Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 7

Một người bạn làm nhiếp ảnh gọi điện cho Thê Nam, bảo đã lâu không gặp nhau, trưa nay tụ họp một chút, Thê Nam đồng ý, còn bảo sẽ dẫn theo em trai.

Người bạn đùa: "Tôi vừa nhìn thấy ở trên lầu đấy, cậu em đó đẹp trai phết."

Thê Nam nhìn Triều Ngạn Ninh một cái, cười đáp: "Bây giờ đúng là đẹp trai thật."

Lúc xuống lầu, Triều Ngạn Ninh vẫn ôm chặt bó hoa hồng nát bét, chỉ còn trơ cành.

Ra đến bãi đỗ xe, Triều Ngạn Ninh kéo Thê Nam lại: "Anh Nam đợi em chút, lát nữa em ngồi xe anh nhé. Trợ lý của em còn đang đợi trong xe, em qua nói với cậu ta một tiếng."

Thê Nam giơ tay chỉ về phía xe mình: "Bảo cậu ấy đi ăn cùng luôn đi, xe anh đỗ ngay bên kia."

"Vâng, em qua đó rồi tới ngay."

Triều Ngạn Ninh chạy về phía xe mình, mở cửa sau ngồi vào, đặt bó hoa xuống ghế, dặn Đường Cát lát nữa chạy theo xe của Thê Nam đến nhà hàng.

Cậu tới gặp Đường Cát, còn muốn dặn thêm một câu: "Nếu chú Ba gọi tới giục bọn mình về, thì tìm đại cái cớ nào đó, bảo tạm thời chưa về được."

Đường Cát gật đầu, nhìn bó hoa hồng nát bét trên ghế sau, bật cười, trêu: "Anh Triều, hoa còn chưa kịp tặng mà đã ăn một trận đòn rồi hả."

Triều Ngạn Ninh bị Thê Nam đánh nhưng vẫn thấy vui trong lòng, chỉ có điều hoa không tặng được, nghĩ lại vẫn thấy hơi tiếc.

Triều Ngạn Ninh nhổ mấy cánh hoa còn sót lại vò trong tay: "Đồ vô dụng, đẹp cỡ nào thì sao chứ, anh Nam cũng không cần."

Đường Cát muốn nói, hoa thì làm gì mà vô dụng, nhưng lại không dám mở miệng.

Triều Ngạn Ninh lẩm bẩm một mình: "Nếu anh Nam không thích, vậy lần sau đổi hoa khác."

Đường Cát hỏi: "Đổi sang hoa gì?"

"Đổi sang bách hợp." Triều Ngạn Ninh thấy ý tưởng này quá tuyệt, tinh thần lại phơi phới trở lại.

Cậu không muốn để anh Nam đợi lâu, mở cửa xe bước xuống, miệng vẫn lẩm bẩm: "Bách hợp bách hợp, trăm năm hòa hợp, may mắn..."

"Anh Triều" Đường Cát thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, gọi cậu lại, "vừa rồi anh Thê mới biết mình bị bạn đời phản bội, anh đừng tỏ ra quá hào hứng, cười ít một chút, thu khoé miệng lại một chút."

Triều Ngạn Ninh dừng bước, nhìn Đường Cát, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu nói cũng đúng, chuyện Lý Lăng Hách phản bội, anh Nam thấy buồn nôn, tôi cũng buồn nôn. Tôi thấy thật không đáng cho anh ấy. Nhưng nói thật, tôi vẫn thấy có chút vui. Đường Cát à, cậu phải hiểu, đôi khi cảm xúc của con người không thể hoàn toàn đồng điệu hay thông cảm cho nhau được."

Có Đường Cát nhắc, Triều Ngạn Ninh đúng là thu lại một chút, khoé miệng cũng không còn cười đến tận mang tai nữa.

Trên bàn ăn toàn là bạn bè của Thê Nam, Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh gắp thức ăn cho anh.

Đường Cát còn lén chụp hai tấm ảnh, hắn chưa từng thấy Triều Ngạn Ninh chăm sóc ai như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị còn tính mang về khoe với chú Ba và chú Cảnh.

