Tái Sinh Chi Từ

Chương 14

Trương Văn Chiêu vung tay lên: “Làm sao lại chuyển thành diêu công chứ. Tài nghệ này mà làm diêu công cũng giống như nhân tài không được trọng dụng vậy, với kỹ thuật của cháu bây giờ có thể đảm nhiệm được diêu sư rồi.”

Trực tiếp được đề bạt thành diêu sư sao?

Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng với tài nghệ thật sự của cậu, trực tiếp bắt đầu làm quản lý cũng được. Nhưng mà người khác lại không biết điều này a.

Cho dù cậu có nung chế ra mai bình tinh phẩm mới được trọng dụng, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh đi. Tiến quá nhanh, căn cơ lại bất ổn, chỉ sợ té càng đau!

Từ Cửu Chiếu lông mày nhíu một cái, nói rằng: “Trương xưởng trưởng, chuyện này có phải rất đường đột hay không ạ? Dù sao thời gian cháu học cùng thầy Cao quá ngắn, tài sơ học thiển (tài hèn học ít), sợ rằng chưa đủ tư cách và kinh nghiệm, khó có thể để cho kẻ dưới phục tùng. Làm diêu công là được rồi ạ.”

Từ Cửu Chiếu biết mình nên khiêm tốn, cẩn thận, ít nhất cũng phải chờ một năm nữa mới chuyển lên diêu sư – tuy rằng như vậy cũng là rất nhanh.

Trương Văn Chiêu đối với Từ Cửu Chiếu còn có thể tỉnh táo suy nghĩ việc này cảm thấy rất bất ngờ, hắn cho rằng cậu tuổi tác còn nhỏ nên đối với loại cơ hội để bay lên một cách nhanh chóng này liền sẽ vội vàng tiếp nhận rồi chứ.

Trương Văn Chiêu cười híp mắt nói rằng: “Làm sao có thể chứ? Bây giờ xã hội coi trọng năng lực là trên hết. Cháu có năng lực dĩ nhiên là được đi lên, mà kẻ ngồi không ăn bám tự nhiên sẽ bị loại bỏ.”

Nói ngồi không ăn bám cũng quá mức cường điệu hoá rồi. Tìm được việc làm vừa ý cũng không phải là chuyện dễ dàng, rất nhiều người vì cuộc sống và gia đình cũng không dám tùy hứng buông thả. Dù sao đây cũng là xưởng gốm tư nhân, ông chủ chính là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối, dùng mánh lới ăn cắp thời gian, lười biếng không siêng năng làm việc dĩ nhiên sẽ bị sa thải.

Điều này cùng ngự diêu xưởng có bất đồng rất lớn, kiếp trước có thể nói cậu dốc sức chăm chỉ làm việc. Cho dù như vậy thì vẫn phải chịu đựng ở lì một vị trí vài năm, còn phải đút lót quan trên, trấn an quan dưới, thu nhận thuộc hạ tâm phúc.

Từ Cửu Chiếu mở miệng nói rằng: “Tuy rằng được Trương xưởng trưởng để mắt coi trọng, thế nhưng lần này nung ra mai bình cũng có chút may mắn, nếu bởi vì chuyện đó để cháu trực tiếp chuyển thành diêu sư, e rằng những diêu công khác trong xưởng tâm tư sẽ bị dao động. Đối với việc quản lý xưởng gốm cũng bất lợi.”

Thấy Từ Cửu Chiếu chân thành phân tích thiệt hơn trong đó, ý nghĩ muốn dùng chức cao để trói chặt Từ Cửu Chiếu của Trương Văn Chiêu bắt đầu dao động.

Trương Văn Chiêu thoáng suy nghĩ một chút, sư phụ làm gốm giả cổ tuy rằng quan trọng, thế nhưng tâm tình của những diêu sư khác cũng không thể không quan tâm đến. Hơn nữa nếu chỉ vì một lần nung ra tinh phẩm, liền quyết định để Từ Cửu Chiếu đảm nhiệm diêu sư, ngộ nhỡ thật là do may mắn thì sao?

Trương Văn Chiêu suy nghĩ cẩn thận, gật đầu nói: “Vẫn là tiểu Từ suy nghĩ chu đáo, đều do ta nóng lòng quá. Như vậy đi, cháu trước hết làm diêu công, chờ một năm trôi qua, khi các sư phụ trong xưởng đã hiểu rõ thực lực của cháu, đến lúc lên làm diêu sư sẽ không ai dám có ý kiến nữa.”

