Người thay mặt thành chủ nhanh chóng tập hợp người trong thành ở quảng trường. Hi Tư rất thông minh. Hắn nói hết toàn bộ chân tướng sự tình, sau đó nói rằng Ma Pháp Sư Quang Minh – khắc tinh của Ma Pháp Hắc Ám đã được Khắc Lôi Nhã mời tới. Thánh tử của thần điện Quang Minh tự mình đến. Chỉ cần tiếp nhận lễ rửa tội ánh sáng sẽ không bị hơi thở tử khí đen tối xâm nhập nữa.
Kêu gọi của thần điện Quang Minh rất hữu dụng. Mọi người tập hợp rất nhanh ở quảng trường, chờ đợi nhìn Thánh tử điện hạ có mái tóc màu bạch kim trên đài cao. Mắt tím tóc bạch kim đã trở thành một loại tượng trưng cho ánh sáng và sự tốt lành.
Mọi người xôn xao không dứt, nghị luận ầm ĩ.
Ngay lúc đó, trên đài cao truyền đến một thanh âm.
“Chư vị không cần khủng hoảng. Tin tưởng mọi người đều hiểu dịch bệnh này là do Pháp Sư Hắc Ám giở trò quấy rối. Chúng ta sẽ tìm ra hung thủ rất nhanh, quét sạch bầu không khí. Thánh tử Điện hạ sẽ làm lễ rửa tội cho mọi người ngay lập tức. Khó khăn gì rồi cũng sẽ qua. Mọi người có thể đoàn tụ với người thân ở ngoài thành rất nhanh thôi. Hy vọng mọi người nghe theo an bài của bọn lính ở đây. Ta lấy danh nghĩa nhà Hi Nhĩ thề, nhất định sẽ giải quyết chuyện lần này. Còn có sư phụ ta là đại sư Khắc Lý Phu và Công Hội Ma Pháp cũng sẽ hiệp trợ. Xin mọi người an tâm, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.” Mặt Khắc Lôi Nhã nặng nề, đứng trên đài cao tuyên bố. Khắc Lý Phu sử dụng ma pháp nho nhỏ khiến cho thanh âm của nàng có thể truyền khắp mọi nơi, đến tai của tất cả mọi người.
Mọi người dần dần yên lặng lại, trên mặt cũng dần dần bình tĩnh hơn.
Đúng vậy. Có Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh và Thánh Ma Đạo Sư đại sư Khắc Lý Phu ở đây, còn phải sợ gì nữa?
Giống như thành chủ đại nhân nói, bọn họ nhất định có thể gắng gượng vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Khắc Lôi Nhã nhìn mọi người phía dưới đang dần dần an tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói với Lãnh Lăng Vân: “Thánh tử điện hạ, tiếp theo phải làm sao?”
“Tiếp theo giao cho ta thôi.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt nói một câu, tiến lên trước hai bước, nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ nâng đôi tay lên, trong miệng bắt đầu đọc lên một câu thần chú dài dòng. Một đoàn ánh sáng trắng dần dần hiện ra giữa hai tay hắn, chậm rãi lớn dần, bay lên giữa không trung.
Ánh sáng trắng lớn dần lên, câu thần chú của Lãnh Lăng Vân vẫn không ngừng lại.
Ánh sáng trắng chậm rãi chiếu xuống từ trên trời, tạo thành một màn hào quang cực lớn, bao phủ toàn bộ quảng trường.
“Ôi mẹ nó! Thật là một nam nhân mạnh mẽ! Lại muốn cử hành lễ rửa tội toàn bộ! Ma lực của hắn mặc dù rất mạnh, nhưng hành động này là tự làm khổ chính mình!” Ngõa Nhĩ Đa la hoảng lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã không nói gì, chỉ hơi hơi cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Ánh sáng trắng chậm rãi chiếu rọi lên mỗi người. Tất cả đều cảm nhận được ấm áp lan tràn toàn thân và cả trái tim mình, thoải mái không nói thành lời.