Ngồi quanh bàn đều là nhiếp ảnh gia, lúc đầu còn nói chuyện nhiếp ảnh, sau dần chuyển sang chuyện gia đình, có người khoe ảnh con gái mới sinh.

"Dễ thương chưa, giờ có con gái rồi, tôi chẳng muốn đi đâu nữa" người đó nói với gương mặt rạng rỡ, "sau này tôi sẽ làm nhiếp ảnh gia riêng của con bé."

Có người cười: "Nhìn cũng biết, bụng ông phình ra rồi kìa."

"Đấy gọi là mập vì hạnh phúc."

"À đúng rồi, Thê Nam, người nhà anh dạo này đang bận gì thế?"

Nghe có người nhắc đến Lý Lăng Hách, ánh mắt Thê Nam khựng lại mấy giây, chỉ là chưa kịp mở miệng, Triều Ngạn Ninh đã lanh lẹ cắt ngang, chỉ vài câu đã khéo léo đổi đề tài.

Bữa trưa kéo dài đến tận ba giờ chiều, mà lúc đó cũng sát giờ cơm tối, mọi người vui quá nên gộp luôn thành một bữa, chơi đến tận khuya mới tàn cuộc.

Rời nhà hàng, tiễn hết mọi người, Thê Nam hỏi hai người đứng bên cạnh: "Hai đứa ở đâu? Anh chở về."

"Em không có chỗ ở đâu anh Nam," Triều Ngạn Ninh tỉnh bơ nói dối, "cho em về nhà anh nhé."

Thê Nam cười: "Đi thôi, bên cạnh studio anh có một căn hộ còn trống, anh dẫn em qua đó."

"À, Đường Cát này..." Triều Ngạn Ninh cong ngón trỏ gãi gãi sống mũi, "tôi nhớ cậu từng nói tối nay sẽ qua chỗ bạn ngủ lại, đúng không?"

Đường Cát liếc nhìn Triều Ngạn Ninh, ậm ừ đáp: "Dạ, bạn em ở đây, tối em ngủ chỗ bạn."

"Xa không? Có cần anh đưa đi không?" Thê Nam hỏi.

"Không cần không cần," Đường Cát xua tay lia lịa,"em không uống rượu, tự lái xe được. Anh Triều, em không tiễn anh nữa, anh ngồi xe của anh Nam nhé."

Triều Ngạn Ninh nhìn Đường Cát lái xe rời đi, lấy điện thoại ra gửi cho hắn ta một phong bao lì xì, rồi vui vẻ ngồi vào xe Thê Nam. Thê Nam chở Triều Ngạn Ninh đến căn hộ bên cạnh studio của mình.

Căn hộ có hai phòng ngủ, Thê Nam thu dọn phòng chính cho Triều Ngạn Ninh, thay bộ chăn ga gối đệm mới. Dép đi trong nhà không có đôi mới, anh bảo Triều Ngạn Ninh chịu khó đi tạm đôi của mình, hơi nhỏ một chút, mai sẽ mua đôi mới.

"Đồ dùng vệ sinh mới ở trong ngăn tủ trong phòng tắm, tự tìm nhé."

"Còn nữa, trong bếp không có gì đâu, tủ lạnh cũng trống, nếu đói thì gọi đồ ăn ngoài, mai đi siêu thị mua."

"Mật mã cửa là 668445, nhớ kĩ đấy."

Thê Nam sợ Triều Ngạn Ninh ngủ không ngon, ăn không đủ, dặn đi dặn lại từ trong ra ngoài một lượt. Lo cho cậu đâu ra đấy rồi, anh mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, bảo cậu tranh thủ nghỉ ngơi sớm.

Triều Ngạn Ninh thấy Thê Nam sắp đi, gọi anh lại: "Anh Nam, anh định đi đâu? Về chỗ anh với Lý Lăng Hách sống à?"

Thê Nam gật đầu, cố tỏ ra nhẹ nhàng nói: "Anh phải về, chuyện đó phải giải quyết rõ ràng."

"Em đi cùng anh." Triều Ngạn Ninh cũng định theo ra ngoài.

