Khắc Lôi Nhã đứng trên vách đá cao. Một trận gió thổi bay tóc nàng. Tà áo nàng phất phơ trong gió. Khắc Lôi Nhã lẳng lặng nhìn phía trước rồi chậm rãi ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyển lực hoa sen. Bây giờ sẽ đột phá tầng thứ tư!
Trong nháy mắt, bầu trời đêm mới vừa sáng tỏ mát mẻ liền thay đổi. Mây đen từ bốn phương tám hướng tụ lại rất nhanh. Chớp lóe lên trong tầng mây, tụ lại trên đầu Khắc Lôi Nhã càng ngày càng nhiều. Ánh trăng sáng ngời bị mây đen che đi. Xung quanh Khắc Lôi Nhã chỉ còn nhìn thấy mờ mờ mà những nơi khác vẫn sáng ánh trăng như cũ.
Tẫn Diêm đứng ở xa nhìn hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời. Sắc mặt hắn phức tạp. Rốt cuộc là Khắc Lôi Nhã luyện bí pháp gì? Sao lại có hiện tượng kỳ lạ này?
Mà lúc này Lãnh Lăng Vân đang nằm trên giường ở khách sạn bỗng mở mắt, nhanh chóng xuống giường. Hắn nhìn ra cửa sổ thì thấy mây đen tụ lại một nơi. Hơn nữa trong mây còn có ánh chớp. Hiện tượng kỳ lạ này giống y như khi hắn trở lại đế đô nhìn thấy ở ngoại thành! Vậy… Lãnh Lăng Vân đứng dậy mặc quần áo tử tế xong thì ra cửa lập tức. Hắn gõ cửa phòng Khắc Lôi Nhã nhưng không ai trả lời.
“Khắc Lôi Nhã? Khắc Lôi Nhã?!” Lãnh Lăng Vân nhỏ giọng gọi cửa nhưng vẫn không có ai ra.
Quả nhiên! Hiện tượng này là do Khắc Lôi Nhã làm nên nàng không có ở đây. Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi ra ngoài thì nhìn thấy Lý Nguyệt Văn, Lý Minh Ngữ và cả Tạp Mễ Nhĩ cũng mở cửa nhìn phía này.
“Sao vậy?” Tạp Mễ Nhĩ lên tiếng hỏi.
“Khắc Lôi Nhã không có trong phòng. Nàng đang ở ngoài thành.” Lãnh Lăng Vân khẽ chau mày, sắc mặt không tốt lắm. Bởi vì thoạt nhìn thân thể Khắc Lôi Nhã không có gì đáng ngại nhưng thực tế vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Lúc đó mất máu quá nhiều.
“Cái gì? Trễ thế này nha đầu chết tiệt đó còn chạy đi đâu? Nàng làm gì vậy không biết.” Lý Nguyệt Văn nhảy lên như giẫm phải phân. Mặt nàng tràn đầy tức giận “Nha đầu đáng chết đó có biết tình trạng thân thể của mình không vậy?”
“Ta đi tìm nàng.” Lãnh Lăng Vân vừa nói dứt lời thì liền trực tiếp bay ra khỏi cửa sổ.
Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ sửng sốt. Lần đầu tiên thấy Lãnh Lăng Vân bay. Là pháp thuật hệ Phong sao? Không giống. Lãnh Lăng Vân sử dụng ma pháp Quang Minh mà, sao có thể bay như vậy?
“Đó là kỹ xảo cổ xưa. Lý gia cũng là dòng họ cổ xưa, các ngươi cũng có kỹ xảo của mình mà.” Ngõa Nhĩ Đa không biết đi ra từ lúc nào, nhìn cửa sổ đang mở trong phòng Lãnh Lăng Vân, nói rất thản nhiên. Bóng dáng Lãnh Lăng Vân càng ngày càng xa trong bóng đêm. Ngõa Nhĩ Đa giải thích xong thì Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ hiểu ra.
“Chúng ta cũng đuổi theo xem có chuyện gì.” Lý Nguyệt Văn không yên lòng về Khắc Lôi Nhã nên cũng lập tức chạy vào phòng Lãnh Lăng Vân, lướt xuống từ cửa sổ phòng hắn. Nàng nhảy trên nóc nhà nhẹ như chim yến, trong chớp mắt đã đi rất xa.
Lý Minh Ngữ không nói một lời, cũng nhảy khỏi cửa sổ đi theo Lý Nguyệt Văn. Tạp Mễ Nhĩ vươn tay sửa tóc trên trán mình một chút, thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ rồi đi theo họ. Tiểu nha đầu kia luôn khiến người ta phải lo lắng.
