Vốn là có căn nhà gỗ nhỏ ở đây giờ lại không thấy, mặt đất là một mớ hỗn độn. Khắp nơi toàn là gỗ được chất đống lộn xộn. Còn giường, đồ dùng nhà bếp, bàn ghế, ngổn ngang khắp nơi. Hình như vừa trải qua một cuộc đại chiến nào đó. Thiên Cương Phong lão tóc đã rối như cái ổ gà, đưa lưng về phía Khắc Lôi Nhã đang cầm cái chùy khua khua gõ gõ sửa chữa gì đó, còn đâu là hình tượng một Tuyệt Thế Cao Thủ?
Khóe miệng Khắc Lôi Nhã khẽ co quắp, chỉ nghe thấy Thiên Cương Phong lão trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới: "Cái tên tiểu tử thối này, lại dám đem chỗ này của ta phá hủy thành như vậy, không để cho ngươi nếm chút đau khổ thật là không phải đạo."
Một màn này là do Phong Dật Hiên gây ra?
"Thiên Cương Phong lão......" Giọng nói Khắc Lôi Nhã yếu ớt hô lên.
"Hả?" Thiên Cương Phong lão hung thần ác sát quay đầu lại nhìn nàng, thái độ biểu cảm rõ ràng, ta tâm tình đang không tốt, chớ nên trêu chọc.
"Đây là có chuyện đã gì xảy ra?" Khắc Lôi Nhã nhìn mặt đất đầy hỗn độn.
"Lại còn hỏi chuyện gì ư? Cái tiểu tử thối kia đột phá đến tầng thứ chín, trực tiếp phá hủy cả chỗ này của ta." Thiên Cương Phong lão hung thần ác sát vung vung cái chùy thủ trong tay.
"Sặc....." Khắc Lôi Nhã nhìn Thiên Cương Phong lão đang phát điên lên, tại sao nàng lại cảm thấy lão đang tức giận nhưng lại còn có chút vui mừng?
"Ha ha, sau đó ta liền đá hắn một cước bay đến không gian tu luyện rồi. Nơi đó cao thủ nhiều như mây, ta cũng không tin không ngược chết được tên tiểu tử thối đó." Thiên Cương Phong lão chống nạnh cười ha ha, đắc chí không thôi
"Không gian tu luyện? Là nơi nào vậy?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được có nơi như vậy.
"Chỗ đó à, rất nguy hiểm, cũng rất hấp dẫn. Là một nơi tu luyện rất tốt. Ta và lão tặc Tư Không Lâm đã từng đến đó. Ở trong đó chỗ nào cũng có cường giả, cá lớn nuốt cá bé." Thiên Cương Phong lão híp mắt nhớ lại.
Có nơi như vậy sao? Vì sao chưa từng nghe qua?
"Vì sao con chưa từng nghe qua nhỉ, hơn nữa cũng không có sách vở gì ghi lại." Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
"Ha ha, cô gái nhỏ, con làm sao biết được, về phương diện này, không đạt tới thực lực nhất định thì sẽ không có cách nào tiến vào thế giới kia, ở đó và cái thế giới này không hề giống nhau, ở đó rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều là dựa vào thực lực để nói chuyện." Tư Không Lâm ngồi xuống, cầm công cụ trong tay vừa vứt xuống, vừa nhìn Khắc Lôi Nhã nói "Cô gái nhỏ, con tới nơi này làm cái gì?"
"Con, con vẫn không có cách nào đột phá tầng tiếp theo Liên Hoa Bảo Giám, vẫn một mực ở tầng thứ tám. Cho nên, con muốn tới thỉnh giáo tiền bối......" Khắc Lôi Nhã cắn cắn môi, nói ra mục đích chính của mình.
“Cô gái nhỏ, con có biết cách nhanh nhất khiến thực lực của một người cường đại là gì không?" Trên mặt Thiên Cương Phong lão nghiêm túc nói.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, nhìn Thiên Cương Phong lão, nàng biết, Thiên Cương Phong lão hỏi như vậy, nhất định ông ấy đã có đáp án.
"Đó chính là không ngừng đối kháng cùng với cường giả, một mất một còn để thức tỉnh thực lực của bản thân." Thiên Cương Phong lão nhẹ nhàng nói.
"Nếu không có mạnh lên được thì sao?" Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng hỏi.
"Vậy thì chỉ còn nước chết chứ sao." Thiên Cương Phong lão coi như chuyện đương nhiên mà trả lời. Khắc Lôi Nhã im lặng. Cái này mà gọi là biện pháp ư?