"Không cần đâu, cậu cứ ở nhà." Sắc mặt Thê Nam trở nên nghiêm túc, "Trưa mai mình ăn với nhau một bữa, giờ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Triều Ngạn Ninh còn muốn nói gì đó, nhưng Thê Nam đã bước ra cửa. Tay anh vịn lấy khung, chưa đóng vội: "À đúng rồi, bạn cậu đã chụp được hai người đó, vậy có thể điều tra ra thông tin của người kia không?"

Triều Ngạn Ninh nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là được."

Thê Nam: "Có thì gửi anh."

Tối nay lúc Thê Nam đang tụ tập, Lý Lăng Hách nhắn cho anh một tin WeChat, nói mình bận cả ngày, mệt quá rồi, chuẩn bị đi ngủ, còn gửi thêm một câu chúc ngủ ngon.

Thê Nam nhắn lại: "Chúng ta nói chuyện một chút."

Thực ra Thê Nam đã biết Lý Lăng Hách không hề đi công tác. Trong lúc ăn tối, anh đã hỏi trợ lý của Lý Lăng Hách, viện cớ chuẩn bị sinh nhật bất ngờ để lấy lịch trình của hắn, còn bảo trợ lý đừng tiết lộ.

Chuyện vợ chồng với nhau, trợ lý đương nhiên phối hợp.

Lý Lăng Hách hoàn toàn không biết chuyện ngoại tình của mình đã bị Thê Nam phát hiện. Thê Nam bảo hắn ngừng hợp tác với Trương Toàn, hắn tưởng chỉ cần tạm nhân nhượng một chút là qua chuyện, trong lòng vẫn đang tính toán tìm cơ hội lật ngược ván cờ.

Lý Lăng Hách gửi một đoạn tin nhắn thoại, giọng đầy khó chịu: "Anh biết em muốn nói gì rồi, chuyện Trương Toàn anh đang xử lí đây, em đừng có giục anh nữa được không."

Gửi xong đoạn thoại đó, Lý Lăng Hách lập tức tắt điện thoại.

Trước đây mỗi lần hai người cãi nhau, chiêu mà Lý Lăng Hách hay dùng nhất chính là tắt điện thoại. Ban đầu Thê Nam chạy đi tìm hắn, về sau thì mặc kệ, hắn thích tắt thì tắt, anh ở nhà ngủ, không thèm nuông chiều cái thói xấu đó nữa.

Giờ cái thói quen đó, lại trở thành vỏ bọc tốt nhất cho Lý Lăng Hách.

Thê Nam rất nhanh đã chuẩn bị xong hai bản thoả thuận ly hôn, lục lại trong nhà đủ các loại giấy đăng ký kết hôn, hộ khẩu, căn cước,... những giấy tờ cần thiết để làm thủ tục ly hôn.

Bọn họ không có con, tài sản thì càng dễ chia. Bao năm qua công việc mỗi người một đường, tài sản cũng chưa từng gộp chung, bốn căn nhà chia đều mỗi người hai căn, hai chiếc xe thì mỗi người một chiếc.

Hơn một giờ sáng, Thê Nam nhận được tin nhắn từ Triều Ngạn Ninh, là thông tin cá nhân của chàng trai trẻ trong ảnh, bao gồm cả địa chỉ nhà.

Thê Nam nghĩ đến đêm hôm đó Lý Lăng Hách vì chột dạ mà gào thét loạn lên, biết rõ nếu không vạch trần trước mặt thì Lý Lăng Hách nhất định sẽ viện đủ lý do để lấp l**m.

Anh không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, dứt khoát lái xe đến thẳng chỗ ở của tên tiểu tam kia.

Ban đầu, Thê Nam còn nghĩ chắc gì đã gặp, có thể bọn họ sẽ ở khách sạn, nhưng lúc lái xe tới nơi, chỉ liếc mắt qua một vòng, anh đã thấy xe của Lý Lăng Hách đỗ dưới chung cư.

Thê Nam cũng không vội, bản thoả thuận ly hôn đặt sẵn ở ghế phụ. Đã đến bước này rồi, chẳng còn gì tệ hơn được nữa.

Anh có thể kiên nhẫn chờ, chờ đến sáng mai gặp mặt, để Lý Lăng Hách ký tên, rồi đến thẳng cục dân chính làm thủ tục.