Ngõa Nhĩ Đa đứng tại chỗ, khóe miệng giựt giựt nhìn mấy người dần dần biến mất mà phát điên. Bản lĩnh của mấy người này nhanh nhẹn như thế, có thể đuổi theo ngay được. Còn hắn thì sao? Hắn chỉ có thể huy động hai cẳng chân gầy yếu mà đuổi theo thôi! Tiểu ác ma khốn kiếp này không bao giờ khiến người ta yên tâm được! Ngõa Nhĩ Đa giận dữ, chuẩn bị chạy xuống lầu đuổi theo thì nhớ ra trong khách sạn còn có mấy người. Vì vậy hắn đi gõ cửa phòng Hạ Thiên, dặn dò ngắn gọn vài câu rồi lao xuống lầu.
Lúc này Khắc Lôi Nhã đang ngồi xếp bằng trên vách đá, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Kim Liên từ từ hiện ra thân hình, chậm rãi vây lấy Khắc Lôi Nhã. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt. Nhìn nàng vô cùng thánh khiết.
Cánh sen khổng lồ màu vàng chậm rãi bao phủ Khắc Lôi Nhã thật chặt. Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, tiến vào cảnh giới kỳ ảo không thể miêu tả bằng lời. Cảm giác ấm áp chảy xuôi trong thân thể nàng, truyền khắp tứ chi bách hài (xương cốt). Cảm giác này thật thoải mái.
Mây đen giăng đầy trên đầu nàng, tiếng sấm ầm ầm. Tẫn Diêm nắm chặt bội kiếm bên hông, nhìn vách đá đầy căng thẳng. Lòng hắn xoắn lại. Mặc dù đã từng thấy cảnh tượng này nhưng người đã tiến vào cảnh giới kỳ lạ kia vẫn rung động lòng người như cũ. Hắn càng thêm lo lắng cho Khắc Lôi Nhã dưới sấm chớp.
“Rầm!” “Rầm!” “Rầm!”
Ba đạo sấm chớp vô cùng lớn bổ xuống đầy cuồng bạo, không hề gián đoạn. Chớp trắng thắp sáng cả bầu trời, xé rách màn đêm như khuôn mặt dữ tợn.
Tẫn Diêm nhìn ba tia chớp cuồng bạo giáng xuống đầy kinh ngạc. Tim hắn như ngừng đập. Sấm sét cứ như vậy mà bổ lên trên Kim Liên đang bọc lấy Khắc Lôi Nhã. Nàng có thể gặp chuyện không may gì không? Tẫn Diêm nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Kim Liên xán lạn, đẹp mắt, cố nén kích động muốn xông lên.
Đang lúc Tẫn Diêm lo lắng không thôi thì Kim Liên chậm rãi mở ra, để lộ ra khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã. Nàng mở mắt, ánh mắt trong suốt.
“Khắc...” Tẫn Diêm nhẹ giọng gọi.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng gật đầu ý bảo Tẫn Diêm không cần lo lắng. Tẫn Diêm thấy thế mới yên lòng.
Khắc Lôi Nhã cau mày. Cảm giác nóng rực trên lưng cho nàng biết rằng có thêm một cánh hoa nở ra!
“Mẹ, nhanh, nhanh, tiếp tục. Sấm sét nhỏ như thế này không đủ để nhét kẽ răng.” Kim Liên gào khóc, thúc giục Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã chợt cau mày lại. Nàng cảm thấy có sự thay đổi. Nàng búng nhẹ ngón tay. Trên đầu ngón tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu trắng nho nhỏ! Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Ngọn lửa màu trắng chứ không phải màu vàng như trước. Chuyện này là thế nào? Nàng tiếp tục búng ngón tay thì lại xuất hiện ngọn lửa màu vàng. Khắc Lôi Nhã nhìn hai ngọn lửa với hai màu khác nhau mà giật mình.
“Mẹ, đừng giỡn nữa. Đột phá cái đã. Đột phá xong rồi hãy nhìn sự thay đổi. Còn nhiều điều thú vị hơn nữa.” Kim Liên nóng nảy, thúc giục.
Khắc Lôi Nhã dập tắt ngọn lửa, lấy Liên Hoa Bảo Giám ra, rót lực hoa sen vào rồi đọc một cách nhanh chóng.
“Sao hả mẹ? Thuận buồm xuôi gió chứ? Ha ha, ma pháp và Đấu Khí có thể giúp người đạt tới tầng thứ bảy. Càng về sau thì người mới càng hiểu được Liên Hoa Bảo Giám mới là tinh hoa, ma pháp và Đấu Khí chỉ là cặn bã.” Kim Liên rắm thúi khoác lác.
