Tương Vệ Quốc từ trước đến nay đều là nghiêm túc, cho nên từ trên mặt ông luôn nhìn không ra ý nghĩ nội tâm của ông.
Cái này khiến cho người khác đoán không được ông đang nghĩ gì, lúc này chủ của mấy món đồ kia cũng như vậy. Cho tới tận trưa, mấy đồ triển lãm này không ít người nhìn, nhưng một người hỏi đến cũng không có, chỉ có Trâu Hành Tân là có hứng thú với những vật này.
Thế nhưng giao dịch có thành hay không, còn phải nhìn vẻ mặt của vị này.
Tương Vệ Quốc cầm chiết phiến mở ra, mặt quạt được trang trí bằng cảnh sơn thuỷ, bên cạnh có hiệu đề. Xem ra chiết phiến có niên kỉ không ngắn, bất quá bởi vì giữ gìn không thích đáng, đã xuất hiện vết tích tu bổ. Tương Vệ Quốc trong lòng âm thầm lắc đầu, trên mặt lại bình tĩnh đem chiết phiến khép lại để xuống .
Sau đó ông cầm lấy vật thể màu đen không biết là làm bằng vật liệu gì. Món đồ này lộ ra hình trụ nón, không phải vàng, không phải gỗ, cũng không phải đá, dài 12,3 cm, cao 55 cm, lấy tay ước thử, xấp xỉ 3 kg.
Tương Vệ Quốc trong mắt lóe lên một đạo thần sắc nghi hoặc, sau đó ông cẩn thận xem xét phần đầu có hình nón.
Nhìn hai ba phút, Trâu Hành Tân nhịn không được gọi ông, Tương Vệ Quốc mới đem đồ vật để xuống.
“Cậu có biết lai lịch hay tên gọi của ba món đồ này là gì không?” Tương Vệ Quốc âm điệu nhẹ nhàng hỏi.
Nam tử lắc đầu nói rằng: “Không biết ạ, mấy thứ này đều do cha cháu tự mình cất giữ, cháu rất ít thấy.” Cha của hắn là người có tính tình cổ quái, từ trước đến giờ cũng không cho phép con cái động vào vật của ông.
Hắn vẫn cho là bảo bối gì, kết quả sau khi cha hắn qua đời, vừa nhìn tới mấy thứ này, căn bản cũng không phải là đồ cổ quý báu. Bất quá nhà bọn họ đều là tầng lớp công nhân, cũng không có nổi thứ quý giá gì.
Tương Vệ Quốc như có điều suy nghĩ gật đầu, trên tay cầm bao tay vừa tháo xuống, nói rằng: “Tấm vé hí kịch đó thuộc thời dân quốc, coi như là vật sưu tầm có giá trị, nhưng mà bởi vì là hiện ngoạn, nên giá cả cũng không cao lắm. Ta xem 3000 là vừa giá. Nếu như Chu Tín Phương không phải là vai chính thì không được cái giá tiền này đâu.”
Nam tử vừa nghe giá tiền này, nhất thời có chút thất vọng, nhưng vẫn trong phạm vi tiếp thụ được, hắn ở đây nửa ngày cũng biết cái gì gọi là hiện ngoạn. Cũng không phải tất cả vật phẩm sưu tầm đều có giá trị cao, số lượng tồn tại lại lớn, cũng rất phổ biến, niên đại của mấy thứ này lại ngắn, giá chỉ khoảng từ 1000 đến 6000.
Tương Vệ Quốc nói tiếp: “Ta xem món đồ này cũng có chút ý tứ. Ta ra giá ba vạn, nếu như cậu thấy thích hợp, chúng ta liền thành giao.”
Ba vạn?!
Đây là giá cao khó có thể tưởng tượng, hắn nghĩ thứ đáng giá nhất chính là chiết phiến, thứ nhì là tấm vé hí kịch, thứ ba mới là vật đen thùi lùi này. Thế nhưng chiết phiến căn bản là không có người nhìn ở trong mắt, vé kịch giá là 3000, ngược lại đáng giá tiền nhất là món đồ chơi đen thùi lùi này!