Gió đêm mang theo chút ngột ngạt oi bức, cửa xe luôn để mở, Thê Nam bắt đầu thèm thuốc, cúi đầu sờ túi quần, phát hiện bên trong chỉ có một chiếc bật lửa.

Hai giây sau Thê Nam mới nhớ ra, hộp thuốc trong túi anh đã bị Triều Ngạn Ninh lấy mất rồi, cậu còn bảo không cho anh hút nhiều thuốc.

Được thôi, không cho hút thì không hút, Thê Nam nghĩ vậy cơn thèm thuốc trong lòng cũng bị đè xuống lạ thường.

Thật sự không còn quá muốn hút nữa.

Không có điếu thuốc để tạm lấp cơn cồn cào, đầu óc Thê Nam bắt đầu quay cuồng.

Thê Nam nhớ lại từng chút một từ lúc quen biết Lý Lăng Hách, như một bộ phim mờ mịt, mơ hồ trong sương.

Bọn họ quen nhau trong một câu lạc bộ ở đại học, anh thì phóng khoáng, Lý Lăng Hách cũng thẳng thắn cởi mở, sau đó tiếp xúc lâu dần thì trở thành bạn rất thân. Còn bắt đầu mập mờ từ khi nào, Thê Nam cũng không nhớ rõ nữa.

Từ xác định mối quan hệ, yêu nhau, kết hôn, rồi từ năm này sang năm khác sống bên nhau, cuối cùng mọi thứ khép lại bằng một cú phản bội khiến anh buồn nôn.

Thê Nam cảm thấy, họ cũng giống những cặp đôi bình thường khác, cũng từng ngọt ngào, từng cãi vã, từng náo loạn.

Nhưng rốt cuộc từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi anh lại chẳng phát hiện ra.

Ngay cả hôm đó, khi nghe được nửa đoạn đối thoại trong văn phòng Lý Lăng Hách, anh cũng chưa từng nghĩ Lý Lăng Hách sẽ phản bội mình.

Thê Nam không biết mình đã ngồi bao lâu, đến khi ý thức quay lại, anh đã nhìn thấy chiếc xe đuôi số 688 dừng ở đằng xa.

Anh không cho Triều Ngạn Ninh đến, vậy mà Triều Ngạn Ninh vẫn cứ đến, tuy không tới gần, nhưng lại đứng ở nơi anh có thể nhìn thấy.

"Thằng nhóc ngốc, cũng biết nghe lời đấy chứ."

Mãi đến khi trời sáng, Thê Nam cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc. Lý Lăng Hách đã thay một bộ quần áo khác, nắm tay một chàng trai, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt ngọt ngào mà nói chuyện, giống hệt như lúc họ mới bắt đầu yêu nhau, chỉ cần liếc qua cũng thấy mặn nồng.

Thê Nam nhìn chàng trai trẻ đứng cạnh Lý Lăng Hách, đúng là trẻ trung, xinh đẹp, giống như nụ hoa vừa mới hé nở.

Thê Nam bỗng nhớ tới lúc trước Trương Toàn từng cười gian nhìn một người mẫu trẻ trong công ty, tặc lưỡi nói: "Đàn ông mà, ai chả thích trẻ trung, mới mẻ."

Giờ thì anh hoàn toàn đồng ý với câu nói đó. Làm gì có ai sạch sẽ không nhiễm bụi trần? Lý Lăng Hách cũng chẳng phải ngoại lệ như anh từng nghĩ.

Tưởng tượng và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thê Nam nhìn chằm chằm hai người kia, lưỡi dao trên đỉnh đầu như bị ai cắm sâu xuống, xoáy vào cơ thể, máu tươi vọt thẳng ra.

Ngay lúc chàng trai trẻ ngẩng đầu muốn hôn Lý Lăng Hách, thì Lý Lăng Hách đã thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên cạnh.

Là xe của Thê Nam.

Đến khi thấy rõ Thê Nam đang ngồi trong xe, mặt Lý Lăng Hách lập tức trắng bệt, ngây người nhìn anh qua kính chắn gió. Đợi đến khi ý thức quay lại, hắn đẩy chàng trai trẻ bên cạnh ra.

Người kia bị đẩy đến loạng choạng, khó chịu hỏi: "Anh Hách, sao lại đẩy em?"

