Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 62

Chỉ riêng ảnh chứng nhận kết hôn hai người đã chụp mấy ngày mới hoàn thành. Bộ chính thức dán vào giấy kết hôn đóng dấu cũng chụp một bộ. Hai người mặc đồ đôi đặt may riêng, ở cổ tay áo sơ mi thêu cùng hoa văn với mặt trong nhẫn cưới, một con rắn xương ngậm một bông hồng đỏ, bên cạnh là chữ viết tắt tên của hai người.

Hôm chụp ảnh, Triều Ngạn Ninh cứ vô thức mân mê tay áo mình. Đầu ngón tay cứ dán vào bông hồng đỏ, tỉ mỉ cảm nhận từng đường cánh hoa, ngay cả cuống hoa cũng không bỏ qua.

Động tác ấy quá rõ ràng khiến dáng ngồi chụp ảnh của cậu cứ không ngay ngắn. Thư Thừa đã nhắc nhở hai lần, đến cuối cùng Thê Nam phải nắm lấy tay cậu đặt lên đùi mình, ghé tai khẽ dỗ: "Về nhà rồi cho em sờ bao nhiêu cũng được, bây giờ ngoan ngoãn chụp nhé."

Triều Ngạn Ninh mím môi gật đầu. Ngay khoảnh khắc ngồi ngay ngắn lại cả hai không nhịn được mà cùng bật cười.

Thư Thừa rất giỏi chụp khoảnh khắc, lập tức bấm máy, tiếng "tách" vang lên, giây phút ấy vĩnh viễn được lưu giữ.

Khi cầm giấy chứng nhận kết hôn bước ra khỏi Cục dân chính, Triều Ngạn Ninh vẫn còn ngẩn ngơ. Cậu ngồi trong xe, ôm chặt tờ giấy đỏ trong tay, không nhúc nhích thật lâu.

Người làm chứng, ngày đăng ký, số hiệu giấy chứng nhận, cùng thông tin cá nhân của hai người bên dưới, cậu đọc đi đọc lại, đến mức thuộc lòng từng chữ.

Thê Nam đã đói bụng từ lâu, đổi chỗ với Triều Ngạn Ninh để lái xe.

Trên đường đi, Triều Ngạn Ninh đăng một bài lên vòng bạn bè, nhận được đầy màn hình lời chúc phúc. Cậu lại đăng tấm giấy chứng nhận kết hôn của hai người vào nhóm gia đình. Ông bà ngoại là những người đầu tiên nhìn thấy, liên tiếp gửi mấy đoạn tin nhắn thoại. Triều Ngạn Ninh mở loa ngoài thật to để Thê Nam cũng nghe được.

Chú Ba và chú Cảnh cũng đã vào nhóm từ sớm, mỗi người nói một câu khen ngợi dài mấy trang. Ngay sau đó là một loạt bao lì xì đỏ, Triều Ngạn Ninh vui vẻ nhận hết từng cái.

Đương nhiên, ngoài bộ ảnh chứng nhận kết hôn chính thức, còn có những bộ "không chính thức" là do hai người tự chụp ở nhà. Chụp mấy ngày mấy đêm liền, ban ngày chụp có mặc quần áo, ban đêm lại chẳng mặc gì. Đến khi Triều Ngạn Ninh thật sự hài lòng, mới chịu dừng tay.

Bức ảnh dính máu trong ví Triều Ngạn Ninh được Thê Nam đổi thành ảnh cưới của hai người.

Mấy ngày sau Triều Ngạn Ninh mới phát hiện ra. Trước kia, mỗi lần mở ví là nhìn thấy tấm ảnh đã từng nâng đỡ cậu vượt qua ngày này sang ngày khác, dù loang lổ vết máu không thể xóa sạch. Còn bây giờ, trước mắt cậu là bức ảnh đôi nền đỏ, sạch sẽ và rạng rỡ.

Triều Ngạn Ninh mơ tưởng khoảnh khắc này không chỉ một lần. Dù cậu đã quen với việc mỗi ngày đều có Thê Nam ở bên, nhưng bức ảnh nền đỏ ấy vẫn khiến cậu rung động mãnh liệt.

Làm sao có thể không rung động chứ? Người đó là người cậu yêu suốt cả một đời.

Triều Ngạn Ninh không hỏi tấm ảnh cũ kia đã đi đâu vì bây giờ cũng không cần nữa.

