Tài Nghệ Không Bằng Người

Chương 13

Cố Lăng cầm theo hành, Tả Thành ôm trái cây còn Kha Nhất Thần thì cầm theo một nhánh hoa thược dược vào cửa.

Ánh mắt mẹ Lăng lần lượt lướt qua con trai rồi đến hai vị khách vừa bước vào nhà, bầu không khí có chút quỷ dị. Mãi đến khi giọng nói ngọt ngào của Kha Nhất Thần kêu lên một tiếng “Chào dì!” mới bị phá vỡ.

Vừa nói cậu nhóc vừa nâng đóa hoa thược dược màu hồng nhạt lên.

Mẹ lăng bật cười vui vẻ, đi qua người con trai, ngồi xuống nhìn Kha Nhất Thần: “Chào con, con là cục cưng nhà ai đấy?”

“Con là Kha Nhất Thần, Tả Tả là anh của con.” Kha Nhất Thần nháy mắt một cái, trả lời vô cùng khéo léo, trả lời xong còn không quên cầm hoa nhét vào tay mẹ Lăng.

Mẹ Lăng nhận hoa, “Hoa của con đẹp lắm.”

Miệng nhỏ của Kha Nhất Thần ngọt như bôi mật, nói. “Bây giờ là hoa của dì rồi.”

Mẹ Lăng cười càng thêm vui vẻ hơn, xoa nhẹ lên má cậu nhóc một cái: “Xưng hô của con có gì đó không đúng à nha Thần Thần.”

Kha Nhất Thần mở to hai mắt. “ Vậy …. Chị đẹp được không ạ?”

Cố Lăng ho khan một tiếng: “Thần Thần…”

Mẹ Lăng vui vẻ vô cùng, trong mắt chứa đầy ý cười, vẫn ngồi ở trước mặt Kha Nhất Thần mà nhìn về phía hai người lớn đứng ở phía sau bối rối. Tả Thành khách sáo mở miệng. “Chào dì, con là Tả Thành, làm phiền dì rồi ạ.”

Mẹ Lăng thu lại ý cười, nhìn Tả Thành, cũng không nói gì mà chỉ gật gật đầu.

Bà đứng lên, một tay cầm hoa một tay cầm hành từ trên tay Cố Lăng, dặn con trai. “Con tiếp khách đi, mẹ đi vô bếp trước, À, trên bàn có chút điểm tâm đó, con mang ra cho cậu nhóc ăn đi.”

Nói xong liền đi vào nhà bếp, việc đầu tiên là tìm một cái ly, lấy nửa ly nước, bỏ vào chút muối ăn và đường, sau đó cắm đóa hoa thược dược vào.

Kha Nhất Thần kéo kéo ống tay áo Tả Thành, ra hiệu cho cậu cúi xuống, Tả Thành cũng nghe theo, Kha Nhất Thần bèn nhỏ giọng nói thầm vào tai cậu. “Hình như là dì ấy thích em á.”

Tả Thành nhẹ giọng đáp lại cậu nhóc. “ Nhóc con nịnh hót.”

Cố Lăng vội vàng dẫn hai người vào phòng khách, hỏi Kha Nhất Thần  có muốn xem phim hoạt hình không, Tả Thành nói bây giờ không phải là thời gian cậu nhóc xem hoạt hình, Cố Lăng còn chưa biết cậu nhóc bằng tuổi đó thì chơi cái gì mới được thì Kha Nhất Thần đã tự tìm được việc vui - ở một góc phòng khách mẹ Lăng có nuôi một bể cá nhiệt đới, Kha Nhất Thần hoan hô một tiếng rồi chạy vội qua nhìn mấy con cá đủ mọi màu sắc.

Cố Lăng nói với Tả Thành. “Tôi đi rót nước cho em.” Sau đó liền nhanh chóng chạy vào nhà bếp.

