Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 69

“Tên ngươi là gì?” Khắc Lôi Nhã vỗ vỗ chỗ phía sau mình, ý bảo thiếu nữ ngồi lên.

“Tên muội là Kiều Sở Tâm.” Thiếu nữ lưu loát nhảy lên lưng Phong Báo, không hề sợ hãi.

“A, tên ta là Khắc Lôi Nhã. Sau này ta sẽ là bà chủ của ngươi, là lãnh đạo của ngươi, là lão đại của ngươi. Phải nghe lời ta, hiểu chưa?” Khắc Lôi Nhã lại bắt đầu tẩy não người ta một cách vô sỉ. Nàng hơi giật mình khi nghe họ của thiếu nữ đó. Lại là một dòng họ cổ xưa. Không biết đại lục này có liên hệ gì với phương Đông không nhỉ?

“Được. Vậy muội phải xưng hô với tỷ như thế nào?” Kiều Sở Tâm dứt khoát đồng ý. Trong cảm nhận của nàng, vị tỷ tỷ này chính là người tốt nhất ngoài mẹ của mình.

“Gọi Khắc Lôi Nhã là được rồi. Ngươi phải tuyệt đối nghe lời ta. Dĩ nhiên ta sẽ không để ngươi làm trái với ranh giới cuối cùng của mình.” Khắc Lôi Nhã bổ sung.

“Được, không thành vấn đề.” Kiều Sở Tâm vui vẻ đồng ý.

Khắc Lôi Nhã vỗ vỗ vào người Phong Báo, ý bảo nó chạy nhanh về nhà Tạp Mễ Nhĩ. Nàng có chút mệt mỏi. Cả đêm không ngủ lại giằng co lâu như vậy, nên trở về nghỉ ngơi thôi.

Trở lại nhà Tạp Mễ Nhĩ, Khắc Lôi Nhã kéo Kiều Sở Tâm đến thư phòng của Tạp Mễ Nhĩ để Kiều Sở Tâm ký kết khế ước năm năm khổ cực. Nàng hài lòng cất khế ước, ngáp dài, muốn trở về ngủ.

“Ngươi cầm tấm kim phiếu này đi. Trả trước cho ngươi một năm tiền công. Nếu không đủ thì tìm ta. Ngày mai ta sẽ về nhà, lúc đó sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi.” Khắc Lôi Nhã vừa ngáp vừa cam kết. Nàng hoàn toàn không để ý đến một đống ánh mắt đầy nghi ngờ ngoài cửa.

“Vậy, Hạ Thiên, ngươi lại đây.” Khắc Lôi Nhã nhìn Hạ Thiên đang ngó dáo dác ngoài cửa, ngoắc.

“Làm gì?” Hạ Thiên đầy bụng nghi ngờ, đi tới.

“Đây là Kiều Sở Tâm. Sau này sẽ là người của chúng ta. Ngươi dẫn nàng đi mua ít quần áo và một số thứ mà nàng ấy thích. Ngươi giới thiệu nàng với mọi người luôn. Ta muốn ngủ, mệt quá rồi. Ngày hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá. Ta sẽ giải thích với các ngươi sau. Ngày mai đi xem buổi đấu giá.” Khắc Lôi Nhã vừa ngáp dài vừa dặn dò.

Hạ Thiên giựt giựt khóe miệng. Chuyện này là sao? Cứ như vậy mà ném cho nàng à? Chẳng biết người Khắc Lôi Nhã mang về như thế nào nữa.

“Sở Tâm, ngươi đi theo Hạ Thiên đi. Ta đi ngủ, mệt quá.” Khắc Lôi Nhã ngáp, muốn rời đi. 

“Đưa tiền ta đi mua đồ chứ.” Hạ Thiên vội vàng mở miệng gọi Khắc Lôi Nhã lại.

“Ngươi nhiều tiền như vậy, đưa một chút cho bạn mới của ngươi thì chết à?” Khắc Lôi Nhã mất kiên nhẫn, khiển trách Hạ Thiên rồi ra cửa, đi qua mọi người, trở về phòng.

“Quỷ hẹp hòi. Đáng ghét!” Hạ Thiên chu môi mắng nhưng trong lòng nàng thấy rất ấm áp. Bạn, đúng vậy. Nàng vẫn luôn cô độc nhưng nay đã có bạn rồi. Đây đều là cảm giác ấm áp mà Khắc Lôi Nhã mang lại cho nàng.