Họ mua một căn nhà mới làm nhà tân hôn, không xa công ty mới của Triều Ngạn Ninh và studio của Thê Nam. Từng chi tiết trang trí đều do hai người bàn bạc rồi quyết định, tất cả đồ trang trí dù lớn hay nhỏ cũng đều do cả hai cùng nhau đến cửa hàng nội thất lựa chọn cẩn thận.

Trước ngày cưới, cuối cùng Thê Nam cũng vẽ được lên người Triều Ngạn Ninh một bức tranh nghệ thuật toàn thân hoàn chỉnh. Trong khoảng thời gian đó đã trải qua không biết bao nhiêu đêm "thất bại" mới thành công.

Đêm vẽ xong, Thê Nam chụp suốt một đêm. Đã lâu lắm rồi, Thê Nam mới lại có một lần hoàn toàn thả mình, dốc hết tâm huyết vào ống kính như thế. Nhịp tim nơi ngực hòa cùng nhịp bấm máy nơi đầu ngón tay, mỗi nhịp đập đều đồng điệu với Triều Ngạn Ninh trước mắt.

Cho đến khi gió sớm len vào cửa sổ, bầu trời ngoài kia dần chuyển sang màu xanh trắng, Thê Nam mới đặt máy xuống. Mồ hôi từ mái tóc rơi xuống cổ Triều Ngạn Ninh, anh cúi đầu hôn lên đôi cánh sau lưng cậu.

Ảnh chụp xong, Thê Nam chọn ra ba tấm, treo lên tường trong phòng ngủ của họ. Triều Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên tường rất lâu.

Một buổi tối, sau khi kết thúc, Triều Ngạn Ninh hôn lên xương bả vai còn đẫm mồ hôi của Thê Nam, giọng vì nghẹn nơi cổ họng mà trở nên khàn khàn.

Cậu hỏi: "Anh ơi, tại sao nhất định phải chụp hoàn chỉnh bộ ảnh này?"

Để chụp xong loạt ảnh này thật sự không dễ, vì Triều Ngạn Ninh cứ luôn không nhịn được đến cuối. Thê Nam còn đang vẽ trên người cậu thì cậu đã có phản ứng. Hơn nữa ngay từ đầu, Triều Ngạn Ninh cũng chẳng coi đây là việc nghiêm túc, thậm chí xem như một trò tình thú, tưởng rằng Thê Nam chỉ đang đùa cùng mình, thế nên lúc nào cũng giữa chừng lật lại "làm loạn" Thê Nam.

Kết quả là ga giường chẳng thể dùng lại, sơn vẽ hết hộp này đến hộp khác, cọ vẽ cũng gãy hết cây này đến cây kia.

Thê Nam vẫn kiên trì, anh nói với Triều Ngạn Ninh bộ ảnh này nhất định phải hoàn thành. Triều Ngạn Ninh nhìn ra được Thê Nam thật sự muốn chụp cho xong, sau đó mới dần dần chịu phối hợp.

Thê Nam ngẩng đầu, nhìn lên những bức ảnh treo trên tường, im lặng một lúc rồi mới hỏi:
"Tuy rằng trong ảnh chỉ có mình em nhưng em cũng có thể cảm nhận được, đúng không?"

Thê Nam không nói anh có thể cảm nhận được gì, nhưng Triều Ngạn Ninh đã hiểu. Tuy rằng trong ảnh chỉ có mình cậu, nhưng cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thê Nam từ trong những bức ảnh ấy ——

Đôi mắt sau ống kính là của Thê Nam, Thê Nam đang nhìn cậu qua ống kính, cảm xúc và phản ứng của Thê Nam đều phản chiếu trên người cậu. Cũng chỉ có Thê Nam mới dùng ánh nhìn chan chứa tình cảm như vậy để ghi lại hình ảnh của cậu.

d*c v*ng trong mắt Thê Nam có thể trực tiếp xuyên qua ống kính, đâm vào trong thân thể cậu, hòa lẫn với h*m m**n trong mắt cậu, chồng khít lên nhau.

Cậu và Thê Nam giống nhau.

Cậu muốn Thê Nam, Thê Nam cũng muốn cậu.

Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, bọn họ mời tất cả người thân bạn bè xung quanh.

Tuy thời gian tổ chức hôn lễ đã ấn định từ nửa năm trước, nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, Triều Ngạn Ninh vẫn có chút căng thẳng, luôn tìm bóng dáng Thê Nam trong đám đông.