Nam tử có phần hối hận, hắn không biết vật này rốt cuộc có giá trị bao nhiêu, nói không chừng đây không phải là giá cao nhất. Nhưng hắn phải biết rõ ràng đây rốt cuộc là vật gì thì mới có thể ra một giá tốt được.
Bất quá lúc này cũng không tiện thay đổi giá cả. Nam tử cẩn thận nhìn vẻ mặt Tương Vệ Quốc, sau đó bình tĩnh lại, biểu tình Tương Vệ Quốc thực sự không giống như là quyết tâm mua, tựa hồ sao cũng được.
Nam tử trong lòng quyết định, cắn răng nói rằng: “Được, cháu chấp nhận giá tiền này.”
Hai con chim trong bụi không bằng một con chim trong tay[1]. Thứ này chính hắn ở nhà cũng nghiên cứu không ít thời gian, nhưng thực sự không phát giác ra thứ gì đáng tiền cả.
Tương Vệ Quốc gật đầu, để tay xuống, Tương Hãn phi thường chủ động đi lên phía trước tính tiền cho nam tử kia.
Nam tử vẫn có chút chưa từ bỏ ý định nói rằng: “Cái chiết phiến này là vật cuối nhà Thanh, tôi hỏi trên web có người nói là do danh gia chế tác, mọi người không muốn mua sao?”
Tương Hãn khóe môi nhếch lên cười nói: “Chiết phiến này nếu như vẹn toàn không tổn hao gì quả thực có ý nghĩa, nhưng đã động tay qua rồi thì không bán được nữa.” Tương Hãn đây là nói uyển chuyển, trong ba món thì chiết phiến có giá trị thấp nhất, một nghìn đồng cũng đã là thông cảm, nhiều hơn nữa thì không có khả năng.
Đây là sự khác biệt giữa người chuyên nghiệp với lính mới, căn bản là không biết rõ được cái nào mới có giá trị.
Nam tử thất vọng, đành phải chấp nhận kết quả này. Hắn nói số tài khoản ngân hàng của mình cho Tương Hãn, Tương Hãn liền chuyển tài khoản, hai kiện vật trưng bày trên đài không thuộc về nam tử nữa. Nhưng bây giờ không thể mang đi được, phải chờ tới hội giao lưu chấm dứt, người mua mới có thể đem đồ vật lĩnh đi.
Kế tiếp, bốn người lại tiếp tục đi dạo.
Lúc này mọi người đã đem tất cả vật triển lãm nhìn qua một lần, rất nhiều người mua cùng chủ nhân triển đài trò chuyện với nhau, bên cạnh còn mấy người vây quanh xem xét món đồ.
Tới tham gia triển lãm, người sưu tầm đều lấy ra vật sưu tầm tâm đắc nhất của mình, thế nhưng những thứ này cũng không phải tất cả mọi người đều mua, bởi vì có những thứ thuộc loại ít người để ý. Chẳng hạn như bàn tính, chiếc đũa, bưu thiếp, bình rượu…
Người xem tương đối cao chính là ở các triển đài đồ cổ, bốn người Tương Vệ Quốc đi tới một triển đài có tiếng nghị luận làm người khác chú ý.
Tương Hãn thấy nhiều người, sợ chen đến hai lão nhân, vì vậy nói với Từ Cửu Chiếu: “Cậu với tôi mỗi người che chở một bên.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu, đỡ cánh tay thầy mình.
Đến khi thấy được vật triển lãm trên đài, bốn người cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi.
Đó là một huân lô ba chân màu trắng xanh, dưới đáy được tạo hình hoa sen nở rộ, miệng lô theo dạng lá sen, 2 đầu miệng lô có quai nắm, trên thân lô là hai con rồng ngũ trảo ngẩng đầu há mồm gào thét. Từ đầu rồng dọc theo thân rồng là lân phiến tinh mịn cùng vây rồng. Trên miệng huân lô còn có một cái nắp được tạo hình tựa như đài sen, mặt trên có các lỗ nhỏ tròn trịa giống như những hạt sen, vừa làm lỗ thông khí, lại có tác dụng trang trí.