“Khắc Lôi Nhã không keo kiệt đâu. Tỷ ấy cho ta một trăm kim tệ một năm, còn bao ăn, bao ở, bao mặc đấy.” Kiều Sở Tâm đã bị Khắc Lôi Nhã độc hại nên vội vàng giải thích cho nàng.

“Cái gì?” Vừa nghe mọi người liền thấy hứng thú, chen nhau vào hỏi xem đã có chuyện gì.

Khi Kiều Sở Tâm đem đầu đuôi gốc ngọn kể chuyện nàng và Khắc Lôi Nhã gặp nhau cùng với khế ước giữa hai người nói xong thì mọi người nhìn nhau. Bọn họ thầm mắng trong lòng rằng Khắc Lôi Nhã quả là vô sỉ. Nàng tuyệt đối không tốt bụng mà giúp một người như vậy. Lại còn trả thù lao thấp như thế. Mặc dù thù lao này đã cao hơn bình thường nhưng đối với Khắc Lôi Nhã mà nói thì chỉ là chín con trâu chỉ mất một sợi lông (hạt cát trong sa mạc) mà thôi. Không biết người gian trá kia có ý định gì nữa.

Mặc dù mọi người nghĩ vậy nhưng không thể hiện ra. Ai mà không biết thủ đoạn của Khắc Lôi Nhã cơ chứ. Nếu nàng bắt được xương sườn mềm của người ta thì sẽ đánh đến chết, không khiến người ta thượng thổ hạ tả thì tuyệt đối không bỏ qua.

“Ta giới thiệu mọi người cho ngươi. Sau này ngươi chính là bạn của chúng ta.” Hạ Thiên mỉm cười, bắt đầu giới thiệu mọi người với nhau. Trong lòng nàng bổ sung một câu ngươi về sau cũng bị Khắc Lôi Nhã nô dịch giống ta rồi….

Khắc Lôi Nhã vừa đi tới cửa thì hắt hơi thật to một cái. Nàng sờ sờ lỗ mũi. Chẳng lẽ mình bị cảm?

Thần điện Quang Minh ở đế đô. Trong thư phòng của Giáo Hoàng.

Mặt Giáo Hoàng đầy nặng nề khi nhìn Liễu Tuyết Tình, nghe nàng bẩm báo. Liễu Tuyết Tình tìm được Giáo Hoàng trong thư phòng thì liền bày bọc ma pháp khiến cho hắn nghi ngờ. Nghe Liễu Tuyết Tình bẩm báo xong thì hắn mới hiểu được tại sao nàng lại cẩn thận như vậy.

“Ngươi xác định là không nhìn lầm?” Giáo Hoàng hỏi đầy nghiêm túc. Đối phương là đồ đệ của đại sư Khắc Lý Phu, là người nhà Hi Nhĩ, lại là ngôi sao mới của đế đô. Cho dù là như thế thì làm sao có năng lực mà sai bảo một con rồng lớn ba đầu đầy kiêu ngạo!

“Giáo Hoàng đại nhân, ta bảm đảm mình không nhìn lầm. Viên cầu thịt đầy lông lá Khắc Lôi Nhã ôm hôm nay chính là con vật nhỏ trên lưng con rồng đen ngày đó. Ta cũng biết là không thể tưởng tượng nổi. Với thực lực của Khắc Lôi Nhã bây giờ, tuyệt đối không thể cho gọi một con rồng, càng không nói đến chuyện ra lệnh cho con rồng đó làm chuyện vô sỉ như vậy. Nhưng ta thề là vật nhỏ trong lòng nàng hôm nay chính là con vật ngồi chồm hổm trên lưng con rồng đen đêm đó.” Liễu Tuyết Tình cau mày, nói đầy nghiêm túc.

Giáo Hoàng trầm mặc, sắc mặt âm tình bất định. Liễu Tuyết Tình có thể trở thành Thánh nữ không chỉ bởi vì phong cách tao nhã bề ngoài. Không thể khinh thường thực lực của nàng. Không có chuyện hoa mắt ở đây, bởi vì nàng có sức quan sát rất nhạy bén và lực chiến đấu rất cường đại.

