Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 13


Hồ Anh đậu xe bên ngoài siêu thị, cùng Địch Tinh Thần từ trên xe bước xuống.
Chiếc xe thể thao màu xanh lam của y thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường, Hồ Anh vì điều này mà đầu ngẩng càng cao hơn, y đeo kính râm, tựa như con khổng tước xinh đẹp lại kiêu ngạo.
Địch Tinh Thần đi bên cạnh Hồ Anh, cảm giác mình y như người hầu trung thành ảm đạm.
Đi với Hồ Anh, tự thấy tính chất của cây cỏ phi thường quan trọng.
Cậu liền cẩn thận tôn đóa hoa bá vương này là được rồi.
Tám vị khách mời của tín hiệu Hồng Lam, tổ tiết mục cơ hồ thiết lập cho tất cả mọi người bảy kịch tuyến CP, trong số các loại tuyến CP, một số trọng điểm thiên về quan tâm đối tượng, chẳng hạn như Hồ Anh và Nghiêm Chấp hiện tại, số ít đơn thuần chỉ làm dáng một chút, thí dụ như Hồ Anh và Ôn Nặc, lại thí dụ như Hồ Anh và Địch Tinh Thần.
Khẩu vị của Hồ Anh bọn họ đều biết.
Địch Tinh Thần căn bản không ở trong phạm vi chọn bạn đời trăm năm của y.
Cho nên lần này đi ra ngoài mua thức ăn, tổ tiết mục chỉ cho bọn họ một cái camera cầm tay, không cần người quay phim đi theo.
Địch Tinh Thần hôm nay mua đồ ăn đều rất đặc biệt.
Hiển nhiên là muốn làm một bữa tiệc lớn.
"Sao hôm nay cậu không hỏi bọn tôi muốn ăn gì?" Hồ Anh hỏi.
"Ngày hôm nay mọi người mở blind box." Địch Tinh Thần cười nói: "Em làm cái gì mọi người phải ăn cái đó, không chấp nhận chọn món ăn."
*Hộp mù = Blind box 盲盒: Là một hộp quà chứa một món đồ chơi bí ẩn.

Người mua sẽ không biết mình nhận được gì, chúng có thể rẻ hoặc đắt hơn giá trị số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.

Trào lưu này đã trở nên cực kỳ phổ biến ở Trung Quốc thời gian qua.
Thời điểm Địch Tinh Thần chọn hải sản rất nghiêm túc, Hồ Anh đẩy xe mua sắm, ở bên cạnh buồn bực ngán ngẩm mà nhìn.

Nếu như không phải vì đang quay chương trình, y chắc chắn không đến khu thức ăn tươi, chỉ ngửi thấy nơi này toàn mùi tanh, y có chút không chịu nổi.

Nhưng Địch Tinh Thần lại rất nghiêm túc, Hồ Anh nhìn chằm chằm đánh giá Địch Tinh Thần, không biết có phải do Địch Tinh Thần quá mức ưa nhìn, dĩ nhiên cậu nhìn ra vài ưu điểm trên người Địch Tinh Thần.
Thật ra thời điểm lần đầu tiên gặp Địch Tinh Thần liên triệt để PASS cậu, không chỉ là vấn đề tuổi tác, học sinh cấp ba y đều đã từng giao du qua, tuổi tác không phải là vấn đề lớn, y chủ yếu cảm thấy Địch Tinh Thần thoạt nhìn không có tính cách gì đặc biệt.
Y cho rằng bản lĩnh là thứ quan trọng nhất ở một người đàn ông, càng có ưu điểm rõ ràng thì càng thu hút y đi thăm dò.
Thí dụ như Nghiêm Chấp, ví dụ như Bùi Úc.
Hoắc Thành cũng được, dù sao đều MAN.
Nhưng đem Địch Tinh Thần ra để so sánh mà nói thì quá mức bình thường, tính cách của cậu quả thật rất tốt.

Ngoại hình cũng rất ưa nhìn, nhưng cả người không lạnh không nóng, không tạo cho người khác ý tham vọng thăm dò.
Thế nhưng lúc này y nghiêm túc quan sát Địch Tinh Thần một hồi, phát hiện Địch Tinh Thần cũng không tệ.
Thân hình cao 183, đại khái do múa, tỉ lệ tương đối tốt, nhận diện cũng không thua kém đám người Nghiêm Chấp, lưng rộng eo thon, nhẹ nhàng khoan khoái trắng nõn, mang theo tình thần thanh xuân của sinh viên.