"Cậu đi đi." Lý Lăng Hách lại đẩy người kia một cái.

"Tại sao em phải đi? Rốt cuộc anh sao vậy?"

"Tôi bảo cậu đi!" Lý Lăng Hách sốt ruột, quát lên với người kia một tiếng, sau đó xoay người, vội vàng chạy về phía Thê Nam.

Cửa xe đã khóa, Lý Lăng Hách không mở được, đành đập tay lên kính cửa xe: "Tiểu Nam, em nghe anh nói đã, nghe anh giải thích đã!"

Thê Nam hạ cửa kính xuống, nhưng anh vẫn ngồi yên trong xe, không nhúc nhích. Anh cầm sẵn cây bút cùng bản thoả thuận ly hôn đưa ra ngoài: "Đọc đi, không có vấn đề gì thì ký. Một lát nữa là cục dân chính mở cửa rồi đi làm thủ tục. Tôi đều thấy rõ hết rồi, không còn gì để nói nữa. Ký đi."

"Anh không ký." Lý Lăng Hách không nhìn lấy một lần, định nắm tay Thê Nam, nhưng bị anh gạt phắt ra.

Thê Nam không nhịn nổi nữa: "Lý Lăng Hách, anh đủ rồi đấy."

Anh lại liếc nhìn chàng trai trẻ vừa bị Lý Lăng Hách đẩy ra, đôi mắt đỏ hoe, trông vô cùng tội nghiệp, còn mang theo cả vẻ không cam tâm.

"Tối qua anh uống say, anh không cố ý đâu Tiểu Nam, em tha cho anh lần này đi, sẽ không có lần sau nữa."

"Là Trương Toàn, là hắn kéo anh đi."

"Anh sẽ lập tức cắt đứt với Trương Toàn, anh sẽ đoạn tuyệt với hắn."

"Tiểu Nam, anh không muốn ly hôn, thật sự không muốn ly hôn."

Thê Nam càng nghe càng thấy chướng tai, lạnh giọng cắt lời hắn:

"Gì nữa, lên giường với người ta cũng là Trương Toàn ép anh chắc?"

Thê Nam nhìn Lý Lăng Hách trước mặt, người đàn ông nước mắt nước mũi giàn giụa ấy bây giờ trở nên hoàn toàn xa lạ. Người đàn ông đã cùng anh đầu ấp tay gối suốt bảy năm, nhưng có lẽ anh chưa bao giờ hiểu rõ người này.

"Anh sẽ cắt đứt với hắn ta, là anh nhất thời hồ đồ, Tiểu Nam, em nghe anh nói..."

Triều Ngạn Ninh và Đường Cát không biết đã đến từ lúc nào, Triều Ngạn Ninh giật mạnh Lý Lăng Hách đang bám lấy cửa kính xe của Thê Nam ra, cầm bản thỏa thuận ly hôn từ tay Thê Nam rồi đưa tới trước mặt hắn:

"Đừng lằng nhằng nữa, ký đi."

Khoảnh khắc Lý Lăng Hách nhận ra Triều Ngạn Ninh, hắn lập tức cứng họng, trợn to mắt nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi quay sang nhìn Thê Nam:

"Thê Nam, em ly hôn với anh là vì Triều Ngạn Ninh đúng không?"

Ngay giây đó, sự ghê tởm của Thê Nam dành cho Lý Lăng Hách dâng đến đỉnh điểm:

"Anh đủ rồi đấy, có thể đừng làm tôi buồn nôn thêm nữa không? Ký đi."

"Là vì Triều Ngạn Ninh đúng không? Hai người bắt đầu liên lạc từ khi nào? Hả? Có phải đã qua lại từ lâu rồi, cố tình giở trò này để anh trở thành người sai?"

Sắc mặt Thê Nam u ám đến đáng sợ, đang định mở miệng thì Triều Ngạn Ninh cúi xuống, cười nhẹ với anh:

"Anh Nam, cho em mượn cà vạt một chút."

Nói xong, cậu đưa tay tháo chiếc cà vạt đang đeo lỏng lẻo trên cổ Thê Nam, luồn tay phải vào trong, quấn nó quanh cổ tay mình. Sau đó cậu lôi Lý Lăng Hách còn đang lải nhải sang một bên, không quên dặn Đường Cát:

"Che anh Nam lại."