Nếu Liễu Tuyết Tình không nhìn lầm, thì đúng là tiểu cô nương nhà Hi Nhĩ có thể cho gọi một con rồng rồi ra lệnh cho nó sao? Hắn thấy tận mắt con rồng ngày đó, tuyệt đối là thật, không phải ảo giác. Còn có cảm giác cái đầu rồng ghê tởm kia phun nước miếng rất chân thực nữa. Không thể nhầm được.

Nếu quả thật có liên quan tới Khắc Lôi Nhã thì chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. Không thể dễ dàng mà thả nàng như vậy! Dám trộm vật Nữ Thần ban! Hừ! Mặc kệ là ai thì đều phải chịu trừng phạt.

“Ta đã biết. Trước hết hãy giữ bí mật chuyện này. Ta giao cho ngươi điều tra rõ ràng mọi việc. Ngươi quen biết nàng ta, sẽ thuận tiện cho việc điều tra. Nếu thật là nàng lấy trộm vật Nữ Thần ban, nhất định chúng ta phải trừng phạt nàng. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ cũng không thể che chở cho nàng!” Giáo Hoàng âm trầm nói khiến cho Liễu Tuyết Tình vui mừng trong lòng.

Liễu Tuyết Tình đè nén sự kích động đến muốn cười thành tiếng, trịnh trọng nói với Giáo Hoàng: “Giáo Hoàng đại nhân, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ dùng toàn lực truy xét việc này để làm sáng tỏ mọi chuyện.”

“Ừ, đi đi.” Giáo Hoàng đại nhân gật đầu.

Liễu Tuyết Tình rời đi không lâu thì cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

“Vào đi.” Giáo Hoàng nhận ra tiếng bước chân đó là của ai. Đó là Chiêm Tinh Sư giỏi nhất của thần điện Quang Minh – Âu Lai Nhã 

Âu Lai Nhã có đôi mắt quỷ dị và mái tóc xanh chói mắt. Nàng khe khẽ đẩy cửa, không thừa lời mà chỉ hờ hững nói: “Người Nữ Thần muốn tìm đang ở đế đô. Hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời sáng nay chính là do người đó gây nên.”

“Cái gì?!” Giáo Hoàng đứng bật dậy. Thánh tử Lãnh Lăng Vân đi Vưu Ô Tát Lợi nhưng không tìm được đầu mối nào. Vậy mà người đó lại ở đế đô!

“Thánh tử và Thánh nữ đều có mặt lúc xảy ra hiện tượng kỳ lạ. Hỏi họ một chút là có thể có đáp án.” Giọng nói của Âu Lai Nhã vô cùng trống rỗng, không có bất kỳ tình cảm nào.

“Được. Ngươi vất vả rồi.” Giáo Hoàng rất khách khí với Âu Lai Nhã. Vì nàng là đại diện cho ánh mắt và là người phát ngôn của Nữ Thần, vẫn luôn truyền đạt ý chỉ của Nữ Thần. 

“Vậy ta đi đây.” Âu Lai Nhã cũng không nhiều lời, chậm rãi lui xuống.

Giáo Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện tìm người Nữ Thần muốn vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, mất rất nhiều thời gian. Hắn sợ Nữ Thần sẽ mất kiên nhẫn mà trách cứ hắn làm việc bất lực. Rốt cuộc thì hiện tại đã có manh mối, không thể không thở phào nhẹ nhõm được.

Lãnh Lăng Vân xuất hiện rất nhanh ở thư phòng.

“Giáo Hoàng đại nhân, ngài tìm ta à?” Lãnh Lăng Vân không kiêu ngạo không tự ti mở miệng.

Giáo Hoàng nhìn hắn, cảm khái trong lòng. Nam tử xuất sắc rực rỡ này không phải hoàn toàn trung thành với Nữ Thần mà ra sức làm việc vì thần điện Quang Minh. Hắn vì muội muội duy nhất của mình mới làm như thế.

“Ừ.” Giáo Hoàng đại nhân không suy nghĩ chuyện đó nữa. Hắn đứng lên, từ từ tới gần Lãnh Lăng Vân, nói: “Lăng Vân, ta vẫn coi ngươi như con của ta. Ta nhìn ngươi gia nhập thần điện Quang Minh, nhìn ngươi từng bước từng bước có được thành tích ngày hôm nay. Ta hy vọng ngươi không phụ lòng kỳ vọng của ta.”

