Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 62

----

Cổ Mạnh Y nghe vậy cười ha ha thật to, nắm lấy cằm Tiểu Vy đưa lên:

" Cô nghĩ cô bịa ra câu chuyện đó khiến tôi tin sao, tôi đã điều tra hết rồi, chính sợi dây chuyền đã bán đứng cô, đêm cô ăn trộm cũng đeo theo nó, người trước cửa bị cô đánh thuốc mê là tôi đấy... Cô nhớ ra chưa vợ tương lai...."

Hắn vừa nói vừa vỗ vào má Tiểu Vy, làm cô ấy vừa né tránh vừa khóc to lên.Cô biết là tên này đã hiểu lầm, bắt sai người, nhưng tính tình quá cố chấp, cô không còn cách nào giải thích tử tế nổi với loại người như thế. Trong đầu cô lúc này ngoài nỗi sợ hãi thì chỉ còn nghĩ tới một người mà thôi . ...

----

" Tôi không làm gì cô đâu... đừng sợ..Cô có thể đã quên, nhưng tôi chưa bao giờ quên, cô bé năm ấy đã từng cứu mạng tôi..."

Tiếng nói Cổ Mạnh Y lúc này trầm ngâm lại, trong lòng hắn bỗng chốc không còn sự tức giận mà lại là một thứ tình cảm ấm áp vô cùng, một thứ tình cảm chờ đợi và cố nén trong lòng đã lâu ...

Tiểu Vy khi nghe hắn nói chợt nhìn vào mắt hắn, cô phát giác đôi mắt chứa đựng sự yêu thương mong chờ nhưng cũng là sự thất vọng đến tột cùng..

Cô liền hiểu ra, tên này rất thích Bảo Thiên, nhưng đồng thời cô cũng hiểu một điều hắn sẽ rất hận Bảo Thiên lúc này...

Nhưng lại khó hiểu thấy hắn không biết mặt người hắn yêu mến, mà chỉ là qua ký ức mơ hồ hắn vừa nói ra...

Chắc chắn rằng, giữa họ đã có một tuổi thơ bên nhau đầy ý nghĩa mà khiến hắn không bao giờ quên được...

----

" Nhưng giờ đây tôi sẽ giúp cô tội nguyện cùng với người cô yêu sớm làm đôi uyên ương dưới địa ngục... haha"

- " Tôi nhắc lại lần nữa anh có tin hay không là tùy anh, nhưng anh bắt tôi là nhầm người thật rồi ..."

- " Cô im mồm đi ..." Hắn tức giận quay sang Tiểu Vy quát to.

Hắn đang cười to ánh mắt đầy sát khí đến đáng sợ rồi để tay phía sau lưng quay đầu bỏ đi.

Tiểu Vy lúc này mới lấy lại được hồn vía, bình tĩnh suy nghĩ một lát cô đã hiểu ra mọi chuyện, cô bị nhầm là Bảo Thiên nên bị bắt đến đây...

Cô lúc này trong lòng đầy hoang mang và chỉ nhớ đến mọi người, mãi gọi tên người đó.....

-----

" Mọi người nghĩ ra cách gì chưa vậy... Tôi rối quá không nghĩ được gì ..."

Vũ Ca ở nhà Diệp Gia đi tới đi lui lên tiếng ầm vang nhưng không một ai trả lời anh ấy. Mọi người đang trầm mặt tìm cách suy nghĩ...

---

" Reng reng ..." Tiếng điện thoại vang đến.. Diệp Ngôn liền bắt máy ...

Kết nối bên kia là Trợ lý Lý...

" Nói nhanh ...Tôi biết rồi ... tất cả chuẩn bị chờ đợi hiệu lệnh của tôi..."

Diệp Ngôn vừa bỏ điện thoại xuống quay qua nhìn mọi người :

" Đã tìm thấy nơi giam giữ nhà họ Hà... Nhưng có điều lạ là không tìm thấy Tiểu Vy trong đó..."

Sắc mặt ai nấy đang phấn khởi lên nghe đoạn sau lại tối mặt đi cảm thấy sự lo lắng lan tỏa hết căn biệt thự lúc này ...

" Em biết rồi ... Cô ấy bị nhốt tại Cổ Gia... chắc chắn là vậy "

Bảo Thiên vừa lên tiếng thì Diệp Ngôn quay sang vuốt tóc cô gật đầu...

---

Mọi người im lặng nhìn nhau một vài giây rồi Diệp Viễn cất tiếng nói tiếp :

" Chúng ta chia làm 2 đội hành động, Ba sẽ dẫn người đi cứu nhà họ Hà... Con và Đình Văn sẽ đi giải cứu Tiểu Vy..."

- " Khoang đã... không được nóng vội bức dây động rừng... như vậy sẽ rất nguy hiểm ..." Diệp Ngôn lên tiếng,

Hắn có dự tính riêng của hắn, nếu lúc này tất công giải cứu nhà họ Hà thì dễ rồi, không nằm ngay tổng bộ của Cổ Gia , bên hắn có thể cứu họ dễ dàng..

Nhưng còn Tiểu Vy, muốn xâm nhập vào bên trong Cổ Gia đâu phải chuyện đùa như đi bộ ngoài phố được ...

----

Lá thư thì lại không hẹn ngày trao đổi, không biết nhà họ Cổ đang nghĩ gì hoặc đang giăng thiên la địa võng gì để đón họ nhảy vào chết chung....

----

Đang suy nghĩ thì có thuộc hạ vào báo cáo :

" Có lá thư gửi đến cho Diệp Tổng ..."

Diệp Ngôn liền phất tay ra hiệu cầm lấy thứ nhanh chóng mở ra...

Bên trong thư là hẹn tại khu vực nhà cũ ngoài ngoại ô, chỉ một mình Diệp Ngôn đi và đem theo tài liệu, nếu phát hiện thêm ai thì sẽ giết sạch bọn người nhà họ Hà...

---

" Chắc chắn Cổ gia đã bố trí mọi thứ đợi anh rồi đấy Diệp Ngôn ..." Vũ Ca nhìn chầm chầm Diệp Ngôn cất giọng nói đầy lãnh đạm và cảnh giác...

Diệp Ngôn cũng nhìn anh ta gật gật đầu... Nhưng nét mặt hắn lại không phải sợ hãi mà lại vô cùng hưng phấn khác thường..

Bảo Thiên ngồi bên cạnh nắm lấy tay chồng mình nhìn thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên với nét mặt đó..

Là do có chuẩn bị hay quá đổi tự tin với bản thân mình đây...

Cô bất giác lắc nhẹ đầu nhìn chồng mình thì bị ngay một cái lườm nhẹ từ hắn....

Bảo Thiên không suy nghĩ nữa mà trực tiếp mĩm cười bóp chặt tay hắn trao gửi sức mạnh , ánh mắt họ trao nhau đầy sự tin tưởng niềm tin tuyệt đối...

----
Bình Luận (0)
Comment