Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 47

Vừa nghe nói Khắc Lôi Nhã phải đến thành Ni Á, Lạp Tây Á cũng muốn xin nghỉ để đi theo. Nhưng nàng bị Công Tước Cổ Đốn và Khắc Lôi Nhã ngăn lại. Dịch bệnh rất nguy hiểm, bọn họ không muốn nàng mạo hiểm như vậy. Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm thì nhất định phải đi theo.

Ban đêm, người của thần điện Quang Minh phái tới đi đến phủ Công Tước Hi Nhĩ, cùng Khắc Lôi Nhã đi đến thành Ni Á. Công Tước Cổ Đốn cố ý chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái thật lớn, có thể chứa sáu người một lúc. Đệm mềm mại, xe ngựa phủ thảm thật dày, đồ ăn và đồ dùng tất cả đều đầy đủ. Đi cùng Khắc Lôi Nhã lần này đều là những nhân vật không đơn giản. Là Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh và Thánh Ma Đạo Sư -  đại sư Khắc Lý Phu. 

Bốn người lên xe ngựa. Khắc Lý Phu dựa vào thành xe ngủ gà ngủ gật. Tẫn Diêm cũng trầm mặc ngồi phía sau.

“Đa tạ Thánh tử điện hạ hiệp trợ lần này.” Khắc Lôi Nhã cảm ơn. Nàng biết Lãnh Lăng Vân có thể trị bệnh bằng ma pháp. Nhưng dịch bệnh hình như không thể dùng ma pháp để trị dứt được. Lần này, thật đúng là khó giải quyết.

“Đây là việc Thần điện chúng ta nên làm.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt cười, đáp trả.

Không còn tiếng động gì sau đó nữa.

Trong khoang xe, không khí trầm mặc.

“Chiêm chiếp ~~” Bạch Đế chui ra từ trong ngực Khắc Lôi Nhã, run rẩy bò lên bả vai nàng, rồi tiếp tục bò lên đầu. Sau đó nó bứt tóc nàng đầy bất khuất.

Khắc Lôi Nhã vẫn trầm mặc như trước, không hề cử động. Lãnh Lăng Vân có chút kinh ngạc nhìn viên cầu thịt đầy lông lá trên đầu nàng. Đây là cái gì vậy? Sủng vật của Khắc Lôi Nhã sao? Nhìn thế nào Khắc Lôi Nhã cũng không giống người biết nuôi sủng vật khả ái như vậy.

“Chiêm chiếp!!!” Bạch Đế hình như tức giận Khắc Lôi Nhã không để ý tới nó, hai cái móng vuốt nho nhỏ nắm tóc nàng, kéo mạnh.

“Được rồi, được rồi. Cho ngươi ăn.” Khắc Lôi Nhã bất đắc dĩ lấy từ ghế sau ra một cái giỏ đựng thức ăn, lấy cái khay bạc và một miếng thịt nướng. Nàng lấy thịt nướng đã lạnh ra đặt trên khay, đọc lên thần chú, thả ra một quả cầu lửa nho nhỏ nướng thịt lại cho nóng. Bạch Đế vui mừng kêu chiêm chiếp, bổ nhào tới cái khay. Hai cái móng vuốt ôm thịt nướng, bắt đầu gặm.

“Đây là ma thú gì vậy?” Lãnh Lăng Vân ngạc nhiên, hỏi.

“Không biết.” Khắc Lôi Nhã nhún vai, nhìn Bạch Đế đang đứng ngay ngắn trong mâm, thành thật trả lời. Bạch Đế không phải động vật ăn thịt cũng chẳng phải động vật ăn chay. Nó là động vật ăn tạp, chỉ cần ăn ngon là thích. Mặc kệ là thịt hay rau dưa trái cây. Nó thích nhất là thịt nướng.

Tiếp đó lại không có tiếng động nào nữa.

Dọc theo đường đi vẫn là không tiếng động như thế. Khắc Lôi Nhã cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với thần điện Quang Minh. Cũng không biết tại sao. Chắc là vì thần điện Quang Minh ở trong lòng của nàng chính là nơi tụ tập thần linh chăng?

“Khắc Lôi Nhã, người này đang cố ra vẻ. Thật là làm cho người ta chán ghét, muốn kéo cái mặt nạ đó xuống, xem đằng sau đó là gì.” Ngõa Nhĩ Đa chít chít cạc cạc trong đầu Khắc Lôi Nhã.

“An tĩnh một chút. Ta muốn nghỉ ngơi. Còn phải lên đường. Chắc sáng sớm là có thể đến được thành Ni Á. Có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.” Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, tựa vào phía sau.

“Hừ hừ.” Ngõa Nhĩ Đa phẫn hận hừ lạnh. Thánh tử điện hạ, hừ, chỉ là tay sai của Nữ Thần Quang Minh mà thôi. Cứ chờ mà xem, sẽ có một ngày nào đó mình báo thù hắn!

Thành Ni Á đã phong tỏa toàn diện. Khi Khắc Lôi Nhã đến nơi thì thấy cửa thành đóng chặt, ngoài thành có rất nhiều ngôi lều cỏ đơn giản. Đây đều là những người bị cấm vào thành. Bọn họ muốn vào thăm người thân hoặc bạn bè trong thành. Nhưng trong thành đang lan tràn dịch bệnh. Để phòng ngừa lây bệnh, dĩ nhiên là cấm mọi hoạt động xuất nhập thành.

Mọi người xôn xao khi biết được người ngồi trong xe ngựa chính là thành chủ thành Ni Á.

