Tài Sắc Vương Phi

Chương 23


"Cô nương, nô tỳ thấy trang phục này cũng không có gì đặc biệt, sao cô nương nhìn lâu vậy?" Hạ Diệp đứng ở bên cạnh Viên ma ma hỏi.
Viên ma ma còn chưa từng tiếp xúc với loại lụa sa tanh này, rất tán thành lời Hạ Diệp nói.
Tô Doanh chuyển bộ quần áo cho Viên ma ma, Viên ma ma nói: "Cô nương, trang phục này có gì không thích hợp sao?"
Tô Doanh lắc đầu, vừa định căn dặn người vào trong huyện tìm xem có người nào khả nghi từ trong kinh thành tới không, Hạ Diệp đột nhiên vui mừng kêu lên: "Cô nương mau nhìn kìa, đứa trẻ tỉnh rồi."
Tỉnh rồi!
Tô Doanh quay đầu nhìn cậu bé này, thấy môi cậu bé khô thì dịu dàng khẽ nói: "Ngươi có muốn uống nước không?" Không phải nàng cố ý biểu hiện như vậy, mà nàng rất có kinh nghiệm khi đối mặt với một đứa trẻ đang ốm nên tự nhiên tiến vào trạng thái của người mẹ hiền.
Cậu bé gật đầu.
Viên ma ma rót nước đưa tới.

Hạ Diệp nâng cậu bé ngồi dựa lưng vào gối.

Tô Doanh cầm thìa bạc đút cho cậu bé uống từng thìa một.
"Nhị tỷ phòng bếp vẫn luôn ninh cháo trắng, có cần đưa lên luôn không?" Hạ Diệp hỏi.
"Đi bưng lên đi."
Cậu bé uống nước xong thì Hạ Diệp cũng lấy cháo tới.

Viên ma ma nhận lấy và chuyển bát cháo cho Tô Doanh.
Tô Doanh vén lọn tóc của cậu bé ra sau tai, lúc này mới lên tiếng hỏi cậu bé: "Ngươi tên gì?"
Cậu bé vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Doanh.

Cảm giác đầu tiên của cậu bé là nàng thật xinh đẹp.

Cậu bé lại cảm thấy nàng còn dịu dàng hơn cả những ma ma và thị nữ của cậu bé.

Quan trọng là nàng cuối cùng đã cười với cậu bé.

Những kẻ hầu hạ cậu bé không phải nhìn cậu bé bằng ánh mắt độc ác thì cúi đầu không nhìn cậu bé.

Trước giờ chưa từng có ai cười với cậu bé dịu dàng như vậy.

Giống như ánh mặt trời mùa xuân sau cơn mưa xuyên qua đám mây chiếu tới người cậu bé, làm thế giới nhỏ bé của cậu bé chợt bừng sáng lên.
"A Hàm."
"Chữ Hàm nào?"
"Trời sắp sáng."

Tô Doanh vốn hỏi xong lại hối hận.

Chắc cậu bé sẽ không biết ý nghĩa tên của mình vì dù sao cậu bé còn quá nhỏ tuổi như vậy.

Không ngờ cậu bé trả lời được, khiến Tô Doanh chợt kinh ngạc.

Đứa trẻ này thật là thông minh.
"Ngươi mấy tuổi?" Tô Doanh lại hỏi.
"Bốn tuổi."
Giọng A Hàm rất yếu ớt.

Hiếm khi có người dịu dàng với cậu bé như vậy, nên có hỏi thì cậu bé chắc chắn sẽ trả lời.
"Nhà ngươi ở đâu? Sao ngươi lại chạy tới trên xe ngựa nhà chúng ta?"
Viên ma ma hỏi liên tục hai vấn đề.

A Hàm liếc nhìn Viên ma ma rồi rất nhanh thì rời tầm mắt đi, nhưng không lên tiếng nữa.
Cho dù là Tô Doanh có kinh nghiệm chăm trẻ, nhưng cũng bó tay trước đứa trẻ không chịu phối hợp.
"Không vội, chờ sức khỏe của ngươi tốt hơn lại nói rõ ràng sau."
Tô Doanh nhẹ nhàng kéo góc chăn cho A Hàm.

