"Đã như vậy, lúc này lại từ biệt.” Tô Doanh nói xong muốn quay đi.
Tôn Phương bị nghẹn họng lại nổi nóng, cản trước mặt Tô Doanh: “Nếu ta là biểu tỷ thì đã tìm sợi dây treo cổ tự tử rồi, làm gì còn mặt mũi bước vào ngưỡng cửa Tôn gia, cũng không sợ làm bẩn đất Tôn gia ta à?"
Câu này càng nói càng không khách sáo.
Tô Doanh thật sự không hiểu được mình trêu chọc gì hai cô nương này: “Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Chính là nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.
Ngươi có biết tại sao dượng phải vội vàng chạy tới Tôn gia không? Là vì chuyện xấu của ngươi bị lộ ra ngoài rồi."
Chuyện xấu à? Nàng làm chuyện gì xấu chứ? Trong thời gian này, Tô Doanh đã làm không ít chuyện, nhưng chưa có chuyện nào tính là chuyện xấu cả, sao lại nói là lộ ra?
"Hy cô nương nói năng cẩn thận, đừng sỉ nhục danh dự của cô nương nhà chúng ta.” Viên ma ma cao giọng.
"Một người phụ nữ bị chồng bỏ thì lấy đâu ra danh dự chứ?" Tôn Hy căn bản không để ý tới Viên ma ma, còn nói tiếp: “Nếu không phải tổ mẫu từ bi chiếu cố, ngươi xứng để đứng đây nói chuyện với chúng ta sao?".
Truyện chính ở ~ TRU MTRUYEN.
c om ~
"Ngươi....” Viên ma ma vừa muốn lên tiếng, Tô Doanh đã vội kéo bà ta lại.
Lúc này, trong lòng Tô Doanh đã hiểu được đại khái, nhưng vẫn muốn hai tỷ muội này xác nhận lại.
"Vẫn mong hai vị muội muội nói rõ, ta làm ra chuyện xấu gì mà bị lộ vậy?"
"Ta đã nói tại sao trước đây ngươi bị Thẩm gia bỏ, đang lúc cần tìm chỗ dựa vững chắc lại không về nhà mẹ đẻ cũng không vào Tôn gia chúng ta, hóa ra tự lập môn hộ là có âm mưu khác.
Có phải ngươi mong lọt được vào mắt của gã đàn ông lỗ mãng nào đó, lại được đưa thẳng vào cửa đúng không? Tới lúc đó ngươi có lợi rồi, hắn còn có con trai, ngươi làm mẹ người ta luôn đỡ phải mang thai cực khổ chín tháng mười ngày.
Đúng là có bản lĩnh đấy!" Tôn Hy che miệng cười, nhìn Tô Doanh với vẻ xem thường.
Trong lòng Tô Doanh đã tin chắc, đúng là vì chuyện này!
Tô Doanh kéo Viên ma ma đi vào, vẫn nghe được những lời ác độc của Tôn Phương vọng tới: “Ngươi họ Tô, có chuyện gì bẩn thỉu thì cút về Tô gia các ngươi mà trình bày.
Đừng dẫn già trẻ trong nhà đến đất Tôn gia chúng ta gây rắc rối nữa! Tổ mẫu đối xử với ngươi không tệ, ngươi đừng làm bà phải khó chịu!"
Viên ma ma quay đầu trừng mắt nhìn Tôn Phương, chân mày nhíu chặt dường như có thể kẹp chết một con ruồi: “Xem bản tính cô nương phòng ba của Tôn gia như vậy, đúng là làm mất mặt người của Tôn gia rồi."
"Ngươi bực làm gì? Người ta không tự hiểu cũng chẳng cản trở gì chúng ta.
Chẳng qua chỉ là nói vài câu khó nghe mà thôi.” Tô Doanh thở dài.
Chương ma ma đi ra khỏi viện của lão thái thái để đón Tô Doanh và Viên ma ma.
Khi nhìn sắc mặt nghiêm trọng của bà ta, Tô Doanh cũng khẩn trương theo.
"Xem ra đã tới rồi.” Chương ma ma chỉ vào Tô Doanh, sắc mặt có phần không thể tránh được: “Lão thái thái tức đến choáng váng rồi.
Lát nữa cô nương vào trong thì trả lời đàng hoàng.
Bà cụ yêu ngươi, ngươi cũng đừng nói những lời không đúng mực, kẻo lại kích thích bà cụ."
Tô Doanh gật đầu.
Chương ma ma ra hiệu cho Tú Quyên - đại nha đầu của Chu lão thái thái tới chỗ Tô Doanh, còn mình thì kéo Viên ma ma tránh qua một bên.
