Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 137


“Gijijijijijii!”
Một tia sáng màu đỏ bắn thẳng ra từ đầu của con rết.
Kia rồi, luồng ánh sáng của nó cuối cùng cũng xuất hiện.
Phấn chấn lên, hãy suy nghĩ một cách tích cực!
Tuy tình thế bất lợi, nhưng đó cũng là một cơ hội tốt.
Tránh đi mà vẫn duy trì vận tốc, chỉ để nó sượt qua thôi!
Cần tập trung, sẽ là dấu chấm hết nếu tôi bị dính đòn.
Tôi sẽ không chết nếu làm chính xác, nhưng nếu nó vô hiệu hóa được 〖Lăn〗 thì tôi sẽ biến thành mồi ngon của con rết.
Hoàn toàn dựa vào khéo léo, chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi lách qua phía bên trái một chút.
Đường thẳng của tia sáng đỏ kia chiếu đúng vào nơi mà tôi chỉ mới vừa ở đó ít giây trước.
Nó vẫn tiếp tục bắn xuyên qua dãy cát dài và để lại vệt khói ở những điểm bị chiếu trúng.
Vẫn chưa phải kết thúc đâu.
Tia sáng di chuyển đuổi theo phía sau tôi mỗi lúc gần hơn mà không bị gián đoạn.
Dòng không khí nóng cuộn lên xung quanh tôi như thể một sinh vật sống, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ xuyên qua lớp vảy.
Cảm giác cứ như bị bạo dâʍ.
Nỗi sợ đi gặp thần chết của tôi tăng lên nên dồn hết vào tốc độ của mình, tôi quay ngoắt sang bên trái để tránh xa 〖Tia nhiệt〗.
Tia sáng đó cũng nhanh chóng chuyển hướng theo phía sau.
Ấy da, chuyện này không thể nào.
Quả như dự đoán, tôi sẽ phải bay.
Đòn tấn công này kéo dài lâu quá.


Đây là ăn gian mà.
May mắn thay, ngay khi nó lướt ngang qua phần đất khá giống ngọn đồi, tôi nhảy lên và tránh được tia sáng như trò nhảy dây.
Suýt soát chỉ cách một đoạn ngắn với 〖Tia nhiệt〗 ngay bên dưới mông đít.
Thật đáng buồn quá đi.
Vậy rồi sau tất cả, nếu việc né tránh tia chiếu của con rết trên mặt phẳng hai chiều là bất khả thi.

Thì việc di chuyển tự do trong không gian ba chiều là điều trông hơi bị hợp lý.
〖Tia nhiệt〗 vẫn vươn lên nơi tôi đang ở trên không.
Cái quái? Mày đang đùa phải không!
Sao nó vẫn chưa ngừng chiêu tấn công lại nữa!?
Chắc là tôi cần tất cả nguồn lực MP để tránh khỏi thứ này rồi!
Tôi thật sự nghiêm túc đó, phản đối con rết khổng lồ!
Nếu không có sự may mắn, thì hẳn tôi đã bị gϊếŧ trước đó tận ba lần luôn đấy!
Tôi duỗi nhẹ đôi cánh của mình sang một bên trong lúc lăn để gây lệch trọng tâm, vừa đủ để điều khiển việc né tránh.
〖Tia nhiệt〗 lướt qua ngay bên cạnh tôi từ phía sau lên.
Dù không bị đánh trúng, lớp vảy của tôi vẫn bị nóng và cháy xém một chút.
Sự mệt mỏi bắt đầu thấm vào cơ thể, nhưng về tinh thần thậm chí còn bị kiệt quệ tồi tệ hơn.
Cái lol gì với chùm tia của con quái đó vậy.
Rồi 〖Tia nhiệt〗 lại kéo xuống theo đường chéo từ phía trên, lúc tôi chỉ mới vừa đáp lên mặt đất.
Tôi bẻ thật mạnh về bên phải khi cái chết cận kề ngay phía sau.
Hình như kỹ năng 〖Lăn〗 trở nên nhanh hơn từ lúc tôi bị rượt đuổi.
【Cấp độ kỹ năng 〖Lăn〗 đã tăng từ 6 lên 7】.

【Cấp độ danh hiệu 〖Gà chạy bộ〗 đã tăng từ 2 lên 3】.
Yeah!
Mặc dù cái tên của danh hiệu cực kỳ ngớ ngẩn, nhưng ngay lúc này nó chính là cứu tinh của tôi.
Chúng đã quyết định thương xót cho tôi khi đang ở gần bờ vực của địa ngục.
Tôi có thể cảm nhận rõ sự tăng cường về gia tốc.
Mặc dù cả khi tôi đã có khoảng cách đáng kể rất xa so với con rết khổng lồ, 〖Tia nhiệt〗 vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Tôi chẳng thể lay chuyển được nó.
Tia chiếu bắn xuyên qua không gian với vận tốc của ánh sáng theo đúng nghĩa đen.
Đặc biệt nó chỉ nhắm vào mỗi tôi, dù thế tôi cũng vừa đủ khả năng để tránh được, nhưng nếu nó làm dữ dội hơn thì tôi đã chẳng thể nào chạy khỏi cái chết.
〖Tia nhiệt〗 chạm vào mặt đất ở phía sau tôi.

