[Thân thể giống như bọt biển bị hút khô…]
—–o0o—–
Bùi Thược mở hộp quà An Cửu đưa cho, lấy vòng tay trầm hương bên trong ra, vô cùng thích thú cầm ở trong tay nhìn nó.
“Em nghĩ đồ vật xa hoa này sẽ hợp với tôi?” Bùi Thược nhướng mi, đầy ẩn ý nói: “Không phải tùy ý mua cho tôi đấy chứ?”
Món quà này có thích hay không An Cửu cũng không rõ, nhưng nhìn khóe môi hắn cong lên, ít nhất cậu cũng chắc chắn người đàn ông này bây giờ không tức giận.
“Em chọn rất lâu, nghĩ rằng anh Bùi sẽ thích nó …”
Giọng An Cửu càng lúc càng nhỏ, ngược lại Bùi Thược lại bật cười thành tiếng, đưa lòng bàn tay về phía An Cửu, An Cửu mím môi, đặt tay lên rồi ngồi xuống bên giường Bùi Thược.
“Quà tôi nhận”, Bùi Thược nhìn vào mặt An Cửu: “Vậy em nghĩ xem, em muốn cái gì.”
An Cửu định nói không cần, nhưng Bùi Thược nghiêm túc nói: “Đừng nhắc tới chuyện tiền bạc, những thứ em muốn tôi có thể trực tiếp cho em.”
Đã nói đến mức này, nếu từ chối lại thành ra vẻ, An Cửu âm thầm trong lòng cân nhắc lời nói: “Em muốn ở lại đây…”
Thấy Bùi Thược nhướng mày, An Cửu vội nói thêm: “Em thấy hình như anh Bùi bị bệnh, muốn ở lại chăm sóc, không phải muốn dọn qua…”
“Vậy thì dọn qua đây.” Nụ cười trong mắt Bùi Thược càng trở nên nghiêm túc: “Hôm nay luôn.”
An Cửu sửng sốt một chút, nhìn biểu cảm của Bùi Thược cũng không giống như đang nói đùa, nhưng để một tình nhân chưa đầy hai tháng sống trong nhà của mình cũng không giống phong cách của Bùi Thước.
Có phải tin tức tố của mình khiến người đàn ông này dung túng mình hay không?
Sau một chuyến đi nhanh chóng, An Cửu xách vali chính thức dọn vào biệt thự riêng của Bùi Thược.
Người quản gia ôn hòa trước tiên đưa An Cửu đi làm quen với môi trường sống trong biệt thự, là Omega đầu tiên đến biệt thự của chủ nhân mình, thái độ của họ đối với An Cửu cũng cung kính giống như đối với Bùi Thược.
Ở khu vườn sân sau biệt thự, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, thần kinh An Cửu căng thẳng, vừa quay đầu lại liền thấy hai con chó từ đâu chạy tới lao thẳng về phía mình.
Đó là hai con chó Corso (*) đã trưởng thành, thân hình rắn chắc và toàn thân màu đen, khuôn mặt dữ tợn chạy như điên đến, một người hầu đang đuổi theo: “Đứng lại! Cẩn thận!”.
(*) Cane Corso (chó Ngao Ý): Đây là giống chó dũng mãnh, trung thành, có sức chịu đựng cao.
Sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ chủ nhân.
An Cửu hai chân không tự chủ được cứng đờ, chờ quản gia phản ứng lại cũng đã muộn, con chó to lớn trực tiếp nhào đến khiến An Cửu ngã xuống đất, một trước một sau đứng ở hai bên hướng về phía người An Cửu sủa như điên.
An Cửu sắc mặt tái nhợt, giống như tượng một chút cử động cũng không dám, nước miếng của hai con chó suýt chút nữa phun hết lên mặt.
Người quản gia vội vàng xua đuổi chó đi, nhưng hai con chó coi An Cửu như kẻ thù không đội trời chung, nhe răng đứng nguyên tại chỗ, hướng An Cửu sủa.
Người hầu cũng chạy đến, cầm xích dùng sức kéo con chó lại.
“Thực xin lỗi An tiên sinh, không biết hôm nay hai con chó này phát điên vì cái gì.” Quản gia nâng An Cửu ngã trên mặt đất dậy, phủi bụi trên người An Cửu: “Ngày thường chúng nó rất dễ gần, chuyện này chưa bao giờ xảy ra”.