"Nhanh ký thỏa thuận ly hôn, rồi đi làm thủ tục với anh tôi. Anh Nam là người văn minh, chỉ nói lý lẽ chứ không động tay. Còn tôi thì không, tôi chính là kiểu người thô lỗ đấy."

Cú đấm quấn chặt cà vạt của Triều Ngạn Ninh giáng thẳng xuống mặt Lý Lăng Hách, hắn ngã gục xuống đất.

Tên tiểu tam ban nãy còn đứng trước xe Thê Nam, vẻ mặt tủi thân không cam lòng, thấy Lý Lăng Hách bị đánh thì lập tức nhào tới định kéo Triều Ngạn Ninh ra.

Nhưng Triều Ngạn Ninh cứng như sắt thép, hắn ta kéo thế nào cũng không nhúc nhích nổi dù chỉ một phân.

 

"Triều Ngạn Ninh, mày đừng tưởng tao không biết mày đang toan tính gì. Muốn ép tao ký đơn ly hôn à? Tao cứ không để mày toại nguyện đấy. Mày nghĩ mặc vest, thắt cà vạt là thành người rồi sao? Mày quên cái lúc mày bị nhốt trong chuồng, làm chó cho người ta xem ở sàn đấu ngầm, giành giật từng mẩu xương nát với đám chó khác à? Ha... Mày nghĩ Thê Nam sẽ thích một con chó điên như mày sao?"

Trán Triều Ngạn Ninh giật mạnh, thái dương kêu lên từng tiếng lách cách như dây cót bị vặn đứt. Cậu siết chặt cổ áo Lý Lăng Hách, xoắn lại hai vòng.

Nếu phải hình dung ánh mắt của Triều Ngạn Ninh lúc này, thì chẳng khác nào mắt của con sói hoang đã nhuốm máu, từ đen thành đỏ.

 

Triều Ngạn Ninh không hề nương tay, ra đòn đủ mười phần lực, cho đến khi Lý Lăng Hách không nói được một chữ nào, còn người bên cạnh thì kéo mãi vẫn không cản được cậu.

"Một, hai, ba..."

Có người đi ngang qua định báo công an, Đường Cát la lớn: "Bắt gian đấy! Gian phu dâm phu, đánh là đúng!"

Có người nghe rõ lý do, cũng phụ họa: "Bắt gian à, thế đáng đánh."

Thê Nam thấy đầu Lý Lăng Hách đã bắt đầu gục xuống, nói Đường Cát tránh ra. Nhưng Đường Cát vẫn đứng chắn, hắn chỉ nghe lời Triều Ngạn Ninh.

"Cậu nghe lời Triều Ngạn Ninh, nhưng Triều Ngạn Ninh nghe lời tôi. Cậu muốn nhìn cậu ấy đánh chết người thật à?"

Đường Cát cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, vội vàng lui sang một bên.

Thê Nam bước tới, nắm lấy cổ tay phải đang giơ cao của Triều Ngạn Ninh, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên mạch đập nóng rực trong cổ tay cậu: "Tiểu Ninh, đủ rồi, cơn giận cũng đã xả hết rồi, đừng đánh nữa."

Bàn tay Thê Nam vừa đặt lên, Triều Ngạn Ninh lập tức dừng lại, trong đôi mắt đang bừng bừng lửa giận ấy, ngọn lửa dần dịu xuống, hóa thành những tàn tro âm ỉ, rồi cuối cùng chỉ còn làn khói mỏng, chậm rãi tan đi.

Triều Ngạn Ninh khẽ xoay ngón tay cái, chạm lên chiếc cà vạt quấn trong lòng bàn tay, cậu bình tĩnh lại. Đó là cà vạt của anh Nam, cậu không thể mang đồ của anh ấy đi đánh chết người khác. Khi hơi thở đã ổn định lại, cậu ngẩng đầu, nhìn Thê Nam bằng ánh mắt đã dịu đi, trên môi là nụ cười sáng rực và nhẹ nhàng quen thuộc:

"Anh nói đủ thì là đủ rồi, em nghe lời anh..."

Bình Luận (0)
Comment