Tái Sinh Để Vươn Lên Dẫn Đầu (Tái Sinh Ở Hồng Kông Năm 1950)

Chương 11 - Tôi Nói Xong Rồi, Ai Muốn Tiến Lên?

Người thanh niên kia tức giận như muốn nổ tung, mắng những vị khách uống rượu ngồi sau một câu thô tục. Phải biết rằng, khách có thể đến nơi này uống rượu giải trí loại người gì mà chẳng có. Thám tử người Hoa, quan chức người Hoa, doanh nhân giàu có, ông chủ hội đoàn, trong tất cả chỉ duy nhất không có người nghèo.

Cho nên khi nghe có ai đó chửi bới, lập tức có người muốn đứng dậy chửi lại. Nhưng mông của anh ta vừa rời khỏi ghế thì lại đặt xuống khi thấy rõ gương mặt của người thanh niên kia, làm bộ như không nghe được câu chửi bậy của hắn. Trong chốc lát, ngay khi hắn ta nói lời chửi rủa, toàn bộ hộp đêm bỗng chìm trong sự im lặng kỳ lạ. Ngay cả ban nhạc trên sân khấu cũng ngừng chơi.

“Tôi đưa đấy, thì sao hả? Cậu An sợ tôi giành danh tiếng Đoàn trưởng Cữu Thiếu Đoàn Cố Mị của anh sao?” Lúc này Chử Hiếu Tín nhổ ra tàn thuốc trong miệng, nói với người thanh niên vừa phách lối chửi mắng kia.

Hơn mười mấy người nhìn như công tử nhà giàu lập tức chạy theo tiếng động. Thanh niên được Chử Hiếu Tín xưng là cậu An cuối cùng cũng tách khỏi đồng bạn, đi đến trước mặt Chử Hiếu Tín. Thái độ hắn ta thoáng hòa hoãn, mất đi giọng điệu phách lối vừa rồi: “Tôi tưởng là ai có số tiền lớn như vậy, té ra là cậu Tín. Sao vậy? Chắc là cậu Tín uống say rồi đi, gửi nhầm mười lẵng hoa hồng của tiểu thư Judy Trần đem cho a Mị.”

“Không đưa nhầm, đó chính là dành cho a Mị. Tôi không muốn cùng cậu tranh cướp tiểu thư Cố, chẳng qua là vừa rồi nghe cô ta hát hay như vậy nên muốn khích lệ.” Khóe miệng Chử Hiếu Tín thoáng cong lên, nói vô cùng tùy ý.

Cậu An nhìn chằm chằm Chử Hiếu Tín mười mấy giây rồi đột nhiên nở nụ cười: “Cậu Tín đã mở miệng, tôi tất nhiên tin. Vậy thì cảm ơn cậu Tín cổ vũ a Mị, cùng chúng tôi đi uống một ly.”

Chử Hiếu Tín khẽ gật đầu, cùng Tống Thiên Diệu và Ngô Kim Lương đi theo mười mấy công tử nhà giàu tới ngồi ở hàng ghế đầu. Chờ Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu ngồi xuống, cậu An vẫy tay với một công tử nhà giàu. Tên công tử nhà giàu kia lập tức hiểu ra, bước lên sân khấu ra hiệu cho Cố Mị tiếp tục hát.

“Mở một chai sâm panh Pháp cho cậu Tín rồi đưa tới một chục chai bia Carlsberg.” Cậu An nói với quản lý Kim đang cẩn thận chờ đợi bên cạnh.

Quản lý Kim lập tức tự mình chạy đi lấy rượu, nhân cơ hội thoát thân luôn.

“A Mị còn một ca khúc cuối cùng, cô ấy hát xong sẽ chuyển đến hộp đêm Vân Hoa, cũng đến lượt tiểu thư Judy lên sân khấu hát.” Cậu An nói với Chử Hiếu Tín ngồi đối diện.

Bởi vì màn tặng hoa vừa rồi mà bị trễ mấy phút, nên Cố Mị trên sân khấu tạm thời hát một bài “Trăng sáng ngàn dặm gửi nỗi tương tư” với thời lượng ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn hai phút. Hát xong liền kết thúc công việc, cô không quay vào phía sau hậu trường để thay quần áo mà ăn mặc dạ phục trực tiếp bước xuống sân khấu, đến bàn của Chử Hiếu Tín để mời rượu.

Thấy cậu An cũng có mặt ở bàn này, Cố Mị thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hai vị thiếu gia trước mặt này đều không phải người mà một nữ ca sĩ nho nhỏ như cô có thể dây vào nổi. Cô bưng chai rượu sâm panh quản lý Kim vừa đem đến, rót đầy một ly rồi khom người nói với Chử Hiếu Tín: “Cảm ơn cậu Tín đã ủng hộ màn biểu diễn của em, một ly rượu bạc bày tỏ sự cảm kích trong lòng Cố Mị.”

Tống Thiên Diệu ngồi bên cạnh Chử Hiếu Tín đánh giá cô Cố Mị này. Cô ta khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc dù trên mặt trang điểm nhẹ, mặc váy dạ hội, nhìn qua rất giống phong cách ăn mặc tiêu chuẩn của ca sĩ. Nhưng trong hoàn cảnh như vầy, lại có một chút khí chất văn vẻ thanh tao độc đáo, giống như một nữ sinh trong thư viện hơn là một ca sĩ.

Khó trách cô ta có thể hấp dẫn một đám công tử nhà giàu theo đuổi.

Ngô Kim Lương nhỏ giọng nói với Tống Thiên Diệu. Chử Hiếu Tín thuận miệng gửi mười lẵng hoa hồng, mỗi cái giá trị cả trăm đô la Hồng Kông. Dựa trên tỷ lệ phân chia giữa hộp đêm và ca sĩ thì tương đương với Chử Hiếu Tín thưởng cho Cố Mị bốn trăm nhân dân tệ.