Cậu đôi khi vẫn sẽ sợ, sợ đây chỉ là một giấc mơ. Bởi vì giấc mơ này cậu đã từng mơ suốt mười năm.

Hôn lễ diễn ra vào tháng chín, thời tiết đã không còn nóng, nhưng trong lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh toàn là mồ hôi, mỗi lần nắm tay Thê Nam đều để lại một làn ẩm ướt.

"Anh ơi, cà vạt của em có thẳng không?"

"Hoa trên ngực của em có bị lệch không?"

"Anh ơi, anh đừng đi xa quá, nếu không em sẽ không nhìn thấy anh."

Cà vạt vốn đã thẳng, hoa cài ngực chú rể cũng không hề lệch, nhưng Thê Nam vẫn cẩn thận chỉnh lại cho cậu một lần nữa. Một động tác đơn giản như vậy, lại có thể xoa dịu sự bất an trong lòng Triều Ngạn Ninh.

Sửa lại cà vạt và hoa ngực cho cậu xong, Thê Nam lặng lẽ đứng bên cạnh. Bất kể ai gọi anh, anh cũng chỉ giơ tay ra hiệu, để đối phương bước lại gần.

Triều Ngạn Ninh vừa mới yên tâm, quay đầu lại thì nhìn thấy ở cửa có một bóng người thoáng qua rất nhanh, trái tim vừa bình ổn lại rối loạn lần nữa.

Cậu không nhìn nhầm, người vừa lướt qua chính là Lý Lăng Hách.

Lý Lăng Hách sao lại tới đây? Triều Ngạn Ninh âm thầm nghiến răng.

Hôn lễ này bọn họ không mời Lý Lăng Hách, cũng sẽ không bao giờ mời hắn.

Thê Nam nhận ra ánh mắt Triều Ngạn Ninh cứ hướng về phía cửa, cũng quay đầu nhìn, nhưng ở cửa chẳng có gì cả.

"Sao thế em? Nhìn gì vậy?" Thê Nam hỏi.

Triều Ngạn Ninh cũng giúp Thê Nam chỉnh lại cà vạt, rồi thản nhiên nói: "Hình như có một người bạn đến, em ra ngoài xem một chút."

Nói xong, Triều Ngạn Ninh gọi Đường Cát tới, bảo hắn tạm thời ở lại bên cạnh Thê Nam, còn mình thì đi ra ngoài xem.

Thê Nam hỏi có cần đi cùng không, Triều Ngạn Ninh nói một câu "Không cần" rồi vội vàng đuổi theo.

Trong hành lang ngoài nhân viên và bạn bè đến dự hôn lễ, không thấy Lý Lăng Hách đâu. Triều Ngạn Ninh chào hỏi từng người bạn, men theo hành lang tiếp tục tìm.

Hôn lễ này cậu đã chờ đợi quá lâu, mọi thứ đều do cậu và Thê Nam sắp xếp, không ai được phép phá hỏng hôn lễ của bọn họ, cậu không cho phép bất kỳ sự cố nào xảy ra.

Lý Lăng Hách đúng là đã đến, nhưng vừa mới lộ mặt đã bị Phương Ngôn và Tang Dịch Minh kéo đi. Họ cũng không cho phép xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Trước đó không lâu, Lý Lăng Hách còn tìm Phương Ngôn, hỏi về chuyện kết hôn của Thê Nam. Phương Ngôn không để ý đến hắn, cho nên hôm nay hắn mới lén theo dõi khách đến dự, cuối cùng cũng bị hắn chặn được.

"Hôm nay anh trai tôi kết hôn, anh đừng có làm loạn." Đến chỗ yên tĩnh, Phương Ngôn nói thẳng, chẳng chút nể nang.

Lý Lăng Hách cười khổ: "Tôi không định gây rối, tôi chỉ muốn đến nhìn em ấy một chút."

"Anh không cần phải nhìn." Triều Ngạn Ninh sải bước tiến vào vườn hoa, ánh mắt lạnh lùng:

"Đám cưới của chúng tôi, không hoan nghênh anh."

Lý Lăng Hách đứng đó, không nói gì chỉ nhìn Triều Ngạn Ninh. Người kia không giống hắn, Triều Ngạn Ninh toàn tâm toàn ý đều hướng về Thê Nam. Ánh mắt cậu từ lâu đã hận không thể đem hắn chém thành từng mảnh, bây giờ lại càng như thế.