Viên ma ma kéo nàng đến gian ngoài và nói nhỏ: "Nếu đứa trẻ đã tỉnh thì chắc hẳn không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi.

Cô nương cũng cực khổ rồi, tối nay cứ ngủ đi, ta đưa A Hàm tới trong phòng khách ngủ."
Tô Doanh thật sự hơi mệt, thầm chấp nhận đề nghị của Viên ma ma.
A Hàm thấy Viên ma ma quay về trước giường, vén chăn định bế cậu bé.

Cậu bé đột nhiên rất khẩn trương đẩy Viên ma ma ra, chợt nắm chặt lấy ống tay áo của Tô Doanh: "Ngươi đừng đuổi ta đi, ta sẽ nghe lời."
Câu nói cuối cùng này còn kèm theo tiếng nức nở.

Tô Doanh nghe vậy, trong lòng mềm như bông, bất đắc dĩ nhìn Viên ma ma: "Hay thôi đi, nó vẫn còn là đứa trẻ.

Ban đêm cứ để nó ngủ ở bên cạnh ta, ta cũng khỏi lo lắng."
Viên ma ma im lặng một lát mới gật đầu đồng ý.
Nhưng A Hàm vẫn nhìn Viên ma ma với ánh mắt cảnh giác, chỉ sợ bà sẽ thật sự bế mình rời khỏi Tô Doanh.


Tô Doanh đang rửa mặt thấy vậy cũng không khỏi cười gượng.
Thái Mạn để lại đèn sáng trong góc phòng rồi lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Ngoài cửa sổ, mưa xuân vẫn rả rích và có hơi lạnh.
Tô Doanh dùng một tay gối đầu, một tay vỗ nhẹ vào ngực A Hàm.

Dù đây không phải là Chiêu Tỏa Nhi, nhưng vẫn khiến nàng quan tâm yêu mến.

Đó là cảm giác rất kỳ diệu, giống như bông hoa dính sương xuân được tắm mình trong tia sáng đầu tiên, giống như cơn gió mát thổi vào hồ sen giữa mùa hè, lại như đêm thu trăng sáng chỉ có lác đác mấy vì sao, lại như tay đang buốt giá giữa mùa đông được ngâm vào trong nước ấm.
Nàng không biết đời này mình có thể có con không, nhưng có thể gặp được A Hàm nhất định là duyên phận.
Duyên phận có sâu có cạn, nàng đều rất quý trọng.
Trời mới tờ mờ sáng, gà mới gáy lần đầu.
Hộ vệ lại tiến vào trong gian phòng kia.

Người đàn ông dùng một tay đỡ trán, chợp mắt nghỉ một lát.

Đứa bé kia đã mất tích một ngày một đêm, hắn có hơi lo lắng.
"Gia, có tung tích rồi." Hộ vệ quỳ một chân xuống đất, chắp tay báo.
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn thấy tóc hộ vệ ướt sũng như dính đầy sương sớm: "Tìm được ở đâu?"
"Vẫn là gia sáng suốt.

Thủ hạ đi tới chỗ cuối cùng tách khỏi công tử, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó.

Công tử ham chơi nên nhất định là trốn vào chỗ nào đó.

Khi đó trời mưa lớn, trên đường không có mấy người qua lại nhưng có chiếc xe ngựa đi ngang qua trước mắt thuộc hạ.

Thuộc hạ lại cẩn thận tìm hiểu thì biết được chiếc xe ngựa kia đã ra khỏi thành."
Hộ vệ của hắn đều có khả năng truy tìm tung tích.

Trời mưa nên đường lầy lội, dấu vết xe ngựa đi qua sâu, muốn truy tìm sẽ không khó khăn gì lắm.
"Bây giờ nó ở đâu?" Người đàn ông đứng dậy, lại đi tới đứng ở trước cửa sổ.


Trời đã dần sáng.