Từ Cửu Chiếu khóe môi kéo ra một chút, ra vẻ tán đồng nở nụ cười nhưng trong lòng cũng không nghĩ giống như vậy. Người ý kiến bao giờ cũng sẽ có ý kiến, cũng sẽ không bởi vì thời gian dài hay ngắn mà thay đổi. Bất quá đến lúc đó, thế lực của cậu có lẽ cũng sẽ không còn đơn bạc, người có ý kiến cũng chỉ có thể ngậm miệng mà thôi.

Trương Văn Chiêu xoay người từ phía sau trong ngăn kéo lấy ra một phong thư đưa cho Từ Cửu Chiếu, vẻ mặt tươi cười nói rằng: “Đây là tiền thưởng của cháu lần này. Ta mới vừa đi hỏi phòng tài vụ một chút, phát hiện cháu không có thẻ ngân hàng, nên ta liền để cho kế toán trả trực tiếp bằng tiền mặt.”

Mỗi lần nung đốt kết thúc đều sẽ trích phần trăm hoa hồng và tiền thưởng cho diêu sư, diêu công. Tác phẩm chất lượng loại thường và loại kém sẽ dựa theo tỉ lệ thành phẩm mà trích ra, có nhiều tác phẩm dĩ nhiên là được nhiều tiền hơn, ít tác phẩm tiền cũng liền ít đi.

Mà diêu sư nung ra sứ tinh phẩm ngoại trừ hoa hồng còn có tiền thưởng nữa, đây là vì khích lệ bọn họ sau này làm ra nhiều tinh phẩm hơn, càng thêm dụng tâm chăm chỉ làm việc. Hoa hồng sẽ được phát chung với lương tháng, mà tiền thưởng sẽ được phát vào ngày thứ hai sau khi kiểm kê xong thành phẩm.

Trương Văn Chiêu đặc biệt lãnh tiền giùm Từ Cửu Chiếu, lúc này đưa lại cho cậu, đương nhiên là muốn lôi kéo lòng người.

Từ Cửu Chiếu vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới còn có tiền thưởng a!

Cầm lấy phong thư, Từ Cửu Chiếu nhịn xuống xung động muốn mở ra đếm ngay tại chỗ.

Phùng Trung Bảo hâm mộ nhìn Từ Cửu Chiếu nói: “Thật tốt a, mỗi lần nung ra sứ tinh phẩm đều có thể nhận được 10% giá bán đấy.”

Trương Văn Chiêu khóe môi vểnh lên lộ ra tiếu ý: “Trong đó có 2000 đồng, cháu mở ra nhìn một chút đi.”

2000?! Từ Cửu Chiếu kinh ngạc trợn to hai mắt, đây chính là bằng 3 tháng tiền lương làm học trò của cậu đó.

Trương Văn Chiêu hảo tâm nói rằng: “Trả tiền lương và tiền thưởng vào thẻ thì vẫn an toàn hơn. Ta biết ai được trả một xấp tiền cũng rất cao hứng, nhưng thỉnh thoảng một lần thì còn được, về sau có lúc sẽ không tránh khỏi sơ hở bị mất hoặc bị trộm, một hoặc nhiều tháng làm việc khổ cực sẽ bị uổng phí. Vẫn là nên để tài vụ trực tiếp chuyển khoản cho cháu, thao tác cũng thuận tiện dễ dàng. Tốt hơn hết là cháu nên đi làm một thẻ ngân hàng đi.”

Thẻ ngân hàng?

Từ Cửu Chiếu dựa vào lời của Trương Văn Chiêu suy đoán, chắc là vật dùng để lưu trữ tiền ở tiền trang [1] đi. Ngân hàng chắc là tiền trang rồi, còn thẻ chắc là ngân phiếu. Nhắc đến nơi có liên quan đến tiền, Từ Cửu Chiếu hồi tưởng lại cái phòng nhỏ hẹp mà Ngô Cửu Lợi từng đi vào.