Vẻ mặt của Tống Thiên Diệu không hề thay đổi, nhưng trong lòng anh nghĩ với chút tiền trong túi mình kia chỉ sợ đủ mạo xưng cậu ấm được một đêm mà thôi.

Đúng lúc này, trên sân khấu lại xuất hiện một nữ ca sĩ. Theo cô ca sĩ này ra sân khấu từ phía sau hậu trường là sáu thanh niên ăn mặc như cậu An và Chử Hiếu Tín, đều là cậu ấm nhiều tiền. Bọn họ vừa đi về phía ghế trà vừa vỗ tay hướng về ca sĩ trên khán đài.

Cô ca sĩ vừa mới đứng trên sân khấu, nhạc còn chưa vang lên, cô liếc mắt thấy Chử Hiếu Tín ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Khi nhìn rõ người mời rượu bên cạnh lại là Cố Mị, vẻ mặt của cô nhất thời thay đổi, mở miệng kêu lên theo bản năng: “Cậu Tín...”

Hai chữ “cậu Tín” vừa bật thốt ra, cô ca sĩ Judy cũng biết mình nói sai rồi, nhưng cũng đã muộn. Những người ngồi trên ghế trà xung quanh vốn đang đợi cô nàng hát bỗng hít hà rồi ồ lên.

“Bài hát của cô ca sĩ này đúng là thú vị, lên sân khấu không ca hát lại kêu tên đàn ông.”

“Người yêu của em không có ở bên em à? Nhớ dữ vậy sao? Xuống đây để anh giải thoát cho em, dù sao...”

Thấy cô ca sĩ ngượng ngùng, một ít khách bỗng chốc lên tiếng giễu cợt.

Khi năm sáu thanh niên giàu có thấy Judy mắc lỗi và bị mọi người cười nhạo, họ đều vô cùng tức giận và quay lại chửi bới những người ngồi ở phía sau. Đáng tiếc thân phận của họ có lẽ chênh lệch với cậu An không ít, những vị khách kia cũng không chừa lại mặt mũi cho bọn họ. Thậm chí có vài người phách lối lại cùng mấy người cãi nhau.

Chử Hiếu Tín giống như thanh niên gây gổ cùng bạn gái, không quay đầu nhìn Judy Trần đang xấu hổ khóc trên sân khấu. Cậu An ngồi đối diện cũng đã nhận ra cậu Tín đang phát sinh mâu thuẫn với Judy Trần, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Cố Mị, yên tâm xem trò vui.

“Cậu Tín, bất luận ra sao bây giờ ngài vẫn là Đoàn trưởng Cữu Thiếu Đoàn của vị tiểu thư trên đài. Sự lạnh nhạt vừa rồi đã đủ dạy cho cô ta một bài học. Nếu trì hoãn thêm nữa thì người khác sẽ chê cười ngài.” Tống Thiên Diệu ở bên cạnh Chử Hiếu Tín nhẹ giọng khuyên giải.

Chử Hiếu Tín trầm mặc ừ một tiếng, nhưng vẫn không chịu lên tiếng giải vây cho cô ca sĩ. Tống Thiên Diệu lập tức nhận ra, cậu hai Chử này đang lo lắng nếu chính cậu ta mở miệng trước thì sẽ không giữ được thể diện nên anh nói thêm: “Cậu Tín không cần nói, để tôi.”

Vừa nói, Tống Thiên Diệu vừa đứng lên, duỗi ngón trỏ tay trái chỉ vào tất cả vị khách phía sau, còn tay phải lấy ví ra, cầm tất cả tiền giấy trong tay, nói: “Vừa rồi ai mới làm mất mặt tiểu thư Judy. Đây là hai nghìn đô la Hồng Kông, Chử thiếu gia Chử Hiếu Tín muốn nhìn xem rốt cuộc ai dám làm xấu mặt ca sĩ mình yêu thích. Người nào vừa mở miệng hãy bước đến bàn này , lấy hai ngàn đô la Hồng Kông làm tiền thuốc thang cho bản thân. Nếu như không thì câm miệng lại! Hai ngàn đô la Hồng kông này sẽ đổi thành lẵng hoa cậu Tín gửi cho tiểu thư Judy trên sân khấu.”

Cặp mắt Chử Hiếu Tín sáng lên. Ngay cả cậu An ngồi đối diện xem trò vui cũng lộ ra vẻ mặt thưởng thức. Người trẻ tuổi Chử Hiếu Tín mang tới này vừa rồi nói mới hay làm sao!

Thứ nhất, Chử Hiếu Tín không lên tiếng mà vẫn giúp Judy Trần thoát khỏi rắc rối. Hai ngàn tệ, hai mươi lẵng hoa, đủ để đè xuống mười lẵng hoa vừa nãy Chử Hiếu Tín tặng cho Cố Mị.

Thứ hai, cái tên Chử Hiếu Tín- Đoàn trưởng Cữu Thiếu Đoàn của Judy được nhắc tới ngay cả khi Chử Hiếu Tín không cần phải đích thân ra mặt, đỡ bị hạ thấp thân phận.

Thứ ba, lời này nói rất lớn, tiền lấy ra cũng không lấy lại được, đây mới là tay sành điệu trong làng giải trí. Chỉ bằng ngón nghề này sợ rằng tất cả ca sĩ, vũ nữ tối nay đều muốn biết tên chàng trai này.

Tống Thiên Diệu chỉ tay vào mọi người: “Tôi nói xong rồi, có người nào muốn tiến lên không?”

Bình Luận (0)
Comment