"Ngõa Nhĩ Đa......" Tẫn Diêm nhẹ nhàng lắc đầu "Không có tin tức của hắn, hắn vốn là Pháp Sư Hắc Ám, hành tung càng sẽ không dễ dàng bại lộ. Chỉ là, khẳng định hắn cũng biết chuyện của ngươi, có lẽ đang tìm người.”
Thích Ngạo Sương giống như có điều suy nghĩ, không nói gì thêm.
"Tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai nữa lên đường." Tẫn Diêm nhìn Chu Địch đang ngồi ở cách đó không xa nhẹ nhàng nói "Chu Địch cũng mệt mỏi rồi."
Mọi người đồng ý, bắt đầu nghỉ ngơi.
"Ngạo Sương, ngươi so với trước kia mạnh hơn rất nhiều a, khi nào thể hiện chút thực lực cho ta xem với?" Hắc Long Bản cười hì hì nói.
Thích Ngạo Sương không nhìn Hắc Long Bản đang cợt nhã, mà là cùng Lãnh Lăng Vân chuẩn bị củi đốt và chuẩn bị thức ăn. Hắc Long Bản ở bên cạnh lảm nhảm nói, Áo Tư Tháp thì trầm mặc ngồi đó không nói gì.
Tẫn Diêm lúc này lại đứng lên nói: "Ta đi săn mấy con thỏ hoang."
"Đi đi, đi đi, nhớ kiếm con mập một chút." Hắc Long Bản cười hắc hắc dặn dò. Tẫn Diêm đi về phía Chu Địch lạnh nhạt nói: "Chu Địch, đi thôi."
"Chủ nhân?" Chu Địch nhìn Tẫn Diêm đến gần, có chút kinh ngạc.
"Đi cùng ta kiếm mấy con thỏ hoang." Tẫn Diêm không có lời thừa thải, nhàn nhạt ném ra câu.
Chu Địch cũng không nói cái gì nữa, đứng dậy đi theo phía sau Tẫn Diêm. Một người một rồng cứ như vậy đi vào trong rừng. Dọc theo đường đi cũng không có nói chuyện.
Đi xa một chút, Tẫn Diêm nhẹ nhàng nói "Chu Địch......"
"Vâng? Chủ nhân?" Chu Địch ngẩng đầu có chút mờ mịt.
"Chu Địch, ngươi không thích tiểu thư đúng không?" Tẫn Diêm xoay người ngừng lại nhìn chằm chằm Chu Địch, bình tĩnh nói ra một câu nói như vậy.
Sắc mặt của Chu Địch đột biến, kinh ngạc nhìn Tẫn Diêm, dù thế nào cũng không nghĩ ra Tẫn Diêm lại nói trực tiếp ra như vậy, càng không muốn Tẫn Diêm nhìn thấu tâm tư của nàng.
Chu Địch cúi đầu cắn môi không nói lời nào.
Tẫn Diêm cũng không có nói, chỉ là trầm mặc chờ đợi.
"Vâng! Ta ghét nàng!" Một hồi lâu, Chu Địch rốt cuộc cắn răng nói ra, ngẩng đầu hướng nói với Tẫn Diêm gầm nhẹ "Ta rất ghét nàng. Tại sao? Tại sao chủ nhân lại đối tốt với nàng ta như vậy? Nhưng trong mắt của nàng ấy căn bản cũng không có người. Chủ nhân người làm tất cả điều đó có hồi báo sao?"
"Chu Địch, nàng đối với ta mà nói rất quan trọng." Khi Chu Địch nói ra những lời này Tẫn Diêm vẫn như cũ bình tĩnh, chậm rãi nói "Vị trí của nàng ấy ở trong lòng ta không ai có thể thay thế được."
Chu Địch nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tẫn Diêm, lại nghe thấy Tẫn Diêm nói như vậy, tim như bị đao cắt, nước mắt không cầm được thi nhau rớt xuống.
"Dĩ nhiên, Chu Địch ở trong lòng của ta cũng không có người thay thế được." Tẫn Diêm nhìn gương mặt của Chu Địch đầy nước mắt thì dịu dàng nói "Chu Địch cùng người khác cũng không giống nhau."