Khắc Lôi Nhã thu sách lại, trầm ngâm, nhắm mắt lại, vận chuyển lực hoa sen một lần nữa.
“Mẹ, cố gắng lên. Ha ha, nhanh lên một chút, lên tới tầng thứ bảy luôn đi.” Kim Liên kêu lên đầy kích động.
Khắc Lôi Nhã vẫn nhắm mắt như cũ. Nàng hết sức chăm chú vận chuyển lực hoa sen toàn thân, vận công theo cách thức ghi trên bí tịch. Quả nhiên như lời Kim Liên. Nàng không gặp phải chướng ngại gì, tiến hành rất thuận lợi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tẫn Diêm, cả người Khắc Lôi Nhã lại tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lần nữa. Đóa hoa sen màu vàng khổng lồ lại vây lấy nàng. Mây đen vừa tan đi không lâu lại tụ lại. Tiếng sấm lớn hơn, nhanh hơn. Ánh chớp lóe lên, chiếu sáng xung quanh khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Tiếng sấm rất lớn vang lên lần nữa. Tia chớp cuồng bạo bổ như điên lên Kim Liên. Lần này nhiều hơn một tia chớp. Có bốn đạo sấm sét với lực lượng cuồng bạo giáng xuống. Nhưng khi nó đánh vào Kim Liên thì liền biến mất. Tẫn Diêm cau mày nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen khổng lồ. Còn nữa không? Còn mấy đạo sấm sét nữa? Kim Liên có thể tiếp nhận hết không?
Phía xa truyền đến tiếng động nhỏ. Tẫn Diêm nắm chặt bội kiếm bên hông, xoay người lại thì thấy Lãnh Lăng Vân đang bay đến. Lãnh Lăng Vân đứng bên cạnh Tẫn Diêm, lẳng lặng nhìn Khắc Lôi Nhã đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Hắn biết hiện tượng kỳ lạ trước mắt là do Khắc Lôi Nhã tạo thành. Lý Nguyệt Văn với khuôn mặt nóng nảy tới ngay sau đó. Không xa sau nàng là Lý Minh Ngữ và Tạp Mễ Nhĩ.
“Tẫn Diêm, có chuyện gì vậy? Nha đầu chết tiệt kia đang làm gì?!!!” Lý Nguyệt Văn nóng nảy vọt tới hỏi. Vừa dứt lời nàng liền muốn xong đến bên cạnh Khắc Lôi Nhã.
Leng keng!
Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên. Một thanh kiếm chặn trước mặt Lý Nguyệt Văn. “Tẫn Diêm? Ngươi làm gì vậy?” Lý Nguyệt Văn quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Tẫn Diêm đầy kinh ngạc.
“Trước khi chuyện của tiểu thư hoàn thành thì không cho phép người nào đến gần, kể cả ngươi.” Giọng nói của Tẫn Diêm lạnh lẽo, không có một tia nhiệt độ và tình cảm nào. Hắn cứ giơ kiếm chặn đường của Lý Nguyệt Văn, không có ý nhượng bộ.
“Hừ! Ngươi cho rằng ngươi cản được ta sao?” Sắc mặt Lý Nguyệt Văn nghiêm túc, muốn ra tay. Lãnh Lăng Vân chưa kịp mở miệng ngăn lại thì đã có một giọng khác quát bảo Lý Nguyệt Văn dừng lại.
“Nguyệt Văn! Dừng tay!” Lúc này, Lý Minh Ngữ vừa đuổi tới lập tức quát bảo Lý Nguyệt Văn đang muốn động thủ dừng tay.
“Đại ca, tiểu tử này dám ngăn cản muội!” Lý Nguyệt Văn nói đầy tức giận.
“Muội quay lại đây. Nếu mà muội tiến tới, chẳng những muội có thể gặp nguy hiểm mà còn có thể liên lụy cả Khắc Lôi Nhã!” Mặt Lý Minh Ngữ nặng nề, nhìn Kim Liên đang từ từ mở ra, để lộ Khắc Lôi Nhã đang ngồi bên trong, trầm giọng nói.
Lý Nguyệt Văn sửng sốt, sau đó cau mày nhìn về phía Khắc Lôi Nhã đang ngồi trong Kim Liên, đáy mắt nàng toàn là kinh hãi và lo lắng.
Hoa sen màu vàng khổng lồ kia là gì? Khắc Lôi Nhã tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt là sao? Còn nữa, phải giải thích thế nào về sấm sét và mây đen trên bầu trời?