“Đó là Thanh Bạch Từ [2], thật là xinh đẹp.” Trâu Hành Tân mắt nhìn không chớp, trực tiếp hướng phía trước đi đến, Từ Cửu Chiếu cũng che chở ông đi về phía trước, nghe nói như thế, Từ Cửu Chiếu nhịn không được nói rằng: “Có lẽ đây không phải là Thanh Bạch Từ đâu ạ, mà là Ảnh Thanh Từ [3] thời Nguyên Tống.”
Tương Vệ Quốc vốn đang mê mẩn nhìn, nghe được Từ Cửu Chiếu một hơi kết luận niên kỉ của đồ sứ này, không khỏi kinh ngạc nhìn cậu. Không nghĩ tới Từ Cửu Chiếu tuổi còn nhỏ vậy mà lại hiểu biết về gốm sứ cổ như thế, nhìn thoáng qua là có thể kết luận .
Từ Cửu Chiếu chạy tới chỗ Tương Hãn, tự nhiên không biết kinh nghi của Tương Vệ Quốc.
Trâu Hành Tân cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức liền tin phán đoán của đệ tử, nói rằng : “A, bạch trung thiểm thanh (trắng chuyển sang xanh), quả nhiên là Ảnh Thanh Từ.”
Tương Vệ Quốc cùng Tương Hãn cũng chen vào trong đám người, lúc này mọi người đang náo nhiệt thảo luận, những tiếng tranh luận truyền vào trong tai bốn người bọn họ.
“Chất thai không trắng hoàn toàn, bạch trung thiểm thanh, nhất định là Ảnh Thanh Từ thời Nguyên Tống. Ngươi xem rồng ngũ trảo bên trên này, nhất định là ngự cống phẩm, là quan diêu không thể nghi ngờ.”
“Chất thai không phải là không trắng, mà là xám vàng! Nếu là ngự cống phẩm, tại sao chất thai lại có màu xám vàng, rồng ngũ trảo càng là sơ hở lớn nhất! Nếu đây không phải là rồng ngũ trảo mà là rồng tam trảo, nói không chừng mới có thể làm cho người khác tin tưởng đây là Ảnh Thanh Từ thời Nguyên Tống a!”
“Ngươi có biết thưởng thức không? Đúng là tức cười, cốt thai bị vàng là do sắt ôxit chảy ra khi đốt!”
“Ai tức cười chứ? Nếu là hàng thật thì dưới đáy bị rỉ sắt ra đó là tự nhiên, nhưng ngươi xem những bộ phận khác cũng có màu xám vàng, không lẽ cũng là do rỉ sắt sao? Hơn nữa những chỗ đó bị đống dày như vậy, có vẻ mất tự nhiên, căn bản không phải là do rỉ sắt. Hơn nữa bọt khí lại ít, căn bản cũng không giống như được nung bằng lò củi, ngược lại thì giống như được nung từ lò gas hay lò điện vậy.”
“Bọt khí tuy ít, thế nhưng lớn nhỏ khác nhau, phân bố rời rạc, phù hợp với đặc điểm của Ảnh Thanh Từ thời Tống Nguyên.”
“Bọt khí có lẽ là ta xem không chính xác, thế nhưng Ảnh Thanh Từ thời Nguyên Tống cách nay cũng hơn 700 năm? Thời gian dài như vậy mặt men đã sớm bị phá hủy, làm thế nào mà đồ sứ này một chút vết tích cũng không có? Giữ gìn hoàn hảo cũng không được như vậy.”
“Cái này… “
Lại gần nhìn mới thấy huân lô ba chân hoa sen long thú là một khối liền nhau, toàn thân hiện ra màu bạch ngọc, chỉ có một số nơi men là màu xanh, dưới ánh đèn chiếu xuống càng hoàn mỹ giống như ngọc khí vậy. Nhưng mà hoàn mỹ như vậy lại làm cho lòng người không xác định được, coi như là cất vào hầm kín cũng không có khả năng một chút vết tích thời gian cũng không có? Chỉ cần tiếp xúc với không khí, ít nhiều sẽ tạo thành những vết rạn.
“Được rồi, các ngươi đừng tranh chấp nữa.” Đứng ở sau đài là một vị lão giả tóc trắng, ông chậm giọng nói: “Vật của ta là ‘hàng Đông Bắc’, từ trong tay cha ta truyền xuống, ta có thể cam đoan món đồ này là thật, không phải là làm giả.”