"Nhưng mà, nhưng mà! Chủ nhân, người đối với nàng ấy là rất tốt, nhưng nàng ấy......" Chu Địch nhẹ nhàng khóc thút thít.
"Ta hiểu. Nhưng ngươi đối với ta cũng tốt như vậy, ngươi có nghĩ qua bắt ta hồi đáp tình cảm của ngươi sao?" Tẫn Diêm nhẹ giọng hỏi.
"Không có, ta không có nghĩ như vậy." Chu Địch vừa nghe chợt ngẩng đầu, rồi lại liên tục lắc đầu, nước mắt cũng theo vậy mà rơi xuống càng nhiều hơn. Chu Địch có chút nóng nảy nói "Ta cam tâm tình nguyện, là ta nguyện ý. Tâm nguyện của chủ nhân chính là tâm nguyện của ta."
"Ta cũng vậy chưa từng nghĩ sẽ bắt tiểu thư phải hồi đáp cái gì. Ta chỉ muốn ở bên cạnh tiểu thư là tốt rồi, nhìn cuộc sống nàng trôi qua như vậy là đủ rồi." Tẫn Diêm vừa nói, vừa vươn tay ra vỗ đầu Chu Địch mỉm cười "Ngươi có thể hiểu tấm lòng của ta không? Còn nữa ngươi có nghĩ qua hay không, nếu ngươi làm thương tổn tiểu thư, ta sẽ phải làm sao đây? Ngươi cảm thấy nếu tiểu thư không còn, thì trong lòng ta sẽ quên được nàng hay sao?"
Chu Địch há to mồm, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tẫn Diêm, nghĩ tới lời nói của Tẫn Diêm. Trong lòng chợt sợ hãi. Nếu mình làm gì nàng ấy, chủ nhân tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, hơn nữa sẽ nghiêm nghị trừng phạt mình. Thậm chí, có thể vứt bỏ mình? Chu Địch càng nghĩ càng sợ.
"Ô ô ô......" Chu Địch rốt cuộc khóc lên, nhào vào trong ngực Tẫn Diêm "Chủ nhân, ta có thể hiểu. Thật xin lỗi, ta…. ta chỉ là ghen tỵ với nàng ta. Nàng ta có được sự quan tâm của ngươi, có được sự bảo hộ của ngươi. Ta cũng muốn vậy, ta cũng muốn chủ nhân quan tâm ta như thế." Chu Địch khóc cái mặt đã thành mít ướt.
Tẫn Diêm ôn nhu mà cười cười, vuốt đầu Chu Địch nói: "Là ta làm không tốt, để cho ngươi đau lòng."
Lời nói của Tẫn Diêm nói ra, Chu Địch khóc càng đau lòng. Tẫn Diêm cũng không có động đậy, mặc cho Chu Địch khóc ở trong lòng. Thật ra thì địch ý của Chu Địch đối với Thích Ngạo Sương, rất sớm từ trước kia Tẫn Diêm đã phát hiện rồi, chỉ là không ngờ Chu Địch sẽ càng ngày càng để ý đến. Nếu như để mặc cho tiếp tục như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nghiêm chỉnh mà nói Chu Địch chỉ là con rồng nhỏ mới lớn, tâm trí cũng còn chưa thành thục. Vốn là rất thuần khiết và trong sạch, chỉ là bởi vì ghen tỵ mà tâm hồn biến dạng đi, nếu có làm ra chuyện gì tổn thương cho Thích Ngạo Sương, Tẫn Diêm tuyệt đối sẽ không tha thứ mình, cũng sẽ không tha thứ Chu Địch. Cho nên, bây giờ, tiểu nha đầu còn chưa có làm chuyện bậy bạ muốn đem nàng kéo trở về.
"Ta cũng vậy từ trước đến nay ở chung một chỗ cùng chủ nhân, ta hiểu rõ, ta và chủ nhân là không thể nào. Nhưng mà, nhưng mà, ta nhẫn nhịn không được cứ ghen tỵ nàng. Ta….. ta còn định thời điểm bay ở trên không trung tìm cơ hội quăng nàng xuống." Chu Địch nức nở, thẳng thắn đem lời trong lòng nói ra, nhất thời cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Trong lòng nàng quả thật cũng nghĩ là sẽ làm gì đó Thích Ngạo Sương, nhưng lại rất ngây thơ muốn đem Thích Ngạo Sương từ không trung ném xuống. Hiện tại nàng lại rất may mắn vì suy nghĩ một chút, nếu mình thật làm như vậy, chủ nhân sợ rằng sẽ giận dữ, hơn nữa nói không chừng sẽ ra tay với chính mình!