“Thành chủ đại nhân, xin cho chúng ta vào. Vợ con của ta vẫn còn ở bên trong. Ta muốn biết tình hình hiện tại của bọn họ.”

“Thành chủ đại nhân, cha của ta vẫn còn ở bên trong. Van cầu người cho chúng ta vào đi.”

“Thành chủ đại nhân….”

Thanh âm cầu cạnh vang lên liên tiếp, mọi người xông tới khiến cho xe ngựa không cách nào tiến lên phía trước thêm một bước nào.

Vừa lúc đó, cửa thành mở ra, một đội binh lính chỉnh tề đi ra bắt đầu xua đuổi người dân, mở ra một con đường để xe ngựa có thể vào thành. Rồi họ lại tiếp tục xua đuổi người muốn nhân cơ hội mà vào thành. Mặc dù có chút thô bạo nhưng cũng có chừng mực, không để họ bị thương tổn. Có thể sử dụng hàng loạt các biện pháp như thế này trước tình huống nghiêm trọng đang xảy ra, chứng tỏ người Công Tước Cổ Đốn phái tới cũng không phải những kẻ đầu đường xó chợ.

Ngay sau đó trên cửa thành vang lên một thanh âm: “Chư vị bình tĩnh, chớ nóng nảy. Thành chủ đại nhân đã tự mình đến đây, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết. Xin mọi người bình tĩnh chờ tin tức tốt lành. Cấm mọi người ra vào cũng chỉ là vì an toàn của mọi người. Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh cũng tới, xin mọi người yên tâm. Rất nhanh sẽ có tin tốt thôi.”

Cửa thành đóng lại lần nữa. Mọi người mặc dù khẩn trương nhưng không có khủng hoảng.

Bên trong thành Ni Á, tràn ngập một mùi quái dị. Mùi vị rữa nát xen lẫn với mùi nhang. Khắc Lôi Nhã vén màn lên nhìn tình huống bên ngoài. Trên đường phố không có lấy một bóng người. Tất cả cửa nẻo đều đóng chặt. Mùi quái dị nàng ngửi thấy chắc là mùi nhang đang át đi mùi thối nát.

Như vậy là, thi thể người tử vong vì dịch bệnh không đưa đi hỏa táng?

Như vậy chỉ càng khiến cho dịch bệnh lan rộng!

Xe ngựa vào phủ Thành chủ. Đám người Khắc Lôi Nhã vừa vào tới đã có người nghênh đón.

“Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, thuộc hạ đợi người đã lâu.” Một nam tử trẻ tuổi hào hoa phong nhã tiến lên, cung kính hành lễ “Thuộc hạ là trợ tá Công Tước đại nhân phái tới giúp người xử lý sự vụ, Hi Tư.”

“Vất vả cho ngươi rồi.” mặt Khắc Lôi Nhã nặng nề, không vào nhà mà lập tức hạ một loạt mệnh lệnh “Người chết trong cơn dịch bệnh, lập tức hỏa táng. Tất cả các gia đình đều phải thông gió, trừ độc. Khi bọn lính thi hành đều phải đeo khẩu trang. Đưa ta đi gặp những người bị lây bệnh. Ta muốn xem triệu chứng của bọn họ.” Nàng thấy những binh lính nghênh đón mình trước cổng thành không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào. Đây không phải là nguy hiểm bình thường.

“Thành chủ đại nhân?” Hi Tư thay đổi xưng hô, có chút kinh ngạc hỏi “Đi gặp ngay bây giờ sao?”

“Lập tức thi hành mệnh lệnh của ta. Phải ngay lập tức hỏa táng những thi thể kia. Mùi nhang chỉ có thể che bớt mùi, không có bất kỳ tác dụng nào khác. Mang ta đi gặp những người bị lây bệnh.” Khắc Lôi Nhã nghiêm túc khác thường, ra lệnh “Ngay bây giờ! Hiểu không?”

Hi Tư sợ đến ngẩn người, rồi lập tức hồi thần lại, xoay người phân phó mọi chuyện.

Rất nhanh có mấy đội binh lính chỉnh tề, đeo khẩu trang tản ra bốn phương tám hướng. 

Lãnh Lăng Vân nhìn khuôn mặt nặng nề khác thường của Khắc Lôi Nhã, nghe nàng ra lệnh, trong chỗ sâu của con ngươi thoáng qua một chút ánh sáng rồi biến mất.

Khi Khắc Lôi Nhã nhìn thấy tình trạng của những người bị lây dịch bệnh thì trong lòng nảy lên nghi ngờ. Dịch bệnh này không phải là đậu mùa hoặc là dịch chuột hay có ở thời cổ. Triệu chứng của họ đều là da trên thân thể có chút biến thành màu đen, rồi đen hơn cho đến khi rữa nát! Dịch bệnh sẽ lan ra theo nước bọt, máu.

Trong mắt Lãnh Lăng Vân lóe lên ánh sáng lạnh. Trong lòng hắn đã có đáp án.

Đây không phải là dịch bệnh!

“Khắc Lôi Nhã, đây không phải là dịch bệnh. Là độc hệ Hắc Ám. Mặc dù rất nhạt nhưng có một cỗ hơi thở bóng tối tỏa ra. Có Pháp Sư Hắc Ám đang giở trò quỷ trong thành. Hơn nữa thành tựu của hắn cũng không thấp. Nếu không thành Ni Á này không thể không có Ma Pháp Sư nào phát hiện ra.” Thanh âm Ngõa Nhĩ Đa đầy chắc chắn vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.
Bình Luận (0)
Comment