Khắc Lôi Nhã không để ý đến cảm giác nóng rực trên lưng, nhanh chóng rót lực hoa sen vào Liên Hoa Bảo Giám, đọc rất nhanh. Đã đột phá tầng thứ năm. Khắc Lôi Nhã cảm nhận rõ ràng sự biến hóa trong thân thể. Nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến chuyện này. Phải nhanh đột phá tầng thứ bảy trước khi có càng nhiều người đến!
“Mẹ, ha ha, thích quá. Mùi vị thật là ngon. Tiếp tục, tiếp tục.” Kim Liên cười hưng phấn đầy quái dị, “Mau cho con ăn một lần thật no để con tiếp tục tu luyện.”
“Khắc Lôi Nhã sẽ không sao chứ?” Lý Nguyệt Văn ngẩng đầu,kinh hãi nhìn hiện tượng kỳ lạ trên không trung, lòng như bị xoắn lại.
“Đây là một bí pháp cổ xưa.” Lý Minh Ngữ cau mày nhìn hoa sen khổng lồ chậm rãi bọc Khắc Lôi Nhã lại, trầm giọng nói. Nhưng hắn cũng chỉ biết được đến đó. Ma pháp trước mắt không phải Đấu Khí. Chỉ có thể giải thích đó là bí pháp cổ xưa.
“Sao Khắc Lôi Nhã có bí pháp cổ xưa này?” Trong lòng Lý Nguyệt Văn càng thêm nghi ngờ.
Lý Minh Ngữ quay đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ vừa đuổi tới. Tạp Mễ Nhĩ nhún vai: “Ta không biết, đừng hỏi ta.”
Lúc này, sắc trời càng ngày càng tối. Mọi người ngẩng đầu nhìn trời thì bị cảnh tượng đáng sợ khác thường trên trời làm cho kinh hãi. Tiếng sấm ầm ầm giống như tiếng trống khổng lồ trong lễ mừng vang lên không dứt. Ánh chớp lóe lên trong tầng mây đen kịt. Một sáng một tối thay phiên nhau khiến cho xung quanh trở nên rất quỷ dị.
Lý Nguyệt Văn nhìn đóa hoa sen màu vàng khổng lồ bằng cặp mắt lo lắng. Nàng cố nén lại kích động muốn xông tới. Những người còn lại cũng không thể bình tĩnh được.
Trong sự thúc giục của Kim Liên, Khắc Lôi Nhã liều mạng đột phá. Tầng thứ tư, tầng thứ năm, tầng thứ sáu và tầng thứ bảy. Từ ba tia chớp đã tăng lên sáu! Lực lượng của sấm sét cũng càng ngày càng cuồng bạo khiến lòng của Tẫn Diêm và mọi người càng căng thẳng hơn.
Nhưng sau khi tia chớp cuối cùng bổ xuống, mây đen trên trời tan đi rất nhanh. Nó không tản ra rồi tụ lại mà biến mất luôn. Mọi người hiểu mọi chuyện đã kết thúc.
Cánh hoa sen khổng lồ từ từ mở ra, giọng nói hưng phấn của Kim Liên vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã: “Mẹ, con ăn no rồi. Con tu luyện đây. Với tu vi bây giờ của người, cho dù có gặp phải cường giả cũng có thể toàn thân trở ra. Con đi trước đây.” Kim Liên không đợi Khắc Lôi Nhã trả lời, biến mất ngay lập tức, mặc cho Khắc Lôi Nhã gọi thế nào cũng không đáp lại.
Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt chậm rãi biến mất trên người Khắc Lôi Nhã. Nàng từ từ đứng dậy, nhìn phương xa, cảm nhận cảm giác nóng rực do cánh hoa nở rộ mang lại. Một cỗ lực lượng khổng lồ tràn đầy thân thể nàng. Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nắm chặt tay phải. Nhất định sẽ có một ngày mình giải trừ được dấu ấn màu đen này! Mình tuyệt đối không phải là con cừu nhỏ nằm yên chờ chết! Thần Hắc Ám, ngươi chờ mà xem. Sẽ có ngày ta giải trừ dấu ấn đầy sỉ nhục này và trả lại gấp trăm lần sỉ nhục này cho ngươi!
“Khắc Lôi Nhã!” Lòng Lý Nguyệt Văn đang căng thẳng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nàng hét lên một tiếng, xông tới.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi xoay người, nhìn mọi người phía sau. Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt kỳ quái. Đang lúc mọi người kinh ngạc và hoảng sợ thì Khắc Lôi Nhã giang hai tay, mỉm cười ngả người ra sau.
Mà sau lưng Khắc Lôi Nhã là vực sâu vạn trượng!!!