Phùng Trung Bảo cực kỳ nhiệt tình, trực tiếp nói: “Cậu còn chưa trưởng thành, trước đây cũng chưa từng làm qua thẻ ngân hàng phải không? Dù sao lát nữa cũng không có việc gì, tôi sẽ dẫn cậu đi ngân hàng một chuyến. Có chứng minh thư không ?”

Từ Cửu Chiếu rất biết nghe lời đáp ứng: “Có, tôi có mang ở trên người. Cám ơn anh trước nha.”

Hiện nay 16 tuổi là có thẻ căn cước, Từ Cửu Chiếu dĩ nhiên là có rồi. Mà Từ Cửu Chiếu càng biết tấm thẻ căn cước này có quan hệ trực tiếp với hộ tịch, là giấy chứng nhận rất quan trọng trong thời đại này. Dĩ nhiên là phải để ý cẩn thận, luôn mang theo bên mình.

Phùng Trung Bảo hắc hắc cười nói: “Không cần cám ơn, miễn là đến lúc đó cậu phát hiện được cái gì cho anh xem là được.” Hắn không có kiên nhẫn tiếp tục đi đào nữa đâu.

Trương Văn Chiêu nghe không hiểu gì, đang muốn hỏi chuyện, lúc này ông chủ Thượng Hải nghe điện thoại ở bên ngoài đã quay lại, hắn đành phải đi đón người.

Đến lúc hai người đi vào, thấy nam nhân đứng ở bên người ông chủ Thượng Hải, Từ Cửu Chiếu trong nháy mắt mở to hai mắt, người kia không phải là ai khác, chính là kẻ cướp xe của cậu!

“Tặc tử!!” Từ Cửu Chiếu bật thốt lên, khí thế hung hăng đi nhanh tới trước mặt của Tương Hãn.

Tương Hãn cũng trở tay không kịp, kinh ngạc mở to mắt.

Ông chủ Thượng Hải khá cảnh giác, lập tức làm ra dáng vẻ phòng bị, trong miệng nói ngôn ngữ phương Bắc khiến Từ Cửu Chiếu nghe không hiểu gì cả.

Từ Cửu Chiếu vốn đang khí huyết dâng trào, muốn đem cái tên bại hoại này dạy dỗ một trận, kết quả là bị ông chủ Thượng Hải cản lại, Từ Cửu Chiếu liền dừng bước.

Cậu cười lạnh một chút, người này dù sao cũng đang ở trên địa bàn của cậu (coi là vậy đi), hắn có chạy cũng không thoát được.

Trong nháy mắt hai bên nổi lên xung đột, Trương Văn Chiêu thấy ông chủ Thượng Hải cùng Từ Cửu Chiếu mặt đối mặt, nhanh chóng đi lên kéo Từ Cửu Chiếu: “Làm sao vậy hả? Có chuyện gì từ từ nói, tiểu Từ, cháu không nên nóng nảy a.”

Ông chủ Thượng Hải không vui nói mấy câu, Từ Cửu Chiếu trừng mắt nhìn chằm chằm Tương Hãn, vẫn như cũ không có nghe hiểu được.

Trương Văn Chiêu tiến lên đi tới trước người của Từ Cửu Chiếu, mơ hồ bảo vệ cậu, chậm rãi nói rằng: “Nhân viên của tôi không phải là người lỗ mãng, chắc hẳn trong này có hiểu lầm. Nếu là hiểu lầm, cứ nói ra là được, ông chủ Trịnh hà tất phải nổi giận chứ.”

Trương Văn Chiêu có ý bao che khuyết điểm rõ ràng, ông chủ Trịnh cũng không có thái độ mạnh mẽ nữa, khí thế cũng giảm đi.

Tương Hãn lúc này ở phía sau cười một tiếng: “Không có gì đâu, chú Trịnh. Đây là hiểu lầm, để cháu nói đi.”

Trương Văn Chiêu lúc này mới thở phào, cười nói: “Đúng vậy, coi như nếu có mâu thuẫn, chúng ta cũng có thể giải quyết mà. Đi đi đi, vào trong phòng ngồi a. Trung Bảo, đi rót nước mau.”

Phùng Trung Bảo như thường lệ đến phòng làm việc của Trương Văn Chiêu, rất nhanh liền đem trà lên, bởi vì lo lắng cho Từ Cửu Chiếu nên liền ngồi bên cạnh cậu.