Nhưng Khắc Lôi Nhã lại suy nghĩ đến thời điểm chống lại Hoa Nghệ Lâm, thời điểm đó cái chết đã gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc đó nàng đã lĩnh ngộ được tầng thứ tám của Liên Hoa Bảo Giám.
“Tiểu tử thối kia cũng gặp vấn đề trong đột phá cánh giới, cho nên ta ném hắn tới đó. Có thể trở lại hay không tất cả phụ thuộc vào bản thân hắn." Thiên Cương Phong lão ngáp dài, lúc này mới nói ra mục đích thực sự đưa Phong Dật Hiên đi. Thiên Cương Phong lão nghiêng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã nói "Còn con, con cũng phải đột phá, vậy con muốn đi hay không? Đối với Liên Hoa Bảo Giám ta không cách nào cho con lời khuyên gì nhiều, bới vì bí pháp này vốn là của lão tặc Tư Không Lâm sáng chế. Hiện tại ta cũng không biết tung tích hắn."
"Con đi." Khắc Lôi Nhã không có chút do dự nào, kiên quyết nói.
"Ha ha, cô gái nhỏ, thật không tệ!" Thiên Cương Phong lão đứng lên mà cười cười ha ha "Ta sẽ đưa con đi, tiểu tử kia mới đi không bao lâu, các con có thể gặp được nhau."
Thiên Cương Phong lão cũng không trì hoãn, vội vàng lấy trong Nhẫn Không Gian ra rất nhiều khoáng thạch, trên mặt đất bày ra trận pháp, là một trận gồm tám mũi nhọn!
"Đi đến đó, phải cẩn thận một chút. Nếu các con muốn trở lại, nhất định phải đến được ngọn núi cao nhất, nơi đó mới có Truyền Tống Trận. Nhưng muốn đến đó hoàn toàn không dễ dàng. Đến đó các con tự dưng sẽ biết." Thiên Cương Phong lão bắt đầu khởi động trận pháp, ánh sáng màu trắng dần dần sáng lên.
“Vâng." Khắc Lôi Nhã gật đầu, đi vào trong Truyền Tống Trận, ánh sáng trắng che mất thân hình Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã biến mất ở trong Truyền Tống Trận.
"Ai nha, lại hao tốn rất nhiều khoáng thạch của ta rồi." Thiên Cương Phong lão nhìn số khoáng thạch trên đất đau lòng mà hô lên như vậy. Những khoáng thạch này, có tiền cũng không mua được. Có thể cung cấp đủ năng lượng cường đại cho Truyền Tống Trận, sau đó còn truyền tống người. Thần điện Quang Minh tự nhiên cũng sẽ có những thứ đồ này, chỉ có ở thời điểm khẩn cấp mới sử dụng. Có thể thấy được những khoáng thạch này trân quý đến mức nào. Mà Thiên Cương Phong lão vừa tiêu hao cả một đống lớn.
Thiên Cương Phong lão đặt mông ngồi xuống, nhìn khoáng thạch đầy trên mặt đất, nói thật nhỏ: "Ta tin tưởng hai người các con nhất định có thể trở về."
Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy dưới chân khẽ di chuyển, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám, thời điểm sáng lên lần nữa, cảnh tượng chung quanh đã thay đổi không giống như cũ nữa. Chung quanh là một mảnh rừng rậm xanh ngắt, còn chưa kịp quan sát cẩn thận chung quanh, liền bị một tiếng gầm lên thu hút sự chú ý nàng.
"Tiểu tử thối, thật không biết điều, ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi!" Một giọng nói bén nhọn chói tai vang lên, trong giọng nói là thẹn quá hóa giận.
"Cái mụ già xấu xí ghê tởm này, đi chết đi." Mà giọng nói đáp lại kia Khắc Lôi Nhã lại rất quen thuộc.
Phong Dật Hiên!
Khắc Lôi Nhã nhanh chóng hướng tới nơi phát ra âm thanh, chỉ vì nàng có thể nghe ra giọng nói của Phong Dật Hiên có một chút không ổn định, nói cách khác Phong Dật Hiên chắc chắn đang bị thương!
Ầm!
