Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!

Chương 8

Sau khi Phạm Hiểu Đông và Bành Kiệt gặp lại nhau, tình cảm của họ ngày càng ngọt ngào, cho nên lúc Chu Cố nhận được thiệp mời, thì cũng vui thay cho họ.

Lễ đường ở trong giáo đường của F thị, đây là nơi mà năm đó Bành Kiệt và Phạm Hiểu Đông cùng đồng ý tương lai sẽ tổ chức ở đây, cho nên hai người không chút do dự liền biến nơi này thành lễ cưới.

Đã ra ngoài đời làm việc, trên người Chu Cố đã không còn cảm giác lạc hậu khi còn học đại học nữa, trái lại càng ngày càng giống tinh anh trong xã hội.

“Cố Cố!” Rõ ràng đều là người đã đi làm, nhưng tính tình Mario vẫn trẻ con như vậy.

“Mã Lý Áo, tới khi nào thì mày mới có thể ngưng dùng kiểu xưng hô trẻ con này đây?” Chu Cố bất đắc dĩ đẩy thân thể đang nhảy về phía y của thanh niên.

“Hì hì! Tao cảm thấy cái danh xưng này rất ok luôn, tràn đầy tình yêu của tao đối với mày đó nhoa!” Mario cợt nhả nói.

“Rồi rồi, miệng mày nói là giỏi nhất rồi.” Trầm Diệp vỗ vỗ vai hắn rồi gật đầu chào hỏi Chu Cố.

“A Diệp, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Một hồi ôn chuyện, ba người cười nói rồi cùng nhau vào xem lễ cưới của hai nhân vật chính. Trên đường đi bởi vì Chu Cố uống quá nhiều nước, nên y chào hai người kia xong vào phòng rửa tay.

Sau khi giải quyết rồi rửa tay, đang chuẩn bị đi về thì Chu Cố gặp được Từ Hi Thành vừa mới hút thuốc xong.

“Tiểu Cố?!” Từ Hi Thành nhìn thấy Chu Cố thì rất ngạc nhiên, từ lần tan rã không vui lần trước thì cũng đã 6 năm rồi cả hai chưa từng gặp lại nhau.

Nghe thấy âm thanh của Từ Hi Thành, phản ứng đầu tiên của Chu Cố chính là lập tức rời đi. Có lẽ nhìn ra suy nghĩ của Chu Cố, Từ Hi Thành liền nắm lấy tay y.

“Anh buông ra!” Chu Cố dùng sức tránh thoát.

Cảm nhận được chống cự của Chu Cố, Từ Hi Thành kéo y vào một góc, ôm chặt vào lòng, giống như là ôm lấy lần gặp gỡ không dễ dàng có được này.

“Từ Hi Thành anh làm gì đấy!!!” Chu Cố sợ bị người nhìn thấy, hạ thấp giọng quát.

“Tiểu Cố, anh rất nhớ em.” Nghe câu trả lời của Từ Hi Thành, Chu Cố sửng sốt một chút, lập tức đỏ cả vành mắt.

Lúc Chu Cố làm bộ thả lỏng, thừa dịp cái ôm của Từ Hi Thành lỏng ra một chút thì đẩy hắn ra, “Từ Hi Thành, tôi không nhớ anh.” Quay đầu bước đi.

Nhìn thân ảnh rời năm đó giống bây giờ như đúc, Từ Hi Thành lại một lần nữa dùng thủ đoạn lôi kéo của hắn, “Tiểu Cố!” Từ Hi Thành khàn khàn hét lên.

“Anh… Anh tìm em lâu lắm…” Chu Cố dừng bước lại nhưng không quay đầu, “Chuyện năm đó, anh không cố ý, anh, anh, anh chỉ là cảm tháy chúng ta…”

“Được rồi!” Lời Từ Hi Thành còn chưa nói hết liền bị Chu Cố đánh gãy, “Tôi không muốn nghe.” Chu Cố quay đầu lại nhìn hắn, “Cho dù là vì lý do gì. Từ Hi Thành, là do anh buông tay tôi trước.”

Viền mắt Chu Cố đỏ ửng, trong mắt là nước mắt, “Ngay một khắc khi anh từ bỏ cũng chính là lúc chúng ta kết thúc.” Mắt Từ Hi Thành đỏ lên, buông tay ra.

“Từ ngày đó về sau, tôi đã không còn yêu anh nữa.” Thân ảnh Chu Cố cùng câu nói này rời đi khỏi tầm nhìn của Từ Hi Thành.

Chu Cố lau sạch nước mắt, chỉnh sửa tốt hình tượng rồi về phòng nghỉ ngơi.

“Cố Cố, mày sao vậy? Mắt sao đỏ quá vậy?” Mario nhìn thấy viền mắt hồng hồng của Chu Cố, sốt sắng nói.

“Không sao, vừa nãy có một con trùng nhỏ bay vào mắt, nên tao xoa nhiều quá thôi.” Nghe thấy lời giải thích trăm ngàn khẽ hở của Chu Cố, ba người ngầm hiếu ý không cần đâm thủng làm gì, dụi mắt cũng không dụi ra được giọng mũi đâu à.

“Lần sau cẩn thận một chút.” Phạm Hiểu Đông bất đắc dĩ cười nói, “Đi thôi, Tiểu Kiệt nhắn tin nói, có thể vào rồi.”

Bốn người chuẩn bị xuất phát, lúc đi vào lễ đường tâm trạng Phạm Hiểu Đông rất căng thẳng, rõ ràng đã ở trong đầu tập luyện rất nhiều lần rồi, nhưng mà cảm giác chân thực này đã nói cho cậu biết, dù có luyện tập nhiều cỡ nào cũng chưa chắc hữu dụng. Cái người đang đứng trước mặt mục sư kia, là người mà cậu đã đợi bốn năm, và hôm nay, cuối cùng cũng đã hoàn toàn thuộc về cậu.

Đứng ở chỗ nhóm phụ rể, Chu Cố thấy Từ Hi Thành ở nhóm phụ rể đối diện, im lặng dời tầm mắt, nhìn thấy hai người đứng song song trước mặt mục sư nói lời tuyên thệ.

“Hiểu Đông, cám ơn em đã chờ anh bốn năm. Thời gian bốn năm chúng ta bỏ lỡ nhau quá nhiều, anh sẽ dùng thời gian còn lại mỗi một giây mỗi một phút đem khoảng trống ấy lấp đầy, em có nguyện ý không?” Bành Kiệt thâm tình nhìn vào đôi mắt Phạm Hiểu Đông.

“Em nguyện ý.” Phạm Hiểu Đông cười khẽ nói, “Quãng đời còn lại mong được anh chăm sóc nhiều hơn.”

Nhìn thấy hai người Phạm Hiểu Đông ngay trong tiếng vỗ tay của mọi người ôm hôn nhau, từ đáy lòng Chu Cố chúc phúc cho họ. Trong lúc vô tình quay đầu, Chu Cố thấy được ánh mắt Từ Hi Thành dừng trên người y, vừa nóng rực vừa đau khổ. Chu Cố rũ mi, trong lòng một hồi đắng chát.

Anh là người buông tay trước, vậy vừa rồi anh đau khổ vì cái gì chứ?
Bình Luận (0)
Comment