“Hàng Đông Bắc?” Từ Cửu Chiếu không hiểu.
Tương Hãn giải thích cho cậu: “Hàng Đông Bắc chính là chỉ những di vật của hoàng đế cuối cùng thời kì đầu dân quốc – vua Phổ Nghi khi trốn từ Bắc Kinh đã mang theo hơn 1000 món từ cố cung, lúc đó mấy thứ này đều được đem tới Trường Xuân rồi tới Ngụy hoàng cung, về sau những di vật này từ từ bị truyền ra ngoài. Bởi vì tất cả đều truyền ra từ phía Đông Bắc, cho nên được gọi là hàng Đông Bắc.”
“À.” Từ Cửu Chiếu gật đầu tỏ ý đã hiểu. Bạn đang �
Lão giả còn nói thêm: “Nếu không phải vì thay con trai ta trả nợ ngân hàng, ta cũng sẽ không đem huân lô này bán ra. Huân lô ba chân ta ra giá 1500 vạn, xin không trả giá, có thể chấp nhận thì mua, không thì thôi.”
Cái giá tiền này so với bạch ngọc Quan Thế Âm trước đó còn muốn dọa người hơn.
Dù sao đối với người sưu tầm ở hội giao lưu, mấy trăm vạn cũng đã cao rồi. Nên đồ sưu tầm ở đây đều nằm trong vòng trăm vạn. Lão Mã, lão Điền là tới bẫy người, mà vị lão giả này lại tuyên bố cái giá “ngựa theo không kịp”, nếu không phải là ông nói thay con trai trả nợ, còn tưởng rằng ông cố ý đem người dọa lui.
Trâu Hành Tân sau khi thu hoạch được vé hí kịch nên đối với những thứ này nhất thời có hứng thú, ông đụng đụng Tương Vệ Quốc nói rằng: “Món đồ này không sai a, có thể đặt ở Bác Cổ Hiên làm trấn điếm chi bảo.”
Tương Hãn quay đầu nói rằng: “Lấy giá trị mà nói thì bình tứ giác Phong Diêu cao hơn một chút. Cháu nghĩ huân lô ba chân này so ra kém hơn cái bình đó.”
Trâu Hành Tân đối với chuyện này cũng hơi bối rối, ông không giải thích được nói: “Cái này không phải là có rồng ngũ trảo sao? Là quan diêu đó.”
Tương Hãn cười nói: “Phong Diêu cũng là quan diêu, hơn nữa theo tồn lượng mà nói, so với Ảnh Thanh Từ thì quý hiếm hơn.”
Nghe được Tương Hãn coi trọng tác phẩm của mình như vậy, Từ Cửu Chiếu thấy thật vui vẻ.
Tương Vệ Quốc như có điều suy nghĩ nói rằng: “Ta nhớ giáo sư Hồ có nói qua, người đầu tiên phát hiện Phong Diêu chính là tiểu Từ. Khi đó Trương Văn Chiêu còn nói lúc bọn họ cho rằng mảnh sứ đó là Sài diêu, kết quả cháu phi thường khẳng định đó là đồ giả cổ cao cấp đời Minh.” Ông không giải thích được nói: “Cháu tuổi còn nhỏ, học nung gốm sứ thì không nói, vậy mà cũng tinh thông giám định đồ gốm sứ? Đây cũng là tự học sao?”
Nghe Tương Vệ Quốc hỏi như vậy, Tương Hãn và Trâu Hành Tân cũng tò mò nhìn cậu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Cửu Chiếu chuyển suy nghĩ thật nhanh, cậu phải trả lời thế nào mới không khiến người để ý đây?
Cũng trong lúc đó, Từ Cửu Chiếu với tư cách là người đầu tiên phát hiện Phong Diêu cũng bị một số người chú ý đem ra bàn luận, bất quá Tương Vệ Quốc bọn họ chỉ là hiếu kỳ, còn những người này là có dụng ý xấu với Từ Cửu Chiếu.
“Ông chủ, Từ Cửu Chiếu hiện đang ở Thượng Hải, các huynh đệ không tiện hạ thủ.” Bảo tiêu có dáng vẻ khoẻ mạnh đang khom lưng báo cáo với một người dáng dấp âm nhu khí chất hàn lãnh.