Ban đầu, các nhà hàng hải sản ở Thâm Loan, Cửu Long Tông thực chất là thuyền hoa. Đến cuối nhà Thanh, từ Quảng Châu đến Hồng Kông, kỹ nữ thường đợi trên thuyền hoa, chờ những người khách lên thuyền để vui chơi. Trên thuyền hoa không chỉ có sắc đẹp còn có sòng bạc, ổ thuốc phiện, quán rượu. Ăn uống, chơi gái và cờ bạc gắn liền với nhau, đây là chỗ tiêu tiền nổi tiếng nhất ở Hồng Kông
Năm 1935, Hồng Kông cấm mại dâm. Các thuyền hoa lần lượt chuyển đổi thành thuyền hải sản và bắt đầu kinh doanh nhà hàng trên biển. Mặc dù không còn có thể quang minh chính đại kinh doanh da thịt dưới lá cờ của thuyền hoa, nhưng những thuyền hải sản này vẫn giữ lại quy chế cho ca sĩ bồi rượu và hát.
Ba ca sĩ vừa bước lên này khí chất hoàn toàn không giống nhau. Người có ánh mắt quyến rũ, người thì tư thái yếu mềm khiến người ta thương xót, người lại toát lên vẻ đẹp lạnh lùng. Bọn họ đều có ngoại hình ưa nhìn, không giống những người con gái tầm thường ăn mặc trang điểm lòe loẹt, kém văn hóa. Tống Thiên Diệu chắc rằng Ngô Kim Lương đã cố ý sắp xếp họ đến.
Ánh mắt Chử Hiếu Tín đánh giá ba ca sĩ, còn Tống Thiên Diệu quan sát Chử Hiếu Tín. Thấy ánh mắt cậu ta dừng lại ở cô ca sĩ quyến rũ bên trái, anh hiểu ý liền nói: “Cậu Tín, để cô gái bên trái ngồi xuống giúp anh bóc cua nhé?”
“Được.” Chử Hiếu Tín nhìn Tống Thiên Diệu một cái, gật đầu.
Tống Thiên Diệu không trực tiếp ra lệnh cho nữ ca sĩ. Anh nhìn về phía Ngô Kim Lương, hất cằm ra hiệu với Ngô Kim Lương. Ngô Kim Lương thấy được liền lập tức gọi nữ ca sĩ Chử Hiếu Tín để ý lại. Chờ cô ta ngồi xuống, Tống Thiên Diệu nói với Ngô Kim Lương: “Anh Lương, anh cũng chọn một cô giúp anh rót rượu đi.”
Ngô Kim Lương hơi hưng phấn, xoa xoa hai bàn tay. Anh ta đã làm ở quán trà Lục Vũ nhiều năm, số lần đến nhà hàng hải sản Thái Bạch không ít. Nhưng ở trong tình huống giống như vầy, cả chủ lẫn khách đều rất hiếm khi đồng ý anh ta ngồi vào bàn tiệc. Thậm chí đặc biệt sắp xếp ca sĩ bồi rượu cho anh ta lại càng hiếm thấy hơn. Phải biết cái giá để ba ca sĩ này lên tầng ba cùng uống rượu và hát không hề rẻ chút nào. Chỉ một lần phục vụ bàn tiệc lần này, ba cô mỗi người thu năm mươi tệ, còn chưa tính tiền boa thêm cơ đấy.
“Tôi…” Ngô Kim Lương có ý muốn từ chối, đáng tiếc sắc đẹp trước mắt làm anh ta nao lòng, không thể nói thêm gì.
Chử Hiếu Tín ở bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Ủa? Bàn rượu này là do a Diệu mời sao? Tôi còn tưởng lão Ngô mời tôi. Anh ấy đã nhận lời giúp tôi tuyển nhân viên, lấy phí ba trăm tệ.”
“Là yêu cầu của tôi. Tôi đến gặp anh Lương để xin việc, anh ấy sẵn lòng giới thiệu tôi cho ngài biết. Nên tôi đã mời cậu Tín với anh Lương một bàn tiệc rượu, có chút mộc mạc, thật là xấu hổ quá.” Tống Thiên Diệu nói bằng giọng áy náy: “Nếu như gia đạo còn chưa suy tàn, tôi nhất định sẽ mời hai người đến trải nghiệm một chút khách sạn tình yêu và phòng tắm đơn ở Tokyo, Nhật Bản.”
“Cô đi.” Khi anh còn đang nói chuyện với Chử Hiếu Tín, Ngô Kim Lương bên này duỗi tay chỉ vào ca sĩ mắt to có ngoại hình điềm đạm, đáng yêu ở chính giữa.
Hai trong số ba người đã được chọn. Chỉ còn lại người bên phải có khí chất hơi lạnh lùng, mặc một bộ sườn xám thêu viền đen màu đỏ hồng, giữa khe hở để lộ một đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết của người phụ nữ trưởng thành. Cô vừa định đến ngồi xuống bên cạnh Tống Thiên Diệu thì anh xua tay. “Không cần, ngồi trong góc chơi chút nhạc đi.”