Hắn nhìn cánh cửa gỗ cách đó không xa đã cũ còn bong sơn, hai nhánh hoa củ Ấu đung đưa, nở rất đẹp ở hai bên cửa, sương mù giăng đầy càng thêm lạnh lẽo.
"Sơn trang Ngô Đồng."
Sơn trang Ngô Đồng, sơn trang có quỷ ám ở dưới chân núi Bạch Lăng kia sao?
"Công tử mắc mưa nên bị sốt cao.

Chủ sơn trang kia là một cô nương, nàng đã mời đại phu tới khám cho công tử và chăm sóc rất thỏa đáng.

Đêm qua, công tử nghỉ ở trong phòng của cô nương kia.

Thuộc hạ lén kiểm tra thấy sức khỏe của công tử không tốt nên không dám tự ý đưa về.

Thuộc hạ canh bên cạnh công tử suốt một đêm rồi mới quay lại báo với gia."
"Không phải nói thôn trang này có quỷ ám à?"
Hộ vệ hơi sửng sốt, hắn ta chỉ lo quay về báo cáo, chưa hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra với sơn trang Ngô Đồng này.

"Gia tha tội, thuộc hạ...."
"Mà thôi, có tung tích, biết được nó an toàn thì bản vương cũng yên lòng rồi.

Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, đổi một người khác ra ngoài."
"Vâng."
Trưa hôm sau, tất cả tin tức có liên quan đến sơn trang Ngô Đồng và Tô Doanh đều đã lọt vào tai của người đàn ông.
Hắn hứng thú nhìn hai gốc hoa củ Ấu lắc lư, càng nhìn càng cảm thấy trong viện này cuối cùng cũng lộ ra chút tao nhã.
Một chiếc xe ngựa trông tinh xảo dần tới gần sơn trang Ngô Đồng.

Hoa Nguyệt Quý trồng ở hai bên cửa sơn trang đang khoe sắc, tô điểm giữa đám lá xanh đặc biệt có tình thơ ý họa, cảm giác như sắc xuân lan tràn.
Ngựa xe dừng lại.

Gã sai vặt chuyển ghế qua, đỡ một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục sang trọng, đầu đội mũ ngọc bước xuống xe.

Hắn cầm cái quạt giấy có vẽ hình sông núi dở ông dở thằng phe phẩy vài cái thấy lạnh, khép lại cái phạch.
Người đàn ông trẻ tuổi ra hiệu cho tùy tùng tới gần gõ cửa.

Người tùy tùng nghe lệnh tiến lên, cầm vòng đồng trên cửa gõ.
Phúc Tử canh giữ cửa sơn trang Ngô Đồng thò đầu ra, vừa thấy người tới thì vẻ mặt không tốt: "Sao các ngươi lại tới chứ? Cô nương nhà chúng ta đã nói là không bán thôn trang, người cũng không gặp."
Người đàn ông trẻ tuổi thấy mình bị một hạ nhân chặn ở ngoài cửa thì cảm thấy mất mặt: "Một hạ nhân như ngươi nói gì vậy? Ta tới gặp cô nương nhà các ngươi chứ không phải tới gặp ngươi! Ngươi vào nói cho cô nương nhà các ngươi biết, nơi này là huyện Thượng Hà, bản thiếu gia đã biết hết những chuyện nàng làm ở huyện Hạ Hà rồi.

Nếu nàng còn muốn sống ở huyện Thượng Hà, đắc tội bản thiếu gia sẽ không có lợi đâu."

Gã sai vặt vừa nghe được câu này thì biết hôm nay tên vô liêm sỉ này không gặp được cô nương thì không dễ đuổi đi: "Ngươi chờ đấy."
Tô Doanh đang cho A Hàm uống thuốc thì hận được báo cáo.

Mùi thuốc kia không dễ ngửi nhưng A Hàm lại có thể uống từng thìa mà sắc mặt không hề thay đổi.