“Lăng Vân nhớ, cũng sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Giáo Hoàng đại nhân.” Âm điệu của Lãnh Lăng Vân vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào.

Giáo Hoàng khẽ thở dài trong lòng. Quả nhiên đứa nhỏ này vẫn chưa mở lòng với người khác.

“Ngươi có thể kể lại chi tiết lúc sáng nay khi xảy ra hiện tượng kỳ lạ không? Có những người nào ở đó?” Giáo Hoàng hỏi tới vấn đề chính.

“Sáng nay ta sắp vào đến thành thì liền nhìn thấy mây đen giăng đầy trên bầu trời. Sấm chớp vang dội…” Lãnh Lăng Vân nói chi tiết toàn bộ mọi chuyện, kể cả chuyện Khắc Lôi Nhã suýt chút nữa bị giết nhưng những gai đất đột nhiên lại chuyển hướng.

“Ngươi nói Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã cũng ở đó?” Giáo Hoàng khẽ cau mày, thầm than trong lòng. Tại sao thiếu nữ đó lại dính dáng đến chuyện này? Chỉ là tình cờ thôi sao?

“Vâng.” Lãnh Lăng Vân nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của Giáo Hoàng, muốn mở miệng hỏi có chuyện gì nhưng lại nhịn xuống. 

“Không có việc gì nữa. Ngươi lui xuống đi. Đi thăm dò một chút xem tại sao lại xảy ra hiện tượng kỳ lạ này.” Giáo Hoàng dặn dò, chân mày không hề giãn ra.

“Vâng.” Lãnh Lăng Vân lui ra, để lại một mình Giáo Hoàng suy nghĩ trong thư phòng. 

Nhà Tạp Mễ Nhĩ.

Khắc Lôi Nhã tỉnh lại thì đã tối. Hạ Thiên gõ cửa gọi nàng dậy ăn tối. Thiếu nữ thanh tú Kiều Sở Tâm vẫn giữ nụ cười ngại ngùng trên mặt. Nàng hòa nhập rất tốt với mọi người. Thấy Hạ Thiên và Khắc Lôi Nhã vào liền lập tức đứng dậy đón.

“Khắc Lôi Nhã, hôm nay Hạ Thiên tỷ tỷ mua cho muội rất nhiều đồ.” Kiều Sở Tâm nói đầy vui mừng.

Khắc Lôi Nhã thấy mặt Kiều Sở Tâm đã rạng rỡ hẳn lên. Người nhờ vào ăn mặc, Phật nhờ vào kim trang, đó là đạo lý đúng đắn. Kiều Sở Tâm lúc này đẹp đến rung động lòng người. Nàng mặc quần áo màu hồng phấn vừa khít, cung tên giản dị trên lưng và một cái mũ mới tinh rất đẹp.

“Ăn cơm mà đeo cung tên làm gì?” Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, nhàn nhạt nói.

“Mẹ ta đã nói cung tên ở đâu thì người ở đó.” Kiều Sở Tâm trả lời đầy nghiêm túc. Khắc Lôi Nhã khẽ gật đầu, là quân nhân, nàng hiểu tôn chỉ này.

Mọi người dùng cơm xong, Hạ Thiên liền đề nghị đi dạo chợ đêm phồn hoa nhất của đế đô.

Khắc Lôi Nhã thấy Kiều Sở Tâm mặt đầy chờ mong liền gật đầu đồng ý. Kiều Sở Tâm và Hạ Thiên hoan hô vang trời.

Họ không biết được rằng đi dạo chợ đêm lần này đã đem đến kỳ ngộ cho mình. 

Đế đô vào đêm, trăm hoa đua nở.

Đèn treo đầy đường trong khu náo nhiệt, chiếu sáng đường phố.

Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm đi phía trước đầy hưng phấn. Hai người nhìn cái này một chút, sờ cái kia một chút. Tẫn Diêm và Hắc Long Bản im lặng theo sau Khắc Lôi Nhã. Thật đáng thương cho Ngõa Nhĩ Đa phải ở lại nhà Tạp Mễ Nhĩ. Hơi thở hắc ám trên người hắn không cẩn thận sẽ bị người khác phát hiện, không thể tùy tiện xuất hiện ở khu náo nhiệt này được.