Chương ma ma nhìn xung quanh, thấy không có ai, chỉ có mấy cành Hồng Hạnh đang muốn tỏa ra mùi thơm còn sót lại.
"Vừa mới gặp phải hai cô nương ở phòng ba à?"
Viên ma ma gật đầu và đang muốn trách hai cô nương không có quy củ, Chương ma ma đã cướp lời bà ấy định nói: “Ngươi nói ngươi xem, sơn trang Ngô Đồng xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ngươi không qua nói lại với lão thái thái? Để cậu tới cửa nói lung tung làm lão thái thái như lọt vào sương mù vậy.
Cô nương cũng thế, vội tìm người lại nhìn trúng rồi cũng phải đánh tiếng với lão thái thái, để chúng ta hỏi bát tự tìm ngày, đó mới là con đường đàng hoàng đi? Các ngươi lặng lẽ làm như vậy, truyền đi bảo người ta nhìn thế nào?"
Viên ma ma nghe Chương ma ma nói một tràng, phải mất một lúc lâu mới hiểu được bà ta nói gì.
Bà ấy giận tới mức khóc không được, cười chẳng xong: “Ôi ma ma tốt của ta ơi, ngươi nói đi đâu vậy? Cô nương nhà chúng ta là người không an phận như vậy sao? Chuyện thật ra là như vậy.
Có một ngày Tường ca nhi kéo đứa trẻ trở về.
Đứa trẻ mắc mưa bị bệnh, cô nương có lòng tốt chăm sóc mấy ngày nhưng vẫn không thăm dò được tung tích cha mẹ đứa trẻ này.
Đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời cô nương, cũng rất dính cô nương của chúng ta.
Ngày ấy cô nương vào thành làm việc, cũng chính là ngày đại thọ của Huyện lão gia đấy.
Ý của cô nương là muốn dẫn theo đứa trẻ kia vào trong thành thử vận may, xem có thể gặp được người nhà của đứa trẻ không! Trên đường đi ta mới nói đùa, nếu không tìm được người nhà của đứa trẻ thì cô nương giữ nó lại, để nó gọi cô nương là nương.
Bản tính của đứa bé kia cũng ngây thơ, vừa nghe nói vậy thì gọi cô nương là nương, hơn nữa đã gọi cô nương là nương thì không sửa lại.
Cũng không ngờ khi đi một chuyến vào thành lại thật sự tìm thấy phụ thân của đứa trẻ này.
Người kia nói đứa trẻ thích sơn trang Ngô Đồng, không nỡ rời khỏi cô nương nên muốn ở tạm sơn trang Ngô Đồng một thời gian, chờ qua mấy ngày nữa đứa trẻ mệt mỏi, chán rồi sẽ đi.
Chuyện là vậy đấy."
"Ta đã nói Doanh cô nương luôn giữ khuôn phép lại là một người có chủ kiến, sao có thể làm ra chuyện hoang đường này được.” Chương ma ma thở hắt ra một hơi, lại trách Viên ma ma: “Hóa ra là bà già ngươi gây ra hiểu nhầm này.
Nếu để lão thái thái tức quá sinh bệnh thì ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?"
Viên ma ma chợt tát vào miệng mình: “Ngài không biết đâu, ta hối hận đến xanh cả ruột rồi.
Nhưng đứa bé kia cứ khăng khăng giữ nguyên quan điểm, nó không chịu sửa lại cách gọi, ta cũng không có cách nào."
"Bây giờ hẳn cậu đã qua rồi.
Ngươi không biết còn có mẹ kế của cô nương – Kiều thị cũng đi cùng đấy.
Người phụ nữ này đúng là....” Chương ma ma nghĩ không ra từ nào để nói về nàng ta, nhân tiện nói: "Chính là cái gậy quấy phân.
Lát nữa ngươi vào trong nói rõ ràng mọi chuyện giúp cô nương, tốt xấu gì cũng để lão thái thái đỡ buồn."
Kiều thị cũng tới à? Viên ma ma thầm kêu khổ.
Chu lão thái thái ngồi nghiêng trên ghế, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi và đau lòng.
Đứa trẻ mà bà thương nhất lại không trải qua mai mối đã quan hệ bất chính với người ta.
Tô Doanh mặc một bộ áo kép màu xanh, một chiếc váy lụa Phù Dung màu trắng, dịu dàng phúc thân làm lễ tiểu bối.
Tô Doanh thấy Chu lão thái thái ngồi phía trên đang buồn bã vì mình, cũng không đành lòng.