Trong phòng bếp, mẹ Lăng đang mở máy hút mùi, Cố Lăng rót xong chén nước cũng không vội đi ra ngoài, đi đến gần nhìn nét mặt của mẹ Lăng, mẹ Lăng liếc mắt nhìn con trai một cái: “Làm sao?”

“Mẹ vất vả rồi, có gì để con giúp không?”

“Vậy giải thích hộ mẹ cái, có giáo viên mầm non nào mà một cước đá bay con chó ngao đến tận bảy, tám mét không?”

“À…” Cố Lăng nghẹn họng. Nhìn khuôn mặt không có chút cảm xúc của mẹ, nhất thời không biết phải nói làm sao cho phải. Mẹ Lăng đang cầm dao cắt đồ ăn, lúc này cũng ngừng lại nhìn anh chằm chằm.

Hai mẹ con trầm mặc mấy giây, cuối cùng mẹ Lăng nhíu mày, hừ một tiếng, đánh giá con trai từ trên xuống dưới. “Lỡ như sau này hai đứa cãi nhau, có phải là mẹ phải vào bệnh viện thăm mi không?!”

Cố Lăng nhanh chóng giải thích: “Mẹ, tiểu Tả là người rất đơn thuần, sẽ không vô duyên vô cớ động thủ đâu.”

Mẹ Lăng vẫn còn chưa chịu buông tha cho anh. “Xe của cậu ấy cũng không rẻ phải không? Có phải là mi xem trọng tiền tài của người ta không? Tốt xấu gì mi cũng là một công nhân viên chức nhà nước….”

Cái này thì quả thật là oan uổng Cố đội trưởng muốn chết rồi, mặc dù anh vẫn luôn thầm nghĩ về gia đình và chi tiêu hàng ngày của Tả Thành, thế nhưng từ lúc quen biết đến tận bây giờ, Tả Thành cũng không có chi tiêu cái gì phung phí, thậm chí nhìn qua còn thấy có vẻ rất nghèo. Cố Lăng cũng đã từng cân nhắc qua, cảm thấy khả năng lớn nhất là Biên Dĩ Thu trả lương rất thấp, lái xe sang, đi nước ngoài du lịch gì đó cũng chỉ sợ là đi theo chăm sóc cho vị tiểu thiếu gia vàng ngọc ở trong phòng khách kia mà thôi.

Đúng, chính là như vậy. Cố Lăng thở phào nhẹ nhỏm. Chênh lệch giàu nghèo lớn quá cũng không tốt, anh là một công chức nhà nước, chỉ dựa vào lương để sống, người còn lại thì lại quá xa hoa, như thế vô tình lại tạo ra áp lực.

“Mẹ, tiểu Tả không phải là giáo viên mầm non, Thần Thần là con trai của ông chủ, cậu ấy chỉ chăm sóc một mình Thần Thần thôi, này cũng có thể gọi là…. Bảo tiêu riêng đi, cũng là người làm công ăn lương thôi mà, không nghèo, thế nhưng cũng chưa chắc có nhiều tiền.”

Cố Lăng quyết định nói thật, tất nhiên là không nói hết.

Làm bảo tiêu cho một đứa trẻ đương nhiên là nghe đơn giản hơn làm bảo tiêu cho một lão đại xã hội đen rồi.

Quả nhiên, nói thế xong chân mày của mẹ Lăng cũng hơi giãn ra một chút, buông dao trong tay xuống, bình tĩnh quay đầu nhìn phòng khách một chút. Cách một tấm kính, Tả Thành đang xem cá cùng với Kha Nhất Thần, một lớn một nhỏ hứng thú bừng bừng mà quan sát xúc tu của Hải quỳ, làm như gặp được sinh vật lạ hiếm thấy vậy. Dù có tiếng ồn của máy hút mùi, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được tiếng cười và tiếng trẻ con trong trẻo.

Nhìn vô cùng ấp áp yêu thương, cực kỳ hài hòa, hoàn toàn không có chút bạo lực nào.