Tẫn Diêm nghe lời nói Chu Địch có chút tức cười, nha đầu này cho là như vậy là có thể thương tổn được tiểu thư sao?
"Ô ô, chủ nhân, thật xin lỗi, ta có phải là rất xấu không?" Chu Địch khóc, nhìn Tẫn Diêm đang sửng sốt lại càng lo lắng hơn.
"Chu Địch, chẳng lẽ ngươi quên tiểu thư có thể bay rồi hả?" Tẫn Diêm nhìn Chu Địch trước mắt khóc đau lòng vừa bực mình vừa buồn cười nói. May mắn là tiểu nha đầu này hiện tại nhận ra sai lầm của mình, cũng không có ích kỉ nữa.
"Hả?" Chu Địch dừng khóc thút thít lại ngây ngốc nhìn Tẫn Diêm, sau đó chu miệng nói. "Ta… ta thật sự quên mất!"
"Về sau không thể có ý nghĩ này nữa biết không." Tẫn Diêm vuốt đầu Chu Địch, mỉm cười nói.
"Uh, sẽ không bao giờ nữa rồi." Chu Địch liều mạng gật đầu y như gà con mổ thóc.
"Vậy chúng ta đi chuẩn bị thức ăn. Mấy ngày nay có thể ngươi sẽ phải chịu nhiều vất vả rồi, chở nhiều người như vậy." Tẫn Diêm nói không đau lòng cho Chu Địch là giả, Chu Địch dù sao cũng là người thân thiết bên cạnh hắn.
"Không cực khổ." Chu Địch lúc này đã cười rộ lên, khi nàng nghĩ ít đi một chút thì tâm tình liền dễ chịu đi rất nhiều. Tẫn Diêm vui mừng cười lên, Chu Địch là Long tộc, thích chính là thích, ghét chính là ghét. Cho dù ghét một người nàng cũng sẽ không giống loài người âm thầm mà dở thủ đoạn bẩn thỉu. Đây cũng là điểm khác biệt giữa Long tộc và nhân loại."
Khi Tẫn Diêm cùng Chu Địch mang theo rất nhiều đồ tươi sống trở lại, Thích Ngạo Sương có chút ngạc nhiên với thái độ của Chu Địch. Chu Địch rõ ràng đối với nàng nhiệt tình lên nhiều, vẫn vây ở bên người nàng hỏi han. Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ nhìn Tẫn Diêm, Tẫn Diêm chỉ là khẽ mỉm cười không nói gì.
"Chậc, ngươi rất được a~~. Đơn giản như vậy liền giải quyết xong." Hắc Long Bản đến gần Tẫn Diêm nhỏ giọng nói thầm.
"Ta không muốn Chu Địch bị ngươi oanh tạc đến xương cốt đều không còn." Tẫn Diêm bĩu môi hừ lạnh nói.
"Coi như ngươi thông minh." Hắc Long Bản cắn một quả dại đầy nước.Con rồng nhỏ ngốc nghếch kia có địch ý đối với Thích Ngạo Sương, Hắc Long Bản làm sao không nhìn ra được, chỉ là chưa có nói gì thôi. Chỉ cần con rồng nhỏ ngu ngốc có hành động gì bất thường đối với thích Ngạo Sương, Hắc Long Bản sẽ lập tức ra tay đánh chết Chu Địch. Âm hiểm, đây cũng là Hắc Long Bản học được từ Thích Ngạo Sương.
"Về sau ngươi ít khi dễ Chu Địch đi." Tẫn Diêm lạnh lùng nói câu.