Một tiếng vang lên thật lớn, Khắc Lôi Nhã xông tới liền nhìn thấy một người nữ tử xinh đẹp trong tay cầm thanh kiếm to và bén nhọn đang công kích Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên cấp tốc lui về phía sau, đối với hắn mà nói, cùng chiến sĩ cận chiến là hành động rất không sáng suốt. Mà khóe miệng Phong Dật Hiên hiện lên tia đỏ thẫm nói rõ rằng giờ phút này hắn đang ở thế hạ phong. Cô gái xinh đẹp hình như cũng không muốn lập tức giết chết Phong Dật Hiên, mà là từng bước từng bước mà ép sát, sử xuất ma pháp ép Phong Dật Hiên đến mức thật là nhếch nhác, trước mắt lại là kiếm khí bén nhọn không cho hắn làm phép, ép hắn chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Cô gái xinh đẹp đó rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh. Hơn nữa, nàng luôn chớp thời cơ, bén nhọn công kích từng đợt sóng tiếp nối nhau, khiến Phong Dật Hiên muốn làm phép cũng không có thời gian. Đây là kinh nghiệm chỉ có thể chiến đấu rất nhiều lần mới có thể nắm được chính xác điểm này. Ma pháp, dù là không niệm chú ngữ, cũng cần dùng một ít thời gian, mà nữ tử cả người đầy mê hoặc này, cũng không cho Phong Dật Hiên một chút thời gian.
Kiếm Thương Lan trong nháy mắt xuất hiện trên tay Khắc Lôi Nhã, nàng liền điểm mũi chân một cái, bay vút lên, tiến đến nghênh đón công kích. Nàng là vì Phong Dật Hiên mà đỡ một kiếm này.
Choang!
Âm thanh binh khí va chạm vào nhau vang lên trong rừng rậm.
"Khắc Lôi Nhã!" Giọng nóiPhong Dật Hiên vang lên vừa mừng vừa sợ.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, mặt nặng nề, chỉ vì lần đầu giao thủ, mà đã cảm thấy thực lực của đối phương.
Cô gái xinh đẹp này thực lực quả là rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh.
"Ngươi là ai?" Mặt cô gái xinh đẹp tức giận nhìn Khắc Lôi Nhã gầm lên. Mắt thấy chuyện tốt sắp thành, lại đột nhiên xuất hiện đâu ra một con nhóc phá hỏng!
Khắc Lôi Nhã trầm mặc không nói, chỉ tỉnh táo ngăn cản công kích cô gái xinh đẹp kia. Chỉ cần cầm cự một lúc là đủ rồi, kéo dài một chút thời gian cho Phong Dật Hiên. Thời gian đã đủ cho Phong Dật Hiên làm phép! Thân là Ma Pháp Sư, trên phương diện thực lực và tốc độ của Phong Dật Hiên thì còn kém hơn một chút so với Khắc Lôi Nhã. Nhưng trình độ ma pháp......
Cô gái trẻ đẹp này rất mạnh, nhưng còn chưa đủ!
Phong Dật Hiên đứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngón tay trên không trung kéo lê hình cung, khẽ quát một tiếng: "Phong Lao!"
Trong một nháy mắt, không khí chung quanh nhanh chóng lưu động, ngay lập tức cô gái xinh đẹp nhanh chóng tạo thành một đạo lá chắn chung quanh thân mình. Khắc Lôi Nhã lui về phía sau, cô gái xinh đẹp muốn đuổi theo, lại bị một cỗ sức gió cường đại hất trở lại, chung quanh gió càng ngày càng lớn, đem cô gái giam cầm ở bên trong.
Khắc Lôi Nhã nhìn một chiêu Phong Lao bén nhọn, khẽ nhíu mày, trình độ Phong Dật Hiên lại tăng nhanh như vậy.
Âm thanh không ngừng vang lên, là do cô gái xinh đẹp đang dùng kiếm chém bức tường gió kia.
Khắc Lôi Nhã thu kiếm lại, cùng Phong Dật Hiên liếc mắt nhìn nhau, không có lời nói nào thừa thải, đã ngầm hiểu ý tứ của đối phương.
Sau một khắc, cô gái xinh đẹp bị giam ở bên trong phát ra Đấu Khí, sử dụng kiếm bổ vào bức tường gió kia. Vậy mà còn chưa chờ nàng ta lấy lại tinh thần, trước mắt đập vào chính là ngọn lửa mạnh hừng hực thiêu đốt! Ngọn lửa màu vàng tản ra hơi thở nóng bỏng khác thường làm cho trong lòng nàng cảm thấy quái lạ dị thường, muốn nhanh chóng né tránh, lại phát hiện không có cách nào lui về phía sau.
Chỉ vì Phong Dật Hiên lần nữa sử dụng phong Lao, cô gái xinh đẹp bị ngọn lửa hung mãnh lần nữa giam ở bên trong.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên không có chút cử động nào.
Khắc Lôi Nhã giơ tay lên, trên tay nàng lại lập tức xuất hiện một thanh trường thương do ngọn lửa màu vàng hóa thành.