Không giống với bọn họ một thân mặc toàn hàng hiệu, Địch Tinh Thần mặc áo phong và quần tây vừa nhìn rất mộc mạc, nhưng chính kiểu quần áo mộc mạc này, ngược lại rất hợp khí chất điệu thấp vừa sáng ngời.
Khiến người ta cảm giác rất tự nhiên, rất thoải mái.
Phải biết ở trước mặt VJ, một số người sẽ giả bổ, đặc biệt là người ngoài ngành.
Nhưng biểu hiện của Địch Tinh Thần quá tự nhiên, không né tránh, cũng không cố tính thể hiện điều đó.
Địch Tinh Thần phát hiện tầm mắt của Hồ Anh đang nhìn chằm chằm cậu, liền quay sang nhìn.
Đối diện tầm mắt có chút nghiêm túc của Hồ Anh, Địch Tinh Thần cười nhẹ.
Hồ Anh bị nụ cười kia làm cho lung lay, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Ừm, kỳ thực Địch Tinh Thần...!không tồi.
Môi hồng răng trắng, khí chất khỏe mạnh sạch sẽ, chỉ là sinh viên năm hai, có lẽ cũng là...!xử nam đi?
Hồ Anh xử nam khống biểu thị trái tim nóng lên.
Đại khái là Bùi Úc quá mức lạnh lùng, Nghiêm Chấp lại có chút xa cách, xưa nay y ngàn người sủng vạn người yêu nhất thời không chấp nhận được chênh lệch này, trong lòng thất lạc, cho nên gặp phải ấm áp công như Địch Tinh Thần, dĩ nhiên cảm thấy cũng không tồi.
Sau khi chút tâm tư này nhô ra, quay lại trên xe, Hồ Anh đột nhiên cảm giác bầu không khí khá là quái dị, y liền bật nhạc lên, Địch Tinh Thần vừa nghe, hỏi: "Bài hát này khá cũ rồi phải không?"
"Tôi thích nghe những bài hát cũ.

Cậu không cảm thấy bây giờ không có bài nào hay sao, vẫn nên nghe những bài hát cũ thì hơn." Hồ Anh nói.
Bài hát mà Hồ Anh mở, là bài 《 Lần đầu tiên 》do một ca sĩ vô danh hát.
So với bài hát ban đầu thì nhịp điệu chậm hơn, phối nhạc chỉ có tiếng guitar đơn giản, giọng hát khàn khàn.
Sắc trời bỗng nhiên trở nên ảm đạm, mây đen dày đặc hiện lên trên mặt biển, mặt trời tô điểm cho chúng một vệt vàng tuyệt đẹp, Hồ Anh bị cảnh tượng này thu hút, nghiêng đầu nhìn, trong lời bài hát:
【 Thời điểm lần đầu tiên tôi nói yêu em,
Hô hấp khó khăn,
Trái tim không ngừng run rẩy,

Lần đầu tiên tôi nắm lấy tay em,
Mất đi phương hướng,
Không biết nên đi nơi nào.


Hồ Anh bỗng nhiên vươn tay ấn cái nút trong xe.
"Wow."
Xe thể thao rực rỡ biến thân, siêu xe chính là siêu xa, phương thức mở mui trần ngầu như vậy, như Transformers.
Sau khi mui xe được thu lại hoàn toàn, gió trực tiếp thổi loạn tóc Hồ Anh, Địch Tinh Thần nghĩ thầm, chương trình của hào môn có khác, mua thức ăn đi tới đi lui trên một chiếc xe thể thao mui trần.
Cậu quay sang nhìn Hồ Anh, thấy gió thổi bay tóc trên mặt Hồ Anh, cậu nghiêng người qua thay y vén tóc trên mặt.
Hồ Anh mỉm cười, nhưng không có lên tiếng, chỉ tà tà cắn môi.
Người của tổ tiết mục đều nhìn đến nín thờ ngưng thần.
Trong trầm mặc bỗng nhiên có người phát ra tiếng: "Hình như tôi get được hiệu ứng CP á."
"Ngạo kiều nữ vương thụ và trung khuyển nhược công của cậu ấy."
*Ngạo kiều thụ 傲娇: Ý nói công/thụ ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu, có phần ngại ngùng, xấu hổ.