Ánh sáng trắng vẫn không ngừng chiếu xuống, câu thần chú của Lãnh Lăng Vân vẫn không ngừng lại. Nhưng sắc mặt hắn lại trở nên trắng bệch.
Trong lòng Ngõa Nhĩ Đa rất muốn nhảy lên, tiếp tục đi tiếp tục đi tiểu tử mặt trắng, chết sớm đầu thai sớm, a ha ha, đừng dừng lại, tiếp tục đi. Nhưng những lời này hắn chỉ dám nói trong lòng. Hắn không dám cho Khắc Lôi Nhã nghe thấy. Cả người hắn bây giờ vẫn đau nhức không thôi. Cái bấm của Khắc Lôi Nhã là muốn đoạt mệnh hắn, đau muốn chết!
Khắc Lý Phu khẽ cau mày, bĩu môi. Cũng khó trách cái lão già kia cả ngày ở trước mặt hắn hít hà. Tên đồ đệ này của hắn thật không đơn giản. Tính sơ sơ trên quảng trường này cũng có trên vạn người. Hắn lại cử hành lễ rửa tội như thế. Hừ, không có gì, đồ đệ bảo bối của mình cũng làm được. Không! Đồ đệ bảo bối của mình nhất định sẽ vượt qua hắn.
Khắc Lôi Nhã nhìn mặt Lãnh Lăng Vân càng ngày càng tái nhợt, khẽ cau mày lại.
Hắn có phải quá liều mạng không?
Nàng suy nghĩ một chút liền thấy thoải mái hơn. Nam nhân cá tính lạnh bạc này, vì nơi mềm mại nhất trong đáy lòng mà làm ra điều này cũng không có gì kỳ quái. Trong lòng mỗi người đều có nơi mềm mại nhất, đều có người hoặc vật mình quan tâm nhất.
Hồi lâu sau, Lãnh Lăng Vân rốt cuộc ngưng đọc câu thần chú, ánh sáng trắng dần dần tiêu tán. Trán hắn toát ra mồ hôi lạnh. Vừa dừng đọc câu thần chú lại, hắn hơi lảo đảo. Khắc Lôi Nhã đứng bên cạnh vội đưa tay đỡ hắn.
“Ta không sao.” Lãnh Lăng Vân quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, nở nụ cười nhàn nhạt, mặt không đổi sắc rút tay về. Khắc Lôi Nhã cảm thấy rõ ràng rằng lúc mình đưa tay đỡ hắn, thân thể hắn cứng đờ lại. Rất rõ ràng rằng hắn không có thói quen đụng chạm với người khác.
Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Tẫn Diêm, nói: “Tẫn Diêm, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải bảo vệ Thánh tử điện hạ một tấc không rời, cho đến khi ma lực của Thánh tử điện hạ khôi phục.” Rồi nàng nhìn Lãnh Lăng Vân, lạnh lùng nói, “Không được cự tuyệt. Ta không hy vọng Thánh tử của thần điện Quang Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đất phong của ta. Ta không chịu nổi trách nhiệm này.”
Lời cự tuyệt đến khóe miệng của Lãnh Lăng Vân liền bị những lời này của Khắc Lôi Nhã chặn lại.
“Xin mọi người không cần lo lắng. Cứ khôi phục mọi việc hàng ngày và nghỉ ngơi là được. Thành chủ đại nhân và đại sư Khắc Lý Phu nhất định sẽ rất nhanh bắt được Pháp Sư Vong Linh kia để trả lại bầu trời trong sạch cho mọi người.” Hi Tư vội vàng tuyên bố với mọi người trên quảng trường.
Tâm trạng của mọi người an định lại, khôi phục mọi việc và nghỉ ngơi như bình thường.
Hiện tại chuyện cần làm nhất chính là lùng bắt Pháp Sư Vong Linh.
“Khắc Lôi Nhã, con phải nhớ, Pháp Sư Vong Linh này tuyệt đối không đơn giản. Nếu con phát hiện tung tích của hắn, tuyệt đối không thể khinh thường, không được tự tiện hành động. Phải báo cho ta lập tức, biết không?” Khắc Lý Phu nghiêm túc khác thường, dặn dò.