Âm thanh thiêu đốt phát ra và khói bốc lên.
Coi bộ phía bên này của chuỗi thức ăn khó xơi quá nhỉ.
Hẳn nó sẽ vô cùng điên loạn vượt khỏi tầm kiểm soát nếu để con mồi chạy thoát.
Rồi tôi sẽ trốn được trong vài giây cuối nữa thôi.
Nếu thoát được kiếp nạn này, ngày nào đó khi tôi đạt đến hạng AAA+++, tôi sẽ tàn sát toàn bộ lũ rết khổng lồ trên hoang mạc.
Tôi đang run rẩy hy vọng và chờ đợi thời điểm chín muồi!
〖Tia nhiệt〗 bắt đầu chập chờn.
Cuối cùng, xem ra thời điểm quá giới hạn của con rết khổng lồ cũng đã đến.
Tuy nhiên, hiện lúc này tia sáng không nhất quán nên sẽ rất khó dự đoán được đường đi của nó.
Tôi sẽ không để bị đánh trúng khi đã đi xa được thế này.

Nếu tôi nhảy ngay sang ngọn đồi nhỏ kia, và tiếp tục chạy dọc theo đúng góc che chắn, 〖Tia nhiệt〗 sẽ bị chặn lại.
Tiến lên nào.
Tôi có đủ khả năng để làm được.
Vào đúng khoảng khắc tôi sẵn sàng để nhảy lúc đang leo lên ngọn đồi, 〖Tia nhiệt〗 quét mạnh từ trái sang phải thật hiểm hóc và đã đốt bay lớp vảy của tôi như thể chúng chỉ là tờ giấy, cùng với đó là một đường ngang trên người của tôi.
Sự đau đớn từ đó đâm thấu đi khắp cơ thể.
Chẳng còn cảm giác nóng nữa nhưng...!là một cơn đau của mảng thịt bị cạo ra sắc lẹm.
“Gugu!”
Tôi rất muốn rống lên, nhưng vì biết đang có thỏ banh và Nina ở trong miệng nên phải cắn răng mà chịu đựng.
Bởi tôi không thể tiếp tục sử dụng 〖Lăn〗 được nữa, nên ngã xuống đất trong tư thế sấp mặt lờ.
Bị kéo lê dưới tác dụng lực quán tính, phần vảy bên dưới bụng của tôi cũng tróc ra do cọ xát với lớp cát.
Đầu tôi đau nhối, thị lực cũng mờ ảo.

Mọi giác quan không thể làm chủ.
Sau khi dừng lại, tôi ngửa cổ nhìn về phía sau.
Thật trớ trêu, chỉ vừa đúng ngay chỗ 〖Tia nhiệt〗 bị cản lại.

(Trans: tội nghiệp… chướng)
“Gijijijijijijijijijijijii!”
Kẻ cai trị hoang mạc tiến đến gần hơn.
Như đã nắm chắc phần thắng, nó không cần phải vội vã.
Tuy nhiên, thật quá khó để tôi chỉnh lại tư thế và bỏ trốn ngay lúc này.
Ah… hết truyện rồi, tôi thăng đây.
Dù với giây phút cuối cùng, tôi muốn thỏ banh và Nina có thể chạy thoát.
Tôi quay lên phía trước định mở miệng ra, bất ngờ thấy một cái hố lớn ở trên mặt đất.
Cát xung quanh hố được hóa cứng có màu nâu đỏ.
Tôi cố lê lết trên đất và tiến về cái hố.

Bằng bất cứ giá nào, tôi nhất định phải tránh xa khỏi con rết.
Đó là cái hố mà tôi lao đến không chút do dự, mừng là nó lớn hơn kích thước cơ thể của tôi.
Xem ra con rết khổng lồ đã đến mỗi lúc một gần hơn lắm rồi, nhưng tôi không thể di chuyển được đôi chân như tôi mong muốn.
Tôi đạp mạnh xuống đất và duỗi cánh ra, phóng đầu vào hố trước tiên.
Nhờ không vướng bận bởi 〖Lăn〗 nên tôi chui tọt vào dễ dàng.
Hiển nhiên là nó có lối đi bên dưới này, phần bên trong cũng được lót bằng cát nâu đỏ.
Thật ghen tị, nó có phần lót bền chắc hơn hẳn cái hang tôi sở hữu.
Tôi có kỹ thuật nặn đất nên rất tự tin vào tay nghề của bản thân, nhưng phải khẳng định là nơi này làm tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên, địa điểm ở đây quá nguy hiểm để làm nơi trú ngụ.
Nó nằm ở ngay giữa sa mạc.
Không chừng… đây là một tàn tích hay gì đó tương tự chăng?
“Gijijijijijijijii!”
Đang theo sau tôi, con rết khổng lồ cũng nhét đầu vào.
Vừa lúc bắt kịp nó hất trúng vào lưng làm tôi bay đi.
Đầu tôi va đập lên trần hang và rơi xuống bằng lưng, nhưng cũng may điều này lại xảy ra.
Tôi tạo được một khoảng cách nhờ bị đá đít văng đi.
Cho đến cùng, con rết khổng lồ không thể lôi được mấy cái chân của nó vào trong đây, nó đành bỏ cuộc, vang vọng ra tiếng kêu bất lực.
“Gijii!” “Gijijijijii!”
Mày đang đâm mạnh vào tường với toàn bộ sức mạnh nhưng trông chẳng có vẻ gì là nó sẽ sụp đổ hết.
Kể cả cho nó có dùng chân để cào cấu, nhưng tôi không cần phải lo lắng về những vách tường đang bị phá hỏng.
Có thể mày cắt phăng được nhiều thứ bằng cặp hàm, nhưng đối mặt với cái này thì vô dụng.
Nó đủ khả năng hạ được tôi bằng cách bắn ra 〖Tia nhiệt〗 trong không gian chật hẹp thế này, nhưng có vẻ chẳng còn lấy đủ năng lượng.
Tôi có thể bỏ chạy nhưng lúc này tôi không ra ngoài được.
Niềm hy vọng duy nhất là tìm xem con đường này sẽ dẫn đến đâu..

Bình Luận (0)
Comment