Có thể hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng.
*Nữ vương thụ 女王: Ở đây xét về khí cạnh tính cách, tính cách táo bạo, kiêu ngạo, có thói quen sai bảo.
*Trung khuyển 忠犬: Trung thành với đối phương, rất nuông chiều người yêu.
"Cảnh vừa nãy Địch Tinh Thần vén tóc cho cậu ta, biên tập cắt nối thành video giới thiệu cho tôi!"
Xa xa bỗng nhiên có âm thanh truyền tới, gió thổi tạt vào mặt mang theo hơi nước ẩm ướt.
Địch Tinh Thần nghiêng đầu nhìn đám mây trên biển bay lại gần: "Không hay rồi."
"Sao vậy?" Hồ Anh nói.
Địch Tinh Thần nhìn về phía trước: "Mưa đến rồi."
Cậu vừa nói xong, chỉ thấy mưa ào ào ào rơi xuống người bọn họ.
"Trời mưa rồi." Lâm Thanh Ninh đóng sách lại nói.
Bùi Úc quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong sân đã bị mưa phùn bao phủ một mảnh.
Đây là cơn mưa đột nhiên xuất hiện, mưa đặc biệt lớn, vừa mưa chưa được hai phút, ánh mặt trời liền ló dạng, tiếng sấm ầm ầm, ánh nắng chiếu rọi, mưa như trút nước, thiên tượng quỷ dị này khiến mọi người thức tỉnh.
*Thiên tượng 天象: Hiện tượng thiên nhiên.
Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc vốn đang nằm trên giường trò chuyện, thấy thế đều xuống dưới tầng.

Vừa xuống lầu, chỉ thấy từ cửa truyền đến tiếng cười của Địch Tinh Thần vừa Hồ Anh, chỉ chốc lát đã thấy hai người ướt như chuột lột xách túi đồ bước vào, một đường đi lưu lại một vệt nước.
"Hai người sao lại ướt thành thế này?"
Lâm Thanh Ninh cũng bước ra từ phòng Bùi Úc, thấy thế vội hỏi: "Chẳng phải hai người lái xe đi sao, làm sao còn ướt thành như vậy."
"Đừng nói nữa, giữa đường Hồ Anh mở mui xe, kết quả đụng phải trời mưa, em kêu ảnh bật mui trần lên, anh ấy không chịu." Địch Tinh Thần lắc đầu một cái, buông cái túi đồ ăn ướt sũng xuống.
"Khó chịu?" Hồ Anh nói: "Tình gặp trời đổ mưa, sướng chết đi được."
"Anh điên một mình đi." Địch Tinh Thần đi về phía phòng ngủ: "Em đi tắm một lát."
Cậu cười chạy về hướng phòng ngủ, vừa tới cửa phòng liền bắt gặp Bùi Úc đi ra.
"Sao cậu lại ướt thành như này." Bùi Úc nói.
Địch Tinh Thần cười ha ha hai tiếng, bước vào trong phòng, Bùi Úc nhíu mày, quay đầu nhìn Hồ Anh cũng ướt dầm dề, Hồ Anh gỡ tóc tai một chút, lộ ra cái trán trơn bóng, gương mặt vốn không chút phấn son, đuôi lông mày cong lên như trước, lộ ra bộ dáng diễm lệ.
*Nguyên văn — Tố diện triêu thiên 素面朝天: Bắt nguồn từ tích về chị gái của Dương Quý Phi thời Đường là phu nhân nước Quắc thường không trang điểm khi gặp hoàng thượng.
Trước mặt Bùi Úc và những người khác, Hồ Anh trực tiếp cởi áo sơ mi.

Mấy người Đoan Nghệ Hoa nhìn y, đều không lên tiếng.
Sau lưng và trên bụng Hồ Anh đều có hình xăm lớn, hồng xanh đan xen, cực kỳ diêm dúa lẳng lơ, cơ bụng khinh bạc, xương vai phía sau lưng hơi nhô ra, cả người đều là vẻ đẹp hoang dã.