“Được, sư phụ, con tự có chừng mực.” Khắc Lôi Nhã bảo đảm.
Khắc Lý Phu lo lắng không phải không có đạo lý. Hiện tại kỵ sĩ bảo vệ Khắc Lôi Nhã đã đi bảo vệ Thánh tử điện hạ rồi. Nếu như Khắc Lôi Nhã gặp phải nguy hiểm không có ai ngăn chặn.
“Sư phụ, đừng lo lắng, con còn có mấy bảo bối người đưa mà.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười giơ lên vòng tay trên tay.
“Ừ, dù sao cũng không thể hành động đơn độc. Hiện tại trở về ăn cơm, nghỉ ngơi đi. Vội lâu như vậy, mọi người đều mệt mỏi rồi.” Khắc Lý Phu ngáp một cái, nói.
Thành Ni Á cuối cùng cũng tạm thời khôi phục sự yên bình của ngày xưa, nhưng cửa thành vẫn phong tỏa như cũ. Vẫn chưa tìm được Pháp Sư Vong Linh và giết hắn, lệnh cấm chưa thể giải trừ.
Ban đêm, thành Ni Á một mảnh an tĩnh.
Khắc Lôi Nhã mặc nguyên quần áo nằm trên giường, nhìn rèm che, trầm tư. Bạch Đế nằm trước ngực nàng, an ổn ngủ.
“Khắc Lôi Nhã!” Chợt Ngõa Nhĩ Đa quát lạnh một tiếng, “Hơi thở bóng tối! Rất đậm! Ta cảm thấy!”
“Ở đâu?” Khắc Lôi Nhã cau mày, lập tức hỏi.
“Dưới giường ngươi!” Ngõa Nhĩ Đa phi thường chắc chắn nói, “Tuyệt đối không sai!”
“Dưới giường ta?” Khắc Lôi Nhã ngơ ngẩn.
“Không phải ý đó. Ở rất sâu dưới giường ngươi cơ. Có mật thất!” giọng nói Ngõa Nhĩ Đa bắt đầu nhanh dần, “Hắn đang di chuyển nhanh chóng! Mau, đang di chuyển đến phía tây. Ngoài cửa sổ! Nhìn, mau nhìn, khói màu đen!”
Khắc Lôi Nhã lập tức lật người, vọt tới bên cửa sổ. Trong bóng đêm người bình thường không thể nhìn được gì. Nhưng Khắc Lôi Nhã đã được huấn luyện nên trong đêm vẫn có thể thấy rõ ràng. Quả nhiên, một cỗ khói đen nhàn nhạt đang di chuyển nhanh chóng. Bạch Đế bò lên đầu Khắc Lôi Nhã, nắm tóc nàng thật chặt.
Đối với thích khách mà nói, ban đêm chính là thiên đường của họ. Bóng tối là lá chắn bảo vệ bọn họ một cách tốt nhất. Khắc Lôi Nhã khẽ híp mắt, nhìn làn khói đen biến mất cấp tốc trong bóng đêm. Trong đáy mắt nàng nổi lên hàn quang.
Khắc Lôi Nhã móc ra chim nhỏ thỉnh thoảng mới sử dụng, thả vào bầu trời. Con chim nhỏ này sẽ đi tìm Khắc Lý Phu. Khắc Lôi Nhã nhảy ra theo cửa sổ, đuổi theo khói đen đang rời đi, biến mất trong đêm tối.
Trong lòng Ngõa Nhĩ Đa nghi ngờ. Mặc dù hơi thở bóng tối rất đậm, nhưng hắn chưa đủ để khiến cả thành ngập trong hơi thở bóng tối. Bởi vì hắn không đủ mạnh để làm như thế.
Chẳng lẽ không chỉ có một Pháp Sư Vong Linh?!
Ngõa Nhĩ Đa nhíu mày, trong lòng nảy lên một cảm giác chẳng lành.