"Cắt." Hắc Long Bản vốn bị Tẫn Diêm nhìn thấu ý đồ, hừ lạnh một tiếng không nói nữa. Mặc dù Chu Địch không phải chối bỏ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo Long tộc, nhưng Hắc Long Bản vốn nhìn nàng khó chịu. Chỉ cần là Long tộc lại trở thành vật cưỡi của loài người, Hắc Long Bản nhìn thấy đều khó chịu. Vốn nghĩ sau này cùng đường sẽ dễ dàng thanh trừ Chu Địch, bây giờ bị Tẫn Diêm nói như thế, ngượng ngùng từ bỏ ý định kia.
Theo bản đồ trong tay của Thích Ngạo Sương, ngày thứ hai Chu Địch chở mọi người đi tới nơi ở Địa Tinh.
Địa Tinh là gian thương, cũng là kẻ yêu thích kiến trúc. Bọn họ nhỏ thấp xấu xí, nhưng mà trí thông minh cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Ở trong lòng đất, xuyên khắp bốn phương có thể đem người xoay chóng mặt, Cung Điện dưới đất rất to lớn. Nếu muốn lấy được thần khí trong tay Địa Tinh, quả thật có chút khó khăn. Loài người tiến vào huyệt động của bọn họ, coi như tiến vào mê cung, huyệt động cũng sẽ làm cho người ta chết ở bên trong vì mệt mỏi.
"Cánh rừng này trong quá khứ toàn bộ đều là địa bàn của Địa Tinh." Hắc Long Bản híp mắt nhìn rừng cây phía trước "Địa Tinh không cùng những chủng tộc khác qua lại."
"Bởi vì bọn họ là gian thương, hơn nữa diện mạo không được đẹp mắt." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói.
"Ha ha, ngươi có vẻ biết rất rõ ràng nhỉ." Hắc Long Bản ha ha cười lên.
"Tàng thư các của thần điện Quang Minh có ghi lại. Trước đây rất lâu, giữa các chủng tộc vẫn còn lui tới với nhau, Thú Nhân tộc, Ải nhân tộc và Địa Tinh có các giao dịch, cho tới bây giờ đều là Thú Nhân tộc và Ải nhân tộc thua thiệt. Sau này lại xảy ra một ít chuyện, mới làm cho tất cả chủng tộc đều trở về chỗ của mình, giữ vững nơi ở của mình, không hề cùng các chủng tộc khác lui tới nữa." Lãnh Lăng Vân thản nhiên nói.
"Tàng Thư Các của thần điện Quang Minh có ghi cái này?" Hắc Long Bản có chút kinh ngạc ca ngợi.
"Là bí mật cất trong Tàng Thư Các, ta nhìn lén." Lãnh Lăng Vân nói những lời này thật không có một tia ngượng ngùng, “nhìn lén” trong từ điển của hắn mà nói cũng là việc đứng đắn không cần phải ngượng ngùng.
Hắc Long Bản mất trọng tâm suýt té ~~ ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Lãnh Lăng Vân, sau đó lại không nói.
"Đi thôi, đi trước xem thử rồi hẵng nói. "Thích Ngạo Sương bước chân đi về phía trước. Mới vừa bước vào rừng cây, chung quanh liền xột xột xoạt xoạt một hồi.
Mọi người trao đổi ánh mắt, xem ra trong rừng cây có người của Địa Tinh là thủ vệ ở chỗ này.
Quả nhiên âm, thanh càng lúc càng lớn. Trong rừng cây chui ra từng cái một đầu màu xanh lá cây.
Từng người một võ trang đầy đủ nhóm Địa Tinh mỗi người cưỡi một con sói, cầm trong tay vũ khí bao vây toàn bộ bọn họ vào giữa. Mặt của Địa Tinh nhiều nếp nhăn, da màu xanh lá cây, lỗ tai dài nhỏ lanh lảnh, con ngươi nhỏ híp. Giờ phút này họ cũng nhìn chằm chằm đoàn người của Thích Ngạo Sương.
"Loài người, dừng lại ngay lập tức. Trước mặt không cho phép các ngươi đi qua." Ở trước mặt một Địa Tinh lạnh lùng quát lên.
"Ta có việc muốn gặp vua của các ngươi." Thích Ngạo Sương nhìn Địa Tinh phía trước trước mặt thản nhiên nói. Địa Tinh tinh vi hơi nhíu mày, nhìn từ trên xuống dưới Thích Ngạo Sương, lại quay qua đánh giá thực lực của những người khác. Hắc Long Bản tức thời thả ra một chút Long Uy.