Chính y hiểu rõ năng lực của mình, quay đầu nhìn Bùi Úc.
Kết quả Bùi Úc căn bản không nhìn y.
Trong lòng Hồ Anh kìm nén tức giận, lạnh lùng nhếch môi lên lầu.
Mấy người Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc cầm túi đồ ăn vừa mới mua lên.
"Con cua còn sống." Ôn Nặc sợ hai lùi hai bước.
Lâm Thanh Ninh muốn tiến lên giúp đỡ, ngửi thấy mùi tay thì nhíu mày, thu tay lại, Đoan Nghệ Hoa nhanh chóng thắt túi lại, kết quả vẫn bò ra ngoài hai con, trực tiếp nhảy xuống đất, một con cá ở trong túi cũng rơi xuống, lạch cạch một tiếng, trơn tuồn tuột lăn trên đất.
Trong phòng bếp loạn tung lên, Địch Tinh Thần để trần thân trên chạy ra ngoài: "Sao vậy?!"
Địch Tinh Thần khom lưng bắt chúng lên, thấy Ôn Nặc sợ, cố tình cầm cua qua dọa y, Ôn Nặc trực tiếp trốn ra sau lưng Đoan Nghệ Hoa.
Đại khái là vừa gặp phải mưa nên hành vi có chút điên cuồng, dẫn đến cả người Địch Tinh Thần hơi hưng phấn, cậu cười ha hả nói: "Cho nên nói phòng bếp không thể cho các anh vào, đây là địa bàn của em."

Cậu cẩn thận nhặt cua và cá thu sống lên: "Em sẽ dọn dẹp sau."
"Em về mặc quần áo trước đi, đừng để bị cảm." Đoan Nghệ Hoa vừa nói vừa nhìn cơ thể của Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần rất gầy, là dáng người gầy gò của chàng trai hai mươi tuổi, nhưng cũng có thể do học múa, vòng eo rất săn chắc, cao gầy, trắng nõn.
Có phải do biết Địch Tinh Thần thích mình không?
Đoan Nghệ Hoa cảm giác mình ít nhiều gì cũng có chút chú ý đến Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần chạy về phòng mặc quần áo, nhìn thấy Bùi Úc đứng trước cửa sổ sát đất xem trời mưa bên ngoài, vừa vào phòng, Hoắc Thành liền từ phòng bên cạnh đi ra.
Tất cả mọi người đều dậy, đang đứng trong phòng bếp, bên ngoài vẫn còn mưa, mây đen đánh cờ với mặt trời, chung quy mưa vẫn chiếm thượng phong hơn, một tia ánh mặt trời cũng không thấy, sắc trời cũng trở nên âm trầm, mưa càng lúc càng lớn, đèn trong phòng đều được bật toàn bộ.
Mọi người vây xung quanh Địch Tinh Thần, nhìn cậu mổ cá xé cua.
Địch Tinh Thần lúc làm việc như biến thành người khác, nghiêm túc chăm chú, tay nghề chuyên nghiệp.
Thời điểm cậu hoạt bát y như đứa trẻ.
Lúc nghiêm túc lại giống nam nhân.
Đây có lẽ chính là kiểu mị lực của cậu.
Hồ Anh nhìn cậu, bỗng nhiên nghĩ, đây chính là loại hình con rể mà các dì các bác thích nhất.
Như người chồng tốt ở nhà.
"Nghiêm Chấp đâu?" Hồ Anh hỏi: "Cậu ấy còn chưa dậy sao?"
Hoắc Thành nói: "Cậu ta không ở nhà, ra ngoài rồi."
"Ra ngoài rồi?"
"Ừm, trong lúc chúng ta đang ngủ thì cậu ta ra ngoài."
"Anh ấy mang ô không?" Ôn Nặc hỏi.
"Có lẽ không nghĩ tới đi." Lâm Thanh Ninh nói.
Địch Tinh Thần nghe vậy bầu trời tối đen bên ngoài.
Mọi người đứng ở đó nói chuyện một hồi, cậu chỉ thấy Hồ Anh lặng lẽ đi ra.
Cậu biết, cơ hội tốt như vậy, Hồ Anh sẽ không bỏ qua.
Chỉ chốc lát Hồ Anh mặc áo khoác xuống lầu: "Mọi người ai có ô không?"
Mọi người nhìn y: "Cậu muốn ra ngoài?"
"Ra ngoài hóng mát một chút." Hồ Anh nói.
"Chúng ta đều không có ô.