Điều này thật khiến cho nàng phải nhìn với ánh mắt khác.
"Hắn đã nói vậy thì chắc chắn đã đi tìm hiểu qua rồi." Tô Doanh chuyển chén thuốc cho Viên ma ma rồi bình thản nói.
"Tên lêu lổng này lại tới cửa, còn dám uy hiếp cô nương.

Cô nương cứ dứt khoát để nô tỳ gọi người đánh hắn một trận lại đuổi ra ngoài đi." Hạ Diệp vào truyền lời lại tức giận nói.
Viên ma ma trừng mắt nhìn nàng ấy: "Với bản lĩnh của ngươi, nếu có thể làm được đã sớm ra tay rồi, sao có thể chờ tới bây giờ? Lưu Thượng Dân này là con trai duy nhất của hộ lớn Lưu gia trên huyện, rất được cưng chiều.

Tỷ tỷ của hắn lại là lương thiếp được Huyện thái gia đưa vào phủ đàng hoàng, thường ngày rất ngang ngược, chúng ta làm sao chọc nổi hắn chứ?"
Hạ Diệp bĩu môi không nói nữa.
Tô Doanh nhìn nàng ấy: "Mời hắn vào phòng khách ngồi, lấy trà ngon ra tiếp."
Hạ Diệp phúc thân ra ngoài.

Viên ma ma lại nói: "Cô nương, Lưu Đại Lang này đã tới hai lần, ta thấy không dễ giải quyết đâu.

Hay là chúng ta nói chuyện này cho Tôn gia biết, để lão thái thái đứng ra làm chủ.

Ta nghĩ Huyện thái gia hẳn sẽ nể mặt biểu thiếu gia mà có thể đứng ra quản hắn một chút."
Tô Doanh hơi híp mắt lại khẽ cười: "Ma ma lo lắng ta không thể giải quyết được chuyện này sao?"
"Xưa nay dân không đấu với quan, Lưu gia này có dính quan hệ gần gũi với nhà quan.

Chúng ta còn muốn kiếm ăn ở huyện Thượng Hà này thì không thể không cẩn thận được!" Viên ma ma nói xong lại hơi buồn phiền: "Lưu gia dám tới cửa khiêu khích như vậy, trước kia là bắt nạt chúng ta không có chỗ nương tựa, bây giờ biết được cô nương từ đâu tới, chỉ sợ lát nữa gặp nhất định sẽ bị khinh thường."
"Vậy ta thật ra muốn xem thử hắn tính khinh thường ta thế nào." Nụ cười trên mặt Tô Doanh biến mất, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén nói: "Ngươi chăm sóc A Hàm cẩn thận, ta sẽ đi gặp Lưu Đại Lang này."
Trong phòng khách, Lưu Thượng Dân đã thả quạt xuống, đang bắt chéo chân, cầm một chén trà thơm uống với vẻ chưa thỏa mãn.
Hạ Diệp hầu hạ ở bên cạnh không tưởng tượng được tại sao cô nương lại căn dặn dùng trà ngon như vậy ra tiếp? Đúng là lãng phí.
Sau đó hắn ta nhìn ra cửa và chợt dừng lại trên bóng dáng uyển chuyển kia.

Chỉ thấy mi nàng cong như vầng trăng trong đêm, mắt trong veo như hồ nước, bờ môi cong thoáng cười, mái tóc phủ sương hơi nghiêng qua một bên, một cái trâm bạc Thúy Châu Bát Trân rủ xuống bên tai.

Nàng nhấc váy đi vào với dáng vẻ thong thả tự nhiên, phong thái thướt tha tuyệt đẹp có phần lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ tao nhã thùy mị.

Chỉ là nụ cười kia có phần xa cách lại làm người ta ngẩn người.
Trong mắt Lưu Thượng Dân chỉ có người đẹp, nhìn tới đờ đẫn.
Tô Doanh rất xem thường ánh mắt nóng bỏng lại trắng trợn này nhưng vẫn cố nhịn xuống, hơi phúc thân làm lễ với hắn ta: "Lưu công tử có lễ.".

Bình Luận (0)
Comment