về nhà, chính Đường Cát là người ở bên chăm sóc. Về sau hắn làm trợ lý cho cậu, đi đâu cũng không rời.
Đường Cát là trẻ mồ côi, trong buổi tiệc này, chú Ba và chú Cảnh đến dự với tư cách người lớn trong nhà. Triều Ngạn Ninh coi như là người nhà của hắn, dĩ nhiên Thê Nam cũng đi cùng.
Xe của chú Cảnh và chú Ba đi phía trước, Thê Nam và Triều Ngạn Ninh theo sau.
Thê Nam vừa xuống xe đã nhìn thấy Đường Cát mặc bộ âu phục thẳng thớm đứng ở cửa đón khách. Có lẽ hắn vừa cắt tóc, toàn thân được chăm chút gọn gàng, cả người thay đổi khác hẳn.
Chưa kịp đi đến cửa, Thê Nam đã cất giọng gọi: "Đường Cát, hôm nay đẹp trai quá, chúc mừng chúc mừng nhé."
Triều Ngạn Ninh cũng theo thói quen đưa tay, định vỗ một cái lên tóc Đường Cát, nhưng lại sợ làm rối kiểu tóc nên cậu chỉ vỗ nhẹ lên cánh tay hắn: "Đúng là có chuyện vui làm người phấn chấn, tinh thần hăng hái hơn lúc đi làm nhiều."
"Anh Triều, anh Nam, hai người đến rồi," Đường Cát ngượng ngùng gãi đầu, "em dẫn hai anh lên lầu."
"Thôi được rồi, cậu ở đây tiếp khách đi," Triều Ngạn Ninh nói, "nghe nói bên nhà gái người đông chắc chưa tới đủ đâu, bọn tôi tự lên cũng được, cũng biết số phòng rồi."
Đường Cát vẫn dẫn hai người vào phòng trên lầu, trịnh trọng giới thiệu với họ hàng nhà gái đã có mặt rồi mới quay xuống đón khách tiếp.
Trong tiệc đính hôn, Đường Cát phải uống khá nhiều. Cũng không còn cách nào, nhà gái là một gia đình lớn, người lớn trong nhà thật sự quá nhiều, chỉ cần kính mỗi người một ly cũng đủ uống gục.
Triều Ngạn Ninh và Thê Nam thay hắn đỡ vài ly. Dù sao đây cũng là tiệc đính hôn, nên mọi người cũng không để Đường Cát uống quá say, đến cuối chỉ nhấp môi cho có lệ.
Lần này chú Ba cũng là người chủ trì hôn sự, cùng ba của A San bàn bạc. Quyết định hôn lễ của họ sẽ tổ chức vào mồng tám tháng sáu âm lịch năm sau.
Thật ra ngày cưới đã được hai bên cha mẹ nhờ người chọn từ trước, chỉ chờ đến tiệc đính hôn mới công bố.
Uống được kha khá rồi, Triều Ngạn Ninh vẫn cầm điện thoại gõ chữ ghi chép gì đó.
Thê Nam nhìn ra cậu không phải đang trả lời tin nhắn, hiếu kỳ ghé lại xem. Anh phát hiện Triều Ngạn Ninh đang ghi chép quy trình lễ đính hôn, sau mỗi quy trình đều thêm dấu ngoặc lớn, bên trong viết rất nhiều chi tiết.
"Em ghi những thứ này làm gì thế?" Thê Nam hạ giọng hỏi.
Triều Ngạn Ninh nhét điện thoại vào tay Thê Nam, chỉ cho anh xem: "Chuẩn bị trước một chút, kẻo đến lúc mình cưới lại chẳng biết gì."
Đường Cát không có kinh nghiệm, lúc lo việc đính hôn đã lúng túng không ít, còn sai vài chỗ. May mà chú Ba ở bên giúp, nên mọi chuyện cũng ổn.
Nhưng Triều Ngạn Ninh không muốn đến lượt mình lại lơ mơ. Có sẵn kinh nghiệm từ Đường Cát, cậu nhất định phải ghi lại thật kỹ.
Thê Nam xem kỹ xong quy trình mà cậu ghi, trả lại điện thoại cho Triều Ngạn Ninh. Đúng lúc có người đến bắt chuyện với anh, anh thuận miệng nói: "Chúng ta chưa cần vội đâu."
Lời này, Triều Ngạn Ninh đã nghe không chỉ một lần, trong lòng vẫn thấy hụt hẫng.
Lần trước Thê Duệ Tiến hỏi kế hoạch sau này của hai người, lại hỏi họ có muốn kết hôn không. Triều Ngạn Ninh đương nhiên là muốn, nhưng Thê Nam lại nói không vội.
Thật ra cậu biết Thê Nam nghĩ thế nào, bọn họ mới xác định quan hệ chưa lâu, chuyện kết hôn đúng là không gấp.
Không phải quan hệ hiện tại của hai người không tốt, chỉ là Triều Ngạn Ninh muốn tiến thêm một bước, lại thêm một bước nữa.
