Tái Kiến Vô Thanh

Chương 7

Tử Dương.” Quách Táp vừa để túi công văn xuống vừa hưng phấn nói. “Cậu biết hôm nay tôi nhận được gì không?”

Bách Tử Dương đang nằm trên ghế salon, nhàm chán điều khiển tivi, nghe vậy theo bản năng liền hỏi: “Cái gì?”

“Từng Huy gởi email, nói rằng tháng tới có buổi họp lớp cấp 3, gọi tôi đi tham gia,” Quách Táp vui vẻ nói, “hắc, không ngờ tiểu tử thúi này còn nhớ đến tôi, tôi với bọn họ cũng có… ừ… sáu năm không gặp đi.”

Hắn hưng phấn vừa nói, lại nhìn thấy Bách Tử Dương không chỉ không vui mừng, ngược lại sắc mặt còn tái nhợt cứng ngắc, liền kỳ quái hỏi: “Tử Dương, cậu làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Bách Tử Dương đứng dậy: “Tôi không sao.”

“Bọn họ… không có mời cậu sao? Có lẽ bọn họ không biết cách liên lạc…”

“Không!” Bách Tử Dương đột nhiên cắt lời hắn, nặn ra chút miễn cưỡng vui vẻ: “Tôi nhận được, nhưng hôm đó sợ rằng có việc không thể đi, cậu… đi không?”

Quách Táp cảm thấy y có cái gì đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì thì không nói được, chỉ đành phải lăng lăng gật đầu một cái. “Ừ, hôm đó tôi không có việc, hơn nữa cũng muốn xem bọn họ lúc này ra sao.”

Nụ cười trên mặt Bách Tử Dương dần tắt, phất tay một cái: “Vậy cậu đi đi, tôi có chút mệt, muốn đi ngủ.”

“Cậu làm sao vậy?” Quách Táp  tiến lên một bước bắt lấy cánh tay y. “Cậu tức giận sao? Cậu không muốn tôi đi?”

Bách Tử Dương biểu lộ rất phức tạp, nhìn Quách Táp, thở dài một cái. “Cậu đang đoán mò cái gì. Tôi bất quá làm thêm giờ nên mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước.”

Quách Táp có chút lúng túng “à” một tiếng, cho mình nhạy cảm qúa, buông tay Bách Tử Dương. “Kia… cậu đi nghỉ trước, cơm tối tôi làm xong sẽ mang đến phòng.”

Bách Tử Dương hướng phòng đi được hai bước, đột nhiên xoay người trở lại, đến gần Quách Táp, thấp giọng nói: “Này, bây giờ cậu… muốn làm hay không?”

“Hả?” Quách Táp bởi thái độ đột ngột này mà trở nên bối rối, đối phương cũng không buông mà mà dính sát, trực tiếp ma sát hạ thân hắn.

“Ư… Cậu không phải là mệt mỏi sao?”

“Nói mau, có muốn làm hay không?” Bách Tử Dương dán lên lỗ tai hắn, giọng nói có chút hung tợn.

Tôi còn có đường cự tuyệt sao, Quách Táp muốn. Ôm hông của y, thân thiết dây dưa, hai người lảo đảo ôm nhau trên ghế salon, tay chân luống cuống cởi y phục của nhau.

(Tác giả: Ta bây giờ viết H không ra -_-)

Bách Tử Dương thở dốc nhìn người đàn ông, dùng bả vai đụng đụng hắn. “Này, cậu bây giờ không có tôi không được a.”

Quách Táp nhìn y một cái, nở nụ cười: “Cậu nói giống như là hồ ly tinh.”

Bách Tử Dương dùng răng cọ xát: “Con mẹ nó, cậu mới là hồ ly tinh.”

Quách Táp cười cười: “Cậu thấy tôi giống hồ ly tinh sao? Cậu thích vậy sao?”

Sau đó, Bách Tử Dương không có dấu hiệu gì khác thường, có lúc đón hắn tan việc, cùng nhau ăn cơm, thình thoảng ân ái.

Rất nhanh sẽ đến ngày họp lớp, Bách Tử Dương trước một ngày liền nói phải ra ngoài hai ngày. Quách Táp thức dậy rất sớm, mặc tây trang, còn thắt cà vạt.

Thấp thỏm không biết ăn mặc chỉnh tề như vậy có bị giễu cợt hay không, Quách Táp chần chừ nửa ngày mới bước vào tiệm cơm.

“Quách Táp! Có phải Quách Táp hay không!” Từ xa đã nghe thấy âm thanh, nghe thật hưng phấn, sau đó một thân thể mập mạp nhào lên: “Ai nha, tên chết bầm này.”

“Từng Huy?” Quách Táp bị đụng phải liền lùi về sau mấy bước, “Cậu lại mập lên.”

“Yêu, cậu ngày càng nói nhiều,  mau nhanh tới đây, bọn họ cũng lo lắng, cho rằng năm nay cậu lại không đến.” Từng Huy nắm cánh tay hắn lôi tới chỗ ngồi.

