Tài Nghệ Không Bằng Người

Chương 3

Ấn tượng của Cố Lăng đối với Tả Thành vẫn còn dừng lại vào năm năm trước anh dẫn người đến bắt Biên Dĩ Thu. Mặc dù cậu biết trong suốt quá trình đó Cố Lăng vẫn luôn công khai, bí mật giúp đỡ Kha thiếu gia và lão đại nhà mình rất nhiều lần. Thế nhưng, lúc Biên Dĩ Thu đang bị quản thúc thì xém xíu nữa là bị người ta hại chết, cho nên Tả Thành đối với vị Cố đội trưởng này cũng không có tí cảm tình nào.

Về sau cậu xuất ngoại theo Lão đại, khi trở về thì đã qua hai năm. Cửu an đã được tẩy trắng, Biên lão đại và Kha thiếu gia cũng đã trở thành người một nhà, công việc làm ăn đã hoàn toàn không còn dính dáng gì đến hắc đạo nữa, thỉnh thoảng cũng có gặp Cố đội trưởng, thế nhưng là gặp với thân phận bạn của Kha thiếu gia. Mặc dù Tả Thành đã không còn bao nhiêu bất mãn với anh, nhưng cũng không thể nói là có giao tình được.



Nếu như phải dùng một từ để khái quát rõ ràng mối quan hệ của hai người thì là “có quen biết” – Cả hai người đều biết nhau, đều biết có một người như thế tồn tại ở trên đời, lúc gặp mặt thì gật đầu chào nhau một cái. Ngoại trừ những điều đó ra thì hoàn toàn không có dịp nào xuất hiện cùng nhau nữa.

Nhưng cũng không ai ngờ được rằng, chẳng biết tại sao trong sự kiện bắt cóc con tin này lại có thể khiến cho hai người vốn là hai đường thẳng song song lại có cơ hội tương giao.

Lấy lời khai xong, Cố Lăng nói muốn mời bọn họ ăn cơm. Tả Thành vừa mới muốn từ chối thì Kha Nhất Thần đã nói nhóc muốn ăn McDonald’s.

Cố Lăng cười híp mắt, nói: “ Vậy thì chúng ta sẽ đi ăn McDonald’s.”

Nhưng mà, anh cũng không biết rằng, Kha tiểu thiếu gia nói muốn ăn McDonald’s là vì muốn sưu tập đủ bộ đồ chơi thám hiểm đáy biển được tặng kèm theo phần ăn của trẻ em.

Đồ chơi được đặt ở trong hộp, lúc mua phần ăn sẽ đưa tặng ngẫu nhiên, cho nên muốn biết bên trong là cái gì thì chỉ có thể mở ra mới biết được, cho nên mới thường xuyên gặp phải tình huống mấy phần ăn đều gặp phải một nhân vật hoạt hình.

Thế là sau hai giờ, nhìn một bàn đầy các phần ăn dành cho thiếu nhi, khóe miệng Cố Lăng nhịn không được mà giật giật mấy cái.

Mà, sau khi mua hơn ba mươi phần ăn dành cho trẻ em thì rốt cuộc Kha Nhất Thần cũng gom đủ bộ đồ chơi mình thích.

Trong lòng Cố Lăng thầm nghĩ, cũng may là cậu nhóc không đòi lấy nước trên sao thủy mang về, nếu không hôm nay hắn phải bao nguyên cả cái cửa hàng McDonald’s luôn.

Hai tên đàn ông to xác cùng với một nhóc con đồng tâm hiệp lực giải quyết hết sáu bảy phần ăn, còn lại hơn hai mươi phần thì thật sự ăn không vô nữa.

Tả Thành đề nghị hắn đóng gói mang về cục cảnh sát cho đồng nghiệp ăn cùng, Cố Lăng nói đầu năm nay ai còn ăn Hambuger nữa..... Tả Thành không đợi anh nói xong đã bảo nhân viên phục vụ cầm mấy cái túi lớn tới, bỏ hết đồ ăn còn thừa lại vào.

“Tất cả đều là dùng tiền mua đó, không ăn bỏ đi thì phí lắm.”

Cố Lăng sờ sờ mũi, đưa tay ra nhận lấy cái túi: “ Vậy cậu đưa cho tôi đi, tôi đây sẽ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.....”

“ Không cần mang về, trong công viên có rất nhiều động vật lang thang không có đồ ăn.”