Triều Ngạn Ninh không thấy là quá sớm. Nhìn Đường Cát và A San kìa, hai người ở bên nhau cũng chưa bao lâu.
Hơn nữa theo như trình tự rườm rà của đính hôn và kết hôn, sau này cũng phải chờ rất lâu, không phải hôm nay cậu muốn thì ngày mai có thể cưới ngay.
Cuối cùng Đường Cát vẫn uống say. Triều Ngạn Ninh đã sớm cho người chuẩn bị phòng cho hắn trên lầu.
Đường Cát còn chu đáo sắp xếp xe, lần lượt tiễn hết người thân bạn bè. A San thì theo ba mẹ về nhà. Chỉ có Đường Cát lôi kéo Triều Ngạn Ninh và Thê Nam, nhất quyết không cho họ đi, giữ hai người lại đến cuối cùng.
Trong phòng tiệc đã trống, nhân viên phục vụ đang quét dọn bên trong.
Đường Cát mắt đỏ hoe, níu chặt cánh tay Triều Ngạn Ninh, sụt sịt mũi. Kìm nén cả buổi tối, hắn bỗng bật khóc nức nở.
"Anh Triều, em từ nhỏ đã không có ba mẹ. Hôm nay nếu không có chú Ba với chú Cảnh, nếu không có anh, em chính là một kẻ cô độc......"
Triều Ngạn Ninh quá quen cái tật này của hắn rồi. Hễ uống say là khóc, lại kéo người ngồi nghe, hoàn toàn khác với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, lúc này hắn yếu lòng và đầy cảm xúc.
Đường Cát nước mắt nước mũi giàn giụa, Thê Nam ở bên rót cho hai người một cốc nước. Mỗi người uống một ngụm, sau đó hắn vẫn tiếp tục vừa sụt sùi vừa khóc.
Đường Cát nghĩ gì nói nấy, khi thì nói mấy năm nay Triều Ngạn Ninh đã chăm sóc hắn thế nào, khi thì lại hồi tưởng chuyện xưa, kể lại con đường hai người đã cùng đi. Thỉnh thoảng còn chen vào mấy câu về khoảng thời gian Triều Ngạn Ninh mới được chú Ba đưa về.
Có lúc Đường Cát bật ra mấy câu tiếng địa phương Thê Nam nghe không hiểu, nhưng chỉ cần nhìn nét mặt của hắn cũng đoán được hắn đang nói gì.
Triều Ngạn Ninh bị Đường Cát lôi kéo nói suốt nửa tiếng, rõ ràng là tiệc vui, nhìn hắn khóc đến như vậy cũng có chút bất đắc dĩ. Nhân viên phục vụ ở bên cạnh còn len lén liếc nhìn bọn họ.
Đường Cát càng nói càng nhiều. Triều Ngạn Ninh nhìn đồng hồ, đã nửa đêm, vội vàng bảo hắn dừng lại: "Có chút tiền đồ đi, uống tí rượu mà thế này, hôm nay mới chỉ là đính hôn, sau này còn dài, còn ngày kết hôn nữa."
"Đúng đúng, sau này còn dài, còn cả ngày kết hôn nữa." Đường Cát dùng tay áo lau mắt, loạng choạng đứng dậy, nhưng đứng không vững, lại ngã phịch xuống ghế.
Triều Ngạn Ninh đỡ một bên tay hắn, rồi gọi Thê Nam: "Anh Nam, anh đỡ tay kia đi, chúng ta dìu hắn lên phòng ngủ. Nếu mặc kệ để hắn nói tiếp, hắn có thể nói cả đêm không ngừng."
Hai người đưa Đường Cát về phòng, hắn vừa vào liền gục xuống bồn cầu nôn một trận.
Triều Ngạn Ninh sợ hắn nửa đêm còn nôn nên xuống lầu định nhờ quản lý gọi một phục vụ lên trông chừng Đường Cát đêm nay.
Triều Ngạn Ninh ra khỏi phòng, Thê Nam vẫn ở lại. Đường Cát lại níu lấy Thê Nam vừa khóc vừa nói. Lần này hắn không chỉ khóc cho bản thân, còn khóc cho Triều Ngạn Ninh.
"Anh Nam, anh với anh Triều ở bên nhau, em thật sự mừng cho anh, cũng mừng cho anh Triều." Đường Cát lau mắt, giọng khàn cả đi.
Thê Nam thấy môi hắn khô nứt, rót cho hắn một cốc nước.
"Không uống," Đường Cát lắc đầu, hắn vẫn chìm trong dòng suy nghĩ và ký ức của mình, "Anh Nam, em có lời muốn nói với anh."
Thê Nam thuận theo hắn hỏi: "Có chuyện gì, cậu nói đi, tôi nghe đây."
"Anh Triều đã chịu đựng quá nhiều, những năm đó anh Triều của em thật sự không dễ dàng," Đường Cát lại lau nước mắt, giọng nói đầy nghẹn ngào, "năm đó cảnh sát triệt phá sàn đấu ngầm bất hợp pháp, anh Triều vừa đánh xong một trận, lúc người ta đưa ra ngoài thì đã hôn mê rồi."