Nếu không cậu hỏi tổ tiết mục ở phòng bên cạnh xem." Hoắc Thành nói.
Hồ Anh gật đầu liền ra cửa.
Địch Tinh thần đang gọt gừng, cúi đầu, khóe môi hơi lộ ra ý cười.
Cậu muốn mua một Hồ Anh.
Cảm giác y rất chủ động.
Hồ Anh mới tới cửa, tổ tiết mục liền đưa ô cho y.
"Các người rất hiểu ý tôi." Hồ Anh nói.
Y buộc tóc lên, mặc áo len dệt kim, thoạt nhìn anh khí lại mỹ lệ, cười lộ lên khiến anh trai nhân viên cũng không dám nhìn nhiều.
Vẻ đẹp trẻ trung dạt dào, thẳng nam đều chịu không được.
Y che ô ra ngoài, giọt mưa rơi trên mặt ô vang vọng tiếng tí tách, nước mưa rất nhanh đã làm ông quấn y ướt sũng.

Y che ô ra cổng, dừng lại trước cổng.
Vốn là trời nóng, mưa một lúc, lập tức liền lạnh xuống, y kéo khoác che kín, đứng dưới mưa chờ Nghiêm Chấp trở về.
Mấy người Đoan Nghệ Hoa đều ra phòng khách, luyến tống chính là vậy, thời khắc tinh hoa chỉ ở vài giờ này, những thời gian khác đều là cảnh vụn vặn tẻ nhạt hằng ngày.

Địch Tinh Thần đang ở trong phòng bếp làm cơm, Hoắc Thành và Ôn Nặc làm trợ thủ cho cậu, người khác ở trong phòng khách ai đọc sách thì đọc sách, ai trò chuyện thì trò chuyện, mỗi người đều có chuyện để làm.
Buổi chiều Chu Lan rảnh rỗi, tới đây nhìn thử.
Từ giờ đến buổi tối đều là màn ảnh quan trọng trong luyến tống.
Nhìn mười mấy cái camera một lúc, kết quả nhìn thấy Bùi Úc vẫn như cũ không hòa nhập với mọi người, một mình nằm trên ghế sofa chơi game Sudoku khô khan vô vị, mới đến 《 Tín hiệu Hồng Lam 》hai ngày, hắn sắp hoàn thành cửa ải 《 khiêu chiến con số độc nhất 》.
Lúc đầu, thật ra mấy người Hồ Anh cũng đến tham gia trò vui, nhưng đối với Bùi Úc mà nói chỉ là trò chơi nhỏ giết thời gian, với người bình thường mà nói cũng quá phí đầu dóc, bọn Hồ Anh lần thứ hai liền từ bỏ.
Hắn chơi trò này, người khác xem không hiểu, không muốn quấy rối hắn, không ngoài dự đoán hắn liền thanh tĩnh một mình.
"Gọi nó đến đây." Chu Lan nói.
Nhân viên công tác gọi Bùi Úc tới, Bùi Úc đội mũ áo hoodie lên ra cửa, thấy Hồ Anh đứng dưới mưa một mình.

Hồ Anh cũng nhìn thấy hắn.
Bùi Úc trực tiếp đến cách vách.
Hồ Anh ngây người một chút, hừ lạnh một tiếng.
Nhân viên của tổ tiết mục rất ít khi tiến vào nhà nhỏ Hồng Lam, phần lớn thời gian đều ở tòa nhà bên cạnh, tòa nhà này cũng gồm hai tầng, nhưng bởi vì nhân viên công tác quá nhiều, nên có vẻ như rất chật chội.