Không chỉ thiếu nữ trưởng thành này ngẩn ra, ngay cả hai ca sĩ bồi rượu cũng kinh ngạc nhìn anh, sau đó nhìn thiếu nữ kia với ánh mắt thương hại. Giữa ca hát và bồi rượu thì bồi rượu dễ kiếm được tiền boa hơn. Trong khi đó, chơi đàn và ca hát phải ngồi một góc, tiệc chưa tàn là nhạc không được ngừng, đấy là điều mệt mỏi nhất. Hơn nữa, sau khi ăn uống say sưa, các vị khách thường quên mất ca sĩ chăm chỉ nhất ngồi trong góc.
Trong khi thiếu nữ kia ngồi trong góc điều chỉnh đàn tỳ bà, Chử Hiếu Tín bị đề tài Tống Thiên Diệu vừa nêu ra hấp dẫn: “A Diệu từng đi qua Nhật Bản rồi sao? Khách sạn tình yêu, phòng tắm đơn? Đó là cái gì?”
Kể từ khi Ngô Kim Lương giới thiệu rằng người con trai thứ nhà họ Chử là người hào sảng, thích sự hào nhoáng và phóng túng, Tống Thiên Diệu đã suy nghĩ về sở thich của cậu ta. Thích uống rượu làm vui, thích đi hộp đêm xem biểu diễn, đơn giản cũng vì tình dục mà thôi. Bởi thế nên Tống Thiên Diệu mới nhắc đến khách sạn tình yêu và phòng tắm đơn.
Quả nhiên, Chử Hiếu Tín vô cùng hứng thú nhìn về phía anh, chờ anh giải thích cho cậu ta hiểu.
“Lúc còn tiền, tôi đã đi qua mấy lần. Cái gọi là khách sạn tình yêu, ý nghĩa như tên, chính là một khách sạn, nhưng mỗi một phòng trong khách sạn đều có một người tình mà anh chưa hề gặp gỡ. Người ấy sẽ hầu hạ anh thay quần áo, tắm rửa, ngủ cùng chung chăn gối.” Tống Thiên Diệu nhàn nhã nói với Chử Hiếu Tín. “Điểm hấp dẫn nhất ở quán trọ tình nhân là khi anh nhận lấy chìa khóa từ tay chủ khách sạn rồi đi bộ về hướng căn phòng đó. Anh tò mò không biết tình nhân tối nay của anh trông như thế nào? Duyên dáng thướt tha hay trắng trẻo mềm mại như ngọc, quyến rũ nhiều vẻ hay tình cảm nồng nàn. Khoảnh khắc anh dùng chìa khóa mở cửa căn phòng đó, cảm xúc sẽ lên tới đỉnh điểm.”
Không chỉ Chử Hiếu Tín và Ngô Kim Lương lắng nghe chăm chú, ngay cả hai cô ca sĩ đang bóc vỏ cua cũng bị cuốn hút. Mãi đến khi tiếng đàn tỳ bà vang lên trong góc, Chử Hiếu Tín mới tỉnh táo lại và nói với Tống Thiên Diệu: “Nghe vậy tôi nóng lòng muốn sang Nhật Bản ngay bây giờ để xem phòng đơn tình nhân như thế nào. Ôi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ghiền rồi. Mà phòng tắm đơn là gì vậy?”
“Phòng tắm đơn giống như khách sạn tình yêu. Trong nhà tắm có hàng chục phòng, mỗi phòng đều có nhân viên mát- xa.” Tống Thiên Diệu cười toe toét.
“Lau người bằng khăn lông sao?” Chử Hiếu Tin nuốt xuống miếng trứng cua do nữ ca sĩ bên cạnh đưa lên miệng, nói: “Không lẽ là để nhân viên mát xa nữ giúp cậu lau người?”
“Điểm hấp dẫn của phòng tắm đơn Nhật Bản là đây. Họ sẽ không cung cấp khăn lông đánh xà phòng. Nhân viên mát xa sẽ bôi xà phòng lên người mình rồi dùng cơ thể cô ấy làm khăn để lau người cho người đàn ông. Cậu Tín, hương vị thơm mềm trong ngực…chuyện tiếp theo chắc không cần tôi nói nữa đi? Hửm?” Tống Thiên Diệu cười, đưa qua một ánh mắt không cần nói cũng hiểu.
Chử Hiếu Tín suy nghĩ trong đầu về cảnh tượng khi đó, hai mắt cậu ta lập tức phát sáng. Chỉ thiếu một đôi cánh để cậu ta phi thẳng đến Nhật Bản ngay và luôn, trải nghiệm hai địa điểm lãng mạn mà Tống Thiên Diệu nhắc tới.
“Có thời gian thì cậu cùng với tôi đến Nhật Bản. Tôi nhất định phải tận mắt chứng kiến. Nghĩ tới thôi đã thấy không nhịn được rồi. Người Nhật thật đúng là biết chơi.” Chử Hiếu Tín thoát ra khỏi ảo tưởng, hưng phấn nói với anh.
