Trương Văn Chiêu cảm thán địa phương khó tìm như vậy mà cũng bị Từ Cửu Chiếu tìm được. Sau đó hắn dẫn người đi vào thôn, đem toàn bộ rượu lão hán đã ủ mua về.
Mặc dù tất cả không tốn bao nhiêu tiền, so với việc hắn bỏ tiền chữa bệnh ra bất quá chỉ chiếm mấy phần, nhưng Trương Văn Chiêu nghĩ hắn vì rượu này để cho Từ Cửu Chiếu trở về cũng đáng giá.
Nơi này quá khó tìm, cũng không biết Từ Cửu Chiếu rốt cuộc tốn bao nhiêu thời gian mới tìm được.
Trương Văn Chiêu trước đây tìm người hỏi thăm đều không tìm được, Từ Cửu Chiếu lại trực tiếp ở nhà sách tìm được trong các ghi chép về lịch sử địa phương, đây hoàn toàn do cách tư duy không giống nhau tạo thành.
Bây giờ là thời đại bùng nổ thông tin, cách lấy được thông tin có rất nhiều, internet hầu như trở thành nơi tìm tin tức được ưu tiên nhất, có chuyện gì trước tiên đều tìm trên web, ngược lại bỏ quên sức mạnh của việc ghi chép truyền thống.
Thầy Cao là một vị tiểu lão đầu hơn sáu mươi tuổi, đen gầy, tóc dài màu đen, nếu như không phải là làn da thô ráp và có nếp nhăn trên mặt, chỉ nhìn một đầu tóc đen này thì ông ta không một chút nào giống với một ông lão đã có tuổi.
“Thầy Cao, em mang Từ Cửu Chiếu tới.” Trương Văn Chiêu dùng giọng điệu tôn kính hướng về phía thầy Cao nói.
Thầy Cao mặc một thân y phục màu đen, trên mặt mang chiếc kính lão gọng vàng. Ông chắp tay sau lưng, đang khom người cúi đầu quan sát người thợ đang làm việc. Nghe được Trương Văn Chiêu nói, chỉ là ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu, cũng không có ngừng tay, trái lại ý bảo Trương Văn Chiêu chờ.
Trương Văn Chiêu cũng không nghĩ mình bị thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại bày ra một bộ dạng nên như vậy đứng ở một bên chờ.
Ông đang dạy diêu sư trước mặt trang trí phôi gốm, tay diêu sư đặt tay trên phôi, động tác chậm rãi khắc hoa văn.
Từ Cửu Chiếu đứng ở phía sau Trương Văn Chiêu, cậu thị lực tốt, liếc mắt liền nhìn thấy diêu sư khắc đang hoa văn trên phôi gốm. Cũng nhìn ra đối phương hiện tại đang chế tác tác phẩm mô phỏng theo thời Minh.
Cậu nhìn vào cách chỉ dạy của thầy Cao cùng kỹ thuật vẽ của diêu sư, trên cơ bản có thể suy đoán ra trình độ của xưởng gốm Văn Vận. Tuy rằng thua kém tài nghệ của ngự diêu sư, thế nhưng ở mức độ tư nhân, coi như không tệ.
Thanh âm của thầy Cao mang theo khô ách đặc hữu của tuổi tác, thanh âm nói chuyện cũng không cao, lời ít mà ý nhiều, chỉ nói những điểm quan trọng.
Từ Cửu Chiếu nghe xong âm thầm gật đầu, có người tay nghề thành thạo tinh xảo nhưng thái độ lại không thích hợp làm thầy, mà có người tuy rằng năng lực chế tác không mạnh, thế nhưng lý luận tri thức phong phú, thích hợp làm thầy dạy hơn. Tay nghề của thầy Cao như thế nào cậu không biết, chí ít lúc truyền nghề hoặc giải đáp thắc mắc, trình độ như vậy đã đáp ứng đầy đủ.
Nói về kỹ thuật chế tạo gốm sứ, công nghệ chế tác đã có một bước phát triển rất lớn, trong lòng của Từ Cửu Chiếu cảm thấy rất hăng hái, cậu nhất định sẽ học tập và tiếp thu tinh hoa lưu truyền mấy trăm năm trước cho đến những công nghệ tân tiến ngày nay. Từ Cửu Chiếu tuy rằng giỏi về mặt này, thế nhưng đối với thực tài của thầy Cao trong lòng lúc này tự nhiên sinh ra tôn kính với ông. Qua nửa giờ, diêu sư rốt cục hoàn thành việc khắc hoa văn, thầy Cao cũng cầm lấy khăn lau tay, quay người lại.
“Tính nhẫn nại không tệ.” Thầy Cao mở miệng nói.
Trương Văn Chiêu ngoài ý muốn quay đầu lại, thấy Từ Cửu Chiếu đứng sau hắn đã nửa tiếng, cứ như vậy yên lặng đứng chờ, trên mặt một chút sốt ruột cũng không có, dáng vẻ rất bình tĩnh.
Thầy Cao gật đầu nói: “Muốn học bất luận cái gì, phải biết nhẫn nại. Chỉ có nhẫn nại, mới có thể chân chính kiên định học tiếp cái khác.”