Bùi Úc xuyên qua đám đông nhân viên đang làm việc tiến vào trong gian phòng.
Bước vào, thấy Chu Lan đang ngồi trên ghế hút thuốc.
Cô gần đây áp lực rất lớn, thường xuyên hút thuốc.
Phú nhị đại gây dựng sự nghiệp không dễ dàng.
Thấy Bùi Úc, Chu Lan liền nhíu mày: "Con đáp ứng ta thế nào?"
Bùi Úc ngồi xuống ghế, như quả cầu xì hơi, miễn cưỡng nói: "Chán."
"Luyến tống không như vậy, chán thế nào?"
"Con nói thân thể con không có tinh thần."
Chu Lan hỏi: "Không thoải mái, ngã bệnh?"
"Không có." Bùi Úc nói: "Chính là không có sức lực, đau đầu."
Chu Lan nói: "Con biết con tham gia chính là chương trình yêu đương đi, con cũng biết chương trình này có bao nhiêu quan trọng với ta phải không? Làm một chương trình nổi tiếng như thế, ta cũng không muốn nó bị hủy trong tay ta, con có biết ta gây dựng sự nghiệp có bao nhiêu khó khăn không? Lão gia tử không ủng hộ, thân là người phụ nữ yếu đuối, dốc hết của cải..."
*Lão gia tử 老爷子: Ở đây Chu Lan đang chỉ bố của cổ á.
"Nói tám trăm lần rồi." Bùi Úc đánh gãy lời cô.
Chu Lan đưa cho hắn một điếu.
"Không hút."
Chu Lan thu điếu thuốc về, ngồi lên góc bàn: "Ngược lại ta không quan tâm con có người thích hay không, bàn tới tham gia luyến tống mười người thì có chín người không phải đến nói chuyện yêu đương, một mùa có thể thành một đôi đã là tốt lắm rồi, những người khác phần lớn đều là hóng hớt, nhưng con đến hóng hớt cũng phải làm cho thật tốt a, ít nhất khiến khán giả xem đến say sưa thích thú, nên có bộ dáng khách mời của luyến tống a.Ta không quản, con nhất định phải chọn một người, làm một vài đoạn trước ống kính cho ta."
"Ví dụ?"
Chu Lan suy nghĩ một chút: "Ta ví, nói ví dụ như Hoắc Thành đang theo đuổi Địch Tinh Thần, hai người bọn họ là một tuyến CP, con không thích ai đúng không, có thể a, con có thể tiếp xúc với Địch Tinh Thần nhiều hơn một chút, cũng không cần con nói lời gì ám muội, làm hành động ám muội gì đó, không cần, con thường thường nhìn cậu ấy nhiều hơn chút, ở cùng cậu ấy nhiều hơn, hậu kỳ chúng ta có thể tự biên tập cắt nối thành tình tay ba.

Con thông minh như vậy, khẳng định hiểu ý ta chứ?"
Bùi Úc nhíu mày, Chu Lan đưa tay vuốt hàng lông máy đang nhíu của hắn: "Đừng cau mày, tuổi còn trẻ."
Bùi Úc nói: "Hoắc Thành đang theo đuổi Địch Tinh Thần?"
"Ta đang ví von."
"Dì đang tùy tiện lấy ví dụ à?" Bùi Úc hỏi
Chu Lan nói: "Đúng vậy, hai người bọn họ hiện tại đều có dấu hiệu."
"Mọi người không phải luôn phối Hồng Lam sao?"
"Ta chưa từng nói chương trình này chỉ phối Hồng Lam a, mục tiêu của chúng ta đương nhiên là phối Hồng Lam, dĩ vãng cũng đều là CP Hồng Lam, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu không thể cho ra CP Lam Lam và CP Hồng Hồng.

Đồng chí không như vậy, có thể trộn lẫn, xưa nay chúng ta đều là thuận CP, không phải tạo CP."
*Đồng chí 同志: Chỉ người cùng ý tưởng, sự nghiệp, đấu tranh.
"Ồ."
"Ồ?"
"Đã biết."
"Con biết cái gì?"
"Sau này con ở cùng Địch Tinh Thần nhiều hơn, nhìn cậu ấy nhiều hơn." Bùi Úc nói.
Chu Lan nhìn hắn: "Thật không biết con có phải lãnh cảm thật hay không, hay là vô tính.

Giới thiệu nữ nhân cho con, con không thèm để ý, nam khách mời của chương trình chúng ta đều là nam nhân đỉnh cấp? Con cũng không thấy vừa mắt?"
*Vô tính 无性恋: Không bị hấp dẫn hay ít quan tâm đến hoạt động tình dục.
"Dì coi như con vô tính đi." Bùi Úc đứng dậy: "Không còn chuyện gì khác đúng không, nếu không con đi tìm Địch Tinh Thần ngốc bên người cậu ấy."
Chu Lan: "..."
Chu Lan cảm thấy, cô lúc trước nghĩ trăm phương ngàn kế dùng hết quan hệ giao tình kêu Bùi Úc đến tham gia chương trình này có lẽ là sai rồi.
Bùi Úc từ nhỏ đến lớn, tựa hồ thật sự không có hứng thú với yêu đương.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể ở nước ngoài hay là trong nước, đều chưa từng thấy hắn thân cận với ai.
Hắn thậm chí không có người bạn đặc biệt nào để nói chuyện.
Để hắn tới tham gia chương trình tạp kỹ này, Bùi Hoa Nùng cũng rất gắng sức.
Bạn thấy đấy, ngay cả mẹ hắn cũng cảm thấy con trai mình mỗi ngày chỉ lo nghiên cứu các quỹ chứng khoán như vậy.
Bùi Úc là nam họa thủy điển hình, hắn cái gì cũng không làm, cũng không cần làm cái gì, chỉ cần đứng ở đó, có thể thu hút mọi người ái mộ.
*Họa thủy 祸水: Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa.