Tống Thiên Diệu bảo: “Không bằng đợi tôi kiếm được tiền lương, mời cậu Tín vui vẻ một chuyến ở Nhật Bản."
Câu nói này mang Chử Hiếu Tín trở về hiện thực. Trước mắt Tống Thiên Diệu đang chờ đợi, cậu ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “A Diệu, không giấu gì cậu, loại người như tôi sợ nhất là phiền phức. Nhưng trong thương mại, chuyện phiền phức lại có rất nhiều. Cho nên tôi muốn tìm một người đến giúp tôi làm những chuyện như vậy. Cậu nói trước kia cậu từng làm việc ở ngân hàng thương mại tại Ma Cao. Vậy cậu nói tôi nghe xem, tôi có thể kiếm tiền từ thuốc của mình như thế nào?”
Tống Thiên Diệu hít sâu một hơi, câu chuyện dần trở nên kịch tính, anh có thể đối phó được Chử Hiếu Tín hay không còn phải xem lời nói tiếp theo của anh: “Tôi nghe anh Lương nói cậu Tín làm ăn thương mại là bán thuốc tây. Hàng được nhập từ công ty Bayer- Đức và công ty La thị của Mỹ sau đó xuất khẩu sang các nước nghèo ở khu vực châu Á như Việt Nam, Miến Điện, Phi- líp- pin, Lào,… Vậy tại sao chúng không được bán ở Hồng Kông? Thay vào đó phải xuất khẩu ra nước ngoài? Bởi vì luật pháp do chính phủ Hồng Kông thuộc Anh quy định rằng các công ty kinh doanh dược phẩm có quyền tiêu thụ những loại thuốc chưa được cấp phép, hơn nữa không yêu cầu đơn thuốc ở chỗ địa phương. Tuy nhiên, tiền đề là thuốc chỉ có thể đem sang bán ở thị trường bên ngoài Hồng Kông, tức là đem hàng nhập khẩu đến Hồng Kông rồi lại đem hàng xuất khẩu sang nước khác. Vì vậy, những loại thuốc này chỉ có thể bán ở bên ngoài Hồng Kông. Nếu người dân Hồng Kông cần những loại thuốc này, họ phải mua chúng từ các hiệu thuốc Tây do Bộ Y tế của chính quyền Hồng Kông thuộc Anh chỉ định. Nhưng những thuốc men này từ đâu tới? Đương nhiên là các công ty dược phẩm do chính phủ chỉ định đều là người Tây mở. Tiền mà người Anh kiếm được đều là công sức lao động của người dân Hồng Kông. Cậu Tín nếu như muốn mở rộng hiệu buôn của mình thì có hai cách, một nhanh và một chậm. Muốn nhanh thì đi buôn lậu, hiện giờ trong nước và Triều Tiên khan hiếm thuốc men cực kì, chúng ta chỉ cần gửi thuốc men cho họ ở một khu vực biển được chỉ định sẵn, bên kia trả tiền mặt tại chỗ, cho dù giá có cao cũng không cần nộp thuế. Chậm thì cầm tiền đi mua một hiệu thuốc tây y đã đăng kí rồi xây dựng một bệnh viện. Tôi e rằng nó sẽ tốn vài trăm nghìn. Nhưng chỉ cần anh đầu tư vào nó, trong vòng hai năm, hiệu thuốc Tây của anh sẽ sinh lãi cao nhất Hồng Kông, thậm chí tuyệt đối hợp pháp và không có sơ hở.”
Ngô Kim Lương nghe được nãy giờ hoàn toàn lọt vào sương mù. Chử Hiếu Tín có chút hiểu biết, nhưng cậu ta cũng chẳng thành thạo cho lắm. Cuối cùng cậu ta hơi do dự, cười cười với Tống Thiên Diệu: “A Diệu có vẻ như đã chuẩn bị bài đầy đủ. Loại người như tôi, sợ nhất là rắc rối nhưng lại rất thích kết bạn. Điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ là sự tin tưởng. Tôi tin cậu và cậu tin tôi. Cậu nói với tôi muốn tìm một công việc, vậy tôi cho cậu ba tháng. Trong ba tháng này, lương của cậu mỗi tháng hai trăm ba mươi nhân dân tệ. Nếu cậu làm tốt, tháng thứ tư sẽ được tăng lương, còn không thì đừng làm ảnh hưởng đến bầu không khí, trực tiếp rời đi”
“Nếu làm không tốt, tôi cũng chả cần ba tháng lương làm gì. Cái tôi muốn không phải tiền, mà là cơ hội.” Tống Thiên Diệu nâng ly rượu lên: “Cho nên, cảm ơn cậu Tín vì đã cho tôi cơ hội. Tí nữa ăn xong bữa cơm này, chúng ta đi sàn nhảy hộp đêm North Point nghe nhạc uống rượu chứ? Tôi mời.”