Không thể không nói, nhìn hình ảnh vị bảo tiêu số một của lão đại hắc bang ngày xưa đang ngồi xổm trên mặt đất vừa nghiêm túc vừa điền đạm đút đồ ăn cho mấy chú chó hoang, Cố Lăng cảm thấy, hình ảnh này còn rung động hơn so với hình ảnh một súng bắn què chân tên lưu manh trong trung tâm thương mại kia nhiều.

“ Mèo con không thể ăn cái này, con có thể đút cho nó từng chút một để nó nhai.” Tả Thành lấy đùi gà chiên trong tay Kha Nhất Thần đi, đổi một hộp cá Tuyết cho cậu bé.

Kha Nhất Thần ngoan ngoãn nhận lấy rồi đem cá trong hộp bóp nát đút đến bên miệng mèo con.

Một lúc sau, Cố đội trưởng cũng tham gia, một túi lớn chứa đầy phần ăn trẻ em cuối cùng cũng được tiêu diệt hết bởi một đám mèo hoang, chó hoang nghe mùi thơm mà tìm tới.

Tả Thành lấy khăn ướt ra, cẩn thận, tỉ mỉ lau sạch tay cho Kha Nhất Thần, sau đó ôm cậu nhóc lên, quay đầu lại cười tươi nhe hai hàm răng trắng ra với Cố Lăng.

“Cố đội trưởng, cảm ơn anh vì bữa tối. Chúng tôi đi về trước. Hẹn gặp lại.”

Cố Lăng nói: “ Cái này thì tính là bữa tối cái gì, cậu cho tôi số điện thoại, sau này sẽ chính thức mời cậu ăn cơm.”

Kha Nhất Thần ở trong ngực Tả Thành chớp chớp mắt, vô cùng ngoan ngoãn mà không nói tiếng nào.

Tả Thành đọc số điện thoại của mình một lần rồi xoay người bước đi không lưu luyến chút nào.

Kha Nhất Thần ghé vào trên bả vai cậu, ánh mắt vẫn còn nhìn Cố Lăng đang đứng tại chỗ chưa hề rời đi, nhóc con quay đầu lại, nghiêm túc nói: “ Tả Tả, Chú họ Cố đó muốn ‘cua’ anh.”

Tả Thành cười vui vẻ: “ ‘Cua’ cái gì? Chú cũng không phải là mì tôm.”

Kha Nhất Thần thở dài giống y hệt người lớn, cậu nhóc cảm thấy, đến tận bây giờ mà Tả Tả vẫn chưa có một người bạn trai hay bạn gái nào thì chắc chắn là có quan hệ rất lớn với chỉ số IQ và EQ của mình.

Cố Lăng đưa mắt nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ đang đi ra khỏi công viên, mãi đến khi bị một nhóc con nghịch ngợm không biết từ đâu chạy đến đụng trúng thì anh mới hồi phục lại tinh thần, thế nhưng lại phát hiện mình không nỡ dời mắt khỏi hình ảnh Tả Thành vai rộng, eo nhỏ, chân dài kia.

Điều này đối với một người từ lúc học cấp ba đã công khai với gia đình và bạn bè mình là GAY thì, thực chất không cần dùng não để nghĩ cũng biết là có ý nghĩa gì.

Cố Lăng nhìn theo bóng lưng càng đi càng xa ở phía trước, khóe môi nhếch lên một độ cong vô cùng vui vẻ.

Trong vòng một ngày, động lòng đến hai lần với cùng một người, anh cảm thấy mình không chủ động làm chút gì đó thì thật có lỗi với bản thân.

Cố đội trưởng là một người thuộc phái hành động, anh nhanh chóng lưu số điện thoại của Tả Thành vào Wechat, sau đó gởi yêu cầu kết bạn, thế nhưng bên kia cũng không có động tĩnh gì. Chờ được một lúc, đến khi thực sự chờ không nổi nữa, anh liền yêu cầu kết bạn thêm lần nữa, thế nhưng vẫn không được chấp nhận.

Mày Cố đội trưởng nhíu chặt thành hình chữ xuyên, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình nhớ nhầm số điện thoại rồi? Anh đang định gọi thẳng qua thử thì chuông điện thoại lại reo lên trước hắn một bước, trên màn hình hiển thị hai chữ “ Mẫu hậu.”

Mặt anh giãn ra, nhận điện thoại, xoay người bước đi ra ngoài.

“ Đại mỹ nữ à, sao mẹ lại gọi cho con vào lúc này? Có phải là nhớ con không?”

“Một chút cũng không nhé.” Mẹ Cố ngạo kiều hừ một tiếng, “ Nếu không có chuyện cần nói với mi, mẹ gọi điện cho mi làm chi.”