An Cửu còn đang sửng sốt, chân như muốn nhũn ra, cố gắng nhếch khóe môi: “Không, không sao, có thể là do tôi đến đây lần đầu tiên”.
“An tiên sinh, ngài có sợ chó không?” Quản gia nhẹ giọng hỏi.
“…Một chút.”
Sắc mặt của An Cửu dần khôi phục lại màu máu.
Điều không thể thức ứng được với cậu trên thế giới này chính là ở chung với những con chó, thậm chí ốp lưng điện thoại của Đào Quả cậu cũng không cho phép có hình ảnh con chó.
“Ngài yên tâm, chúng rất nghe lời Bùi tổng.” Người quản gia trấn an: “Chúng nó hàng ngày ngoài việc đuổi theo những con mèo hoàng, bất kì ai tiến vào từ cổng chính chúng nó đều không sủa bậy.
Hẳn là vừa rồi có lý do nào đó”.
Quản gia quay đầu lại yêu cầu người hầu đưa hai con chó đến bệnh viện thú y, đề phòng chúng ăn phải thứ gì đó không tốt hoặc bị ốm đột xuất, nhưng ông vẫn không quên an ủi An Cửa: “Chờ An tiên sinh ở đây hai ngày, bọn chúng nhất định sẽ gần gũi với ngài”.
An Cửu nhàn nhạt cười không nói gì thêm, cậu cùng hai con chó này là mối thù không đội trời chung, khả năng sẽ không thể có một ngày gần gũi.
Bởi vì suy yếu, nên Bùi Thược lúc mơ lúc tỉnh, hầu hết thời gian đều không muốn di chuyển hay nói chuyện.
Vì không muốn quấy rầy Bùi Thược nghỉ ngơi, An Cửu được người hầu sắp xếp cho một phòng ngủ riêng.
Hai con chó đực Corso nhìn thấy An Cửu vẫn sủa như điên không ngừng, vì lý do này mà An Cửu hầu như không dám ra khỏi biệt thự vào ban ngày, cậu cố tình mạo hiểm để khiến Bùi Thược tức giận, đưa ra ý kiến muốn triệt sản hai con chó này, ngoài miệng nói là muốn tốt cho sức khỏe của hai con chó, nhưng Bùi Thược không đồng ý ngay lập tức.
Buổi tối, An Cửu ở bên cạnh giường của Bùi Thược rất lâu mới rời đi, đôi khi cậu ngủ quên bên cạnh giường, Bùi Thược tỉnh lại vỗ về đánh thức, sau đó được sự đồng ý của Bùi Thược, An Cửu nhanh nhẹn bò lên giường.
Biết thân thể Bùi Thược không được khỏe, An Cửu chỉ thành thật nằm xuống, cho đến khi Bùi Thược chủ động đưa tay ra ôm cậu vào lòng.
Kỳ thật, ban đầu Bùi Thược tính toán lần này để cơ thể của mình hồi phục rồi mới để An Cửu dọn đến đây, hắn không muốn tình nhân của mình nhìn thấy hắn suy yếu, hơn nữa bên ngoài cũng không ai biết trái tim hắn có vấn đề.
Nhưng hiện tại, hắn cũng cảm thấy đây là quyết định không tồi… Có lẽ hắn thực sự cần một người như An Cửu trong cuộc sống của mình.
“Em có thể đưa mẹ em đến Hách Thành cùng sống với em.” Bùi Thược nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
An Cửu sững sờ trước lời đề nghị không được báo trước này, nhanh chóng trả lời: “Mẹ em đã quen sống ở Bắc Châu, em lo lắng mẹ sẽ không thể thích ứng được ở đây”.
“Vậy nếu em nhớ bà ấy, lại chẳng thể gặp mặt được.”
“Lâu lâu gọi một lần điện thoại là được rồi.”
Bùi Thược cũng không kiên trì, lại nói: “Em đối với cha em còn chút tình cảm nào không? Gần đây công ty có một dự án, ai cũng có thể làm được.
Nếu em muốn, tôi có thể giao dự án này cho công ty của cha em, nó có thể giúp cha em Đông Sơn tái khởi ở Hách Thành”.