Bạn học cấp ba trước kia cũng thay đổi không ít, Quách Táp theo thứ tự hàn huyên một lần, tìm chỗ ngồi ngồi xuống. Trong bữa ăn, sự thành công của một số người trở thành tâm điểm là tất nhiên. Đề tài cũng vây quanh chuyện gia đình, Quách Táp tự giác chen miệng không lọt, cũng chỉ cười theo. Đợt đến khi món ăn mang tới, cảm thấy cơ mặt cũng cứng lại, nhưng cũng không hoàn toàn tham gia.

Một người bạn cùng lớp mở quán bar gần đó, do vậy một nhóm người cùng đi đến. Quách Táp vốn không quá thoải mái, đang muốn cáo từ trước, lại sợ không lịch sự, liền phải đi theo.

Thời điểm mọi người uống rượu, rốt cục cũng có người chú ý đến hắn: “Ai, Quách Táp, con cậu mấy tuổi? Tôi nhớ cậu kết hôn rất sớm a.”

Quách Táp nhận ra đây là Tiêu Phương ngồi ở bàn trước hắn, cười cười nói: “Cũng sáu tuổi, nhà cậu…”

Tiêu Phương có vẻ trưởng thành thâm trầm, dáng vẻ cay cú trước kia cũng không còn, cười nói: “Con gái tôi đã bốn tuổi.”

Từng Huy ở một bàn khác uống rất nhiều, đến bàn này tránh rượu, miệng nói không rõ: “Quách Táp tôi nói cậu, kết hôn một năm ngay cả tin tức cũng không có. Có phải cậu sợ vợ hay không?”

Quách Táp cưởi khổ đưa hắn một chén trà: “Cậu uống nhiều rồi.”

“Tôi không uống nhiều,” Từng Huy vỗ ngực nói, “cậu không biết lúc ấy Bách Tử Dương về nước tìm cậu, kết quả không liên lạc được cậu. Hắn rất thất vọng, cậu cái này…ách.”

Quách Táp chưa kịp nói gì, Tiêu Phương liền vội vàng lên tiếng: “Từng Huy cậu xem ngươi cái bộ dạng này nhiều năm không đổi, uống nhiều quá liền luyên thuyên, cậu nói những chuyện này ra làm gì.”

Từng Huy mắt mở không nói, “tôi thế nào nói… tôi thế nào liền…”

Quách Táp cười cười vỗ vai Từng Huy: “Ai, tôi phải về trước.”

Từng Huy đờ đẫn giương mắt nhìn hắn: “Cái gì, phải đi?”

Những người khác trong bàn cũng quai lại chú ý.

“Quách Táp cậu vội làm gì, đi thật mất hứng a.”

“Vợ cậu bảo về sao?”

“Lúc này mới mấy giờ a, Quách Táp cậu ít khi đến.”

Trong lúc mọi người nhao nhao, Từng Huy liền kết luận: “Cho nên nói! Quách Táp chính là sợ vợ.”

Quách Táp có chút không được tự nhiên, không biết là điều gì khiến hắn thốt lên: “Chúng ta, đã ly hôn.”

“A,” lần này bàn bên cạnh cũng kéo đến, tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn không được tự nhiên đứng lên.

Lớp trưởng trước kia phá vỡ không khí căng thẳng, vỗ vỗ bả vai hắn: “Ly hôn cũng không phải là chuyện không tốt, có phải hay không?”

Một người khác cũng nói theo: “Đúng vậy. Cậu xem ta cũng một mình tự do.”

“Ừ, Quách Táp, lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”

Quách Táp nghe những lời này, cũng lộ ra nụ cười, gật đầu một cái. “Cám ơn nhiều, tôi thật muốn đi rồi. Đúng rồi, Bách Tử Dương hôm nay có việc không đến được, lần sau tôi sẽ kéo hắn cùng đi.”

Câu này uy lực cơ hồ không thua gì bom đạn, mọi người nhất thời im lặng như tờ. Điều này làm cho Quách Táp bối rối, Từng Huy hiển nhiên tỉnh rượu, liền kéo cánh tay Quách Táp, nhỏ giọng nói: “Uy, tên này, trước kia đàng hoàng như vậy, bây giờ nói xàm cái gì? Không liên lạc được với Bách Tử Dương thì thôi, ở nơi này nói vậy làm gì?”

Quách Táp càng không giải thích được, hỏi: “Cái gì nói xàm? Chúng ta trước đây có liên lạc a.”

Một cô gái hét lên: “Quách Táp! Chớ nói càn, rất doạ người a!”

Lớp trưởng cũng lộ ra thần sắc phức tạp: “Sao vậy? Các cậu đến bây giờ vẫn chưa kể cho Quách Táp sao?”

Tiêu Phương cắn cắn môi dưới: “Lúc đó, không phải Bách Tử Dương bảo không được nói sao?”

Từng Huy lại gần tai Quách Táp: “Tử Dương cậu ấy… mấy năm trước… đã …qua đời a.”
Bình Luận (0)
Comment