“ Vậy con nhớ mẹ có được không? Đã hai tuần rồi con không gặp mẹ rồi, đã sớm tương tư thành bệnh luôn rồi.”

“Này, nhóc con, đừng có nói hươu nói vượn, để cho Ba mi nghe được ổng sẽ ăn dấm đó.” Lăng nữ sĩ đổi một tư thế ngồi đàng hàng chững chạc trên sofa rồi bắt đầu nói vào chuyện chính. “ Mi có còn nhớ dì Từ của mi không?”

“ Dì Từ nào?” Cố Lăng vừa đi vừa hỏi.

“ Chính là dì Từ bạn học cũ của mẹ, lúc mi được năm tuổi thì cả nhà di dân sang Canada đó.”

“À....” Cố Lăng làm như bừng tỉnh đại ngộ, thế nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không thể nhớ ra, “Dì ấy làm sao?”

“ Công ty của chồng cô ấy muốn khai thác thị trường trong nước, bây giờ muốn chuyển trọng tâm về trong nước, con trai của cô ấy cũng theo về....”

Cố Lăng yên lặng, anh cảm thấy mẹ anh nhất định là sắp nói đến một việc lớn khó lường nào đó.

Quả nhiên... “Mi nói có khéo hay không, dì Từ của mi có nói với mẹ, con trai của cô ấy cũng thích nam. Vốn ở nước ngoài loại chuyện như thế cũng không có gì, vì cô ấy thấy đã nhiều, thế nhưng về nước, khả năng tiếp nhận của mọi người vẫn còn rất thấp, cô ấy lo lắng con trai mình tìm không được nửa còn lại, cho nên rất là lo lắng, cô ấy còn tìm mẹ kể khổ quá trời.”

“ À..., cái đó, mẹ à....”

Cố nữ sĩ không thèm để ý đến hắn, tự mình nói tiếp: “ Con trai của cô ấy mẹ cũng đã gặp qua rồi, lớn lên rất đẹp trai, tính tình cũng nhã nhặn, hiểu chuyện, là sinh viên giỏi của trường đại học Toronto nổi tiếng, mẹ đã hẹn giúp mi rồi, ngay thứ sáu tuần này, mi đến đó gặp người ta một lần thử....”

“Mẹ, mẫu hậu, đợi một chút!”  Cố Lăng có cảm giác mình mà không lên tiếng thì khả năng mẹ sẽ đem mình đi bán là rất cao. “ Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, việc tìm bạn trai bản thân con có chừng mực, mẹ đừng có gấp gáp.”

“Mẹ có thể không vội sao? Mi không biết bây giờ cạnh tranh khốc liệt như thế nào sao? Con gái đàng hoàng còn khó tìm, huống chi là con trai. Mi suốt ngày bận rộn phá án, không có thời gian, thân làm mẹ thì phải giúp mi để ý đến chứ. Mẹ nói cho mi biết, trong nhà dì Từ của mi mẹ biết rất rõ....”

“Mẹ, con có bạn trai rồi.”

“Tụi bay trong cái vòng đó muốn tìm một cậu trai có thể sống với nhau thật là không dễ dàng gì, nhưng con trai nhà dì Từ thì mẹ rất yên tâm.... Chờ chút, mi vừa nói cái gì đó?

“Con nói, con có bạn trai rồi.” Cố Lăng lặp lại rõ ràng một lần nữa.

“Mi có bạn trai? Mi có bạn trai hồi nào? Sao mẹ không biết?”

“Con đây không phải là vừa mới..... vừa mới theo đuổi sao.”

Cố Lăng cắn cắn đầu lưỡi, thiếu chút nữa là nói tuột ra hết.

“Thật hay đùa? Không phải là mi không muốn đi xem mắt cho nên mới nói dối mẹ để khỏi đi chứ?”

"Tất nhiên là không phải rồi. Con thật sự rất thích cậu ấy, chắc chắn là cậu ấy tốt hơn so với con trai của dì Từ kia.” Lúc Cố Lăng nói ra những lời này, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai cùng với nét ngốc ngốc đáng yêu của Tả Thành, chỉ một điểm này thôi đã không ai có thể vượt qua được rồi.

“Thật thế thì tốt, vậy mi đưa người về cho mẹ xem một chút.”

“Hả?” Cố Lăng không nghĩ đến mẹ mình lại đột nhiên nói thế, dọa cho anh xém chút nữa là quỳ. “ À... cái đó..., vừa mới cùng một chỗ đã đi gặp gia trưởng, cậu ấy sẽ ngại....”