“Khắc Lôi Nhã, mua cho ta cái này đi.” Hạ Thiên chỉ vào đồ trang sức được bày ven đường, nói.

“Hai người các ngươi thích cái gì thì lấy.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng đáp. Nàng không có hứng thú gì với đồ trang sức của thiếu nữ.

Hạ Thiên vui mừng chọn đồ với Kiều Sở Tâm. Hai nàng thích cái gì thì lấy cái đó, sau đó Khắc Lôi Nhã trả tiền.

Đường phố náo nhiệt khiến hai mắt của Kiều Sở Tâm mở thật to. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy sự phồn hoa vào ban đêm như thế.

Có một ánh mắt rơi trên người Khắc Lôi Nhã trong đám người. 

“Đại ca, là thiếu nữ kia.” Người vừa nói chính là nữ tử thần bí tóc vàng, mắt màu xanh dương.

“Thật đúng là không chỗ nào không gặp.” Nam tử tóc vàng, mắt màu xanh dương cười nhẹ. Hắn bỗng thay đổi sắc mặt vì vừa cảm nhận rõ ràng là khí cụ bằng đồng đang rung lên! Điều này nói rõ rằng viên ngọc quý vốn là một thể với khí cụ bằng đồng đang ở gần. Hai thứ đó có thể cảm nhận được nhau.

“Sao vậy đại ca?” Nữ tử khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi. Nàng phát hiện ra phản ứng bất thường của nam tử kia.

“Bảo Châu Thương Lan ở gần đây!” Nam tử hạ thấp giọng, nói cực kỳ chắc chắn.

“Gì cơ?” Nữ tử tóc vàng kinh ngạc, nhỏ giọng hô “Ở gần đây? Đại ca, huynh chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn. Thương Lan đang rung lên. Nó cảm nhận được Bảo Châu Thương Lan đang ở gần.” Sắc mặt nam tử tóc vàng đầy lo lắng. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh. Làm cách nào tìm được Bảo Châu Thương Lan trong đám đông nhốn nha nhốn nháo này đây?

Ngay lúc đó, sắc mặt hắn lại thay đổi. Hắn thấy một thiếu nữ móc ra một viên ngọc tầm thường. Viên ngọc này đang rung lên!

“Khắc Lôi Nhã, thật kỳ lạ. Viên ngọc này như bị trúng gió vậy, cứ rung mãi.” Hạ Thiên không hiểu chuyện gì, móc viên ngọc đang rung lên không ngừng trong túi tiền ra, đưa tới trước mặt Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã nhận lấy viên ngọc, nghi ngờ mà nhìn viên ngọc tầm thường trong tay. Sao nó lại rung lên vô duyên vô cớ như vậy? Hình như nó cảm nhận được cái gì đó.

Chợt Khắc Lôi Nhã cảm thấy có hai ánh mắt nóng rực rơi trên người mình. Nàng quay đầu lại thì thấy có một nam một nữ với khuôn mặt tương tự nhau đang nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực. Chính xác hơn là nhìn viên ngọc trong tay nàng bằng ánh mắt nóng rực! Mà Khắc Lôi Nhã có cảm giác mình từng gặp nữ tử kia. Đôi mắt đó… Nàng nhớ ra đó là sát thủ có thể giết mình nhưng không ra tay, cũng là nữ nhân nàng gặp lúc trộm vật Nữ Thần ban.

Họ có liên quan đến viên ngọc quý này sao? Khắc Lôi Nhã thu hồi ánh mắt, nhìn viên ngọc quý trong tay, nhớ lại ánh mắt nóng rực của hai người đó. Nàng dường như đã hiểu ra được chuyện gì đó. Sợ là viên ngọc này không hề đơn giản.

“Khắc Lôi Nhã?” Hạ Thiên đầy nghi ngờ mà gọi Khắc Lôi Nhã.

“À, không có gì. Ta sẽ giữ viên ngọc này để nghiên cứu một chút. Ngươi thích gì thì cứ mua đi.” Khắc Lôi Nhã rút trong túi tiền ra mấy tờ kim phiếu, đưa cho Hạ Thiên.

Hạ Thiên hớn hở cầm lấy, kéo Kiều Sở Tâm đi mua đồ. Hắc Long Bản chen vào, đi sau hai nàng.