Ban đầu Thê Nam chỉ nghĩ phải đối phó một kẻ say. Nhưng nghe đến đây, cơn buồn ngủ tan biến, trái tim như bị ai đó bóp chặt rồi xoắn mạnh, đau đến nghẹt thở. Anh ngẩn người nhìn Đường Cát chằm chằm.
Đường Cát càng khóc dữ dội, trong men say hắn giơ cánh tay lên, trước tiên sờ l*n đ*nh đầu mình, cuối cùng dời ra phía sau gáy:
"Ở đây của anh Triều, bị người ta đóng một cái đinh vào, xuyên tới tận não. May mà chú Ba tìm được bác sĩ thần kinh giỏi nhất để phẫu thuật, năm ấy anh Triều suýt nữa thì không còn rồi."
"Bởi vì tổn thương đến não, sau phẫu thuật anh Triều hôn mê trên giường bệnh mấy tháng, tỉnh lại rồi lại nằm thêm hơn một tháng nữa."
"Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là đi tìm anh Nam."
"Anh ấy sợ anh nhìn thấy dáng vẻ lúc đó sẽ buồn, nên cố chờ đến khi mình bình phục gần hết mới quay về. Năm đó là em đi cùng anh ấy, vừa đến cổng khu tập thể, đã nhìn thấy trong sân anh và Lý Lăng Hách ở bên nhau."
"Anh ấy hỏi thăm hàng xóm mới biết, anh đã kết hôn với Lý Lăng Hách."
Đường Cát trong cơn say cũng ý thức được mình nói hơi nhiều, vội vàng bổ sung:
"Anh Nam, em không có ý trách anh khi xưa, cũng không phải nói anh không tốt. Em chỉ là mừng cho anh Triều thôi."
"Anh Triều còn nói, nếu không phải vì những năm tháng ấy cứ muốn gặp lại anh, có ý niệm ấy để bấu víu, thì anh ấy đã chẳng thể sống nổi. Hồi đó bác sĩ đã bao lần ra thông báo nguy kịch......"
–
Triều Ngạn Ninh đi vào cùng A San. A San biết tối nay Đường Cát uống nhiều, sau khi đưa ba mẹ mình về nhà thì lại bắt xe quay lại.
Đường Cát còn đang khóc trong phòng, thấy A San đến hắn lập tức đổi mục tiêu, ôm chặt A San, nước mắt nước mũi đều dụi lên người cô, vòng tay ôm lấy không chịu buông.
A San cũng hết cách, nhưng vẫn vỗ lưng hắn dỗ dành, rồi bảo Thê Nam và Triều Ngạn Ninh về nghỉ ngơi, để cô chăm sóc Đường Cát.
Đã hơn mười hai giờ, Thê Nam và Triều Ngạn Ninh cũng không về nhà, vào phòng riêng trên lầu của Triều Ngạn Ninh.
Thê Nam vẫn luôn nghĩ đến những lời Đường Cát vừa nói, bị Triều Ngạn Ninh kéo về phòng.
Trên người Triều Ngạn Ninh nồng nặc mùi rượu, cậu vào phòng tắm tắm rửa. Cửa để mở, vừa tắm vừa nói chuyện với anh.
Cậu nói gì, Thê Nam đều nghiêm túc đáp một tiếng.
Triều Ngạn Ninh tắm xong đi ra, Thê Nam vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở mép giường. Anh ngồi ất động, mắt không rời cậu, như sợ một thoáng chớp mắt thôi, cậu sẽ biến mất.
Trong mắt Thê Nam đủ loại cảm xúc giao hòa buồn bã, xót xa, áy náy, hối hận. Nhìn vào khiến người ta thấy nhói lòng.
Triều Ngạn Ninh lau tóc rồi ngồi xuống, căng thẳng hỏi: "Anh, anh sao thế?"
Thê Nam hít sâu, hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu, khẽ vuốt rồi cúi xuống hôn lên môi. Nụ hôn không chút d*c v*ng, chỉ muốn gần hơn, cảm nhận rõ rệt hơi thở và hơi ấm từ cậu.
"Đường Cát sắp kết hôn rồi, Tiểu Ninh, em có muốn kết hôn không?"
"Muốn chứ, em muốn kết hôn," Triều Ngạn Ninh không hề do dự cũng không mập mờ, ánh mắt lập tức sáng lên mấy phần, "Anh, anh nghĩ thế nào?"
Trong đầu Thê Nam chợt hiện lại lời Đường Cát nói khi chạm vào sau gáy mình. Anh từ tốn đưa tay lên, lòng bàn tay áp vào sau đầu cậu, khẽ xoa chỗ ấy, động tác nhẹ nhàng như sợ làm cậu đau.
"Tiểu Ninh, chờ anh từ Nam Cực trở về, chúng ta cũng tính đến chuyện kết hôn đi."