Người đẹp được ví như nước, mà nước thì mang tới tai họa cho con người.
Có một số người sinh ra đã là nhân vật chính.
Cô ban đầu cảm thấy Bùi Úc đã đủ đẹp trai rồi, tiếng tăm cũng rất lớn, đến chương trình này của bọn họ, coi như hắn không chủ động, cũng sẽ trở thành nhân vật trong điểm trong Tu La tràng.
Nhưng trải qua hai ngày quan sát này, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bản thân Bùi Úc không phù hợp với kiểu thiết lập ở luyến tống hào môn.
Người mới có lẽ sẽ bị ánh sáng trên người Bùi Úc làm cho mê mẩn, nhưng nhóm phú nhị đại này, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế, bất kể là người mà bọn họ tiếp xúc hằng ngày, hay là bạn trai cũ của họ, lại không có ai kém cạnh hơn.
Đều là nhân vật có máu mặt, trong một chương trình với lượng khán giả xem lớn như vậy, bọn họ xác thực không cần thiết đi liếm kiểu người lạnh lùng cuồng ngạo như Bùi Úc.
Lúc này chỉ mới ghi hình hai ngày, liền xuất hiện hai hiện tượng ngoài ý muốn.

Một khách mời quan trọng không được hoan nghênh như trong mong đợi, một người tìm đến chỉ để góp đủ số lượng khách mời cư nhiên trở thành nhân vật trong điểm trong Tu La tràng.
Tâm tình thất lạc mà Bùi Úc mang lại cho cô, bây giờ chỉ có nhờ Địch Tinh Thần chữa khỏi.
Cô quay lại căn phòng bên cạnh, trong phòng tối đen, mười mấy cái màn hình mở lên cùng một lúc, mỗi một góc trong nhà nhỏ Hồng Lâm đều được thu vào trong mắt.
"Hồ Anh ở bên ngoài làm gì vậy?" Cô hỏi.
"Cậu ấy đang đợi Nghiêm Chấp." Giọng điệu của đạo diễn Quách Băng rất hưng phấn.
Chu Lan thở dài một hơi.
Một trong những tuyến CP quan trọng mà bọn họ để ý trước đó cũng có một cặp coi như suôn sẻ.
"Tại sao không cử VJ đi theo?"
Bây giờ chỉ có hai camera ở cửa và bãi đậu xe là quay tới Hồ Anh, bởi vì bên ngoài trời mưa quá lớn, tia sáng trở nên đặc biệt ảm đạm, cơ hồ không thấy rõ biểu tình của Hồ Anh.
"Chúng ta bây giờ tận lực không để VJ đi theo, như vậy càng làm khách mời thả lỏng hơn, hình ảnh cũng có cảm giác chìm đắm và chân thực, có thể thỏa mãn dục vọng nhìn trộm của khán giả ở mức độ lớn nhất." Quách Băng giải thích.
Chu Lan gật đầu, lại nhìn màn hình trong phòng bếp.
Địch Tinh Thần đang nấu cơm, Hoắc Thành và Ôn Nặc đứng bên cạnh.
So với bên phía Hồ Anh, chất lượng hình ảnh bên này rõ ràng hơn rất nhiều, nhiều camera ẩn có thể ghi lại những biểu cảm tinh tế nhỏ nhặt trên khuôn mặt của mỗi người.
"Cậu ra phòng khách chơi đi." Hoắc Thành bỗng nhiên nói với Ôn Nặc.
Ôn Nặc ngẩng đầu: "Em ở lại làm trợ thủ cho Tinh Thần."
"Tôi làm trợ thủ cho em ấy là đủ rồi." Hoắc Thành nói: "Nghe lời, đi chơi đi."
Ôn Nặc nhìn về phía Hoắc Thành, thấy Hoắc Thành cười dịu dàng nhìn y, hai người nhìn nhau một lúc, Ôn Nặc bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó tháo găng tay: "Vậy cực khổ cho hai người."
Địch Tinh Thần đang đổ dầu, nhìn Ôn Nặc chạt ra phòng phách, quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Thành.
"Anh làm vậy không tốt a." Cậu nói.
Hoắc Thành nói: "Muốn anh làm gì, em chỉ cần nói với anh là được."
"Em thấy Ôn Nặc không tồi mà." Địch Tinh Thần nói.
Hoắc Thành nhìn cậu: "Em thích?"
Địch Tinh Thần không muốn để tổ tiết mục thu được giọng nói của cậu, dùng âm thanh bọn họ không nghe thấy nói: "Em thấy ảnh cũng không tệ.