“Đều là đại nam nhân, có cái gì mà xấu hổ!” Lăng nữ sĩ năng lượng tràn đầy mà hét to một tiếng, làm cho Cố đội trưởng phải xếp cờ lui binh. “Nếu mi dám gạt mẹ, mẹ nhất định sẽ không tha cho mi!”

Nói xong cũng cúp luôn điện thoại.

Cố Lăng mở to mắt nhìn điện thoại đã kết thúc cuộc trò chuyện, sửng sốt cả nửa ngày mới nhớ tới bản thân mình còn có “ gánh nặng đường xa”, ngay cả Tả Thành là cong hay thẳng anh còn không biết!

Bất quá, Tả Thành đi theo tên thuần gay như Biên Dĩ Thu nhiều năm như vậy, nếu như có thẳng thì cũng chả thẳng đến đâu đi?

Cho nên, mình vẫn còn có hi vọng rất lớn.

Cố đội trưởng nghĩ như thế cho nên lập tức bắt đầu kế hoạch theo đuổi người yêu.

Wechat thêm không được thì trực tiếp gởi tin nhắn, mà tin nhắn thì Tả bảo tiêu không phải cái nào cũng trả lời, cho nên về sau Cố đội trưởng không gởi tin nhắn nữa mà trực tiếp gọi điện thoại qua luôn.

Lúc thì hỏi cậu khi nào có rảnh thì đi ăn cơm, lúc thì lại hỏi cậu thích ăn món gì.

Tả Thành nói anh cứ quyết định là được rồi, tôi cái gì cũng ăn hết.

Cố Lăng nói như vậy sao được, nếu mà tôi đã mời cậu ăn cơm thì đương nhiên là phải ăn món cậu thích rồi.

Tả Thành nói: “Tôi đều thích hết.”

Cậu nói lời này quả thật một chút tật xấu cũng không có, cậu đúng là cái gì cũng đều thích, chỉ cần có thể bỏ vô miệng thì cậu đều có thể ăn được một cách say sưa ngon lành. Sư phụ cậu cũng hay nói cậu rất dễ nuôi, cho cái gì thì ăn cái nấy, hoàn toàn không kén ăn, ngoan cực kỳ.

Cố Lăng lại hỏi: “Vậy ngày mai được không?”

“Ngày mai không được.”

“Vậy mốt?”

“Mốt cũng không được.”

Trong lòng Cố Lăng thầm nghĩ: có phải là cậu đang đùa tôi hay không? Làm một bảo tiêu, cậu có cả trăm công nghìn việc một ngày hả? Với lại, Biên Dĩ Thu đã đổi nghề rất nhiều năm rồi mà vẫn cần có bảo tiêu thời thời khắc khắc đi theo bên mình sao?

Đương nhiên, anh không biết là Tả Thành bây giờ căn bản không có đi theo Biên Dĩ Thu, thế nhưng cậu phải thời thời khắc khắc đi theo Kha Nhất Thần.

“Nếu không, cậu chọn thời gian đi.”

Tả Thành nghĩ nghĩ: “Vậy cuối tuần đi.” Cuối tuần Kha thiếu gia và Biên lão đại muốn dẫn con trai về đại viện, cho nên cậu không cần phải trông trẻ nữa.

Hai người hẹn xong thời gian thì cúp điện thoại. Biên Dĩ Thu đang lau chùi gậy golf ở bên cạnh liếc mắt nhìn cậu một cái, hỏi: “Hẹn hò hả?”

Tả Thành thành thực lắc đầu: “Không phải, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.”

“Nam hay nữ vậy?”

“Nam.”

“Nam?” Động tác trên tay Biên Dĩ Thu dừng lại, vui vẻ liếc nhìn con sói nhỏ đã theo mình hơn mười năm nay. “Cậu có biết bản thân mình thích nam hay nữ không?”

Con sói nhỏ đầy mặt lơ ngơ hỏi: “Hả?”

Biên Dĩ Thu biết với đầu óc của cậu thì không thể nào hiểu được ý mình là gì, cho nên nói thẳng luôn: “Chính là, người này có khả năng phát triển thêm một chút hay không?”

Tả Thành nghiêm túc nói: “Lão đại, tôi cảm thấy tôi vẫn thích con gái hơn một chút.....”

Biên Dĩ Thu nhíu mày: “Cậu chắc chứ?”
Bình Luận (0)
Comment