“Không cần.” An Cửu nhẹ giọng nói: “Em cùng ông ta không còn liên hệ nữa.”
Nửa tháng trước, cậu nhận được cuộc gọi từ Tôn Diên Hải, gã dùng số điện thoại của người khác gọi tới, trong điện thoại gã mắng cậu là đứa bất hiếu, muốn đi tìm mẹ cậu tính sổ, chỉ là cậu phớt lờ, kéo số điện thoại của gã vào danh sách đen.
Cho dù An Cửu có ngu ngốc đến đâu, cậu cũng có thể cảm nhận được Bùi Thược đang cố gắng đối xử tốt với mình.
Đối xử tốt với cha mẹ căn bản khác với cách dùng tiền để lấy lòng.
Dường như cậu đã đoán đúng, không biết là do ảnh hưởng của tin tức tố hay thứ gì khác, người đàn ông này không còn coi cậu như tình nhân mà đối đãi.
Buổi sáng, An Cửu mê mang bị hôn mà tỉnh lại, cậu mở to hai mắt rồi chậm rãi nhắm lại, duỗi tay ôm người đàn ông ở phía trên.
Nụ hôn của Bùi Thược rất bá đạo nhưng nhẹ nhàng, sau khi được đáp lại lại càng làm càn hơn.
Tuy nhiên rất nhanh An Cửu đã nhận ra có điều gì đó không ổn, người đàn ông này một lần nữa lại cướp đoạt tin tức tố của cậu.
An Cửu hoảng sợ muốn đẩy Bùi Thược ra, nhưng tay của cậu đã bị Bùi Thược giữ chặt trên đỉnh đầu.
Sức mạnh của Bùi Thược vô cùng lớn khi nhận được tin tức tố chữa bệnh, còn An Cửu thì giống như tiêu bản (*) bị hắn giữ chặt chẽ ở dưới thân.
(*)Tiêu bản: là mẫu vật (thường là vật chết) được bảo tồn nguyên dạng dùng để nghiên cứu trong các ngành sinh học, y học, khoáng sản.
Có vẻ như hắn vẫn nhớ lý do gián đoạn lần trước, Bùi Thược cố ý cho thời gian để An Cửu ó thể thở, nhưng An Cửu vẫn có ý đồ nghiêng đầu trốn hắn.
“Dừng lại anh Bùi, em không … ừm.”
Bùi Thược nắm cằm An Cửu, không quá dịu dàng cạy mở đôi môi và hàm răng đang cố khép lại của An Cửu, tham lam, si mê, giống như Khoa Phụ uống cạn toàn bộ nước sông (*).
(*) đây là sự tích Khoa Phụ đuổi theo mặt trời từ Đông sang Tây của Trung Quốc.
Truyện kể rằng Khoa Phụ muốn đuổi bắt mặt trời để nó nghe theo lệnh của mình, hai bên đuổi bắt bất phân thắng bại.
Đến cuối ngày Khoa Phụ cũng đuổi kịp mặ trời, nhưng sức nóng của mặt trời khiến tất cả nước trong cơ thể Khoa Phụ đều bốc hơi ra bên ngoài.
Khoa Phụ khát quá chạy đến sông Hoàng Hà và Vị Hà để uống nước, uống hết nước sông vẫn chưa hết khát.
Lần đầu tiên hắn phát hiện hôn môi có thể mê đắm như vậy, dường như mọi bệnh tật đều bị bỏ lại sau đầu, cơ thể hắn như có sức sống mới, loại cảm giác này khiến hắn mê muội, không thể và không muốn dừng lại.
An Cửu chân tay dần dần mất đi sức lực, thân thể như bọt biển bị hút khô, con ngươi đen khẽ mở to, vừa lúc cậu nghĩ hình thái thứ hai sắp mất khống chế thì có tiếng gõ cửa phòng.
Bùi Thược miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ tức giận giống như dã thú đang ăn thịt bị quấy rầy, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
Người hầu bên ngoài nơm nớp lo sợ trả lời: “Thưa ngài, bác sĩ Thẩm đến rồi.”
Bùi Thược lúc này mới mới kiềm chế sự không hài lòng trong giọng nói của mình: “Đã biết.”.