Anh..."
Nửa câu sau cậu không nói, chỉ dùng nháy mắt ra hiệu.
Hoắc Thành chỉ cười, không lên tiếng.
Địch Tinh Thần bất đắc dĩ thở dài.
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cậu chỉ có thể hơi kiến nghị một chút mà thôi.
"Hôm nay em ngủ bao lâu?" Hoắc Thành nói.
"Không chú ý, bất quá không lâu bằng anh."
Hoắc Thành nói: "Anh ngủ rất lâu, còn mơ giấc mộng khá đẹp.

Sau khi tỉnh dậy còn không đủ tận hứng, muốn ngủ tiếp, xem thử có thể mơ tiếp hay không."
*Nguyên văn — 意犹未尽 (Ý do vị tẫn): Ý nói làm việc gì đó mà chưa được tận hứng.
Địch Tinh Thần liền ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh có mơ tiếp không?"
Hoắc Thành định nói, liền thấy Bùi Úc từ huyền quan bước ra.
Bùi Úc không đến phòng khách, trực tiếp đến phòng bếp.
Địch Tinh Thần và Hoắc Thành đều nhìn Bùi Úc, Bùi Úc cầm chai nước khoáng, đến trước mặt hai người bọn họ đứng.
Ống kính kéo lại gần, quay một màn bán thân (nửa thân người), Hoắc Thành đứng bên trái Địch Tinh Thần, hai người quay mặt về phía ống kính, Bùi Úc đứng chếch bên phải bọn họ, lộ ra gò má anh tuấn.

Ba anh chàng đỉnh cấp đẹp trai xuất hiện trong một màn ảnh, phối hợp với ánh sáng trong phòng bếp, so với phim thần tượng còn đẹp mắt hơn.
Hoắc Thành cười hỏi: "Cậu vừa ra ngoài?"
Bùi Úc "ừ" một tiếng.
Hoắc Thành liền hỏi: "Thấy Hồ Anh không?"
Bùi Úc gật đầu, vặn nắp chai ra uống hai ngụm.
Địch Tinh Thần nghiêng đầu nhìn Hoắc Thành.
Cậu phát hiện Hoắc Thành nguyên lai biết hết mọi chuyện.
Quả nhiên, Hoắc Thành thấp giọng cười nói: "Cậu ấy đang chờ Nghiêm Chấp về à?"
Bùi Úc nhíu mày: "Chắc vậy? Tôi còn tự hỏi sao cậu ta lại đứng đó một mình."
"Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình tình cảm trong ngôi nhà nhỏ của chúng ta." Hoắc Thành cười một tiếng, hai tay chống trên mặt bàn, cơ thể hơi áp sát vào Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần nghĩ, Bùi Úc không phải không biết rõ, hẳn là lười hiểu.
Người ta ở trong nhà nhỏ, một lòng hướng về ngân quỹ chứng khoán.
Kết quá cậu lại nghe Bùi Úc lạnh nhạt nói: "Cũng không phải không biết toàn bộ."
Nhà bên, ánh sáng màn hình chiếu rọi khuôn mặt của mọi người.
Bọn họ từng người từng người sờ môi, ánh mắt hưng phấn, thậm chí có người hứng phấn nắm chặt tay.
"Vẫn là chị Chu nói chuyện với Bùi Úc mới có hữu dụng."
"Cũng không phải không biết toàn bộ...!Rõ ràng là một câu nói bình thường, tại sao tôi nghe lại thấy kích động như vậy!"
"Câu này cũng rất vi diệu a, phối với khuôn mặt thối kia của hắn lại càng kì diệu!"
"Đúng đúng đúng, có chút quái gở cũng có chút chua!"
"Lời Hoắc Thành nói cũng rất đáng để nghiền ngẫm, hắn chủ động nhắc tới quan hệ mập mờ giữa Nghiêm Chấp và Hồ Anh với Địch Tinh Thần, Nghiêm Chấp xem như là tình địch của hắn đi?"
"A, đúng vậy, đ*t mẹ cái tiểu lòng dạ này!".

Bình Luận (0)
Comment