“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Người nhạy bén hơn Khắc Lôi Nhã – Tẫn Diêm cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

“Ha ha, viên ngọc này không hề đơn giản.” Khắc Lôi Nhã thưởng thức viên ngọc trong tay. Nàng chợt làm bộ thiếu chút nữa thì đánh rơi nó. Nàng liếc nhìn thì thấy mặt của hai người tóc vàng, mắt màu xanh dương thì thấy sắc mặt họ đầy hoảng sợ.

“Không đơn giản?” Tẫn Diêm nhìn viên ngọc trong tay Khắc Lôi Nhã. Thật sự không thể nhìn ra được nó có điểm gì đặc biệt.

“Ngươi sẽ biết ngay thôi.” Khắc Lôi Nhã nhìn thanh niên đang đến gần nàng từ trong đám người, khóe miệng hiện ra một nụ cười giảo hoạt.

“Buổi tối tốt lành, tiểu thư xinh đẹp.” Nam tử tóc vàng đến gần Khắc Lôi Nhã, chào hỏi nàng đầy nho nhã lễ độ.

“Buổi tối tốt lành.” Khắc Lôi Nhã cười ha hả, không chút để ý mà trả lời.

“Ta xin mạo muội hỏi tiểu thư một chút. Nàng có thể bỏ thứ yêu thích là viên ngọc trong tay để nhường lại cho ta không? Bao nhiêu tiền ta cũng đồng ý mua.” Nam tử có chút gấp gáp, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Viên ngọc này?” Khắc Lôi Nhã vuốt ve, lạnh nhạt nói “Ánh mắt của hai vị thật tốt. Viên ngọc này là bảo vật vô giá, có một không hai trên thế giới này. Bỏ thứ yêu thích à? Chuyện này… Chuyện này khó mà nói được. Nơi này cũng không phải là chỗ tốt để nói chuyện.”

Sắc mặt của nữ tử tóc vàng bên cạnh trầm xuống, trợn mắt nhìn Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn nữ tử, cười hì hì, không nói chuyện.

“Được. Vậy tiểu thư muốn đến nơi nào?” Ánh mắt của nam tử vẫn không rời khỏi viên ngọc trong tay Khắc Lôi Nhã.

“Nói lâu như vậy mà ta vẫn không biết tên tuổi và lai lịch của hai vị đấy.” Khắc Lôi Nhã chậm rãi nói.

Nữ tử tóc vàng tức giận muốn nói gì nhưng bị nam tử tóc vàng nháy mắt chặn lại. Khắc Lôi Nhã đều để trong mắt chuyện này.

“Ta tên là Lý Minh Ngữ, đây là muội muội của ta – Lý Nguyệt Văn.” Nam tử tóc vàng giới thiệu.

“Ta tên là Khắc Lôi Nhã. Rất vui khi gặp hai vị.” Khắc Lôi Nhã nhìn Lý Nguyệt Văn bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, cười thầm trong lòng. Sợ là nữ tử này hận không thể cướp viên ngọc trong tay mình.

Khoan đã! Họ Lý? Lý Minh Ngữ? Khắc Lôi Nhã cau mày, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin về cái họ này và tên người này. Khi nhớ ra thì sắc mặt nàng hơi thay đổi. 

Không ngờ người của gia tộc Lý thị lại xuất hiện ở đây! Đây là một trong bốn gia tộc lớn của Lạp Cách Tạp. Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc – Phong gia và Thủy gia chính là hai trong số đó. Hai người trước mắt là người của gia tộc Lý thị. Mấy năm trước gia tộc Lý thị có chiều hướng sa sút. Gần đây có người dốc lòng muốn chấn hưng Lý gia. Lý Minh Ngữ chính là người dẫn dắt bọn họ!

Thật không nghĩ tới nhờ một viên ngọc tầm thường mà lại có thể gặp được người như vậy. Bản lĩnh của nữ tử tóc vàng Khắc Lôi Nhã đã được lĩnh giáo. Vậy thì thực lực của ca ca nữ tử kia càng khỏi phải nói.

“Đi thôi. Tìm chỗ nào đó nói chuyện.” Đáy mắt Khắc Lôi Nhã thoáng qua tia sáng, nở nụ cười rực rỡ. Người hiểu Khắc Lôi Nhã đều biết là nàng lại muốn tính kế người khác.