“Tiểu Từ, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết rồi chứ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trương Văn Chiêu mở miệng hỏi.

“Hay là để tôi nói đi, vị nhân viên này cũng không biết rõ ràng đâu.” Tương Hãn nói.

Tương Hãn dĩ nhiên biết lấy góc độ của Từ Cửu Chiếu mà nói, việc làm của hắn chẳng khác gì một tên cướp giật cả, nếu có đền bù thì vẫn phải tốn một phen giải thích mới được.

Vì vậy, Tương Hãn liền đem quá trình từ người trung gian dẫn mối đến Trịnh Châu nhận hàng, kết quả là thiếu chút nữa bị người gài bẫy đánh tráo hàng giả. Sau đó hắn đuổi theo đám người kia, mắt thấy đuổi không kịp, rơi vào đường cùng, trùng hợp gặp phải xe điện của Từ Cửu Chiếu nên “mượn đỡ”. Sau khi giải thích, Từ Cửu Chiếu mới biết nguyên nhân sự việc.

Tương Hãn nhìn Từ Cửu Chiếu nói: “Thật xin lỗi, người anh em. Vốn là dự định chờ cậu gọi điện thoại tới để bồi thường, kết quả là cậu cũng không gọi tới. Giờ tôi còn có việc, cậu đi về trước đi, tôi sẽ bồi thường sau.”

Từ Cửu Chiếu cũng không còn tức giận nữa, thản nhiên nói: “Tương lai không bằng hiện tại, bây giờ anh bồi thường cũng được.”

Tương Hãn trái lại cũng không có ghét bỏ thái độ của đối phương không tốt, dù sao hắn là người có lỗi trước, đem xe người ta vứt bỏ, hắn gật đầu nói: “Vậy cũng được, cậu cho tôi biết số tài khoản của cậu đi, tôi dùng mobile banking chuyển tiền cho cậu.”

Bạn đang �

Từ Cửu Chiếu căn bản nghe không hiểu gì cả, thẻ ngân hàng cậu biết nhưng lại không có.

“Không cần, anh trực tiếp trả tiền mặt là được rồi, 380 đồng.”

“Bao nhiêu?” Những người còn lại không có bình tĩnh như vậy, giật mình trăm miệng một lời. 380 đồng chỉ mua được hai bình ắc-quy cũ a.

“380 đồng chẵn.” Từ Cửu Chiếu bình tĩnh nhìn Tương Hãn: “Xe của tôi không có mất, tôi tìm được nó ở nơi anh vứt liền dắt đi. Nên anh không cần đền toàn bộ, chỉ cần trả lại cho tôi phí sửa chữa là được.”

Tương Hãn nhìn đôi mắt đen trong suốt của Từ Cửu Chiếu, chậm rãi nở nụ cười, cậu nhóc này, rất thú vị.

Cuối cùng Tương Hãn đưa cho Từ Cửu Chiếu 500 đồng, ngoại trừ tiền sửa chữa, còn lại xem như là phí an ủi. Từ Cửu Chiếu cũng không từ chối, lông mày không nhíu một cái liền nhận lấy.

Chuyện của cậu đã giải quyết xong nên cũng không làm lỡ chuyện làm ăn của bọn họ. Từ Cửu Chiếu đứng lên rời đi, Tương Hãn ngẩng đầu hứng thú nhìn cậu hỏi rằng: “Tôi là Tương Hãn, cậu tên là gì?”

“Từ Cửu Chiếu.” Từ Cửu Chiếu đi được hai bước, quay đầu lại nhìn hắn trả lời.

Lần thứ hai gặp mặt, bọn họ rốt cục đã trao đổi tính danh.

…………………………………………………………………………………………………………………..

[1] Tiền trang: tên gọi ngân hàng sơ khai ở Trung Quốc ngày xưa, người dân đem tiền gửi vào các tiền trang để lấy lãi, và các tiền trang sẽ đem tiền huy động được để cho vay (đương nhiên là cho vay nặng lãi). Ngoài ra, tiền trang còn làm nhiệm vụ phát hành ngân phiếu cho khách hàng, để thuận tiện khi mang đi đường, do ngày xưa, hay dùng vàng, bạc làm tiền tệ, nên nếu mang số lượng lớn thì rất nặng.
Bình Luận (0)
Comment