Trong lòng Trương Văn Chiêu vui vẻ, đây là thầy Cao đối với Từ Cửu Chiếu không có hiện ra ý bài xích đi. Tuy rằng hắn là ông chủ trong xưởng, thế nhưng vị này lại là trấn hán chi bảo của xưởng hắn, Trương Văn Chiêu cơ hồ là đem lão gia tử này mà tôn thờ. Lần này đem Từ Cửu Chiếu đưa cho ông làm học trò, nếu như đối phương từ chối, hắn cũng không có biện pháp miễn cưỡng, cũng không dám miễn cưỡng.
Trương Văn Chiêu cười nói: “Hài tử này cái khác không nói, nhưng đối với nghề nung gốm sứ lại vô cùng yêu thích.”
Thầy Cao gật đầu nói: “Ta biết, để nó ở lại chỗ của ta đi. Trước hết học luyện đất [1] đã.”
Trương Văn Chiêu lập tức nói: “Trước đó cậu ấy ở trong xưởng làm học trò được 4 tháng rồi ạ.”
Từ Cửu Chiếu trong lòng dừng một lát, vừa nghe lời này là biết Trương Văn Chiêu chuẩn bị gặp xui xẻo rồi.
Quả nhiên lông mày thầy Cao dựng thẳng lên, hầm hầm giận dữ nói: “Ta mặc kệ trước đó cậu ta đã học bao lâu, dù cho học một năm ở đào công, đến chỗ này cũng phải bắt đầu từ luyện đất!”
Trương Văn Chiêu bị mắng xối xả, không dám nói nữa, gật đầu vâng dạ, loạng choạng xin cáo lui.
Lão nhân này, không thể trêu vào a, chửi không được đánh cũng không được. Đối phương mắng hắn, hắn chỉ có thể nghe, chỉ còn kém luyện được kỹ năng biết chịu đựng nhẫn nhục luôn rồi.
Thầy Cao mặt mang sương lạnh, vừa quay đầu lại, Từ Cửu Chiếu liền lưu loát nói: “Luyện đất chính là bước căn bản, chắc chắn sẽ học được rất nhiều điều hay, đa tạ thầy Cao nguyện ý chỉ điểm.”
Thầy Cao thấy cậu nhu thuận lại thông suốt như vậy, chuyện bị Trương Văn Chiêu chọc cho không hài lòng liền tan đi.
Thầy Cao hừ một tiếng nói rằng: “Coi như cậu thông minh, không giống du mộc ngật đáp kia (ý nói đồ đầu gỗ, thiếu nhạy cảm, tiếp thu chậm hoặc thần kinh thô), uổng phí làm chủ xưởng gốm bao nhiêu năm, nhưng ngay cả điểm này cũng không nhận thức được.”
Thầy Cao vui vẻ lại, tự mình đem Từ Cửu Chiếu dẫn đến một góc có mấy cái bồn lớn, bên trong chứa đất sét đã được lắng, hướng Từ Cửu Chiếu nói: “Cậu không phải là đã học qua sao? Làm cho ta xem thử.”
Từ Cửu Chiếu đáp một tiếng, cúi người xuống, không ngừng đãi đất sét bên trong.
Đồ gốm sứ là sự kết hợp hoàn mỹ của ba loại vật chất: thủy, hỏa, thổ mới có thể cho ra đời một tác phẩm nghệ thuật.
Chất lượng đồ gốm sứ được quyết định theo ba thứ tự quan trọng là nguyên vật liệu, men gốm, lửa nung. Nguyên liệu cơ bản để làm gốm sứ là đất sét, sau đó đem nghiền chung với các chất liệu khác như Bạch đôn tử [2] hoặc là Cao lanh [3] tạo ra bột gốm, trộn với tỉ lệ tro than nhất định, hỗn hợp men lúc này mới xuất hiện.
Bạch đôn tử sau khi nghiền có không ít tạp chất, đá sỏi, vv…, cần phải sàng lọc cẩn thận để loại bỏ, chỉ giữ lại phần bột nhẵn mịn nhất.
Sau khi phối chế theo một công thức nhất định, còn phải không ngừng dùng chân nhào thật kỹ rồi đắp thành từng đống lớn, thái đi thái lại nhiều lần mới có thể tạo nên đất có độ mịn, dẻo để tạo phôi gốm.
Quá trình này Từ Cửu Chiếu tuyệt không xa lạ, cậu thuần thục không thể thuần thục hơn nữa. Trước đây ở ngự diêu xưởng, cậu cũng bắt đầu từ luyện đất đi lên, sau cùng làm tới diêu sư, người truy cầu hoàn mỹ như cậu đôi khi cũng không yên tâm với thợ phụ, nên tự mình động thủ luyện đất.
Hiện tại làm lại công việc này, Từ Cửu Chiếu có phần hoài niệm.