"Bà ngoại, bà hãy nghe cháu nói đã."
"Đừng chỉ để ta nghe, ta đã sai người đi gọi phụ thân ngươi tới.
Lát nữa, ngươi hãy nói cho mọi người cùng nghe.” Chu lão thái thái ngắt lời Tô Doanh.
Tô Doanh im lặng, chờ Tô đại lão gia tới.
Chỉ lát sau, Tô đại lão gia đã bước vào, vừa nhìn thấy Tô Doanh đã đen mặt.
"Phụ thân...."
Nàng không ngờ Kiều thị còn đi theo, có vẻ rất háo hức muốn xem náo nhiệt.
Kiều thị và Tô đại lão gia cùng hành lễ với Chu lão thái thái.
Chu lão thái thái nói: "Ngươi ngồi xuống đi.
Doanh tỷ đã đến, có lời gì thì nói ra cho rõ ràng rành mạch.” Chu lão thái thái chỉ nhìn Tô đại lão gia, hoàn toàn không để mắt tới Kiều thị.
"Vâng.” Tô đại lão gia ngồi ở một bên, Kiều thị ngồi bên cạnh ông ta.
"A Doanh.” Tô đại lão gia đau buồn nhìn nàng: “Có người gọi con là nương, con còn để một gã đàn ông lạ ở lại sơn trang Ngô Đồng, có chuyện này không?"
Đây là sự thật, Tô Doanh không phản bác: “Đúng."
Tô đại lão gia vỗ mạnh xuống đầu gối, vô cùng đau lòng: “Năm đó con bị bỏ không muốn về nhà, vi phụ còn cho rằng con ở lại Tôn gia, có lão thái thái che chở tất nhiên tốt hơn đi theo vi phụ.
Ai ngờ con lại lén mua phủ và tự lập môn hộ.
Vi phụ cũng hiểu con không nói, thật ra là sợ vi phụ lo lắng.
Nhưng con làm ra chuyện trái với lẽ thường như vậy, bảo hai nhà Tô, Tôn làm sao giữ được thể diện nữa? Bảo vi phụ sau này lấy đâu ra mặt mũi ra ngoài gặp người khác?"
Kiều thị liếc mắt nhìn Tô Doanh với vẻ xem thường, dường như đang xem chuyện nực cười trong thiên hạ.
Tô Doanh không để ý tới bà ta, hỏi thẳng: “Phụ thân, con gái muốn biết là ai nói với phụ thân về chuyện này."
"Bản thân ngươi làm chuyện xấu cũng không biết đường mà che giấu, lại để cho người ta bắt gặp.” Vẻ mặt Kiều thị giễu cợt.
Bắt gặp?
Tô Doanh suy nghĩ một lát, trong đầu lập tức có ấn tượng.
Để ai bắt gặp?
Lại không phải là Thẩm Mặc Trì của trấn Thái An sao?
"Hóa ra là người của Thẩm gia truyền lời tới làm phụ thân phiền lòng.” Tô Doanh nói: "Phụ thân, con gái để người ta gọi là nương, đúng là có chuyện này.
Nhưng không mai mối sính lễ đã ở cùng với người, chuyện này tuyệt đối không dám có."
Tô Doanh vừa phủ nhận, Chu lão thái thái xoắn khăn tay hỏi: “Vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Lão thái thái đừng có gấp.” Chương ma ma vén rèm bước vào, Viên ma ma đi theo phía sau.
Viên ma ma quỳ gối trước mặt Chu lão thái thái, việc đầu tiên là tự tát mình hai cái rồi mới nói: "Lão thái thái, chuyện là thế này...."
Viên ma ma nói lại lần nữa, cơ bản cũng giống như những lời đã nói với Chương ma ma, lúc này mới khiến cho đám người như trút được gánh nặng.
"Đều do cái miệng của nô tỳ làm hỏng danh tiếng của cô nương, còn hại đại lão gia và lão thái thái lo lắng hãi hùng, lão nô thật đáng chết.” Viên ma ma dập đầu có vẻ muốn xin nhận tội.
Tô đại lão gia thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Chu lão thái thái thầm thả lỏng lại cảm thấy khát nước.
Bà uống chén trà nhỏ rồi mới nói: "Ngươi nói xem ngươi có gì tốt chứ? Ta bảo ngươi qua hầu hạ cô nương, cuối cùng lại gây họa cho cô nương."
"Bà ngoại, chuyện này chẳng thể trách Viên ma ma được.
A Doanh đi ngay ngồi thẳng, không sợ người bên ngoài bịa đặt.” Tô Doanh đứng ở bên cạnh Chu lão thái thái trấn an..