Mẹ Lăng gật gật đầu. “Được rồi, sau này nếu như mi có bị đánh vậy cũng là do mi đáng bị như thế.”

Cố Lăng cực kỳ không biết xấu hổ mà đến gần hôn mẹ một cái. “Con có thể tìm mẹ khóc không?”

“Lăn đi!”

Cố Lăng hí hửng lăn ra ngoài.

Quay người bước ra khỏi nhà bếp, dù cho anh có tận lực đè nén vui mừng trong lòng, thì khóe miệng vẫn không nhịn được mà giương lên. Tất nhiên là bây giờ Cố đội trưởng vẫn còn đang vui mừng vì nhận được sự tán thành của mẹ chưa ý thức được chuyện sau này ‘bị đánh’ có bao nhiêu đau khổ. Sau này anh mới biết, tâm tình vui sướng ngày đó của mình là…. Hơi bị sớm.

Cố đội trưởng vui vẻ đi theo một lớn một nhỏ cho cá ăn.

Bầu không khí trên bàn cơm trưa rất hài hòa, tuy Tả Thành không nói nhiều, thế nhưng hỏi cái gì sẽ nói cái đó. Mới đầu, mẹ Lăng chỉ nói chuyện phiếm với cậu, hỏi quê cậu ở đâu, học cái gì. Cậu trai thật thà một năm một mười kể hết, nói đến chỗ lúc mình về thăm cha mẹ ruột, phát hiện ra bọn họ nhận nuôi rất nhiều trẻ con, cho nên tiền lương của mình có bao nhiêu cũng gởi về hết. Cố Lăng dừng đũa.

Mẹ Lăng cũng thật bất ngờ, gắp một miếng hải sâm hầm mềm nhũn cho vào chén Tả Thành, dịu dàng nói. “Con trai ngoan, ăn nhiều một chút.”

Mãi đến tận bây giờ Cố Lăng mới biết cái gì gọi là ‘chi tiêu nhiều’ của Tả Thành. Thì ra là đi nuôi nhiều người như thế. Anh nhìn Tả Thành, nói. “Có cơ hội tôi và em cùng về đó thăm họ.”

“Không cần đâu, đường ở đó rất khó đi, trong núi cũng nghèo lắm…” Tả Thành vừa ăn hải sâm vừa thở dài, nói: “Đáng tiếc, những gì tôi cho bọn họ vẫn còn ít quá.”

“Chờ em lớn lên rồi sẽ cho anh thật nhiều thật nhiều tiền.” Kha Nhất Thần nói chen vào, vừa nói xong cả ba người lớn đều nở nụ cười. Tả Thành gật gật đầu với Kha Nhất Thần. “Ừ, vậy trước tiên con phải ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có thể lớn nhanh được.”

Giữa lúc đang ăn cơm, điện thoại di động của mẹ Lăng vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Lão Cố’ gọi video call đến, mẹ Lăng cười, nói: “Vừa lúc, giới thiệu khách với ba con một chút.” Vừa mới bắt máy chưa kịp nói chuyên thì bên trong điện thoại đã truyền đến giọng nói vô cùng phấn khởi.

“Vợ à! Chúng ta tìm kiếm nửa năm qua quả là không uổng công, bên dưới ngọn núi này thật sự có quặng mỏ! là mỏ vàng đó!”

Nhìn qua màn hình video, sự vui mừng lan tỏa trên gương mặt ông lão hơn sáu mươi tuổi, ở phía sau là một dãy núi dài cằn cỗi, một con sông nằm giữa hai ngọn núi, trong ruộng trên sườn núi cây cối mọc thưa thớt, xa xa có mấy tòa nhà thấp bé, nhìn thưa thớt không kém, chỉ có cây hòe già cành lá xum xuê là cực kỳ bắt mắt.
Bình Luận (0)
Comment