Thầy Cao là tay nung gốm giả cổ rất tốt, đối với trình tự nung gốm thời cổ gần như là vạch lá tìm sâu. Kỳ thực hiện tại những trình tự luyện đất này sớm đã có máy móc thay thế sức người, một tiểu xưởng như Văn Vận thì còn có thể làm được, chứ xưởng gốm lớn cho ra sản lượng ngàn vạn mà khăng khăng giữ lại truyền thống làm bằng tay, công nhân có làm đến mệt xỉu cũng không cho ra được bao nhiêu phôi gốm.
Cũng chỉ có thầy Cao vẫn gần như cố chấp không dựa theo công nghệ hiện đại, ông cho rằng chỉ có làm hoàn toàn theo truyền thống, mới có thể chế tạo ra gốm giả cổ y như nguyên bản một cách chân thật nhất.
Kỳ thực trong xưởng, đào công cũng không có mấy người thích tự mình hạ thủ luyện đất, vừa nhạt nhẽo lại còn bẩn, cả người lầy lội, ai cũng không thấy vui.
Thế nhưng Từ Cửu Chiếu không giống như vậy, cậu hầu như vui sướng cho tay cho vào trong nước lạnh, không ngừng tái diễn quá trình sàng lọc, từng chút một đem tạp chất loại bỏ đi.
Thần sắc cậu chăm chú thích thú, khiến thầy Cao rất là ngoài ý muốn, thậm chí vì sự chân thành của đứa bé này mà cảm động.
Ông đâu biết rằng, Từ Cửu Chiếu cam nguyện như thế chẳng qua là ôn lại quá khứ mà thôi.
Thầy Cao kéo qua một cái ghế, ngồi tại chỗ nhìn Từ Cửu Chiếu không ngừng đãi luyện, ông phát hiện ông hầu như không có mở miệng chỉ điểm gì cả, thế nhưng động tác Từ Cửu Chiếu lại thành thạo, không có một chút sai sót.
Thầy Cao ngồi ở một bên, nửa ngày không nói lời nào cảm thấy có phần mất tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là mở miệng giới thiệu cho Từ Cửu Chiếu sự khác nhau của đất sét phía Nam và phía Bắc, tỉ lệ thành phần ôxit kim loại khác nhau sẽ ảnh hưởng gì đến chất lượng của gốm sứ.
“Ôxít sắt, nhôm?” Một cổ nhân thuần túy như Từ Cửu Chiếu vừa nghe đến mấy nguyên tố hoá học hiện đại thì hoàn toàn choáng váng.
Thầy Cao thấy cậu một bộ dáng hoàn toàn không hiểu gì, bản tính truyền đạo thụ nghiệp rốt cuộc cũng được thỏa mãn, ông rung đùi đắc ý nói rằng: “Bây giờ mới biết không học tập cho giỏi là có hại đi? Cho rằng nung một đồ gốm sứ cùng những thứ khô khan nhàm chán này không liên quan sao, không học sẽ không có kết quả tốt a.”
Đây chính là oan uổng Từ Cửu Chiếu mà, sắt cậu biết, nhôm cũng đã nghe nói qua. Ôxít sắt, nhôm là vật gì, thì hoàn toàn nghe không hiểu.
Thầy Cao lúc này mới giải thích cho cậu một phen, nguyên lai mấy thứ này chính là những hạt vật chất vô cùng nhỏ bé tồn tại trong bột gốm.
“Hàm lượng ôxít kim loại khác nhau, đồ gốm sứ nung ra màu sắc cũng sẽ không giống nhau. Chẳng hạn như đất sét nếu ít kim loại, nung sẽ cho ra đồ sứ trắng tinh khiết nhất. Nếu lượng oxit sắt thích hợp sẽ nung ra sứ men xanh, nếu hàm lượng nhiều hơn sẽ nung ra gốm màu đen.”
Từ Cửu Chiếu cho tới bây giờ cũng không biết đạo lý này, nhất thời cậu cảm thấy hứng thú, ngay cả động tác trong tay cũng ngừng lại .
Thầy Cao lộ thần sắc hài lòng, cố ý nghiêm mặt nói rằng: “Động tác trên tay không được ngừng, dù là đang nghe ta nói.”
Từ Cửu Chiếu lúc này mới tiếp tục động tác trong tay, lỗ tai chăm chú nghe thầy Cao nói về những phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại, phân tích bí mật màu sắc men đồ sứ.
Từ Cửu Chiếu nghe như mê như say, giống như một kẻ mê võ nghệ bỗng nhiên đạt được bí tịch võ công hay một người đói khát thật lâu đột nhiên trước mặt lại bày một bữa tiệc lớn. Từ Cửu Chiếu hận không thể đem những kiến thức này trong nháy mắt nhét vào trong đầu của mình, chỉ tiếc bởi vì là máy móc học bằng cách nhớ suông, cậu vẫn không thể thông hiểu hết được.
Chưa biết được năng lực thầy Cao ra làm sao, nhưng ít nhất những thứ lý luận tri thức tiên tiến này đã đánh bại Từ Cửu Chiếu. Khiến cậu thật tâm thật ý cùng ông học tập. �
Mà thầy Cao cũng thấy được điểm này, vô cùng thoả mãn vì sự nhạy bén của học trò mình, cảm thấy trẻ con vô cùng dễ dạy.