Khắc Lôi Nhã gọi đám người Hạ Thiên lại, dẫn hai huynh muội Lý thị về nhà Tạp Mễ Nhĩ.

Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười như gió xuân, pha trà cho mọi người. Khắc Lôi Nhã làm như không thấy ánh mắt như muốn giết người của Tạp Mễ Nhĩ. Khắc Lôi Nhã biết hắn đang mắng nàng: Nha đầu ngu xuẩn đáng chết kia, ngươi coi đây là đâu? Dám dẫn nhiều người như vậy về nhà ta.

“Ngôi sao mới của gia tộc Lý thị, nói đi. Ngươi muốn viên ngọc này làm gì?” Khắc Lôi Nhã ưu nhã nâng tách trà, mỉm cười, hờ hững nói.

Sắc mặt Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn thay đổi. Khắc Lôi Nhã nói luôn: “Yên tâm, mọi người ở đây đều là người đáng tin. Nếu ta muốn gây bất lợi với các ngươi thì sẽ không dẫn các ngươi về. Hơn nữa ta đã hai lần gặp mặt Lý tiểu thư.”

“Ngươi phát hiện ra lúc nào vậy?” Lý Nguyệt Văn sa sầm mặt.

“Ánh mắt của ngươi rất đặc biệt. Hung hãn mà xinh đẹp.” Câu trả lời của Khắc Lôi Nhã khiến Lý Nguyệt Văn sửng sốt. Đây là lần đầu tiên có người nhận xét ánh mắt của nàng như thế. Cảm giác thật không tệ.

Lý Minh Ngữ nhìn căn phòng đầy người, có chút co quắp. Những người này không có hứng thú với chuyện của bọn họ. Hai thiếu nữ xúm lại nhìn đồ trang sức bày đầy trên khay, nhỏ giọng thảo luận, trong giọng nói tràn đầy vui sướng. Nam tử mặc đồ đen ngáp dài, nhàm chán tựa vào ghế salon nhìn hành động của hai thiếu nữ kia. Người thanh niên có vẻ như là kỵ sĩ cúi đầu đứng một bên. Chỉ có một người bình thường duy nhất là mỹ nam tử tóc vàng đang ăn bánh ngọt trên bàn. Chỉ có một mình Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nói chuyện với bọn họ!

“Cần gấp viên ngọc trong tay ta như vậy chắc là có liên quan đến việc muốn chấn hưng gia tộc Lý thị? Người lãnh đạo mới – Lý Minh Ngữ chắc sẽ không nhàm chán mà nhàn nhã du sơn ngoạn thủy, mua châu báu ở những quốc gia khác nhỉ?” Khắc Lôi Nhã vuốt ve viên ngọc trên tay. Ánh mắt của hai huynh muội Lý thị không rời khỏi nó. Thương Lan trong túi Lý Minh Ngữ càng rung mạnh hơn. 

“Được. Ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện.” Lý Minh Ngữ suy nghĩ một chút, trả lời đầy nghiêm túc.

“Đại ca!” Lý Nguyệt Văn nóng lòng, ngăn cản ca ca mình.

“Không sao đâu. Nàng là…” Lý Minh Ngữ không nói tiếp. Lý Nguyệt Văn nhìn ánh mắt Lý Minh Ngữ, khẽ thở dài, sau đó gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Ta muốn ba người chúng ta nói chuyện riêng.” Lý Minh Ngữ yêu cầu.

“Không thành vấn đề. Thầy, cho ta mượn thư phòng một chút nhé.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, nói với Tạp Mễ Nhĩ đang ăn bánh ngọt, sau đó dẫn hai người đến thư phòng.

Tạp Mễ Nhĩ bóp nát bánh ngọt trong tay, ngẩng đầu, cười tươi như hoa: “Được, không có vấn đề gì.”

Tẫn Diêm theo sau, canh ngoài thư phòng.

Khắc Lôi Nhã bày bọc ma pháp trong thư phòng, ngồi xuống. Hai huynh muội Lý thị cũng ngồi xuống. Ánh mắt hai người không rời khỏi viên ngọc quý trong tay Khắc Lôi Nhã.

“Bảo Châu trong tay ngươi có liên quan đến việc chấn hưng gia tộc Lý thị!” Lời nói của Lý Minh Ngữ khiến Khắc Lôi Nhã giật mình. 
Bình Luận (0)
Comment