"Long tộc?" Nhóm Địa Tinh tất cả đều cả kinh thất sắc nhỏ giọng hô, mà ngựa cưỡi của bọn họ tất cả đều nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Thích Ngạo Sương khóe miệng lộ ra độ cong không dễ dàng phát giác, có một con Rồng ở bên người thật đúng là thuận tiện.
Còn chưa chờ nhóm Địa Tinh phản ứng, trên bầu trời chợt chiếu xuống một tia ánh sáng, đem toàn bộ nhóm Địa Tinh bao bọc vào bên trong. Mà ở bên trong nhóm Địa Tinh thậm chí không còn kịp kêu lên một tiếng, liền toàn bộ biến thành bột, sau đó tiêu tán. Chỉ là trong chớp nhoáng này liền lấy đi sinh mệnh những Địa Tinh này. Trường hợp này xem ra có chút rợn cả tóc gáy.
Địch tấn công sao?!
Đoàn người Thích Ngạo Sương lập tức lui về phía sau, cảnh giác nhìn ánh sáng chói mắt kia.
Quang minh lực lượng!
Chậm rãi, vòng ánh sáng trắng từ từ tiêu tán, bên trong lộ ra vài bóng người.
Thiên sứ! Ở bên trong là mấy thiên sứ, cầm đầu là kẻ có bốn đôi cánh là Bát Dực thiên sứ, phía sau hắn là bốn thiên sứ đều có ba cặp cánh Dực Thiên, trang phục giống nhau. Năm thiên sứ tất cả đều là một thân y phục trắng như tuyết, những đôi cánh cũng trắng, tóc vàng mềm mại và con ngươi màu xanh dương. Trong tay của bọn họ cũng cầm một trường kiếm trắng như tuyết.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương khẽ chìm, Nữ Thần Quang Minh rốt cuộc không kềm chế được muốn động thủ sao? Cũng đúng, mình đã có trong tay ba món của Thí Thiên Thần Vũ, Nữ Thần Quang Minh cũng đã phát hiện ra, nàng không cách nào xuống cái thế giới này quá lâu, lại nghĩ biện pháp phái ra mấy tên thiên sứ hạ giới. Sắc mặt của Lãnh Lăng Vân cũng chợt biến đổi. Trước mắt mấy kẻ này đúng là thiên sứ. Theo lý thiên sứ không cách nào thuận lợi xuống nhân gian, coi như miễn cưỡng xuống thực lực rất lớn cũng sẽ yếu bớt đi, nhưng mà trước mắt mấy kẻ này thực lực cường đại làm cho lòng người kinh hãi. Nói cách khác Nữ Thần Quang Minh hình như thông qua biện pháp gì khiến cho mấy thiên sứ xuống mà không làm cho thực lực của bọn họ yếu bớt.
"Mẹ nó! Lại thật sự là thiên sứ." Mặt Hắc Long Bản hưng phấn muốn động thủ.
"Long Vương!" Ai ngờ, chưa có động thủ, Bát Dực thiên sứ lại nhắm thẳng vào Hắc Long Bản, lạnh giọng quát lên "Hiệp nghị Long thần và Nữ ThầnQuang Minh chẳng lẽ ngươi quên mất sao?"
"Ngươi ở đây nói gì a, ta không phải Long Vương." Hắc Long Bản mặt không đổi sắc nói.
"Hừ!" Ai ngờ, lúc này Bát Dực thiên sứ cũng là lạnh lùng cười một tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tiếng thét bén nhọn dài giống như kiểu tiếng sấm rền vang lên bên tai mọi người, cơ hồ đánh vỡ cả màng nhĩ.
Đoàn người Thích Ngạo Sương sắc mặt đại biến, cái này là thực lực của thiên sứ, tuyệt không phải chuyện đùa rồi.
Ở đó, Bát Dực thiên sứ hét lên âm thanh vang dội phía chân trời. Ngay sau đó một tiếng gầm khác lại đáp lại.
Sắc mặt của Hắc Long Bản vào giờ khắc này thay đổi vô cùng khó coi. Chỉ có hắn biết tiếng gầm này có uy lực cỡ nào.
Là Long thần phủ xuống!
_________________