Lý Lăng Hách biết mình và Thê Nam đã không còn khả năng nào nữa, nhưng vẫn muốn đến xem lễ cưới của anh.

Khi nãy đi ngang phòng chờ tân hôn, hắn nhìn thấy Thê Nam cười từ khe cửa đang mở. Nụ cười trên gương mặt Thê Nam rực rỡ đến mức khiến hắn không dám nhìn lâu. Cho nên, cho dù Phương Ngôn và Tang Dịch Minh không kéo hắn ra đây, hắn nghĩ mình cũng sẽ không ở lại thêm nữa.

Lướt qua Triều Ngạn Ninh để ra ngoài, bước chân Lý Lăng Hách nhanh hơn hẳn.

Triều Ngạn Ninh quay đầu dặn dò vài nhân viên trông chừng hắn, không cho hắn quay lại nữa.

Chưa đến hai phút, Thê Nam đã ra ngoài tìm người. Ở hành lang vườn hoa anh thấy Triều Ngạn Ninh cùng Phương Ngôn và Tang Dịch Minh đang nói chuyện, không có người lạ.

"Bạn của em đâu?" Thê Nam đi lại gần rồi mới hỏi.

Phương Ngôn còn đang nghĩ xem nên tìm lý do gì, Triều Ngạn Ninh đã mở miệng trước:

"Người vừa đến là Lý Lăng Hách, nhưng em đã đuổi đi rồi."

Thê Nam sững ra, anh không ngờ Lý Lăng Hách sẽ đến. Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, nắm tay Triều Ngạn Ninh quay vào trong.

"Anh còn tưởng em muốn bỏ trốn chứ. Dọa anh phải vội vàng ra tìm, may mà em không đi xa." Thê Nam cười, bóp nhẹ ngón tay Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh biết câu nói đùa này là để trấn an mình. Chút lo lắng chưa kịp nảy mầm trong lòng đã bị Thê Nam dịu dàng dập tắt.

"Anh à, đừng sợ." Triều Ngạn Ninh cười nói, "Chúng ta đã có giấy chứng nhận rồi, sau này em chỉ chạy trong lòng bàn tay anh thôi."

Câu này nghe thuận cũng được, mà nghe ngược cũng thành, Thê Nam cũng chỉ có thể chạy trong lòng bàn tay cậu, không thể đi quá xa.

Thời gian đã sắp tới, Đường Cát chạy ra ngoài tìm, vừa thấy hai người đã thúc giục từ xa: "Hai anh, đừng có chạy lung tung nữa, sắp bắt đầu rồi."

Hai người sải bước nhanh hơn, cũng đồng thời mở miệng: "Đến đây."

Hôn lễ được cử hành đúng giờ lành. Hai người sóng vai tiến vào lễ đường, lúc đầu Triều Ngạn Ninh còn bước theo nhịp chân của Thê Nam, dần dần cả hai hòa làm một, từng bước đi càng lúc càng vững vàng, đồng điệu.

Trong hội trường chỉ trang trí một loại hoa duy nhất là hoa hồng đỏ. Sắc đỏ rực lửa bao quanh ôm trọn hai bàn tay đang đan chặt ở trung tâm.

Lời thề nguyện, lời chúc phúc, chén rượu mời từng vị khách, tất cả kéo dài cho đến khi tiệc tan, khách khứa rời đi.

Buổi tối mới là thời khắc pháo hoa rực rỡ nhất, xương rắn hôn lấy hoa hồng đỏ, lăn lộn xoay vòng trong biển hoa, từng chút một hấp thụ dưỡng chất.

Triều Ngạn Ninh cảm nhận được nơi sâu thẳm trong cơ thể mình có lớp da thịt mới đang sinh trưởng, non mềm, nhạy cảm, còn đẫm hơi sương, len lỏi qua màn tối ẩm ướt, chỉ hướng về một điểm sáng duy nhất mà vươn lên.

Triều Ngạn Ninh mắt đỏ hoe, dùng sức nắm chặt tay Thê Nam: "Thê Nam, em đã nắm chặt được anh rồi."

Thê Nam cũng dồn lực đáp lại: "Về sau không cần nắm chặt nữa, anh sẽ mãi mãi ở bên em."

—— HOÀN CHÍNH VĂN ——

Bình Luận (0)
Comment