"Đi!" Tay Khắc Lôi Nhã lui về phía sau lấy đà, lại nhắm ngay cùng hướng ngọn gió kia toàn lực phóng ra.
Hỏa Diễm Thương gào thét bay về phía Phong Lao, Phong Lao tự động nứt ra một cái hố khiến Hỏa Diễm Thương thuận lợi xuyên thẳng qua.
Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã phối hợp hoàn toàn là không chê vào đâu được. Từ khi Khắc Lôi Nhã ngăn cản nữ tử đến đánh gục nàng ta, chỉ là hai phút ngắn ngủn! Hai người ăn ý cỡ nào.
Âm thanh thê lương vang lên, kế tiếp không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, chỉ còn ngọn lửa đang thiêu đốt mọi thứ, trong không khí từ từ bắt đầu tràn ngập một mùi khét lẹt.
Giải quyết xong cô gái đẹp đẽ này, lúc này hai người mới nhìn về phía đối phương. "Khắc Lôi Nhã, sao nàng lại tới đây?" Phong Dật Hiên vui mừng nhưng lòng vẫn có một chút lo lắng. Không gian tu luyện, nơi này không phải nơi nguy hiểm bình thường, hắn vừa tới liền gặp được cường giả như vậy. Như vậy kế tiếp thật sự......
"Mục đích cũng giống ngươi." Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Phong Lao và ngọn lửa đã dần dần biến mất, lạnh nhạt nói, "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tiền bối nói vừa đưa ngươi tới đây không lâu, làm thế nào mà nhanh như vậy đã cùng nàng ta giao đấu vậy?”
Hỏi tới điều này, trên mặt Phong Dật Hiên thoáng qua vẻ lúng túng, hắn không cách nào mở miệng nói là mụ già xấu xí không biết xấu hổ đó nhìn trúng hắn muốn mang hắn về làm người hầu kiêm nam sủng của mụ.
Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt có chút khác thường Phong Dật Hiên liền hiểu rõ, cũng không hỏi nữa, mà là cau mày nói: "Trước tiên chúng ta đi thăm dò xung quanh một chút."
"Ừ." Phong Dật Hiên nhìn thấy Khắc Lôi Nhã không hỏi tới nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, cái này cho ngươi." Từ trong Nhẫn Không Gian, Khắc Lôi Nhã móc ra một chiếc nhẫn đưa ra trước mặt của Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên mắt trợn to, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn trong tay Khắc Lôi Nhã, một hồi lâu không hề cử động.
"Thế nào? Không cần? Vậy thì thôi." Khắc Lôi Nhã làm bộ muốn thu chiếc nhẫn trở về. Phong Dật Hiên lại nhanh tay đoạt lấy, cười hề hề nhìn bảo bối trên tay mình, liên tục không ngừng nói: "Muốn! Làm sao lại không muốn."
"Nhỏ máu nhận chủ đi." Khắc Lôi Nhã nhìn máu rỉ ra ở khóe miệng Phong Dật Hiên, không khỏi cười nhạt, không cần cắn ngón tay, chỉ cần trực tiếp lấy máu ở khóe miệng là được rồi.
Phong Dật Hiên mở chiếc Nhẫn Không Gian đã là của mình ra, cảm nhận được không gian bên trong, càng thêm kinh hãi. Không gian không ngờ lại to lớn như thế! Khắc Lôi Nhã lại tặng hắn đồ trân quý như thế! Vật này làm sao nàng có được? Mặc kệ như thế nào, giờ phút này trong lòng Phong Dật Hiên cảm động cũng là thật.
"Khắc Lôi Nhã, đây là nàng đang cầu hôn ta sao?" Phong Dật Hiên vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay cười hì hì, lại khôi phục dáng vẻ muốn bị người khác đánh.
"Trả ta chiếc nhẫn." Mặt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo, u ám phun ra một câu như vậy.
"Đã nhỏ máu nhận chủ rồi." Phong Dật Hiên hả hê gật gù nói "Ta không thể nào buông tha quyền sở hữu nó. Trừ phi, nàng giết ta."
Bốp!
Sau một khắc, Phong Dật Hiên che mặt của mình ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên, một quyền này Khắc Lôi Nhã đánh ngay giữa mắt Phong Dật Hiên. Khắc Lôi Nhã không để ý đến Phong Dật Hiên đang ngồi ở đó kêu đau, mà là nhíu mày.
"Có người tới." Khắc Lôi Nhã nhỏ giọng nói, cảnh giác nhìn phía trước.
Phong Dật Hiên tự nhiên cũng đã nhận ra, mặt nặng nề đứng lên, cũng cảnh giác nhìn phía trước.